Phó Vân Mặc bưng trà nóng đi lên cho người của Thiên Duyên phái, Phó Vân Mặc trong bụng đều thì thầm kêu, nàng vì hầu hạ người của Thiên Duyên phái làm chậm thời gian ăn cơm chiều của chính mình, nàng thật rất muốn hỏi Lý nhân tinh thử xem, có thể để trong cơm của nàng thêm cái đùi gà không.
"Khách quan, trà nóng tới rồi đây." Phó Vân Mặc ở ngoài cửa lễ phép lên tiếng, bên trong vốn dĩ đã có âm thanh trò truyện vụn vặt thì trong nháy mắt ngừng lại, có lẽ nói là, lúc mình đứng ở cửa, các nàng bên trong đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại.
"Mời vào." Là thanh âm ôn nhu như ngọc, Phó Vân Mặc đều nghe vào tai, vốn dĩ tâm tình lúc nãy có chút oán trách bây giờ lại sung sướng lên không ít.
Đẩy cửa tiến vào, Mạc Ly Hề, Gia Cát Điềm Nhi cùng Văn Nhuợc Hàn đều ở đây, các nàng ngồi vây quanh bên bàn, ánh nến đang chiếu rọi xuống, làm cho các nàng vốn dĩ dung nhan đã đẹp liền được phụ trợ thêm cảm giác thần thần bí bí, đặc biệt là Mạc Ly Hề – Mạc tiên tử, cái tên này thật sư không phải là hư danh, ngay cả nữ nhân đều muốn tán thưởng nhan sắc của nàng.
"Khách quan, đây là trà của các vị." Phó Vân Mặc đem ấm trà đặt xuống, từ bữa trưa hôm nay Gia Cát Điềm Nhi cùng Văn Nhược Nhàn ăn đồ ăn thì nàng đã biết, ba người này đều ăn chay, cũng không biết có phải toàn bộ Thiên Duyên phái đều ăn chay, không uống rượu, chỉ uống trà hay không.
Tiểu thuyết cũng không có nhắc đến điểm này, đại khái là sinh hoạt quá mức làm tác giả cũng lười để sáng tác đi!.
"Đa tạ." Mạc Ly Hề liếc mắt nhìn Phó Vân Mặc một cái, dung mạo cùng dáng người như vậy, không nên ở Tứ Hải lâu làm chân chạy vặt, thoạt nhìn giống như tiểu thư người nhà giàu, chẳng lẽ là gia đạo sa sút ư? Đáng tiếc.
"Tiểu nhị tỷ tỷ, ngươi còn chưa nói cho ta biết? Là thuốc nhuộm gì có thể làm tóc biến thành màu vàng kim? Ta cũng nghĩ không ra." Phó Vân Mặc vốn dĩ tâm tình đang sung sướng, bị Gia Cát Điềm Nhi vừa hỏi như vậy, nháy mắt lập tức sụp đổ.
Một câu hỏi khéo léo như vậy, tiểu cô nương, ngươi làm ta phải trả lời ngươi như thế nào đây.
Ta làm sao biết thuốc nhuộm kia dùng nguyên liệu gì chứ.
"Làm sao mà lắm câu hỏi đến vậy, ăn cơm đi! Vị cô nương này, chớ trách, sư muội ta lòng hiếu kỳ thật sự quá nhiều."
Mạc Ly Hề nhìn Phó Vân Mặc cười cười, tuy rằng vẫn đang mang khăn che mặt, nhưng mà Phó Vân Mặc lại có thể cảm giác nàng tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Phó Vân Mặc cũng cười cười, nàng cười kỳ thật rất đẹp, fans tổng từng nói là bị vẻ tươi cười của mình hòa tan, Phó Vân Mặc tự biết ưu điểm của chính, quả nhiên đang lúc bản thân một chốc nở nụ cười tươi, nàng cảm thấy Mạc Ly Hề ngây người một lát.
"Nếu khách quan không có phân phó gì khác, tiểu nhân liền đi ra ngoài trước." Phó Vân Mặc nói xong, lại thấy ba người này sau khi nhìn nhau, đều là lắc đầu, Phó Vân Mặc liền thành công mà lui ra khỏi phòng.
Hô! Nghỉ ngơi thôi!
Phó Vân Mặc đi ăn cơm tắm rửa một cái, làm xong mấy điều này thì đã đến giờ Tý (từ 23h đến 1h), vốn định ra ngoài sảnh lấy chút rượu uống, uống rồi ngủ cũng sẽ ngon hơn, bất ngờ vừa mới bước ra tới, liền thấy Lý nhân tinh ở cửa đi ra đi vào, làm như có chút hoảng loạn, Phó Vân Mặc nhìn xung quanh một chút, đã qua giờ Tuất khách điếm sẽ không châm thêm đèn, cho nên đại sảnh hiện giờ là một mảnh an tĩnh, ngọn nến cũng chỉ là để Lý nhân tính tính toán sổ sách thường ngày tại quầy, ánh đèn mập mờ, hơn nữa thần sắc hoảng loạn của Lý nhân tinh kia, giống như tình cảnh lỡ tay giết người liền sau đó không biết nên làm thế nào.
"Lý chưởng quầy, ngươi làm gì vậy?" Phó Vân Mặc chậm rãi lên tiếng, Lý chưởng quầy vừa nghe thấy, liền lập tức quay đầu lại nhìn Phó Vân Mặc, giống như phảng phất gặp được cứu tinh.
"Ai da! Tiểu Mặc tử ngươi tới thật tốt! Mau tới giúp ta đi!"
"Làm gì? Giết người phóng hỏa, loại chuyện này ta không làm!" Phó Vân Mặc tuy rằng nói như vậy, nhưng bước chân lại đi từng bước đến hướng Lý chưởng quầy.
"Nha đầu thúi, cả ngày trong đầu của ngươi chứa cái gì vậy! Người này té xỉu, mà hỗ trợ ta cùng nhau đỡ hắn đưa vào sau viện!" Lý chưởng quầy cũng nói âm lượng thật thấp, bây giờ cũng là giờ Tý, đại đa số khách trọ đều đã ngủ rồi, nếu để bị đánh thức, Lý chưởng quầy thật không đảm đương nổi.
Có người té xỉu? Chẳng lẽ là nam chính!? Phó Vân Mặc lập tức đi đến ngoài cửa liếc mắt xem xét một cái, một người thiếu niên cả người rách rưới ngã xuống cửa khách điếm, Phó Vân Mặc trong lòng chấn động! Quả nhiên là nam chính ư!
Nàng đi lên trước, sờ sờ y phục thiếu niên, quả nhiên thấy một cái thẻ bài gỗ nho nhỏ có khắc văn tự chữ "Nam".
Đúng rồi, quả nhiên là Nam Côn Luân, nam chính xuất hiện, tuyến chuyện xưa trong tiểu thuyết bắt đầu được thúc đẩy rồi!
"Ngươi không phải đối với tên tiểu ăn mày dơ bẩn này có hứng thú chứ?" Lý chưởng quầy một tay che lại cái mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc nhịn không được trợn mắt trắng, nói: "Ngươi mới là có hứng thú với hắn, nhanh lên chưởng quầy, đến đây!"
Cứ như vậy Phó Vân Mặc cùng Lý chưởng quầy hợp lực đem Nam Côn Luân đỡ ra tới hậu viện, cũng chính là cái tứ hợp viện đơn sơ mà nhân công đang cư trú kia.
Cũng may Phó Vân Mặc ở thời hiện đại có kiên trì tập thể hình, tới nơi này lại làm việc nặng nhọc, lúc này mới không mệt chết ở trên đường giữa lúc đỡ Nam Côn Luân đi.
"Mệt chết ta rồi! Chưởng quầy, ngươi nhất định phải thêm cho ta đùi gà!" Nói thật thì lương tâm của Lý chưởng quầy thật sự không tệ, giống như là mình a, Nam Côn Luân a, chỉ cần yêu cầu hắn giúp người thì hắn đều sẽ giúp, cũng không so đo gì cả, chỉ là có đôi khi tính toán đôi chút, bất quá nói tóm lại thì làm người cũng không tệ đi.
"Mỗi ngày đều nghĩ đến đùi gà, đừng tưởng rằng mỗi tối ngươi trộm rượu của ta mà uống, ta lại không biết!" Lý chưởng quầy thở phì phò, tay ra sức lau mồ hôi, chỉ vào Phó Vân Mặc, giống như đang giáo huấn một tiểu nha đầu náo động.
"Ách...Nhân gia, ngài ngủ không được a..." Thoạt đầu đúng là như vậy, Phó Vân Mặc bất luận ở thế giới hiện đại, hay là đi tới thế giới của [Phong Vân biến] này, nàng đi vào giấc ngủ đều có chút khó khăn, ở thế giới hiện đại thì bởi vì áp lực quá lớn, đi đến nơi này thì bởi vì bất an.
Bất an với số mệnh của bản thân, loại tình huống xuyên qua này, chính bản thân mình cũng chưa từng nghĩ đến.
"Được rồi, được rồi, nha đầu thúi ngươi đừng có làm nũng nữa, về sau ngươi có thể tiếp tục lấy rượu uống, ta không cùng ngươi so đo nữa." Lý chưởng quầy lau mồ hôi, mà động tĩnh của hai người thực mau liền đưa tới tiểu nhị của hậu viên.
"Ta biết ngay Lý chưởng quầy là tốt nhất, cảm ơn Lý chưởng quầy!" Nói đến nhân tâm, Phó Vân Mặc vẫn có chút thủ đoạn, nếu không cũng không có nhiều người hâm mộ giống như tù binh vậy, vì nàng mà hò hét trợ uy.
"Sao vậy Lý chưởng quầy, tiểu Mặc tử, người kia là ai vậy?" Bị tiếng vang kinh động, dẫn đầu tới chính là Trần đầu bếp, hắn thoạt nhìn hình như đang ngủ, vốn dĩ đôi mắt có thần sáng ngời nhưng hiện giờ đều có chút mông lung buồn ngủ.
"Ngã ngay trước cửa khách điếm chúng ta, ta cùng Tiểu Mặc đỡ hắn mang về đây." Lý chưởng quầy nhìn trái nhìn phải, đem lão Lâm gọi lại, nói: "Lão Lâm, chiếu cố hắn một đêm, nếu cần đại phu thì cứ đi tìm, tiền thuốc để ta ứng trước."
Nói xong, Lý chưởng quầy ngáp một cái, vẫy vẫy tay chuẩn bị đi ngủ, quầy còn có một người trực đêm, đó chính là con trai của Lý chưởng quầy, mọi người đều kêu hắn là Tiểu Lý chưởng quầy, bất quá bởi vì hắn trực đêm, cùng mọi người rất ít khi chạm mặt nhau, Phó Vân Mặc cũng chỉ thấy qua một lần, là tiểu tử thành thành thật thật, không có khôn khéo như cha hắn.
Phó Vân Mặc sau khi giao Nam Côn Luân cho lão Lâm, liền đi ra sảnh ngoài lấy rượu uống, quầy nơi đó đặt một ít rượu nhạt, thừa dịp Tiểu Lý chưởng quầy còn chưa tới, nàng tới uống nhiều một chút, Tiểu Lý chưởng quầy kia không có sự khôn khéo của cha hắn, cũng không uyển chuyển như cha hắn, nếu là hắn thì cái miệng nhỏ của mình chỉ uống được một ít, làm sao có thể ngủ ngon được.
Phó Vân Mặc dùng vá múc bằng ống trúc múc cho mình mấy vá rượu để uống, chuẩn bị uống xong thì đi ngủ, bất ngờ là khi vừa mới buông cái vá xuống, phía sau liền truyền đến một thanh âm lạnh nhạt, sợ tới mức cái vá trên tay nàng liền rớt xuống, rượu bắn lên văng vươn vãi ra ngoài, vài giọt cũng bắn lên chính quần áo của mình.
"Ngươi trộm rượu uống?"
Không phải là Tiểu Lý chưởng quầy, là nữ nhân...hơn nữa...!là nàng ư?
Phó Vân Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Mạc Ly Hề đứng ở chân cầu thang, khăn che mặt vẫn như cũ đeo lên mặt, mông lung không rõ ý cười.
"Ha ha...Mạc tiên tử." Phó Vân Mặc theo bản năng dùng danh hào mọi người trong giang hồ dành cho nàng mà gọi nàng như thế, bất ngờ là người nọ hơi chau mày, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng Phó Vân Mặc quan sát tỉ mỉ vẫn nhìn ra được nàng ấy dường như không thích xưng hô này.
"Cái này...!Đây là chưởng quầy đặc biệt cho phép ta uống." Đúng vậy, nếu là những đêm trước thì chính là trộm rượu, còn đêm nay thì nàng được Lý chưởng quầy đặc biệt cho phép a.
"Ngươi thích uống rượu?" Mạc Ly Hề thoạt nhìn không giống như loại người hay nói nhiều, không biết vì sao đêm nay lại nói nhiều hơn.
Ít nhất trong ấn tượng của Phó Vân Mặc, Mạc Ly Hề tính cách dịu dàng, khí độ của bản thân cũng không giống người khác, tuy rằng đối nhân đều bình đẳng, nhưng lại có cảm giác xa cách, hơn nữa nàng thích an tĩnh, cùng mình đáp lời, trường hợp này thực sự chưa từng có.
"Không phải, chỉ là không uống rượu, ngủ không được." Phó Vân Mặc đem sự thật bẩm báo, cái này cũng không phải bí mật gì, nói ra cũng chẳng sao.
Lại vào lúc này, Phó Vân Mặc lại thấy Mạc Ly Hề chân mày hơi nhăn lại một chút.
"Có tâm sự sao?" Mạc Ly Hề tiến tới một bước, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm giác trái tim rung động mạnh, giống như sự bức bách nào đó đột nhiên xuất hiện hướng về chính mình.
Không đúng, loại hình dung này, như thế nào giống như thụ sủng nhược kinh?
Vô luận thế nào, tựa như ép buộc mà nhìn người đó một lần, thật sự đã xuất hiện ở trước mặt mình, còn cùng mình đáp lời, tóm lại là có chút khẩn trương, hay đây là tâm trạng fans của mình ngày thường nhìn thấy mình sao?
"Xem là vậy đi..." Cái gì mà tâm sự, đây quả thực là chuyện phiền chết người.
Xuyên đến cổ đại, cha mẹ ông nội đều không ở đây, ở một nơi xa lạ ngoan cường mà lăn lộn, có thể không phiền lòng sao?
Phó Vân Mặc khẽ thở dài một tiếng, khôi phục tâm trạng nhìn về phía Mạc Ly Hề, chỉ thấy trong mắt người nọ có cảm xúc quan tâm, rất nhẹ nhàng, nhưng Phó Vân Mặc lại nhìn ra được, thời điểm nàng sống trong thế giới điện ảnh chuyên nghiệp, quan trọng nhất là công phu quan sát, đó là thói quen quan sát hết thảy mọi thứ của Phó Vân Mặc, đặc biệt là thay đổi cảm xúc của người khác.
"Mạc...Mạc chưởng môn cũng ngủ không được sao?" Phó Vân Mặc biết Mạc Ly Hề không thích người khác kêu nàng là Mạc tiên tử, nàng liền thay đổi xưng hô Mạc chưởng môn để gọi nàng, nàng chính là thực giỏi nắm cảm xúc của người khác.
"Ân.
Cảm thấy khó chịu trong người, mới ra đây đi dạo một lát." Mạc Ly Hề ngồi ở cầu thang tầng trên, cũng không để ý hành động tiểu tiết bình dân kia, nhưng bản thân nàng lại không biết thật ra nàng cùng hai chữ tiên tử tuy cách biệt khá xa, bất quá nàng cùng dung mạo, tính cách thật sự đích xác đều giống tiên nữ.
"Chính là vì chuyện Thương Vân phái kinh bạc đệ tử Thiên Duyên phái sao?" Phó Vân Mặc dựa vào thân cây cột, mở ra bình rượu trúc, uống xuống một ngụm rượu, "Aa" tuy không tính là rượu ngon gì, hơn nữa rượu đó đều là rượu trộn với nước, uống lên mùi rượu cũng không nặng, chính mình thì lại thích hương rượu, Phó Vân Mặc vẫn là miễn cưỡng cảm nhận hương rượu vậy.
"Ngươi...vì sao lại cho rằng là vậy?" Xem bộ dáng Mạc Ly Hề bị phá vỡ tâm sự, Phó Vân Mặc liền biết chính mình đã đoán đúng rồi.
"Hiện giờ đại hội võ lâm đang đến gần, chuyện lớn của Thiên Duyên phái gần đây, e chỉ có chuyện này thôi.
nhưng nếu là Mạc chưởng môn trong lòng đã chắc chắn là đệ tử của Thương Vân phái làm, cũng không cần phải phiền lòng như vậy, chi bằng nói rằng còn có nguyên nhân nào khác?"
Phó Vân Mặc biết chính là do đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang làm, nhưng nàng cũng không thể nói trực tiếp với Mạc Ly Hề rằng [Ây, là do Nguyệt Lạc sơn trang làm đó, tìm bọn họ tính sổ đi.]
"Ngươi thế mà lại nhìn rõ mọi chuyện." Mạc Ly Hề thở dài, tâm tư của mình dễ dàng bị đoán trúng như vậy sao? Nhưng rõ ràng tả hữu hộ pháp của mình đều là sư muội của nàng cũng không phát hiện bản thân nàng đang có tâm sự, lại bị nữ nhân làm chân sai vặt tóc vàng kim này cố ý nhìn thấu, đều nói tiểu nhị ở Tứ Hải lâu công phu nhìn mặt đoán y đã luyện thuần thục, hiện giờ vừa thấy, quả thật chứng thực lời nói quả không sai chút nào.
"Nếu Mạc chưởng môn không chê, có thể nói cho tiểu nhân, có lẽ tiểu nhân có thể thay ngày phân ưu." Phó Vân Mặc cũng chỉ là nghĩ thử, nhìn xem Mạc Ly Hề đang hoài nghi cái gì, chính mình thuận nước đẩy thuyền nhắc nhở Mạc Ly Hề một chút, như vậy Thương Vân phái cũng không đến mức bị chuyện ngậm bồ hòn này....!
Đúng rồi, trong tiểu thuyết Mạc Ly Hề làm thế nào lại phát hiện ra chuyện tốt do Nguyệt Lạc sơn trang làm nhỉ?.