Liễu Mộc Vũ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hơi tối lại, nhớ tới sáng nay trước khi ra ngoài mẫu thân đã nói trong nhà không còn gạo, hôm nay cần vào thành để mua một ít liền vội vàng thu hồi tâm trạng, nhìn quyển vở trên bàn có tên của bảy, tám đứa trẻ, liền nói: “Hôm nay học đến đây. Mấy bài thơ văn đã giao từ trước phải về chép cho tốt, ngày mốt phu tử sẽ kiểm tra.”
“Vâng, tiên sinh!” Nghe được câu trả lời đồng thanh, Liễu Mộc Vũ mỉm cười gật đầu.
Trước đây, Liễu gia cũng là danh môn vọng tộc của tiền triều, nhưng sự thay đổi các triều đại luôn là giẫm đạp giằng xéo lên nhau. Liễu gia vốn sung túc giàu sang, vậy mà giờ chỉ còn lại Liễu Mộc Vũ cùng mẫu thân Liễu Tăng thị sống nương tựa vào nhau. Nhà cao cửa rộng, đất đai nhiều không kể đều bị triều đình trưng thu, chỉ còn lại một căn nhà rách nát và vài mẫu đất khô cằn vùng ngoại thành làm chỗ trú thân qua ngày của hai mẹ con.
Là cựu thần của tiền triều, hậu duệ của Liễu gia không được phép khảo thủ công danh. Liễu Mộc Vũ học được biết bao nhiêu điều mà không có chỗ thể hiện, chỉ có thể đi dạy học cho một lớp học tư thục ở phía tây thành Phan Dương, kiếm ít tiền để chi tiêu trong nhà.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ… Liễu phu tử đến kìa!” Một đứa bé tám tuổi hoạt bát lanh lợi chạy vào cửa hàng gạo của Hạ gia, gọi ầm lên.
Một thiếu nữ xinh đẹp tháo vát vội chạy từ trong nhà ra ngoài, cười dịu dàng: “Liễu phu tử! Đúng là khách quý! Mời vào!”
“À, lại đến làm phiền, thật ngại quá!” Liễu Mộc Vũ hơi đỏ mặt. Nhà cậu cũng chẳng dư dả gì, có mấy đứa trẻ của lớp học mà cậu dạy là con của ông chủ hàng gạo, hàng thịt trong thành. Mấy ông chủ đó thấy Liễu Mộc Vũ có học thức, lại tận tâm dạy con mình, cho nên lúc nào cũng ưu đãi cậu, nhiều khi Liễu Mộc Vũ khó khăn quá, còn để cho cậu mua chịu.
Liễu Mộc Vũ là người đọc sách, người đọc sách luôn chú trọng đến khí tiết ngạo cốt, nếu là bình thường, cậu nhất định không để người khác ưu đãi mình như thế, tiếc là trong nhà còn có mẫu thân cần phụng dưỡng, cho nên Liễu Môc Vũ cũng bỏ qua chuyện mặt mũi, chấp nhận chút bố thí.
“Phiền Hạ tiểu thư lấy cho ba cân… à không, hai cân gạo thô…” Liễu Mộc Vũ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Hạ Chi Lan, thuận tiện lấy tiền trong ngực áo.
Hạ Chi Lan thấy Liễu Mộc Vũ không được tự nhiên, mỉm cười, quay đầu nói với tiểu nhị: “Lục tử, lát nữa lấy năm cân gạo thơm cho Liễu phu tử!”
“Ấy… Hạ tiểu thư, hai cân gạo thô là được rồi…” Liễu Mộc Vũ xấu hổ, cầm bốn đồng tiền trong tay, đưa ra cũng không phải mà không đưa cũng không xong.
Năm cân gạo thơm, ít nhất cũng phải là ba mươi đồng, năm nay nhà mình vẫn còn thiếu nợ người ta, bản thân mình không đủ tố chất để đi làm thuê, cảnh khó khăn như vậy đã kéo dài nửa năm rồi, sao có thể ăn loại gạo thơm đắt tiền được?
“Phu tử đừng khách khí, đệ đệ của tôi được phu tử tận tâm dạy dỗ thời gian dài như thế, mấy người hàng xóm xung quanh đều nói nó đọc sách có tiến bộ không ít, sao chúng tôi có thể không tạ ơn ngài. Năm cân gạo thơm này coi như là để biểu đạt tâm ý!” Hạ Chi Lan cười, lấy ra một xâu tiền được bọc kỹ trong túi vải giắt bên hông, nhét vào tay Liễu Mộc Vũ. “Đây là tiền học tháng này, phu tử nhận cho!”
Mặt mũi Liễu Mộc Vũ đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Không được, không được! Hạ tiểu thư làm vậy khiến ta tổn thọ mất!”
“Cái gì mà tổn thọ chứ! Tỷ tỷ của trò thích phu tử. Nếu phu tử lấy tỷ tỷ, gạo đó coi như là hồi môn của tỷ tỷ. Phu tử không được chê ít đâu!” Tiểu tử họ Hạ ồn ào nói xong, khiến cho Hạ Chi Lan tính tình hào sảng cũng phải đỏ mặt.
“Tóm lại, phu tử không thể từ chối. Nếu không nhận tiền này, gạo này thì chính là khinh thường hàng gạo của Hạ gia! Tôi… Tôi vào phòng trước…” Hạ Chi Lan quay người vào nhà, vẻ e thẹn xinh đẹp của thiếu nữ hiện ra rõ ràng.
Liễu Mộc Vũ nhìn vào rèm cửa vẫn còn đung đưa, thở dài trong lòng. Sao cậu không biết tâm ý của Hạ tiểu thư được. Hạ Chi Lan xinh đẹp tài năng, gia cảnh cũng là thường thường bậc trung, lẽ ra cũng có thể thành đôi với mình, nhưng cái thân thể quái vật này… Liễu Mộc Vũ lắc đầu, không nên hại đời con gái người ta.
Thấy Hạ Chi Lan không ra ngoài nữa, Liễu Mộc Vũ xoay người rời khỏi hàng gạo, tính toán làm sao kiếm được ba mươi đồng để trả “khoản nợ” năm cân gạo thơm này.
…
Phạm Viêm Bá là tiểu bá vương nổi danh của vùng Phan Dương, phụ thân Phạm Sùng Ân đã cùng tiên đế gây dựng nên giang sơn này. Có được ân trạch của tiên đế cũng như được đương kim Hoàng thượng tin tưởng, từ khi được sinh ra Phạm Viêm Bá đã được phong làm Phan Dương Quận vương. Hắn luôn kiên định với ý nghĩ không tích công đức không chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết tầm hoa vấn liễu, vô công rồi nghề.
Từ năm mười ba tuổi Phạm Viêm Bá đã khai bao, kể từ đó, tiểu quan mỹ nữ đã qua tay nhiều vô số. Quận vương phủ lần lượt nghênh đón mười ba phu nhân và năm công tử xinh đẹp đang độ tuổi thanh xuân. Đại Tướng quân Phạm Sùng Ân lớn tuổi mới có con, đương nhiên là chiều chuộng Phạm Viêm Bá đến mức vô pháp vô thiên, huống chi con ông chỉ ham thích sắc đẹp chứ không hề làm chuyện đại gian đại ác. Phạm Sùng Ân nghĩ rằng thích cái đẹp cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục, cho nên cứ mắt nhắm mắt mở mà dung túng cho con. Phạm Viêm Bá không có ai quản giáo nên càng thêm ngang ngược, cả ngày chỉ biết mang theo mấy gia đinh đi dạo khắp chốn trong thành Phan Dương, chơi nam đùa nữ, không biết đúng sai.
Hôm nay, đang lúc hắn ở Túy Tiên lâu với đám hồ bằng cẩu hữu để uống rượu tìm hoan, vô tình nhìn xuống dưới lầu, lập tức bị một thân ảnh hút mất hồn.
Một nam tử áo xanh bước ra từ hàng gạo của Hạ gia, dáng vẻ phong tình, khuôn mặt xinh đẹp tú lệ, làm cho Phạm Viêm Bá từng chơi đùa không ít người vừa nhìn là biết, đây nhất định là một báu vật! Ra hiệu bằng một ánh mắt cho người hầu Phạm Trạch, Phạm Trạch hiểu ý, lập tức xuống lầu theo dõi người kia để tìm hiểu tin tức.
Phạm Viêm Bá cười khoái trá, xem ra gần đây sẽ có mỹ nhân mới khiến hắn vui sướng rồi!
Đến khi Liễu Mộc Vũ về đến nhà, trời đã tối đen. Mẫu thân Tăng thị đã chuẩn bị nước nóng để ở trong phòng cho cậu. Liễu Mộc Vũ lấy mấy đồng tiền trên người và cả xâu tiền từ Hạ Chi Lan đưa cả cho mẫu thân, để người cất kỹ, rồi mới ngồi xuống rửa mặt bằng nước nóng.
Hôm nay đi tới đi lui trong thành gần mười dặm đường, Liễu Mộc Vũ có chút mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì nấu thêm nước nóng để mẫu thân ngâm chân. Thấy con trai hiếu thuận như thế, trong lòng Tăng thị ảm đạm, luôn cảm thấy có lỗi với Liễu Mộc Vũ.
“Mộc Vũ, hôm nay Lý đại nương nhà bên cạnh lại đến làm mai cho con, mẹ chưa từ chối… Mẹ nghĩ đến lúc mẹ đi rồi, một mình con sẽ lẻ loi hiu quạnh, dù sao cũng phải có người bầu bạn chứ…”
“Mẹ, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi mà…” Mẫu thân có chút nghễnh ngãng, cho nên Liễu Mộc Vũ phải nói lớn tiếng. “Chỗ Lý đại nương… cứ từ chối hôn sự đi… Thân thể con như vậy, không thể làm hại con gái nhà người ta được.”
Liễu Mộc Vũ cúi đầu, bản thân cậu đã hai mươi ba tuổi, tuy rằng gia cảnh không tốt, nhưng Liễu Mộc Vũ có vẻ đẹp xuất chúng, có cả học vấn nữa, mấy nhà nông gần đó cũng có không ít người muốn cầu thân, nhưng tất cả đều bị Tăng thị và Liễu Mộc Vũ khéo léo từ chối. Liễu Mộc Vũ thấy thế này cũng rất tốt, khi nào mẫu thân trăm tuổi khuất núi sẽ bán hết đất đai nhà cửa đổi lấy tiền mặt, rồi tìm một ngôi chùa miếu nào đó sống tạm, cả đời làm bạn với thanh đăng cổ phật đến cuối đời.
“Năm đó thầy tướng số có nói, trong ngũ hành thì con vượng mộc khuyết thủy, nhà mình lại mang họ Liễu, nhất định phải gần thủy mới phát đạt, nếu không sẽ chỉ là cây khô, cho nên mẹ mới đặt tên con là Mộc Vũ…” Tăng thị bắt đầu nhớ lại quá khứ, chỉ có nhắc đến lời thầy tướng số bà mới thấy có một tia sống sót. “Thầy tướng số còn nói, chỉ cần con gặp được người mang mệnh vượng thủy thì sẽ công thành danh toại, lưu danh thiên cổ… Lý đại nương nói cô nương lần này có mệnh thủy, nhất định sẽ giúp được con.”
“Mẹ, đời này con không nghĩ đến chuyện cưới vợ… Mẹ cứ từ chối hôn sự đi…” Lau khô chân cho Tăng thị, giúp mẫu thân nằm nghỉ ngơi xong, rồi mới đổ nước cất chậu.
Liễu Mộc Vũ đổ hết nước bẩn rồi dùng chỗ nước ấm còn lại để lau người. Đến khi khăn vải đến chỗ bí mật giữa hai chân, trong lòng Liễu Mộc Vũ có biết bao nhiêu tình tự, có oán hận, có cả không cam lòng, có xấu hổ, cũng có bất đắc dĩ, nhưng nhiều nhất chính là mờ mịt… Có lẽ tổ tiên Liễu gia thề sống chết bảo vệ tiền triều, chọc giận thiên uy, cho nên ông trời mới để cậu có thân thể như vậy, để cho Liễu gia biết đã đến lúc đoạn tử tuyệt tôn, coi như là sự trừng phạt vô cùng tàn nhẫn của ông trời.
Cố gắng chà xát vài cái, Liễu Mộc Vũ mặt thêm áo lót trong, rồi về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai cậu còn phải đến chỗ người thuê đất để thu tô, sau đó sẽ sửa sang lại mái nhà hơi hở ra chỗ phòng mẫu thân, chuẩn bị trải qua mùa đông.
Phạm Viêm Bá chờ đến khi nến trong phòng tắt, lại ở ngoài một lát, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền ra từ trong phòng, mới mở cửa sổ lẻn vào phòng Liễu Mộc Vũ. Hắn cũng không biết sao hôm nay mình có thể kiên nhẫn đến vậy, kiên nhẫn chờ Liễu Mộc Vũ sắp xếp xong cho mẫu thân, cũng sắp xếp xong cho cậu mới quyết định hành động.
Liễu Mộc Vũ là nam tử. Ban đầu Phạm Viêm Bá cũng chỉ là nhất thời ham mê cái mới, so với nam nhân, hắn thích nữ nhân ngực lớn mông cong hơn. Phạm Viêm Bá dựa vào bản năng nhiều năm trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, luôn cảm thấy Liễu Mộc Vũ nhất định là báu vật, không ngờ rằng lúc nhìn lén qua tấm cửa gỗ ở phòng tắm, thấy Liễu Mộc Vũ đang lau người, hắn liền hưng phấn giống như toàn thân đang phát hỏa.
Lúc thân mình Liễu Mộc Vũ trần trụi, hắn thấy được cái đầu kia, cả eo nhỏ mông vểnh, hai chân vừa thon vừa dài lại thẳng tắp, làn da trắng nõn giống như đậu hủ non mềm, hai đầu v* phấn hồng vì được khăn chà lau nên dựng thẳng. Phạm Viêm Bá bắt đầu tưởng tượng ra nếu ngậm hai viên thịt kia vào miệng sẽ có cảm giác gì, không tự giác mà nuốt nước miếng. Thấy Liễu Mộc Vũ dùng khăn vải chà lau thô lỗ ở phần bên dưới rồi mặc áo vào ngay, Phạm Viêm Bá thật bất mãn mà trừng mắt với tấm vải thô kia, hận không thể xé toang nó ra để nhìn thấy cái động bên dưới.
Lúc Liễu Mộc Vũ lau người thì đứng nghiêng với tầm nhìn của hắn, cho nên hắn không thấy rõ vẻ phong tình bên dưới khố của cậu, Phạm Viêm Bá liền tự phác thảo ra hình ảnh Liễu Mộc Vũ tự động mở hai chân về phía hắn, ánh mắt thèm muốn, chỉ muốn dùng ngón tay mình thay thế cho cái khăn vải kia, cẩn thận xoa nắn phần bên dưới khố của Liễu Mộc Vũ, để cho toàn thân cậu hiện ra màu hồng phấn dâm mỹ, chính là nét lẳng lơ khiến cho người ta yêu đến chết.
Đứng bên cạnh giường Liễu Mộc Vũ, dựa vào ánh trăng mà nhìn những sợi tóc đen nhánh tản ra trên giường, làm nổi bật cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hàng mi rậm, cái mũi đáng yêu và đôi môi như đóa hoa, Phạm Viêm Bá thật không hiểu một báu vật xinh đẹp như vậy mà sao từ trước đến giờ mình không phát hiện ra? Làm cho thân thể này vẫn cô đơn không được ai ngắt về, thật sự là tội nghiệp quá mà!
Hắn chỉ muốn dùng sức vuốt ve đầu v*, khiến cho hai viên thịt kia sưng đỏ dựng đứng lên, có thể ngày nào cũng chà xát nó cũng sẽ giống như của nữ nhân không? Sau đó mà ngậm vào miệng thì thật tuyệt.
Phạm Viêm Bá còn tưởng tượng ra cảnh Liễu Mộc Vũ tự mình mở rộng đôi mông trắng noãn, dùng ánh mắt ướt át và bộ dáng dâm đãng cầu xin mình thao cậu, bảo bối bên dưới của hắn nhanh chóng cứng lại.
Liễu Mộc Vũ ngủ không được yên, luôn cảm thấy quanh thân mình bị một loại cảm giác áp bức vây lại, giống như ngay cả không khí cũng có thể bị thiêu cháy. Mặt nhăn lại, hơi hé mắt, Liễu Mộc Vũ bị bóng người trước mắt làm cho hoảng sợ, vừa định lên tiếng kêu cứu liền bị bịt miệng.
“Không được kêu lên, nếu không ta cho người băm vằm mẹ ngươi ra!” Đặt một chiếc chủy thủ sáng lóa ở cổ họng Liễu Mộc Vũ, dùng giọng nói trầm thấp uy hiếp, Liễu Mộc Vũ mở to mắt, nghĩ nát óc cũng không biết mình trêu chọc đến ai.
Ngoài cửa sổ có mấy bóng người, xem ra kẻ trộm không chỉ có một người. Trả thù? Hay là trộm đồ? Liễu Mộc Vũ cố gắng làm mình bình tĩnh lại, trước hết phải ổn định tên trộm này đã, không để bọn họ làm mẫu thân bị thương. Liễu Mộc Vũ gật đầu, ý bảo người này buông mình ra.
Quả nhiên người nọ dừng tay. Liễu Mộc Vũ thấy chủy thủ cách xa mình rồi liền cố ý nói lớn tiếng: “Không biết hảo hán quang lâm hàn xá, ngài muốn thế nào? Căn nhà này không có gì cả, hôm nay có một xâu tiền, nếu hảo hán không chê thì dùng nó để mua rượu, xin đừng làm hại đến mẹ ta!”
Phạm Viêm Bá hắc hắc cười xấu xa, tiểu mỹ nhân này lại nghĩ hắn là thổ phỉ, thật hay ho: “Ta không cần tiền của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó dễ mẹ ngươi!”
Liễu Mộc Vũ nhíu mày, nghĩ không ra tên trộm này có mục đích gì, vì sao lại phải đến cướp của một tú tài lụi bại một nghèo hai trắng như cậu? Thấy tên trộm lại giơ chủy thủ lên, chỉ có thể gật đầu đồng ý trước, sau đó mới suy tính sau.
“Ngươi cởi quần áo ra!” Phạm Viêm Bá bắt đầu cảm thấy khó thở, nhìn bộ dáng nghi hoặc đầy ngây thơ của Liễu Mộc Vũ. Nghĩ đến việc tiếp theo mình sẽ làm, Phạm Viêm Bá đột nhiên thấy mình như một đứa nhỏ lần đầu khai bao, hơi hơi run rẩy.
Liễu Mộc Vũ hiểu ra, mấy người kia nhất định là người nơi khác chọc giận quan phủ, phải trốn tránh khắp nơi, cho nên mới muốn thay đổi y phục, tiếp tục lẩn trốn!
“Cái này… Hảo hán, quần áo của ta không đáng giá, hơn nữa cũng không thích hợp với vóc dáng ngài. Hay là ta đưa cho ngài ít tiền, ngài đến hàng vải đầu thôn mua một hai bộ thích hợp…”
Tiểu huynh đệ nhà Phạm Viêm Bá đã cứng như đá, vậy mà Liễu Mộc Vũ vẫn đang nói chuyện loạn thất bát tao gì với hắn đây? Phạm Viêm Bá không còn kiên nhẫn được, liền nắm lấy tóc Liễu Mộc Vũ nói: “Nói thật cho ngươi biết, tiểu lẳng lơ, hôm nay đại gia đến đây là để khai bao cho ngươi! Ngươi ngoan ngoãn cởi quần áo để đại gia thao cho thật sướng, ngươi cũng không phải chịu khổ, không thì… Bây giờ đại gia cưỡng gian ngươi!”
Ngay lập tức, Liễu Mộc Vũ bị lời nói của Phạm Viêm Bá dọa cho ngây ngốc, hắn… hắn sao có thể… mình… Đầu óc Liễu Mộc Vũ hỗn loạn, còn Phạm Viêm Bá cũng không chờ cậu hoàn hồn, cởi giày lên giường, dùng khẩu khí ác liệt ra lệnh: “Đừng có giả bộ non nớt nữa, nhanh chóng cởi hết quần áo rồi ngồi vào lòng đại gia, đại gia sẽ niệm tình lần đầu tiên của ngươi, sẽ ôn nhu với ngươi.”
Liễu Mộc Vũ thấy Phạm Viêm Bá làm thật, đâu còn nghĩ gì đến khí tiết khí khái linh tinh trong sách, vội vàng quỳ trên giường dập đầu với Phạm Viêm Bá: “Đại gia, ta là nam nhân mà… Thật sự không thể hầu hạ đại gia, xin đại gia tha cho ta… Ta đi mời đầu bài ở kỹ viện đến, nhất định sẽ làm đại gia vừa lòng…”
“Cái gì mà hồng bài ở kỹ viện, đều là vứt đi! Hôm nay bổn đại gia muốn gian dâm ngươi, cho dù có là Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được đâu! Ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu làm đại gia không còn hưng trí nữa thì ngươi cứ chờ xem!”
Liễu Mộc Vũ lớn đến nhường này rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vẻ mặt cầu xin không biết nên làm gì bây giờ. Cậu chỉ là một thư sinh văn nhược, khi đối mặt với thổ phỉ cường đạo thì dù có ăn nói giỏi đến đâu cũng không có được một nửa thượng phong. Liễu Mộc Vũ lo lắng đến nỗi đổ đầy mồ hôi, sắc mặt bi thảm đáng thương.
Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ sợ hãi như vậy, nhất thời trong lòng cũng dịu xuống không ít, nghĩ lại cậu chỉ là một tú tài nghèo kiết xác, chưa nói đến chuyện thân quen, chỉ cần nghe những lời đối thoại của cậu và mẫu thân vừa rồi, hình như thân thể còn có bệnh không tiện nói ra, chưa từng ăn qua loại thức ăn mặn này, đột nhiên lại bị phá thân, khó tránh khỏi việc nhất thời không chấp nhận được. Phạm Viêm Bá dùng cái đầu chỉ có thói quen bày trò xấu của mình suy nghĩ, mở miệng an ủi: “Ngươi đừng sợ. Nói thật cho ngươi biết, ta không phải kẻ trộm gì cả. Ta là Phan Dương Quận vương Phạm Viêm Bá!” Nói xong liền lấy kim bài sáng loáng của Quận vương phủ giắt ở bên hông đung đưa trước mắt Liễu Mộc Vũ.
Liễu Mộc Vũ vừa nghe đến cái tên Phạm Viêm Bá, lại nhìn sang kim bài của Quận vương phủ, sắc mặt trắng bệch, trong lòng không biết phải làm gì. Còn có ai mà không biết Phạm Viêm Bá là Hoàng đế của đất Phan Dương? Toàn bộ giới hạn của Phan Dương, dưới có đất đai, trên có bầu trời, đều là của Phạm gia hắn. Ngày thường tính tình Phạm Viêm Bá không ra gì, chơi nam đùa nữ, ác danh truyền xa. Chỉ cần thấy cô nương hay thiếu gia nhà ai xinh đẹp thuận mắt đều nhất định phải chiếm được. Người khác bị khi dễ đều không dám nói, chỉ có thể im lặng gặm nhấm oán hận.
Nghe nói có người nào đó dù chết cũng kháng cự, kết quả người nhà bị bắt vào ngục thì không nói đến, nữ nhân nhà đó bị bắt hết vào Quận vương phủ, kết cục là gì cũng có thể hiểu… Hiện giờ không hiểu sao mình lại lọt vào mắt hắn, dẫn tên ma vương này về nhà, xem ra hôm nay không thể tốt đẹp được.
Phạm Viêm Bá đâu biết Liễu Mộc Vũ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cậu ngây ngốc nhìn mình, có lẽ là bị danh vọng sở chấn của mình dọa sợ, liền loạng choạng cất chủy thủ đi, tự đắc nói tiếp: “Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời ta, hầu hạ đại gia vui vẻ, đại gia sẽ không chê ngươi thân phận thấp kém, nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng rước ngươi về nhà làm trắc phu nhân, coi như là sắp xếp ổn thỏa nửa đời sau cho ngươi.”
Liễu Mộc Vũ nghe xong, trong lòng hiểu rõ nếu hôm nay Phạm Viêm Bá đã đến tận cửa, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Bản thân mình một không tiền bạc hai không quyền thế, vốn dĩ không thể chống lại tên ác bá này, sau mình còn có cả mẹ già, nếu mình không nghe theo, ác bá này nhất định sẽ dùng vũ lực, khiến mẫu thân phải chịu khổ nhiều hơn.
Liễu Mộc Vũ hạ quyết tâm, nghiêm túc chỉnh lại y phục, sau đó quỳ trên giường dập đầu với Phạm Viêm Bá: “Thảo dân không biết Quận vương đại giá, có nhiều mạo phạm, mong Quận vương thứ tội!”
Phạm Viêm Bá nhướng mi, hóa ra tên tú tài này vừa biết mình là Quận vương liền cũng làm ra vẻ nô tài, thật đáng tiếc cho vẻ ngoài này, phần xương cốt bên trong cũng chẳng có gì khác biệt. Rồi cũng nghĩ lại, dùng tiền bạc mà đổi lấy việc cậu cam tâm tình nguyện cũng tốt, ít nhất thì trên giường cũng có thể phối hợp với nhau, cũng có thể làm đến tận hứng.
“Thảo dân không bị Quận vương vứt bỏ, có thể được hầu hạ Quận vương… là phúc khí kiếp trước thảo dân tu được…” Liễu Mộc Vũ cúi đầu, cắn chặt răng mà nói ra lời trái với lương tâm, khóe mắt liền đỏ lên: “Thảo dân chỉ có một chuyện muốn nhờ, xin Quân vương nhất định phải đáp ứng!”
“Có yêu cầu gì, ngươi nói đi. Bổn vương đáp ứng hết!” Phạm Viêm Bá bĩu môi, quả nhiên Liễu Mộc Vũ này cũng giống những người khác, chỉ cần biết mình là Quận vương sẽ cố gắng xu nịnh, chỉ muốn nhận được nhiều lợi ích. Cũng được, coi như là nể cậu ở vẻ ngoài xinh đẹp bất phàm, mình sẽ không tiếc rẻ mấy chuyện sủng ái, miễn là hầu hạ mình thật thư thái, tiền tài chỉ là vật tầm thường, không đáng nhắc đến.
“Hôm nay thảo dân… giao thân mình cho Quận vương… Chỉ xin Quận vương, nhất định đừng để thảo dân vào Quận vương phủ…” Thanh âm Liễu Mộc Vũ run rẩy, có ủy khuất, có cả không cam lòng, cũng có bất đắc dĩ.
“Hmm?” Phạm Viêm Bá có chút kinh ngạc. Đám thị thiếp trước đây lúc nào chẳng hy vọng được mình cưới về phủ, tốt nhất là cho luôn cả danh phận. Nếu không được, thì cũng là đòi chút tiền bạc hay chốn ở. Liễu Mộc Vũ này lại ngược lại, không muốn mình thú về. Cũng thật là, chẳng lẽ là chiêu lạt mềm buộc chặt sao?
“Mặc dù thảo dân không có nhà cao cửa rộng nhưng cũng đọc sách tri lễ. Thảo dân là nam tử mà bước vào Quận vương phủ, nhất định không được dung nạp. Xin Quận vương thành toàn!” Tuy rằng Liễu Mộc Vũ rơi vào cảnh gia môn suy tàn, nhưng tính tình bên trong vẫn thanh cao cô ngạo, hiện giờ vì tình thế bức bách nên mới phải nương thân vào tên nhị thế tổ bất học vô thuật Phạm Viêm Bá này, Liễu Mộc Vũ đã thấy ủy khuất lắm rồi, sao có thể còn muốn dựa vào lần giao hoan này để bước vào Quận vương phủ được?
Nếu là ngày thường, người khác nói đến Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ chỉ biết coi thường; trong mắt cậu, Phạm Viêm Bá chính là một tên vô lại t*ng trùng xông não không có đầu óc. Tiếc rằng tên ác bá vô lại này cũng là Hoàng đế của mười mấy châu huyện xung quanh Phan Dương, bản thân cậu thân cô thế bạc, chắc chắn không thể chống lại hắn, kế sách hiện này chỉ có thể tạm thời chấp nhận nằm dưới thân hắn, đổi lấy sự an bình thanh tĩnh ngày sau.
Phạm Viêm Bá nghe được lời thỉnh cầu của Liễu Mộc Vũ thì có chút bực mình, đây là lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu như vậy với hắn trước khi lên giường; ngụ ý chính là, sau lần hoan hảo này, hai người sẽ không ai nợ ai, không còn liên quan gì nữa? Phạm Viêm Bá hừ lạnh, ngươi nghĩ mình là món hàng quốc sắc thiên hương khó gặp lắm chắc? Có thể làm cho bổn vương nhớ mãi không quên được sao? Ngươi đã muốn để bổn vương thao miễn phí, lại không phải phụ trách, tội gì bổn vương không làm?
“Hừ!” Hừ một cái thật mạnh, ngữ khí Phạm Viêm Bá không tốt chút nào: “Vậy còn phải xem công phu hầu hạ của ngươi có thuyết phục được bổn đại gia không đã!”
“Nhất định… thảo dân… tận tâm tận lực…” Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân: Nhẫn nại là qua rồi! Nhẫn nại là qua rồi!