Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 31




Không khí trong phòng bệnh trở lên tế nhị hẳn lại.

Địa vị nhà họ Phó tại Nam Thành rất nổi bật,nhị thẩm của Phó Tư Nghiên từ ngày được gả cho nhà họ Phó đi đến đâu cũng giống như các ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy,hai người con dâu của cô cũng rất kính trọng cô,tuy biết rằng Nguyễn Hân là con gái độc nhất của Nguyễn gia,nhưng nhìn cô còn trẻ tuổi,mỗi lần về Phó gia đều trốn bên cạnh Phó Tư Nghiên,biểu hiện giống như tính nết rất nhẹ nhàng ôn hòa,cũng không thể hận nàng dâu này trở thành việc gì lớn.

Đây là đột nhiên bị cô ấy chơi xỏ chế giễu,nhất thời nghẹn lại,không biết có thể làm cách nào để có thể giáo huấn Nguyễn Hân.

Nói quá đi,đối phương dù gì cũng là người kế thừa tập đoàn Đạt Hằng,lão gia lại rất thích cô ta, nói nhẹ đi thì trong lòng có chút không thoải mái.

Cô chau mày lại,vươn tay đập mạnh Phó Vĩnh Phong,kéo anh ta đứng ra nói chuyện,không thể nào để cho họ là trưởng bối mà bị một tiểu bối khinh thường đến vậy.

Phó Vĩnh Phong ánh mắt không vui liếc qua nhìn Nguyễn Hân,đang định quay lại bên trưởng bối để trách móc mấy câu,Phó Tư Nghiên mắt long lên nhìn về phía anh ta,khẽ chau lại,sắc mặt lạnh lùng,thần sắc giống như có khí hàn lạnh thấu tâm can.

Phó Vĩnh Phong nhớ lại mấy ngày trước về việc khi đang trong cuộc họp Phó Tư Nghiên bất ngờ nổi điên giao lại cuộc họp cho trợ lý chủ trì,khi đến lượt mình nói thì nghẹn lại.

Quản gia Thái đẩy một xe thức ăn vào cho lão gia ăn cơm,Phó Vĩnh Phong nói:“ở đây đã có Tư Nghiên chăm sóc lão gia,công ty tôi vẫn còn chút việc,vậy tôi về trước”

Lão gia dựa vào đầu giường cúi đầu ăn cơm,mí mắt nhìn xuống,ánh mắt điềm tĩnh không để lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận.

Phó Tư Nghiên sắc mặt căng thẳng,lạnh lùng đáp một câu.

Người của nhị phòng đến bệnh viện vốn dĩ là để cho có mặt trước mặt lão gia,để họ ở đây lúc nào cũng nhắc đến hai câu ám chỉ việc lão gia chia tài sản gia đình,ảnh hưởng đến tâm trạng của lão gia,không bằng không đến.

Người của nhị phòng lúc đến thì náo náo nhiệt nhiệt,lại phải lặng lẽ rời đi,trả lại sự yên tĩnh cho phòng bệnh như lúc đầu.

Lão gia ăn sáng xong lại tiếp tục ngủ,Vạn Kỳ đi đến nhà của Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên,lấy máy tính làm việc của Phó Tư Nghiên mang đến bệnh viện,tiếng gõ bàn phím ảnh hưởng tới giấc ngủ của lão gia,Phó Tư Nghiên bê máy tính mang sang phòng sách bên cạnh phòng bệnh.

Nguyễn Hân đi cùng tới phòng sách,nhìn anh ngồi trước bàn,mở máy tính,những ngón tay mảnh mai đang gõ bàn phím.

Nguyễn Hân không có việc gì làm,trong phòng sách có sofa để cho cô nghỉ ngơi mà hiện giờ cô cũng không muốn ngồi nữa,cô đứng phía sau anh nhìn anh mỗi ngày làm những công việc gì.

Phó Tư Nghiên mở máy tính bên trong đều là dữ liệu nội bộ,cách hàng như các dãy núi,Nguyễn Hân nhìn cũng không hiểu,cũng không nhìn vào màn hình được bao lâu,bất giác dịch chuyển đến trước mặt anh.

Mắt anh hơi cụp xuống,tập trung tinh thần,ánh sáng của màn hình máy tính rọi vào góc cạnh của khuôn mặt anh,vùng trán cũng vậy như thể sinh ra là điềm tĩnh là tự tin.

Giữa cằm anh ấy có một nọng cằm nông,Nguyễn Hân từn nghe Hạ Y Đồng nói,nó được gọi là nọng mỹ nhân.

Nghe nói người nào sở hữu nọng mỹ nhân,có thể ….vượng thê.

Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào cằm của anh,rất muốn sờ thử vào nọng cằm đó xem sẽ có cảm giác như thế nào.

Phó Tư Nghiên quan sát cô thấy cô đứng bên cạnh rồi cứ nhìn mình,trả lời xong một bức thư điện tử,từ máy tính anh ngẩng đầu lên,hỏi “sao cứ đứng ở đây mãi thế,ở bên kia có sofa.”

Nguyễn Hân lén nhìn anh bị anh bắt gặp,vừa muốn giấu đi vừa nói: “bây giờ em chưa muốn ngồi,muốn đứng thêm chút nữa.”

Phó Tư Nghiên nhìn vẻ mặt đầy kiêu căng của Nguyễn Hân,cười nhẹ một tiếng, “Phó phu nhân hôm nay thật lợi hại,đối phó mấy người bọn họ,rất chuyên nghiệp.”

Nguyễn Hân ngẩn người một chút,phản ứng kịp thời anh ta nghĩ cô đứng phía sau anh không đi là để đợi lời khen ngợi từ anh ta sao,cảm giác khó xử và nhìn đi chỗ khác.

“Em đâu có cần anh khen em.”

Cô quay người đi đi ra hướng bên ngoài,ánh mắt Phó Tư Nghiên nhìn theo cô,đôi tai trắng đỏ rực lên,đuôi mắt khẽ nhếch lên.

Cô cảm thấy đã mặc hơi nhiều áo,trong phòng bệnh bật máy sưởi có chút bí,cô muốn ra ngoài cho thoáng,vừa hay Từ Lam gọi điện cho cô,cô cầm lấy điện thoại đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

Cuối năm là lúc xét duyệt hiệu quả thành tích,Nguyễn Hân mời Hàn Nhậm Bân quay cho cô sự kiện đặc biệt vẫn chưa được giải quyết,Từ Lam thấy cô xin nghỉ liền một tuần cũng không trả lời tin nhắn của cô,trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Sau khi được biết Nguyễn Hân hiện tại đang ở bệnh viện,vốn dĩ giọng nói rất lạnh lùng giờ thì ôn hòa đi bao nhiêu,cũng không hỏi thêm tại sao cô tại xin nghỉ phép lâu vậy,muốn cô thả lỏng tâm trạng,sức khỏe thân thể quan trọng hơn.

Nguyễn Hân nghe cô nói vậy liền biết là cô đã hiểu nhầm,vẫn chưa kịp giải thích là không phải bản thân có thai,chỉ là ở bệnh viện chăm sóc ông nội chồng bị ốm,đầu dây bên kia Từ Lam phấn khích tắt luôn điện thoại.

Nguyễn Hân cũng không gọi lại giải thích,lần trước đứng trước mặt Từ Lam nói cô chưa có thai mà Từ Lam vẫn không tin,gọi điện thoại nói lại càng không rõ ràng,vấn đề có thai này,chỉ có thể để cho thời gian chứng minh.

Lão gia đợt này sinh bệnh phải nằm viện tầm nửa tháng trở ra,tuần đầu tiên Nguyễn Hân ban ngày thì ở suốt bệnh viện chăm sóc nói chuyện giải sầu với lão gia,mười mấy ngày sau khi tan sở cô cũng đến luôn bệnh viện,lão gia nói với cô không ít về những chuyện hồi nhỏ của Phó Tư Nghiên,còn cho cô xem những bức ảnh hồi nhỏ của Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên phần lớn thời gian cũng ở bệnh viện,chỉ có số ít những việc cần anh chủ trì thì anh mới rời khỏi bệnh viện.

Ngày lão gia xuất viện,căn nhà cổ của Phó gia bày mấy bàn tiệc,người của tam phòng nhà họ Phó toàn bộ đều có mặt đông đủ,ngay cả mấy người anh em cùng cha khác mẹ với Phó Tư Nghiên cũng kéo nhau đến,còn mời theo những bạn bè họ hàng gần với Phó gia.

Cơ thể lão gia không được khỏe nên cũng không dự định ngồi ăn cơm cùng với họ,trước bữa tối gọi tất cả mọi người vào trong nhà,sớm đều đã biết lão gia cho gọi mọi người vào thì tất cả đều đã đoán được phần nào,lao gia đây là muốn tiếp tục phân tài sản gia đình rồi.

Nhìn thấy luật sư của lão gia cũng có mặt,cũng không ngoài ý muốn.

Vì tránh sau này xuất hiện sự tranh chấp,trước mặt mọi người lão gia để luật sư tuyên đọc tình hình phân chia tài sản. Vẫn là giống hai lần phân chia trước,đại bộ phận cổ phần của Thắng Nguyên được chuyển giao cho hai vợ chồng Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân,nhị phòng tam phòng và Phó Vĩnh Phong được phân chia một số căn lầu khách sạn và tiền.

Đối với kết quả này,tam phòng Phó gia không có ý kiến gì,tam phòng chỉ có một nam một nữ,hai đứa con này vẫn chưa kết hôn sinh con cái,nhân khẩu không đông đúc bằng nhị phòng,nhị phòng luôn khoe khoang cháu chắt của họ đông,vốn nghĩ rằng chia tài sản tính theo đầu người,tam phòng chắc chắn sẽ không được chia nhiều như nhị phòng,kết quả là lão gia chia tài sản chỉ chia đến bậc cháu,mấy đứa chắt trai và chắt gái dù là một ít cũng không có phần.

Nhị phòng đối với việc này có phần chỉ trích.

Nhị thẩm Phó Tư Nghiên Đàm Bình Diện nịnh hót: “ cha,cha cũng thiên vị vừa thôi chứ,sao Tư Nghiên nhà anh cả lại được chia phần nhiều hơn cả hai anh em Tư Bình Tư Lễ cộng lại,vẫn còn Hồng Văn nữa,nó là đứa chắt duy nhất của cha,tuy nó còn nhỏ tuổi,nhưng cũng không thể một chút cũng không cho nó chứ.”

Lão gia ngồi trên ghế sofa,chiếc nạng trong tay gõ xuống nền nhà mấy tiếng,cau mày,không hài lòng nói:“tài sản tao vất vả làm ra,muốn chia cho ai thì chia cho người đó,ai cảm thấy được chia ít quá,thì một câu thôi đừng lấy.”

Điệu cười khoa trương trên khóe môi Đàm Bình Hòe cứng lại.

Lão gia cả một đời quyết đoán,những năm về trước ba anh em Phó gia rất hận ông,cũng là mấy ngày gần đây thấy lão gia đổ bệnh hồ đồ mới có can đảm hành xử lỗ mãng trước mặt lão gia,lần này được thấy lão gia nổi giận,một cái hai cái đầu cúi xuống không dám nói gì nữa.

Lão gia bưng cốc nước lên uống ngụm trà,tiếp tục nói với mọi người: “đừng có nghĩ ta không biết chủ ý của mấy người tương lai lấy cổ phần của Thắng Nguyên liên kết lại để uy hiếp cháu trai của mấy người à? Ta chỉ sinh ra ba thằng con trai,tài sản chia cho ba nhà các người giá trị cũng đều ngang nhau,nhà lão đại chỉ có Tư Nghiên là con trai,toàn bộ tài sản lớn nhỏ đều do nó kế thừa,nhị phòng tam phòng các người đều sinh hai đứa,tài sản đều phải chia thành hai phần cho hai đứa kế thừa,không công bằng ở chỗ nào? ”

Trong phòng thần sắc mỗi người mỗi khác,nhất là hai đứa em cùng cha khác mẹ với Phó Tư Nghiên sắc mặt càng thêm khó coi,lão gia nói phòng trưởng chỉ có một đứa con trai,điều đó chứng minh không thừa nhận họ là người của Phó gia.

Phó Vĩnh Phong quay về phía trước mặt lão gia bước lên một bước, “cha,cha quên rồi sao,Tư Nghiên vẫn còn hai người huynh đệ. ”

Lão gia cầm lấy cái nạng ở chân chân gõ mấy tiếng, “con nghĩ ta hồ đồ rồi sao?hai người đó là tự ngươi ở bên ngoài gây sự mà thành,ngươi nhận rồi,nhưng ta chưa từng nói sẽ chấp nhận,ngươi muốn nuôi chúng nó thì dùng tiền của ngươi,đừng có mơ đòi chia đồ của Tư Nghiên.”

Phó Vĩnh Xương nói: “cha,con riêng của anh cả cha không nhận,không chia tài sản là điều dễ hiểu,nhưng Hồng Văn là đích chắt bát kinh của người,người thân gần gũi nhất của nó là ông nội người đây.”

Nhắc đến Phó Hồng Văn,sắc mặt lão gia trở lên ôn hòa, “Hồng Văn là chắt của ta,nhưng tương lai ta vẫn còn có những chắt khác nữa,nếu như phải chia tài sản cho Hồng Văn,vậy thì cũng để lại một ít tài sản cho Thông Thông và Linh Linh.”

Thông Thông và Linh Linh là ai?

Cả phòng mọi người đều tỏ ra nghi hoặc,gia đình họ từ lúc nào lại có thêm Thông Thông và Linh Linh.

Nguyễn Hân nghe đến cái tên Thông Thông và Linh Linh thì giật cả mình,trong ý thức liền đi về phía bên cạnh lão gia bước đến một bước.

Phó Tư Nghiên nghiêng đầu nhìn cô,ghé vào tai cô,khẽ hỏi, “sao thế?”

Nguyễn Hân lắc đầu nói: “không có gì.“

“cha,Thông Thông và Linh Linh là ai?”nghe thì không giống như con cháu Phó gia lưu lạc bên ngoài,hơn nữa lão gia cũng không nhận con cháu riêng a.

Nguyễn Hân mặt trở lên căng thẳng nhìn về phía lão gia,cầu nguyện lão gia nhất định không được nói ra Thông Thông và Linh Linh là ai,không thì trước mặt bao nhiêu người vậy sẽ xấu hổ chết mất.

Lão gia nhắm mắt lại,xua xua tay nói: “được rồi,mọi người đều đi ra hết đi.”

Lão gia trông có vẻ mệt mỏi,trực tiếp đuổi hết người đi,nhị phòng đối với lần phân chia tài sản này không mấy hài lòng,nhưng dù sao uy nghiêm của lão gia cũng ở đó cả,hơn nữa trong tay lão gia còn có tài sản vẫn chưa chia,cũng không dám gây chuyện.

Mọi người đều rời khỏi, Nguyễn Hân thở ra một hơi,và cùng Phó Tư Nghiên người bên phải người bên trái dìu lão gia trở lại giường nghỉ ngơi,lão gia đứng trước giường,Phó Tư Nghiêm giúp ông cởi bỏ áo khoác ngoài,lấy cốc nước để bên cạnh đầu giường đưa cho Nguyễn Hân, “rót cho ông nội cốc nước.”

Nguyễn Hân đỡ lấy cốc nước,quay người đi rót nước cho lão gia,người mới đi đến cạnh cửa,thì nghe thấy Phó Tư Nghiên hỏi lão gia, “nội à,Thông Thông và Linh Linh là ai vậy?”

Nguyễn Hân chân vừa bước đi,quay người vẫn chưa kịp ngăn lão gia lại,lão gia mặt phấn khích nói với Phó Tư Nghiên: “là con trai và con gái của cháu đó.”

Nguyễn Hân: “……”

Phó Tư Nghiên khẽ cười một tiếng, “sao cháu lại không biết?”

Lão gia nói: “ồ,quên mất nói với cháu,cái tên này là do Hân Hân đặt đó,nó nói tương lai hai đứa sinh con trai gọi tên là Thông Thông,sinh con gái gọi là Linh Linh.”

Ánh mắt Phó Tư Nghiên nhìn lên người cô,nháy mắt với cô,khóe môi nở nụ cười thích thú, “thì ra em đã nghĩ xong tên cho con trai con gái của chúng ta rồi.”

“……”

Chỗ nào có lỗ,cô muốn chui liền vào đó.

Nghĩ đến chắt trai của mình là Thông Thông và chắt gái là Linh Linh,lão gia cảm thấy rất mãn nguyện nằm xuống giường,Phó Tư Nghiên giúp lão gia đắp chăn,đi đến trước cửa dắt Nguyễn Hân vẻ mặt đầy sự xấu hổ đi thẳng vào phòng bên cạnh.

Nguyễn Hân muốn rút ra cũng không rút được anh nắm chặt tay cô,không rút ra được.

“Phó Tư Nghiên,dưới lầu vẫn còn rất nhiều khách,anh phải đi xuống dưới tiếp đãi khách đó.”

Phó Tư Nghiên quay người,đẩy cô vào tấm cửa,mỉm cười nói: “không vội,anh vẫn chưa rõ chuyện Thông Thông và Linh Linh là như thế nào.”

Nguyễn Hân xấu hổ gân khóe miệng lên,giải thích nói: “thì là lúc ông nội nằm viện đó,cả nhà nhị thúc đưa Hồng Văn đến bệnh viện,em nói đầu óc của Hồng Văn không mấy linh hoạt,lão gia cảm thấy rất khó chấp nhận,nói trong số các cháu,chỉ có anh là giống ông,chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa thấy anh sinh chắt cho ông,em vì để an ủi ông nội,liền nói là sau này sẽ sinh cho ông một chắt trai và một chắt gái,chắt trai gọi là Thông Thong,chắt gái gọi là Linh Linh.”

Lúc đó tinh thần của lão gia như là bị hôn mê,cô cũng chỉ là tùy miệng nên nói vậy,Thông Thông tức là thông minh,Linh Linh tức là linh hoạt,vốn tưởng rằng lão gia sau khi ngủ dậy chắc chắn sẽ quên đi,ai đâu biết lão gia lại nhớ đến vậy,lại còn ghi nhớ trong lòng,đều đã qua bao nhiêu ngày rồi mà vẫn nhớ.

Hơn nữa vừa nãy kém chút nữa là nói trước mặt bao nhiêu người của Phó gia

Bây giờ cô đang hối hận.

Say này cho cũng không dám ăn nói lung tung nữa.

“ Lúc đó là em muốn trêu cho lão gia vui vẻ,không cần coi là thật.”

Vừa nói dứt lời,Phó Tư Nghiên lấy tay giữ chặt eo cô,ôm cô vào lòng.

“Phó Tư Nghiên,làm gì vậy?”

Hai tay Nguyễn Hân giơ lên khó khăn,đẩy ra khỏi vai của Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên cúi đầu,trầm giọng nói: “Anh có thể coi đó là thật không?”