Diễm Quỷ

Chương 4




Sáng sớm, dạ nha hắc vũ xích mục bay tới, nhu thuận đứng trước cửa sổ của Không Hoa.

(‘dạ nha’ là quạ đêm, lông đen mắt đỏ thẫm)

“Bị đánh cắp?” Trong Minh phủ từ trước có ghi chép kỹ càng về các triều đại trên thế gian, nhưng chỉ có Sở thị vương triều là do Linh Đế lập nên, những thứ liên quan không thấy tung tích.

“Ai?”

“Tang Mạch.” Từ miệng dạ nha phát ra tiếng người “Theo luật, thi hành quả hình răn đe.”

“Thảo nào.” Không Hoa nhớ tới những vết tích đỏ tươi giăng khắp người Diễm quỷ. Quả hình, là đem người kéo trên tấm trúc tra, thịt tẫn tới xương, sau đó trượng sát (dùng gậy đánh chết). Ngay cả là quỷ hồn giết không chết, có điều róc thịt gọt xương cũng là đau đớn khoét tận tim.

Tỉ mỉ hồi tưởng, hình như ba trăm năm trước quả thực có sự kiện như thế. Dưới cao đường một người tóc đen áo trắng, trên mặt huyết ô, chịu đựng đau đớn đủ khiến kẻ khác điên cuồng. Thực sự là, trộm mấy cái ghi chép này để làm gì? Quá khứ từ lâu đã thành quá khứ, đến tính mệnh cũng đã không còn nữa, một chút manh mối trong chuyện cũ có thể chứng minh cái gì?

Minh chủ ngồi trên chỗ cao sâu trong Minh phủ luôn luôn không hiểu nổi mấy cái nhớ nhung cố chấp này, mười năm, trăm năm, ngàn năm, ngày qua ngày, vong linh bị dẫn giải đến thường thường là vẻ mặt phẫn hận không cam lòng “Đại nhân, ta oan uổng… Ta không cam nguyện…” Hoặc vì danh, hoặc vì lợi, hoặc vì tình. Đứng đầu Minh phủ vô ái vô dục chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng trống trải. Phật tổ nói “Vậy tự mình hạ phàm trải nghiệm một lần đi.” Trở về thì, chính mình cũng rốt cuộc không nhớ rõ lúc ở trần thế đã làm gì, chỉ là nghĩ thất lạc một thứ gì đó, khiến cho hắn đối mặt với những oan linh khóc lóc kể lể thì không thể duy trì sự hờ hững được nữa.

“Những ghi chép này đâu? Tìm về chưa?”

“Thuộc hạ thực sự bất lực, trước sau vẫn không thể tìm được.”

“Đã biết, đi đi.”

Là ai trộm đi Hình thiên? Diễm quỷ vì sao lại cùng ở với một thư sinh người thường? Còn nữa, hình người mà Diễm quỷ tỉ mỉ chế tác là ai? Những câu hỏi không có đáp án cứ hết cái này tới cái khác, lại còn dính dáng đến chuyện ba trăm năm trước ngay đến Minh chủ hắn người quản lý sinh tử của nhân gian cũng không biết. Nắng sớm mờ mờ, Không Hoa có chút đăm chiêu. Tang Mạch, giữa ngươi và ta có quan hệ gì?

Nam Phong tới học quán ở thành nam, trong nhà chỉ còn lại hai người đều mang tâm tư. Một hôm, yên ổn vô sự. Chạng vạng, thư sinh đã đọc sách trước bàn cả ngày giờ bận rộn chuẩn bị cơm nước, Tang Mạch lơ đãng tới bên cạnh Không Hoa “Ta muốn mời điện hạ dạo đêm, không biết điện hạ ngài có cho ta cái hân hạnh đó không?”

Lại là khuôn mặt tươi cười có phần thân thiết, một chút cũng không thấy vẻ căm ghét phẫn hận mấy ngày trước. Không Hoa nhìn chằm chằm hắn một lát “Được.” hắn lại có chủ ý gì đây?

Nửa đêm, trên trời treo một mảnh trăng. Tang Mạch không nói không rằng dẫn đường đi phía trước, Không Hoa đi theo hắn nhảy qua tường thành, lại đi qua một rừng cây ở ngoại ô, tới một nơi hoang dã. Tang Mạch vươn tay chỉ về phía trước, nói “Tới rồi.”, ống tay áo tung bay trong gió đêm.

Không Hoa tiến lên một bước đi tới bên cạnh hắn, từ chỗ xa vời của vùng hoang dã không bóng người bỗng bay tới một điểm hồng đăng. Sau đó, từng ngọn từng ngọn một, hồng đăng liên tiếp điểm lên, thoáng chốc, trước mắt đèn đuốc lập lòe, nhiều như biển sao. Dưới đèn dần dần hiện bóng người, đen đen, tốp năm tốp ba chen thành một đống. Có tiếng rao hàng lọt vào tai, những cái bóng nam nữ già trẻ càng lúc càng rõ. Vùng hoang vắng hẻo lánh trong nháy mắt biến thành phố xá rộn ràng nhộn nhịp.

“Chợ quỷ?” Từ trước ở Minh phủ từng nghe nói qua, nhân gian có bách quỷ dạ hành, mỗi đầu tháng tụ lại thành chợ, tới lui buôn bán, theo như nhu cầu, náo nhiệt như chợ nhân gian.

Tang Mạch sau khi hắn đáp ứng đồng hành thì lại đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là hơi gật đầu, bước đi vào trong ánh đèn. Không Hoa lơ đễnh đi theo hắn xuyên qua chúng quỷ. Ai ngờ đâu, vừa mới bước vào chợ quỷ, trước mặt có một nữ đồng áo hồng đi tới, chỉ vào Không Hoa “Oa ──” một tiếng khóc lớn lên. Mọi người xung quanh đều liếc nhìn.

“Mặt của ngươi, bọn họ đều nhận ra.” Tang Mạch quay đầu lại chỉ vào Không Hoa. Lúc này, trên mặt không chỉ có vẻ lạnh lùng, đến không kiên nhẫn cũng lộ ra.

Phóng mắt nhìn, xung quanh đã có người thét lên bỏ chạy. Không Hoa thầm nghĩ, quả nhiên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp là giả vờ. Vừa thoáng nghĩ, liền kéo xuống một mảnh vạt áo che con mắt cùng nửa bên mặt “Như vậy thì sao?”

Tang Mạch hừ một tiếng, đi thêm vài bước cũng không nhìn phía sau có người theo không. Xoay người lại, Không Hoa vẫn còn đứng tại chỗ.

“Ta nhìn không thấy.” Hắn vươn tay, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý giả dối. Dưới hồng quang, quần áo màu mực hòa cùng mái tóc đen càng thêm đen.

Vốn không muốn mang hắn theo, thế nhưng không có hắn thì không làm được việc, huống chi, lúc này ném hắn đi, khuôn mặt tươi cười lúc trước giả vờ cũng thành uổng phí. Tang Mạch khẽ cắn môi, nắm lấy ống tay áo Không Hoa “Theo ta.”

Người phía sau cười “ha hả”, thuận thế cầm lấy cổ tay hắn. Lúc mới chạm vào lòng bàn tay lạnh, Tang Mạch sợ run một chút, lôi kéo Không Hoa đi nhanh về phía trước.

Bên người liên tiếp có tiếng rao hàng, Không Hoa để Tang Mạch tùy ý kéo mình xuyên qua dòng người “Ngươi trộm quốc sử của Sở thị làm gì?” Cũng không phải ép hỏi, hơi có vẻ nói chuyện phiếm.

Đáng tiếc người kia cũng không cảm kích “Xem.”

“Xem xong thì sao?”

“Đốt.”

Có lẽ bởi vì hai bên cùng không nhìn thấy đối phương, cuộc nói chuyện đứt quãng tiếp tục diễn ra dọc đường đi.

Ngón tay vuốt ve da thịt trắng mịn trong lòng bàn tay, Không Hoa hỏi “Người kia là ai?”

Chớp mắt tiếp theo, bàng tay bị hung hăng vùng thoát ra. Tang Mạch bỗng nhiên dừng bước “Không liên quan tới ngươi.”

“Nếu không liên quan tới ta thì ngươi tìm ta làm gì?” Nói tiếp là một giọng thô khàn.

“Tìm ngươi muốn hai thứ.”

Giọng thô khàn không trả lời, có lẽ là bị Tang Mạch trừng mắt. Không Hoa âm thầm phỏng đoán.

Tiếp đó, một trận tiếng cười khó nghe, người nọ nói “Đồ của ta, ngươi hiện tại cũng đều không đổi được.”

“Ta nói rồi, là muốn, cũng không phải đổi.” Ngữ khí của Tang Mạch trước sau như một còn mang theo khinh bỉ.

Miếng vải bịt mắt bị giật ra, Không Hoa thấy trước mặt mình là một lão giả mập lùn, trên đầu thưa thớt vài cọng tóc bạc, một đôi mắt giấu sau khe mắt thật nhỏ, mũi nhưng cực lớn, nhìn sơ qua là đặc biệt thấy ngay.

Tang Mạch đưa hai tay vòng trước ngực, nói “Trương thái y, vị cố nhân này ngài chắc không quên chứ?”

“Tấn vương thiên tuế!” Đầu tiên vẻ mặt lão kinh ngạc, nháy mắt thần sắc cung kính tới mức thậm chí có thể thấy lão một thân thịt mỡ đều run rẩy “A, không, hẳn là Minh chủ điện hạ.”

Lập tức có hai bình sứ nhỏ đưa tới trước mặt Tang Mạch.

“Đây là dược cao mới chế gần đây, so với lần trước loại này còn tốt hơn, dùng hết hai bình quả ngân trên người ngươi có thể biến mất. Cũng không phải đã lâu như vậy rồi sao? Người nào có thể bức ngươi tới đường… cùng…” Trương thái y nhanh chóng liếc sang Không Hoa đứng bên cạnh Tang Mạch, nhạy bén mà ngừng trọng tâm câu chuyện. Lại từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ “Đây là Định Hồn châu lần trước ngươi muốn. Thời gian gấp quá, ta mới chuẩn bị được hai viên, viên còn lại ngươi tự nghĩ biện pháp nha.”

Hóa ra đặc biệt mời hắn tới là vì muốn hai thứ này. Không Hoa đứng một bên không nói lời nào nhìn Tang Mạch đem bình sứ và hộp nhét vào tay áo.

“Món nợ này cứ ghi vào, lần sau nhất định trả lại ngươi.”

“Ta đợi.” Đường nhìn của lão giả từ đầu tới cuối không rời khỏi Không Hoa, vẻ mặt nịnh nọt “Mỗi lần ngươi tới tìm ta là ta lại gặp may, ba trăm năm trước cũng thế, hiện giờ cũng thế.”

Tang Mạch tựa hồ cũng không nguyện ý nghe lão đề cập tới chuyện quá khứ “Khách khí rồi. Đó là tự ngươi đạt được.”

Đi vài bước quay đầu lại, người được gọi là Trương thái y vẫn đứng dưới hồng đăng. Không Hoa phát hiện, tay phải lão bị chặt đi ba ngón tay.

Con mắt bị che còn đang chờ Diễm quỷ tới tiếp tục dắt hắn đi, mới xoay người một cái, y sam bạch sắc đã biến mất trong đám người, nửa điểm cũng không muốn bận tâm tới hắn.

Thực sự là, qua cầu rút ván. Lắc đầu, Không Hoa phi thân lên lướt qua điểm điểm hồng đăng, đã thấy ở ngoài chợ quỷ có một cái bóng bạch sắc đang đứng.

“Y thuật của ông giỏi nhất, đáng tiếc, lại yêu quyền thế, làm phụ thân ông tức chết.” Cả đường không nói gì, trở lại đại trạch thì, Tang Mạch bỗng nhiên nói, khẩu khí cứng nhắc “Đại ca ngươi cùng phụ hoàng trúng độc chính là do ông giúp ngươi bào chế, xem như là tâm phúc của ngươi. Đáng tiếc, đến lúc ông chết, ngươi lại không thừa nhận ông, chặt đứt ba ngón tay của ông. Ông không bao giờ có thể bắt mạch hành nghề y nữa. Đây là kết cục khi theo ngươi.”

“Vậy còn ngươi?”

Trả lời hắn là một tiếng đóng cửa ‘cạch’.

Hướng vào đại môn đóng chặt, Không Hoa tốt bụng nhắc nhở “Không phải ngươi còn thiếu một viên Định Hồn châu sao? Ta có.”

Bên kia trước sau không có động tĩnh, Không Hoa gõ vào cánh cửa “Ngươi nếu như không vội, có thể chậm rãi tìm, dù sao so với những thứ khác thì hiếm lạ hơn một chút mà thôi, có thể tìm được hay không cũng không thể nói trước.” Trong Minh phủ không có thứ gì hắn muốn lại không đạt được, mặt khác, khiến người khác không thể chiếm được một thứ gì đó, đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

Chỉ chốc lát, đại môn mở rộng, Diễm quỷ sắc mặt xấu xí đứng ở bên kia cánh cửa, mắt như phun lửa. Không Hoa phất tay gọi một con dạ nha tới, trong miệng ngậm một hạt châu lưu ly mặc sắc. (màu mực)

“Điều kiện?” Tang Mạch lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn thứ nằm trong tay Không Hoa có lẫn một tia khao khát.

“Hắn là ai?” ‘hắn’ này là để ám chỉ hình người trong phòng Tang Mạch, cái người mà có thể khiến Diễm quỷ luôn lãnh ngôn lãnh ngữ lại có thể lộ ra một diện mạo khác.

Tang Mạch không hề cam nguyện “Đi theo ta” nhưng không thể tránh được.

Dạ nha đứng ở đầu vai Không Hoa vỗ cánh bay đi, rơi xuống một cọng lông chim đen nhánh. Đại môn lần thứ hai ‘cạch’ một tiếng đóng lại, Không Hoa nhìn bóng lưng Tang Mạch, tâm tình tốt. Dễ như trở bàn tay, hòa nhau một đều.

Phòng ngủ của Diễm quỷ vẫn như cũ sạch sẽ tới gần như đơn sơ, đến tấm biển treo trên cửa cũng bị bụi phủ kín. Hình người trước sau vẫn duy trì khuôn mặt ôn nhu tươi cười bị đặt sau bình phong, Tang Mạch cẩn thận mở miệng hắn ra đem ba viên Định Hồn châu lần lượt đút vào.

Không Hoa nhìn động tác của hắn, bỗng có một loại cảm giác, nếu như không có mình đứng đây nhìn chằm chằm, Diễm quỷ có lẽ sẽ chọn một phương thức thân mật hơn. Không rõ vì sao, có chút khó chịu.

Lúc còn đang xuất thần, ba viên Định Hồn châu đã lần lượt vào trong miệng. Có thể nhìn thấy rõ cổ họng của hình người có gì đó lăn xuống, biểu tình cứng nhắc dần dần có biến hóa. Rất ôn nhu, hẳn là một người rất ôn nhu.

“Tình nhân của ngươi?”

Tang Mạch trước sau cũng không quay đầu lại, chỉ là chậm rãi vuốt ve kiệt tác của mình, sau đó đem hắn toàn bộ ôm vào trong lòng “Ta cũng mong muốn hắn là.”

Không Hoa thấy khóe miệng Diễm quỷ nhếch lên, cong cong, không quyến rũ, không mê người, không giấu diếm tính toán, thế nhưng đẹp. Đây mới là nụ cười thực sự của hắn sao? Đang nghĩ như vậy, người đã chạy ra ngoài phòng. Xoay người lại thay hắn đóng cửa, Diễm quỷ trong phòng hoàn toàn không tìm, vui vẻ tới mức sắp rơi lệ.

“Tử Hi.” Hắn nghe được Tang Mạch gọi như vậy.

***

‘Bách quỷ dạ hành’ lược thuyết

Thời Heian ở Nhật Bản, là một thời đại âm u, con người và yêu quái cùng tồn tại, nơi yêu quái ở với nơi nhân loại ở kỳ thực là không gian chồng chéo, chỉ là con người hoạt động ban ngày, yêu quái buổi chiều tối mới xuất hiện.Cảm giác như vậy cũng có thể thấy trong bộ phim ‘Sprited away’, ban ngày là theme park (công viên theo chủ đề) không bóng người, mặc dù đã thành bãi đất hoang vắng, nhưng đến buổi tối, đèn lên rực rỡ, yêu quái đều xuất hiện, phố ẩm thực, onsen, yêu quái thường lui tới ban đêm, sống về đêm giống như con người, náo nhiệt. Thời đại đó, ở Kyoto, tới buổi tối, cả con đường không một bóng người, lúc này gặp phải rất nhiều yêu quái hình thù kỳ dị, xếp hàng như đi miếu hội, mang gương mặt dữ tợn, đi lại trên đường, con người gọi là ‘Bách quỷ dạ hành’, du hành trên đường vào buổi tối, có người nói đã từng tận mắt thấy người gặp rồi bị nguyền rủa chết vô duyên vô cớ. Thuật lại vào đêm lễ Vu-lan-bồn (hay lễ Vu-lan – tết Trung nguyên), đốt lên một trăm ngọn nến, vài người ngồi vây quanh, lần lượt kể chuyện ma quỷ, một người nói xong thì thổi tắt một cây nến, chờ thổi hết trăm ngọn nến thì sẽ thấy ‘bách quỷ dạ hành’