Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 42




​Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Nguyễn Hân chưa reo thì cô đã dậy rồi, toàn thân đau nhói sau cuộc vận động, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, trong đầu cô nhớ lại những chuyện xảy ra hôm qua, tự tay mình cho Phó Tư Nghiên uống canh bổ thận tráng dương đó, sau đó lại kéo anh ấy đến phòng tập thể hình vận động, cuối cùng tự làm bản thân mệt đến ngủ quên.

Nguyễn Hân rõ nhẹ vào đầu mình, cô đã làm những chuyện ngu ngốc này, rốt cuộc là lúc đó cô nghĩ thế nào mà giữa đêm khuya kéo Phó Tư Nguyên đi tập thể dục, vả lại anh ấy còn phối hợp cô, đúng là hành vi kì quặc mà.

Ngồi trên giường đơ được một lúc, điện thoại bỗng reo lên, là cuộc gọi đến của Hạ Y Đồng, cô bắt máy, bên kia vọng lại giọng nói đầy khách sáo như đang thám thính tình hình: “Là Hân Hân phải không?”

Hân Hân chau mày, “Không phải tôi còn có thể là ai được?”

Còn có thể là chồng bạn mà, Hạ Y Đồng nhớ lại cuộc gọi tối qua, có chút ngượng ngùng và nói: “Tối qua tôi quay xong phim có gọi cho bạn, muốn hỏi tình hình bên bạn như thế nào rồi, không ngờ rằng chồng bạn lại bắt máy.”

“Lúc nào?”

“khoảng 11 giờ hơn.”

11 giờ hơn, có thể lúc đó mình đã ngủ rồi, đúng lúc Phó Tư Nghiên nghe được tiếng điện thoại reo lại thêm việc anh ấy biết Hạ Y Đồng là bạn thân của mình nên đã bắt máy giùm mình, Nguyễn Hân không ngạc nhiên gì rồi ừ một tiếng nói: “Lúc đó tôi đã ngủ rồi.”

Hạ Y Đồng nói tiếp: “Bây giờ tôi biết bạn lúc đó đã ngủ rồi, quan trọng là lúc đó tôi gọi bạn thì tôi không biết, tôi tưởng là bạn bắt máy, điện thoại vừa kết nối tôi đã hỏi đùa với bạn có phải đã cùng Phó Tư Nghiên có thời gian vui vẻ bên nhau, anh ấy có phải đã thú tính tái phát rồi không, sau đó Phó Tư Nghiên nói với tôi, anh ấy là Phó Tư Nghiên, lúc đó tôi giật mình cả người mém chút chết tại chỗ.”

Mắt Nguyễn Hân giật một cái, “Cái gì? Bạn thật sự nói vậy với Phó Tư Nghiên?”

Hạ Y Đồng chột dạ ừ một tiếng và nói: “Lúc đó tôi cũng không bết là Phó Tư Nghiên bắt máy, nếu mà tôi biết là anh ấy, cho dù có cho tôi dũng khí thì tôi cũng không dám nói trước mặt anh ấy những lời đó, bạn nói anh ấy có tức đến giết mình không?”

​Nguyễn Hân cắn răn nói: “Bạn còn dám hỏi à, cho dù anh ấy không giết bạn thì mình cũng giết bạn.”

Vốn dĩ cô ấy đứng trước mặt Phó Tư Nghiên đã cảm thấy khó xử lắm rồi, nay lại thêm Hạ Y Đồng nói linh tinh trong điện thoại, không biết Phó Tư Nghiên có hiểu lầm bản thân không chỉ lấy canh bổ thận tráng dương xem thành canh dưỡng dạ dày cho anh ấy uống mà còn lấy chuyện này ra kể với bạn bè làm trò cười.

Chuyện này còn liên quan đến sự tôn nghiêm của đàn ông nữa chứ.

Hạ Y Đồng giả bộ tội nghiệp nói: “Hân nhi, tôi cũng không ngờ đến, cũng không biết Phó Tổng có vì chuyện này mà có ấn tượng không tốt với tôi không.”

Nguyễn Hân cũng biết cái tật ăn nói không chừng mực của Hạ Y Đồng từ lâu, dù gì cũng đã lỡ nói rồi, lại không thể lấy chỉ may miệng cô ấy thật.

“Hai người còn nói thêm gì không?”

Hạ Y Đồng lập tức nói: “Tôi chỉ mới nói có hai câu, khi biết được là chồng bạn bắt máy thì tôi không có nói thêm gì nữa, chồng của bạn nói bạn và anh ấy cùng nhau tập thể dục, bạn mệt quá nên đã ngủ quên, các bạn thật sự đã vận động à?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Hân dùng một tay đấm bóp cho chân mình, cảm thán nói: “Thể lực của phụ nữ quả nhiên không thể so với đàn ông, tối qua tôi mệt đến không thể lếch dậy mà Phó Tư Nghiên như chưa tập gì vậy.”

“……”

Hạ Y Đồng nghe xong cái oán trách ngọt ngào của cô, nói đùa rằng: “Thể lực của đàn ông mạnh không sao? Vợ chồng hai người hợp lại cho một người còn độc thân như tôi ăn cẩu lương sao?”

“Cho bạn ăn cẩu lương gì?” Nguyễn Hân không hiểu ý của cô nói cho lắm.

Vì để tránh việc bản thân tiếp tục bị cho ăn cẩu lương, Hạ Y Đồng không nói tiếp vấn đề này nữa, “Được rồi, tôi không nói nữa nha, một lát tôi phải ra phim trường quay phim rồi, tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

Sau khi cúp máy, Nguyễn Hân tưởng tượng biểu cảm của Phó Tư Nghiên lúc nghe được Hạ Y Đồng nói anh ấy có thú tính tái phát, lại một trận khó thở.

Mặc kệ, dù gì cũng đã thế này rồi, bị muỗi cắn nhiều quá sẽ không thấy ngứa nữa.

Hếch mền rồi xuống giường đến nhà vệ sinh rửa mặt xong xuống lầu, lúc đôi chân bước xuống bậc thang thì cảm thấy đôi chân nhức hơn nữa, cô nắm lấy tay vịn cầu thang để xuống lầu, đi chầm chậm xuống lầu.

Dì Hoàng nghe được tiếng động liền từ phòng bếp chạy ra, thấy Nguyễn Hân cẩn thận nắm tay vịn xuống lầu, vui vẻ đưa tay cho cô, “ từ từ thôi.”

Đã đủ chậm rồi đó.

Dì Hoàng đỡ tay Nguyễn Hân đi đến nhà ăn.

Nguyễn Hân ngồi trước bàn ăn, ăn chén cháo bát bảo của dì Hoàng múc cho, ngửi được mìu thơm đặc biệt mà hỏi: “Trong bếp đang nấu gì mà thơm quá vậy?”

Dì Hoàng cười nói: “Dì cho con với Tư Nghiên nấu canh bổ.”

Nguyễn Hân nghe được hai chữ chanh bổ, cả người đều không ổn, nhìn mặt vui vẻ của dì Hoàng, nhịn không được nói: “Dì Hoàng, canh đó sau này đừng uống nữa, Tư Nghiên vẫn còn trẻ, không cần uống cái này.”

Cô ấy cố tình cong người để dì Hoàng hiểu lầm bản thân tối qua bị Phó Tư Nghiên giày vò không nhẹ.

Dì Hoàng nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, vui trong lòng, lại sợ cô ấy còn trẻ nên ngại, nén lại nụ cười mà nói: “Hôm nay nấu canh hoa gà trùng thảo, con dâu của dì đem từ dưới quê lên, gà nhà nuôi, ngon hơn ở ngoài bán, dì từ 4 giờ sáng đã nấu rồi, nấu hết mấy tiếng rồi, uống nó tốt cho sức khỏe.”

Nguyễn Hân không dám uống canh do dì ấy nấu nữa, uyển chuyển từ chối: “Con dạo này có chút nóng trong người nên không thể uống canh, dì mỗi ngày cũng bận chăm sóc cho tụi con, cũng khá vất vả, hay là canh đó dì uống đi.”

“Nóng trong người sao, vậy để lần sau dì nấu cho con một chén trà hạ nhiệt.”

“Làm phiền dì rồi.”

Nguyễn Hân ăn được nửa chén  cháo thì không muốn ăn nữa, hôm nay thức sớm hơn thường ngày nửa tiếng, cách giờ đi làm một đoạn thời gian, cô lấy điện thoại đến sofa phòng khách, chuẩn bị ngồi một chút mới đi, nhớ lại dì Huỳnh nói đến canh bổ, không yên tâm nên quay về phòng bếp nhìn các nguyên liệu mà dì Huỳnh nấu.

Trong bếp, dì Hoàng đang rửa chén, Nguyễn Hân tìm lý do cho dì Hoàng ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy trên bàn nguyên liệu có hộp thuốc, lấy hộp thuốc lên xem giấy hướng dẫn ghi là thuốc hạ sốt.

“Dì Hoàng, tại sao chỗ này lại có một hộp thuốc hạ sốt, dì không khỏe sao?”

Dì Hoàng thở dài nói: “Không phải dì, là Tư Nghiên, sáng sớm dì thấy sắc mặt cậu ấy lúc ra đây có chút đỏ, giống như phát sốt nên giúp cậu ấy tìm hộp thuốc, cậu ấy còn chưa uống đã đi làm rồi.”

Cô ấy bậm môi, trong lòng bắt đầu lo lắng, tối qua anh ấy thật sự tắm nước lạnh ư, thời tiết bây giờ vừa nóng vừa lạnh, cơ thể nhất động không chịu nổi.

Dì Hoàng cũng than thở nói: “Dì xem bộ dạng này của cậu ấy chắc là bị sốt rồi, nhưng mà tính của Tư Nghiên từ nhỏ đến lớn có chuyện gì cũng tự mình gánh, cho dù có bị bệnh cũng không rên một tiếng, cậu ấy không uống thuốc, chắc là không muốn dì nói con biết là cậu ấy bị bệnh rồi lo lắng cho cậu ấy, hay là con xem buổi trưa con có thời gian gảnh không để đi qua công ty cậu ấy thăm cậu ấy một chút, khuyên cậu ấy đến bệnh viện khám bệnh, lời của con chắc cậu ấy sẽ nghe.”

Biết được dì Hoàng có thể sẽ cố ý nói với mình những thứ này, nhưng Nguyễn Hân vẫn gọi điện thoại cho Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên không bắt máy, cúp điện thoại rồi nhắn tin hỏi cô ấy có việc gì trên wechat.

Nguyễn Hân: [Anh đang bận sao?]

Phó Tư Nghiên: [Đang họp.]

Nguyễn Hân: [Dì Huỳnh nói buổi sáng thức dậy thấy anh có chút sốt.]

Phó Tư Nghiên: [Sốt nhẹ, em không cần lo lắng.]

Phó Tư Nghiên: [Là cuộc họp gì, sốt rồi mà còn đi làm à.]

Sau khi gửi xong tin, Nguyễn Hân cảm thấy có chút không ổn, lại thu hồi tin nhắn, nhắn lại một tin nhắn mới.

[Anh có tiện để em đến công ty anh một chuyến không?]

Phó Tư Nghiên: [Đây cũng là công ty của em.]

Lời nói ngoài suy nghĩ, cô ấy đến bất kỳ lúc nào.

Nguyễn Hân còn chưa nói mấy giờ đến thì trong điện thoại đã nhận được tin nhắn của Phó Tư Nghiên.

[Khi nào thì em đến, lúc gần đến thì báo anh biết, anh xuống đó đón em.]

Nguyễn Hân: [Anh cho Vạn Kỳ xuống đón em, sức khỏe anh không tốt, anh cứ ở trên đó nghỉ ngơi.]

Phó Tư Nghiên: [được]

Sau khi nhắn tin với Phó Tư Nghiên xong thì cô nhắn tin xin nghỉ cho Hứa phong, dạo này mức độ xin nghỉ của cô hơi nhiều, Hứa Phong là cấp trên của cô nên khó tránh khỏi việc sẽ hỏi thêm vài câu về vấn đề này.

Nguyễn Hân cũng không thể chế ra lý do xin nghỉ gì, vả lại Hứa Phong đã gặp qua vô số người, tùy tiện nghĩ ra lý do gì đó chắc chắn sẽ bị phát hiện nên cô ấy thành thật kể ra mọi chuyện.

[Chồng của tôi bị bệnh rồi, tôi muốn đến công ty anh ấy thăm anh ấy.]

Hứa Phong: [Chồng cô bị bệnh vẫn có thể đi làm, sao cô không học theo tinh thần yêu nghề của cậu ấy, cô tự mình tính lại xem tháng này cô đã xin nghỉ bao nhiêu ngày rồi?]

Nguyễn Hân: [Xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải xin nghỉ.]

Hứa Phong: [……]

Nguyễn Hân rút điện thoại ra, nhắn cho tài xế nhà mình để anh ấy đến rước cô, cô lên lầu thay đồ.

Lúc đi dì Hoàng lấy hộp giữ nhiệt đựng canh đã được nấu hơn một tiếng cho cô đem theo, nhờ cô nhất định phải khuyên Tư Nghiên uống hết, Nguyễn Hân kiểm tra canh hết mấy lần xác nhận những thứ này đều là các nguyên liệu bình thường, không có nguyên liệu nào liên quan đến tráng dương mới yên tâm đem theo đến công ty của Tư Nghiên.

Vạn Kỳ nhận được tin Nguyễn Hân đến nên đã xuống lầu đứng đợi ở trước cửa công ty trước, nhận ra xe của Nguyễn Hân, liền qua đó đón cô, giúp Nguyễn Hân mở cửa xe.

Nguyễn Hân từ xe bước xuống, cô gật đầu chào hỏi anh ấy, theo anh ấy trực tiếp lên lầu.

Trên đường không thể tránh khỏi việc gặp mặt nhân viên của tập đoàn Thịnh Nguyên, thấy trên tay cô cầm hộp cơm giữ nhiệt, bên cạnh là Vạn Kỳ trợ lý đắc lực của Phó Tổng đi cùng, nếu đã là Vạn Kỳ dẫn vào thì nhất định là đến gặp Phó Tổng vả lại còn được Phó Tổng cho phép, hộp cơm giữ nhiệt cũng là cho Phó Tổng, thân phận không nói cũng biết.

Lúc Nguyễn Hân đến, có hai nhân viên cấp cao đang báo cáo công việc với Phó Tư Nghiên, Vạn Kỳ dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh, lấy một đống đồ ăn vặt mà sáng nay mới cho đặt trước mặt cô.

Nguyễn Hân ngồi được 5 phút, cô tưởng mình phải đợi rất lâu nên Vạn Kỳ mới chuẩn bị những món ăn vặt này, cô thuận tay mở một gói khoai tây, còn chưa kịp ăn thì đã nghe được tiếng gõ cửa.

“Vẫn ổn.”

Giọng nói có chút khàn khàn.

Nguyễn Hân dời vị trí qua bên cạnh, Thân hình cao to của Phó Tư Nghiên ngồi ở bên cạnh cô, làm chiếc sofa mềm mại bị lúng vào.

Nguyễn Hân hoi: “Anh uống thuốc chưa?”

“Anh uống rồi, anh không có gì đâu, em đừng lo lắng, không tin em sờ thử.”

Anh ấy kéo tay cô lên đầu anh ấy, Nguyễn Hân rút tay lại, đứng dậy đi qua kế bên.

Ngón tay chậm chạp của Phó Tư Nghiên, mắt hơi sụp xuống, vì phát sốt nên cả người hiện rõ sự mệt mỏi.

“Tít” một tiếng, Nguyễn Hân cầm trong tay cây nhiệt kế đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ, thấy cây nhiệt kế hiển thị con số, đưa cho anh ấy xem, “38.4oC, không thể tính là sốt nhẹ được.”

Cô lại tiếp tục dùng cây nhiệt kế kiểm tra thân nhiệt của mình, “Em chỉ có 36.4oC, thân nhiệt của anh cao hơn em đến 2 độ, còn nói mình sốt nhẹ, đã bị bệnh rồi còn không nghỉ ngơi, anh không muốn sức khỏe mình tốt lên à.”

Cô vốn dĩ không định can thiệp vào công việc của anh ấy, dù gì thì tình cảnh của anh ấy và mình cũng khác nhau, quản lý cả một tập đoàn, anh ấy không làm việc thì cũng không ai giúp anh ấy làm, nhưng càng nói thì giọng cô càng nghiêm nghiêm túc.

Ngoài cửa có bóng người đi ngang qua, Nguyễn Hân nhìn thoáng qua và gọi: “Vạn Kỳ, anh vào đây.”

Vạn Kỳ cẩn thận đi đến trước cửa, thấy ông chủ hình như đã bị giáo huấn, không dám bước vào.

“Bà chủ, có việc gì?”

Nguyễn Hân cũng không để ý đến cách xưng hô của anh ấy, nói: “Có ấm nước nóng không? Nấu một bình nước nóng, đừng trực tiếp lấy nước nóng ở máy lọc nước.”

Nguyễn Hân dặn Vạn Kỳ xong, quay đầu lại, thấy Phó Tư Nghiên vểnh môi, nụ cười trên mặt.

“Cười cái gì?”

“Nguyễn Nguyễn của chúng ta đúng là có khí chất của bà chủ.”

“……”

Nguyễn Hân ngước đầu nhìn ra cửa, Phó Tư Nghiên kéo cửa ra, tự tin bước vào.

Nguyễn Hân thấy môi anh ấy có chút trắng bệch, hỏi: “Anh cảm giác thế nào, nhiệt độ cơ thể có cao không?”