Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 60




Lý Văn Khang saukhi tiễn hai mẹ con Lý Anh Hoa và Nguyễn Nhã Thư đi thì không quay lại khu vực tòa soạn, mà trực tiếp gọi Hứa Lam đến văn phòng của mình để thảo luận về việc bố trí Nguyễn Hân.

Khi Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã rời đi, mặc dù họ nhấn mạnh rằng họ không tức giận Nguyễn Hân và không được sa thải Nguyễn Hân, nhưng Lý Văn Khang người này thích nhất là xem sắc mặt người ta rồi.  Đương nhiên anh ta không biết rằng hai mẹ con Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã không muốn Nguyễn Hân bị sa thải vì họ sợ Nguyễn Hân sẽ về kế thừa công ty, nhìn khuôn mặt lãnh lẽo của Lý Anh Hoa bị xụ ra bởi những lời nói khoa trương của Nguyễn Hân, chẳng giống không để ý đến những lời của Nguyễn Hân tí nào. Sau khi cẩn thận đoán ra suy nghĩ của Lý Anh Hoa, ông ta vẫn cảm thấy rằng Lý Anh Hoa chỉ đang giả vờ là một người rộng lượng, thực tết trong lòng đã hận không để xé nát Nguyễn Hân ra thành trăm mảnh.

Các tiểu thư nhà giàu ngày nay đều như vậy, đều giả vờ đức hạnh rộng rãi trước người ngoài, sâu trong lòng lại càng nhẫn tâm hơn, đặc biệt là phu nhân của chủ tịch này. Tuy bảo dưỡng không tệ nhưng không còn trẻ so với vợ trước của chủ tịch trước thì tính tình sắc mặt cô ta kém hơn rất nhiều, lại còn mang theo một đứa con gái mới hai mươi tuổi đã có thể thành công đỉnh cao, lại còn mang thai con của chủ tịch, nhất định không phải là nhân vật đơn giản.

Bị một biên tập viên trong công ty mình quản lý chế giễu, nếu không thể giải quyết việc đó vừa lòng Chủ tịch phu nhân thì khó có thể đảm bảo rằng sẽ không bị trút giận lên đầu.

Ông ta xoa xoa thái dương, sắc mặt không tốt nhìn Hứa Lam, “Nguyễn Hân đó chính là phó tổng biên tập được anh đặc biệt tiến cử. Cậu nhìn cô ta xem hôm nay trông như thế nào, lại có thể nói lung tung với chủ tịch phu nhân như vậy, đừng nói tới phó tổng biên tập cô ấy thậm chí không thể đạt đến những phẩm chất cơ bản bình thường.”

Hứa Lam biết thái độ hôm nay của Nguyễn Hân là không đúng, nhưng vẫn muốn bảo vệ cô ấy, “Nguyễn Hân là người thẳng thắn một chút, năng lực làm việc của cô ấy ai cũng thấy rõ. Tuy những điều chị Nguyễn Hân nói với Nguyễn phu nhân là khó nghe nhưng có thể coi là những lời góp ý chân thành. Để tôi quay lại đưa cô ấy đến xin lỗi Nguyễn phu nhân ”.

“Đủ rồi.” Lý Văn Khang nhìn Hứa Lam, “Nếu là cô, cô có chấp nhận được kiểu lời đề nghị chân thành của cô ta trước mặt nhiều người như vậy không?

Hứa Lam mím khóe môi.

“Đó là Chủ tịch phu nhân đó, là cha mẹ cơm ăn áo mặc của tôi, người mà tôi không thể đắc tội được. Hứa Lam, không phải là tôi không cho cậu mặt mũi, bảo cô ta thu dọn đồ đạc rồi rời đi đi.”

Hứa Lam hít một hơi thật sâu và nói thay cho Nguyễn Hân, ” Lý Tổng, cô gái nhỏ này tốt nghiệp đại học chưa bao lâu và tuổi còn trẻ. Cô ấy phạm sai lầm bị đuổi khỏi Lệ Vy cũng coi như là một bài học nhớ đời rồi, không cần phải chặn luôn con đường sự nghiệp của cô ấy.”

Lý Văn Khang sốt ruột ngắt lời Hứa Lam, “Được rồi, tôi tự có tính toán của mình, cô đi ra ngoài đi.”

Hứa Lam biết Lý Văn Khang ích kỷ chỉ lo lắng rằng Nguyễn phu nhân sẽ không hài lòng với ông ta, sợ rằng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Nguyễn Hân, nếu muốn vấn đề này được giải quyết, thì phải bắt đầu từ Nguyễn phu nhân.

Hứa Lam đứng dậy đang định bước ra ngoài, Lý Văn Khang lại nói một câu: ” Lý Thu Man sau khi gia nhập công ty đã thể hiện rất tốt. Hãy giao cho cô ấy vị trí phó tổng biên tập.”

Ông ta thấy hôm nay Lý Thu Man và Nguyễn Thư Nhã có nói vài lời với nhau, và mối quan hệ có vẻ khá tốt.

Trong khu văn phòng, sau khi Hứa Lam bị Lý Văn Khang gọi đi, mọi người đều không còn tâm trí làm việc và ánh mắt đều hướng về phía Nguyễn Hân.

Trần San San đứng bên cạnh Nguyễn Hân, cúi người nhìn cô, “Lúc nãy cô bị ai hạ gục rồi à?”

Nguyễn Hân: “Tôi thì sao nào?”

Trần San San hận rèn sắt không thành thép, “Đó là vợ của chủ tịch, cậu giám nói trang phục của cô ấy không hợp mùa, và trang sức bà ta đeo kiểu người quê mùa mới nổi. Cậu có biết rằng một lời nói của bà ta liền có thể khiến cậu bị đẩy khỏi giới thời trang này đấy.”

Nguyễn Hân nhấc cốc nước lên và nói: “Những điều tôi nói đều là sự thật mà.”

“Lời nói thật  …” Trần San San dừng lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua một đám người đang nhìn về bên đây, vỗ vỗ bả vai của Nguyễn Hân, thấp giọng nói, “Lời nói thật cũng không thể nói trước mặt như thế.”

Nguyễn Hân mỉm cười, “Không sao, trong cốc nước không có nước, tôi đi rót một cốc nước.”

Cô đứng dậy và đi đến gian trà nước.

Trần San San thực sự đã phục tâm thái của cô gái này, Lý Tổng đã lên tiếng nói sẽ sa thải và phong sát cô mà cô vẫn cảm thấy ổn.

Máy lọc nước hiện thị không có nước nóng, Nguyễn Hân đặt cốc lên bàn, đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đợi nước trong máy lọc nước nóng lên.

Mặt trời chói chang, ánh sáng lọt vào từ cửa sổ, lơ lửng trên không trung, xẹt qua hai má, có một loại ấm áp ôn hòa của năm tháng.

Lý Thu Man từ bên ngoài đi vào, đi tới chỗ Nguyễn Hân, nhìn nghiêng cô, khóe miệng nở nụ cười đắc thắng.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cô ấy càng tự hào và mãn nguyện.

” Lý Tổng vừa gửi cho tôi một tin nhắn rằng vị trí phó tổng biên tập là của tôi rồi.”

Nguyễn Hân sắc mặt ảm đảm không lên tiếng, thoáng nhìn thấy đèn báo nước nóng trên máy lọc nước nhảy lên, cầm lấy một cốc nước nóng, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lý Thu Man liền xoay người rời đi.

Lý Thu Man nhìn chằm chằm vào lưng cô rồi đằng hắng một tiếng.

Cũng không bít Nguyễn Hân đó có gì mà đáng tự hào, cũng sắp bị sa thải rồi.

Cô ta mấy hôm trước đã biết Nguyễn Thư Nhã là con gái riêng của Chủ tịch Nguyễn rồi, vả lại Nguyễn phu nhân còn đang mang thai một đứa trẻ, vị trí của bà ta trong gia đình họ Nguyễn rất cố định. Chỉ cần Nguyễn phu nhân và Nguyễn Thư Nhã lên tòa soạn và trò chuyện với cô ấy, liền có thể để người ta biết rằng quan hệ của họ và cô ấy khá tốt. Dựa vào tính tình của Lý Tổng, để lấy lòng vợ chủ nhiệm, nhất định sẽ đánh giá lại vị trí phó tổng biên tập.

Ý tưởng ban đầu là dùng quyền lực của Nguyễn phu nhân để trấn áp Nguyễn Hân, nhưng không ngờ Nguyễn Hân lại giết mình mà đắc tội với Nguyễn phu nhân.

Như vậy thì càng tốt, Sau này sẽ không cần chạm mặt cô ta trong nghành này nữa

Cô biết cái tính tình không sợ ai của Nguyễn Hân sớm muộn gì cũng sẽ vấp ngã.

Sau khi Hứa Lam từ chỗ Lý Tổng trở về, cô ta liếc nhìn Nguyễn Hân đang ngồi tại chỗ cầm cốc nước, đi thẳng vào phòng làm việc của mình.

Nếu là nhân viên bình thường, nghỉ ngơi tạm thời này, không ai biết sẽ nghỉ ngơi bao lâu.

Nguyễn Hân trả lời một chữ được rồi thu dọn đồ đạc về nhà.

Vương Lê vờ tiễn cô xuống lầu, trong lòng vẫn có chút khó tin.

“Chị Hân, chị thực sự bị sa thải rồi à?”

Lời nói đã nói ra chẳng khác gì nước tràn ly, sự việc đã kết thúc, trách cứ Nguyễn Hân cũng vô ích, liền gửi tin nhắn cho Nguyễn Hân, bảo cô tạm thời về nghỉ ngơi vài ngày.

Nguyễn Hân: “Như ý cậu muốn còn gì, tôi thực sự đã bị sa thải.”

Vương Lê liếc mắt một cái, “Mẹ kế của cậu và Nguyễn Thư Nhã cố ý tới đây là để ép cậu, còn muốn cậu báo cáo việc của cậu cho bà, bà ta cũng xứng sao!”

Nguyễn Hân mỉm cười, “Thôi, cậu quay về làm việc nghiêm túc đi, nếu Lý Thu Man cố tình làm khó cậu, tớ sẽ thu xếp công việc cho cậu, cứ mặc kệ cô ta là được.”

Vương Lê nói: ” Yên tâm đi, tớ không sợ cô ta.”

Có chị Hân Hân chống lưng cho cô, cô còn sợ ai được?

Cô cảm thấy ngay cả Lý Tổng đứng trước mặt cô công cũng giám mắng nữa là.

Giờ này, nhân viên văn phòng đều đang làm việc, người trên đường không nhiều, Nguyễn Hân mang theo túi không muốn về nhà, đi bộ vô định dọc theo vỉa hè.

Hơn một giờ sau, cô đã đứng ở cổng trụ sở chính của tập đoàn Thịnh Nguyên.

Cô đứng ngoài cổng nhìn vào trong, chần chừ mãi không vào, cũng không biết vừa rồi có chuyện gì mà không tự chủ đặt chân đến đây.

Giống như khi còn nhỏ, mỗi khi cảm thấy không vui, liền đến trụ sở chính Đạt Hằng vậy.

Cô đi đi lại lại ở cổng, nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thoáng qua đã nhận ra cô, chẳng phải cô gái lần trước trợ lý Vạn đã đích thân chào hỏi còn đi ra cùng chủ tịch đây sao.

Bảo vệ ban đầu không dám chào hỏi cô, thấy cô đã nán lại trước cửa, anh ta lấy hết can đảm hỏi: “Cô đến đây để gặp Phó tổng à?”

Cá nhân họ đều đoán đây là Phó phu nhân, nhưng cũng chỉ là đoán, sợ gọi nhầm người nên bảo vệ trực tiếp dùng từ cô thay thế xưng hô.

Nguyễn Hân vốn dĩ chuẩn bị rời đi, bị ông ấy hỏi như vậy liền ngẩng đầu lên và nói: “Anh ấy hiện đang ở công ty không?”

Bảo vệ vội vàng gật đầu, ” Có, có.. Phó Tổng sáng đến công ty, chưa ra ngoài, mời cô vào.”

Phó Tư Nghiên kết thúc cuộc họp và bước ra khỏi phòng họp.

Một trợ lý mới bước đến chỗ Vạn Kỳ và thì thầm, “phu nhân đến rồi.”

Lần trước khi Nguyễn Hân đến đây, Vạn Kỳ đã nói với các trợ lý trong văn phòng chủ tịch rằng đây là Phó phu nhân, vì vậy không ai được lơ là.

Phó Tư Nghiên dừng lại hỏi, “Ai đến rồi?”

Trợ lý trả lời: “phu nhân đến rồi, đang ở phòng khách.”

Ngay khi giọng nói đó thốt ra, Phó tổng quay lại và sải bước về phòng khách.

Đẩy cửa phòng khách ra, Nguyễn Hân đang cúi đầu ngồi ở giữa sô pha, không chơi điện thoại di động, hình như đang chăm chú chờ anh đến.

Phó Tư Nghiên mỉm cười, đi về phía cô và hỏi: “Sao em lại đột ngột đến đây vậy, nhớ anh à?”

Nguyễn Hân nghe thấy giọng nói của Phó Tư Nghiên, đôi mắt cô chua xót không thể giải thích được, cô ngẩng đầu lên, cằm hơi nâng lên, kiềm chế nước mắt của mình tuôn ra.

Nụ cười trong mắt Phó Tư Nghiên lập tức bị thu hẹp lại, anh đi đến bên cô ngồi xổm xuống, đặt bàn tay to lên mu bàn tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, có ai bắt nạt em à?”

Nguyễn Hân mở to mắt, mím khóe môi và lắc đầu.

Phó Tư Nghiên trong nháy mắt nhìn ra cô bé đáng thương này có gì đó không ổn, liền không nói gì, đứng dậy đổi cho Nguyễn Hân một ly nước ấm.

Nguyễn Hân một lát,cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Đặt cốc nước về chỗ cũ, và hỏi: “em có làm phiền công việc của anh không, không thì em vẫn là nên về nhà vậy.”

Cô đang định đứng dậy, Phó Tư Nghiên đã nâng cánh tay lên, ôm cô vào lòng, cúi đầu, chống cằm vào cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyễn Hân, em nói lời ngốc nghếch gì đấy cố ý chọc giận anh à,  công việc là quan trọng hay là em quan trọng? ”

Nguyễn Hân quay đầu lại và gọi tên anh, “Phó Tư Nghiên.”

Phó Tư Nghiên ngẩng đầu, “Anh là gì của em?”

Nguyễn Hân bĩu môi, “Để em xuống, có hơi nóng.”

“lại nóng?”

Nguyễn Hân mặt đỏ bừng khi nghe những lời không rõ ý nghĩa này.

Phó Tư Nghiên mở miệng cắn vào vành tai tròn trịa của cô, “Em chạy đến không chào, nước mắt lưng tròng khiến anh xót xa.”

Nguyễn Hân biện hộ: “em không có khóc.”

Phó Tư Nghiên hừ một tiếng, nhẹ nói: “Có phải anh hoa mắt rồi không?”

Nguyễn Hân nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: “Hôm nay Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã đã đến Lệ Vy.”

“Mang theo trợ lý, nói là buồn chán. Đi kiểm tra công ty dưới quyền của Đạt Hằng. Tất cả nhân viên đều biết bà ấy là vợ của chủ tịch tập đoàn Đạt Hằng. Trước đây bố em đã nói với em rằng dù có cưới Lý Anh Hoa, ông ấy cũng sẽ không bao giờ cho bà ta nhúng tay vào việc công ty,ông ấy lại gạt em rồi ”.

Lông mi cô run lên, cổ họng lại bắt đầu đau, đầu gục vào ngực anh, cô vùi cả khuôn mặt vào vòng tay anh, cắn chặt môi để anh không nhìn thấy nước mắt cô rơi.

Lòng bàn tay của Phó Tư Nghiên nhẹ nhàng vỗ về lưng Nguyễn Hân, Nguyễn Hân chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ khóc, nguyên ngày hôm nay cô đều rất bình tĩnh, chính là không biết tại sao sau khi nhìn thấy Phó Tư Nghiên liền không giữ nổi bình tĩnh.

Khóc mệt rồi, Nguyễn Hân trở nên buồn ngủ, Phó Tư Nghiên đưa cô đến phòng khách của văn phòng, ở đó có một chiếc giường để anh nghỉ ngơi trong công ty qua đêm, Nguyễn Hân cởi áo khoác vẫn mặc quần dài và áo len trực tiếp nằm xuống, Phó Tư Nghiên công việc cũng không bận, anh ngồi ở mép giường cùng cô, một tay mò vào chăn bông nắm tay cô.

Rèm cửa nặng nề che mất ánh sáng từ bên ngoài, trong phòng có chút tối, có lẽ là vì khóc lâu mỏi mắt, Nguyễn Hân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng thở đều đều của cô, Phó Tư Nghiên cúi người hôn lên lông mày rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng khách.

Lý Văn Khang buổi sáng tiếp đón vợ chủ tịch với vẻ sợ hãi, nhân viên cấp dưới thậm chí còn chọc giận vợ chủ tịch, anh ta ở trong phòng làm việc cứ nghĩ cách chấn chỉnh Nguyễn Hân để vợ chủ tịch tiêu khí. Buổi chiều tổ chức họp, Muốn để trang bì của tạp chí tháng sau cho Nguyễn Thư Nhã chụp.

Trang bìa số chính của tạp chí Lệ Vy người đã được đặt trước vài tháng, bây giờ muốn thay đổi Nguyễn Thư Nhã thì cũng phải phá bỏ hợp đồng, Hứa Lam không đồng ý. Lý Văn Khang lấy lý do vì hôm nay Nguyễn Hân đã xúc phạm vợ chủ tịch để đàn áp cô.

Hai người đang tranh cãi, thì quầy lễ tân chạy đến để thông báo rằng Phó Tư Nghiên chủ tịch của tập đoàn Thịnh Nguyên đã đến.

Lý Văn Khang  sửng sốt, tự hỏi tại sao người đàn ông chức cao trọng vọng này lại đến đây.

Tập đoàn Thịnh Nguyên và Tạp chí Lệ Vy cũng không có mối quan hệ hợp tác nào, và ngay cả khi họ có, anh ta không cần phải đích thân đến đây.

Vợ chủ tịch đến kiểm tra vào buổi sáng, con rể chủ tịch lại đến vào buổi chiều.

Mọi người không thể không bắt đầu cho rằng đây là cuộc tranh giành quyền lực trong Tập đoàn Thịnh Nguyên.

Lý Văn Khang vội vàng dẫn Hứa Lam ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng họp liền thấy Phó Tư Nghiên đã đi vào, theo sau là năm trợ lý và hai vệ sĩ hùng hậu.

“Chủ tịc Phó, hoan nghênh ngài Phó đến kiểm tra công ty của chúng tôi.”

Lý Văn Khang đưa tay về phía Phó Tư Nghiên, nhưng Phó Tư Nghiên  thậm chí không nhìn anh ta, và đi thẳng qua anh ta.

Khóe môi Lý Văn Khang cứng lại, hắn nói tiếp: ” Phó Tổng để tôi đưa ngài đi tham quan Lệ Vy của chúng ta.”

Phó Tư Nghiên liếc nhìn anh ta một cách sắc bén và nói khẽ, “Không cần đâu, tôi không đến đây để kiểm tra công ty.”

Lý Văn Khang: “Hôm nay Phó Tổng đến có chuyện gì ạ?”

Phó Tư Nghiên : “Vợ tôi hôm nay bị sa thải, tôi sẽ thu dọn đồ đạc cho cô ấy.”

Lý Văn Khang: “…”

Vợ của Phó Tổng?