"Theo ta vào phòng."
**************
"Quái y họ Tào."
Phó Vân Mặc biết, Quái y khẳng định có quan hệ với Tào Nhất Sư, mà Tào Nhất Sư nghe thấy như vậy, phản ứng cũng sẽ chỉ có hai loại, một loại là vội vàng muốn đi gặp mặt, loại thứ hai là kiên quyết không muốn nhìn thấy trốn tránh.
"Ngươi....Ngươi nói cái gì?"
Tào Nhất Sư từng bước hướng tới Phó Vân Mặc, biểu tình dại ra kia làm cho Phó Vân Mặc có chút phòng bị, không biết hắn có đột nhiên hạ độc mình hay không nữa.
Chỉ là vào lúc này, Dạ Khê Hàn lại tiến lên một bước, vô tình làm Tào Nhất Sư dừng lại bước chân.
Phó Vân Mặc nhìn Dạ Khê Hàn ở trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.
"Quái y họ Tào, Diêm Vương sầu tiền bối, còn cần ta phải nói lại lần nữa không?"
Dạ Khê Hàn thật ra đã trả lời thay cho Tào Nhất Sư, Tào Nhất Sư lúc này mới lảo đảo mà lui về phía sau vài bước, ó chút hồn bay phách lạc.
"Lần này tới..."
Phó Vân Mặc vừa định nói thêm gì đó, Dạ Khê Hàn lại thủ thế để Phó Vân Mặc đừng nói gì thêm, sau đó nàng ấy nói: "Xem ra Diêm Vương sầu tiền bối còn có chút choáng váng, ta chờ ngươi hoàn toàn tỉnh táo rồi mới nói chuyện cặn kẽ."
Ngữ khí có chút lạnh lẽo, nhưng lại làm Tào Nhất Sư đang đắm chìm trong thế giới của mình phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Dạ Khê Hàn.
"Lão....Lão phu không sao."
Tào Nhất Sư một tay che trán, tựa hồ đối với thân phận của Quái y, cảm thấy thập phần kinh ngạc và buồn rầu.
"Lần này tới đây, vãn bối là có một chuyện muốn hỏi."
Dạ Khê Hàn nói xong, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Tiền bối có biết một loại độc, khống chế tâm trí con người, khiến người ta điên cuồng?"
Tào Nhất Sư nghe vậy, nhíu mày, nói: "Không phải là độc, là cổ (trùng độc)."
Cổ? Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân hai mắt nhìn nhau, thế gian này thật sự có thứ vật thần kỳ như thế?
"Cổ đã từng là một loại vũ khí trí mạng của Nam Cương tà phái, trong đó có một loại có thể khống chế tâm trí con người, gọi là Hoặc Tâm cổ, nhưng mà mười năm trước Nam Cương tà phái cũng đã bị giết, lão phu đối với cổ cũng không có nghiên cứu gì, chuyện của Nam Cương tà phái, nếu như ngươi hỏi Thiên Cơ lâu sẽ rõ ràng hơn."
Nam Cương tà phái?
Chỉ lọc được những gì nghe thấy được, Dạ Khê Hàn cũng chỉ là nghe nói qua đôi chút, nàng vẫn luôn cho rằng chỉ là tung tin nhảm, không thể ngờ rằng thật sự có loại bè cánh thần bí như thế, lợi dụng cổ độc liền có thể độc bá võ lâm.
Thiên Cơ lâu....Qu ả nhiên là người làm ăn, bản thân dùng một tình báo mà đổi lấy Phó Vân Mặc, để nàng đi tới chỗ Tào Nhất Sư hỏi ra được một chút manh mối, rồi lại phải quay trở lại Thiên Cơ lâu bọn họ để mua một cái tình báo khác...!
"Đa tạ tiền bối."
Dạ Khê Hàn nói xong, Tào Nhất Sư thở dài, tựa như vẫn còn phiền não vì chuyện của Quái y lúc nãy, chỉ thấy hắn đi vào trong nhà, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân lập tức tiến lên.
"Tiền bối, lần này tới là có ba chuyện muốn nhờ cậy."
"Ba chuyện?"
Tào Nhất Sư nhìn đôi nam nữ ở trước mặt, ngay sau đó cười nói: "Các ngươi chẳng lẽ là cho rằng ta là mở chỗ từ thiện sao?"
Phó Vân Mặc không để ý tới lời trêu chọc của Tào Nhất Sư, lập tức mở miệng nói: "Chuyện thứ nhất là mong ngươi giảm bớt độc ở trên người hắn, chuyện thứ hai là hy vọng có thể có được Khai Linh đan ở chỗ tiền bối, chuyện thứ ba là hy vọng tiền bối ngươi đi theo chúng ta một chuyến, đi gặp Quái y một lần."
Phó Vân Mặc nói xong, ngữ khí giống như là nói một chuyện đương nhiên, làm cho Nam Côn Luân ở một bên có chút khờ đi, cảm giác này càng giống như là cường đạo đang giảng đạo lý với người khác.
"Quái y....? Không, ta không muốn thấy nó."
Tào Nhất Sư lắc đầu, cơ hồ nghe đến danh hào Quái y này, liền hồn bay phách lạc, giống như luống cuống tay chân.
"Ta có thể cho các ngươi mười viên khai linh đan, nhưng ta không muốn thấy nó!"
Tào Nhất Sư quay đầu lại đi vào trong phòng, rầm một tiếng đem cửa đóng lại, để lại Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân hai người trợn mắt há hốc mồm, mà ở ngoài cửa Dạ Khê Hàn hai tay ôm ngực nhìn rất rõ ràng màn diễn này.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
Nam Côn Luân thấp giọng hỏi Phó Vân Mặc một tiếng, Phó Vân Mặc đầu tiền có chút kinh ngạc, sau đó chậm rãi lộ ra ý cười ở khóe miệng.
"Ngươi tự nghĩ đi."
Phó Vân Mặc cảm giác đầu của mình có chút mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, suy cho cùng cảm giác kinh hoàng vừa nãy khi rơi xuống sườn núi vẫn chưa tan nữa!
"À..."
Nam Côn Luân ngoan ngoãn nghe lời, bỗng nhiên hai người làm như nghĩ tới gì đó, quay đầu hướng về phía ngoài cửa, quả nhiên thấy Dạ Khê Hàn đang nhìn bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy da gà toàn thân đều nổi lên.
"Cái kia..."
Nam Côn Luân đang muốn nói gì đó, Dạ Khê Hàn lại mở miệng nói: "Ta liên tiếp buông tha cho các ngươi, các ngươi có phải nên đền ơn đáp nghĩa với ta hay không nhỉ, đem [Phong Vân Quyết] giao cho ta?
"Ách..."
Nam Côn Luân cho rằng Phó Vân Mặc đã đủ cường đạo, không nghĩ tới gặp được một người càng không thèm nói đạo lý hơn.
"Ngươi đây là cướp."
Phó Vân Mặc căm giận nói, chỉ là Dạ Khê Hàn cũng không giận, khóe miệng gợi lên một ý cười khiêu khích, nói: "Không phải cướp, đây là so với đi cướp còn tốt hơn."
Tay tùy tiện có thể từ trong tay hai tên gà mờ mà có được tuyệt thế võ công, quả thực so với cướp còn tốt hơn.
Lúc ba người đang giằng co, Tào Nhất Sư lại từ bên trong nội thất đi ra.
"Chỗ này, mười viên Khai Linh đan, mau rời đi."
Tào Nhất Sư đem một bình sứ đặt lên trên bàn, Phó Vân Mặc vừa thấy, lập tức nói: "Chúng ta chỉ cần một viên, hơn nữa ngươi không đi gặp quái y, Nam Côn Luân sẽ mất mạng ngay..."
Tào Nhất Sư sau khi nghe xong, quay đầu nhìn về phía Nam Côn Luân, lấy tay vỗ vỗ lấy bả vai của Nam Côn Luân nói: "Tiểu tử, lần sau đầu thai đừng gia nhập giang hồ..."
Tào Nhất Sư vẻ mặt tiếc hận mà nói, Nam Côn Luân chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, thiếu chút nữa đánh một quyền vào mặt Tào Nhất Sư, mà Phó Vân Mặc thật sư là nghe không nổi nữa.
"Lão già thúi! Đừng có nói dài dòng nữa! Chỉ là đi gặp con gái, có cần ngươi phải chần chừ như vậy không!"
Lời này vừa nói ra, Dạ Khê Hàn đang dựa vào cạnh cửa hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn Phó Vân Mặc đang nổi bão.
Tào Nhất Sư này là một trong năm đại cao thủ thật sự một chút cũng không đáng tin cậy, nhưng mà nghe thấy con gái của mình, liền bày ra bộ dáng co đầu rút cổ.
"Ngươi làm sao....biết...Không....Ta không thể gặp nó..."
Tào Nhất Sư đang muốn trốn trở về trong phòng, lúc này Phó Vân Mặc nhanh tay lẹ mắt lập tức xông lên chặn đường Tào Nhất Sư.
"Làm sao? Làm chuyện gì trái với lương tâm, khiến cho bản thân không dám gặp con gái?"
Phó Vân Mặc cũng không nghĩ sẽ cùng Tào Nhất Sư này tiếp tục kéo dài thêm, dựa theo tính tình này của hắn, sợ là năm trâu tháng ngựa đều trốn ở trong phòng không dám đi ra.
"Ngươi...Ngươi đừng hỏi nữa..."
Tào Nhất Sư xoay người muốn chạy trốn, Nam Côn Luân lập tức ăn ý mà nghiêng qua, làm cho Tào Nhất Sư bị cùng đường không thể trốn.
"Con gái ngươi bị mù, ngươi cũng không đi gặp một lần sao?"
"Cái gì?! Ngươi nói....Ngươi nói nó bị mù?"
Tào Nhất Sư lúc này có vẻ có chút kích động, mơ hồ không thể tin được lời nói của Phó Vân Mặc, về sau lại tựa mình lẩm bẩm nói: "Nó thật sự đem thứ độc kia luyện xong rồi....rõ ràng nó không cần phải luyện..."
"Nàng ấy một mình lẻ loi hiu quạnh, mắt còn bị mù, ngươi thật sự không đi gặp nàng ấy một lần sao?"
"..."
Sự trầm mặc của Tào Nhất Sư làm Phó Vân Mặc biết, người này đang dao động, liền lập tức hạ thêm một liều thuốc mạnh, nói: "Nàng ấy còn nói, nếu ngươi không đi gặp nàng...nàng ấy vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi..."
Lời này vừa nói ra, Tào Nhất Sư lập tức sững sờ tại chỗ, Phó Vân Mặc biết bản thân hạ thuốc đúng chỗ rồi, ngay sau đó vỗ lên bả vai của Tào Nhất Sư, nói: "Khởi hành sớm một chút đi..."
Nói xong, Phó Vân Mặc liền cùng Nam Côn Luân đi ra ngoài, mà nhìn đến Dạ Khê Hàn ở cửa thì dừng lại.
Chỉ là lúc này Dạ Khê Hàn tránh ra, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân liền lập tức từ bên người Dạ Khê Hàn mà xẹt qua, sau rời khỏi căn phòng.
Mà ở trong phòng chỉ còn lại Tào Nhất Sư giống như du hồn đi tới đi lui trong phòng...!
- -------------
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ làm sao biết được Quái y và hắn ta là quan hệ cha con?"
"Cái này...Ta đoán thôi."
Chẳng lẽ nói ngươi biết ta đã đọc qua, biết Quái y họ Tào, sau đó đoán được sao?
"Tỷ lại làm sao biết Tào Nhất Sư làm chuyện có lỗi với Quái y, Quái y không tha thứ cho hắn?"
"Cũng là đoán thôi."
Phó Vân Mặc dùng lóng tay mà gãi gãi đầu, kỳ thật cái này thật sự là đoán, bởi vì Tào Nhất Sư lúc nghe thấy Quái y họ Tào, gương mặt đầy áy náy và sợ hãi, chắc là thời trẻ làm sai chuyện gì, vẫn luôn không dám đối diện với con gái, mới có thể cư xử như thế.
Nam Côn Luân cảm thấy tò mò....Tuy rằng Phó Vân Mặc luôn sẽ nói ra một số chuyện làm người khác không ngờ tới, nhưng mà đoán được cái này....cũng quá chuẩn rồi...!
Lúc này, Dạ Khê Hàn đi qua bên người các nàng, vòng qua đi tới một căn phòng khác ở trong Diêm Vương cư, đi vào, mà Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc vẫn còn nhìn theo Dạ Khê Hàn, trong lòng càng thêm nghi hoặc...!
"Người này đem nơi này trở thành nhà sao?"
"Người này không tìm chúng ta đòi [Phong Vân Quyết] sao?"
Hai người nói chuyện không ai giống ai, nhưng đều là nghi hoặc trong lòng của nhau, hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, đều là tuôn ra nụ cười khổ.
Nhưng mà hai người rất mau liền suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần Tào Nhất Sư còn ở chỗ này, bọn họ liền sẽ không đi, dù sao độc của Nam Côn Luân cần phải giải, cho nên nàng liền dự tính cùng hai người kéo dài thời gian ở đây.
Không đúng a, Dạ đại giáo chủ, ngươi là chủ của một giáo, không phải đều rất bận mới đúng sao?
Rất nhanh, bọn họ liền ý thức được một vấn đề khác...Diêm Vương cư chỉ có hai căn phòng, một căn là phòng ngủ của Tào Nhất Sư, một căn khác đã bị Dạ Khê Hàn dùng đến...Như vậy bọn họ.....đêm nay ngủ chỗ nào?
- ---------------
Vào đêm, Phó Vân Mặc ngồi ở ngoài Diêm Vương cư, đón gió lạnh, nhìn hoàn cảnh xung quanh, kỳ thật nơi này rất đẹp, đặc biệt là buổi tối, giương mắt thậm chí có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, bên tai có tiếng nước chảy, cực nhẹ, lại vì là đêm tối nên mang đến cảm giác như bài nhạc thư thái.
Két két ——
Cửa sổ mở ra, Phó Vân Mặc đảo mắt nhìn lại, Dạ Khê Hàn vẫn một thân bạch y như cũ, ở trong đêm đen, nàng tựa như một vị thần nữ bị đọa phàm, nhưng Phó Vân Mặc lại biết, vị thần nữ trước mắt này, cảm xúc có bao nhiêu thay đổi thất thường, khó có thể nắm bắt được.
"Trà tới rồi trà tới rồi đây."
Lúc này, Nam Côn Luân từ trong phòng Tào Nhất Sư đi ra tới, trong tay bưng một ly trà nóng, nhìn thấy Dạ Khê Hàn đi tới, thân hình không ngăn được mà khựng lại, thiếu chút nữa làm trà trên tay đổ xuống.
Không phải là buổi tối mới đến đây gây sự chứ?
Phó Vân Mặc có chút tâm phiền ý loạn, đứng lên, tiếp lấy trà của Nam Côn Luân, uống một hơi cạn sạch, bỗng nhiên mặt mũi đỏ bừng.
"Phỏng phỏng phỏng phỏng!"
Tuy rằng không khí có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn đến Phó Vân Mặc thè lưỡi ra, một gương mặt đầy biểu tình la lên phỏng, thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Phốc ha ha ha ha! Tiểu Mặc tỷ, đây là lần thứ hai rồi!"
Nam Côn Luân đang cười, Phó Vân Mặc cũng nhịn không được ý cười nơi khóe miệng, chỉ là lại không để hai người kia nhìn thấy.
"Điếm tiểu nhị."
Dạ Khê Hàn gọi một tiếng, Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc theo bản năng đều nhìn lại, chỉ thấy người mà Dạ Khê Hàn nhìn là Phó Vân Mặc, Nam Côn Luân lập tức biết không phải là đang gọi mình.
"Theo ta vào phòng."
Nghe đến thế, Phó Vân Mặc mặt liền càng đỏ lên, quét qua mặt càng như bị lửa nóng thiêu lên.
"Không....không cần!"
"Lời không nói lại lần hai."
Được thôi, Phó Vân Mặc biết sợ, nàng yên lặng đi qua, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nam Côn Luân một cái, Nam Côn Luân vừa định bước thêm một bước, Dạ Khê Hàn liền nói: "Ngươi muốn nàng ta cùng ngươi cùng ngủ ở bên ngoài?"
Hóa ra nữ ma đầu là muốn cho Tiểu Mặc tỷ ngủ ngon một chút a...!
Không....không đúng...Cảm giác này làm sao lại có chút kỳ quái...!
Nữ ma đầu đối với Tiểu Mặc tỷ hình như có chút tốt đến quá mức a...!
--------Hết chương 50 ---------
Lời của Ed: Gần đây bận quá, mọi người thông cảm, đăng lên 8 chương, mọi người từ từ thưởng thức.
Nguyên tắc của mình, không drop truyện.:D
Ngày đăng: 14/4/2021 9:15 phút.