Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 15




Phó Tư Nghiên nhấc vali của cô bước lên lầu, Nguyễn Hân đặc biệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh  một lúc, đôi môi mỏng của người đàn ông mím nhẹ, vẻ mặt bình thản, khi đi ngang qua cô anh không mặn không nhạt nói, ” Lên theo. ”

Vẫn hờ hững, cứng nhắc và nhàm chán như vậy.

Quả nhiên vừa nãy mình nhìn thấy nụ cười như có như không trên khóe môi anh chỉ là mình nhìn nhầm thôi.

Cô nhấc chân đi theo bước anh lên lầu, lần này không dám đến quá gần, giữ khoảng cách ba bậc cầu thang.

Khi một chân cô đặt lên sàn nhà tầng hai, Phó Tư Nghiên đã đứng ở cửa phòng ngủ, nghiêng đầu,  ánh mắt xa xăn của anh rơi vào mặt cô.

Nguyễn Hân nhìn thấy ổ khóa mã mới đổi, trong lòng có chút chột dạ, chạy bước nhỏ tới, “Cái này, mật mã của khoá là…”

Lời còn chưa nói hết, Phó Tư Nghiên đã duỗi ngón trỏ ra ấn vái cái vào bàn phím số của ổ khóa cửa.

Ngay khi Nguyễn Hân nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy âm thanh cảnh báo về việc nhập sai mật khẩu, bàn tay có các khớp xương rõ ràng của Phó Tư Nghiên đặt lên tay nắm cửa, cỏ tay xoay nhẹ.

click.

Cửa mở rồi.

Nguyễn Hân sững sờ, kinh ngạc nhìn anh.

Chuyện gì vậy hả?

Đây không phải là khóa mật mã sao?

Cô còn chưa nói mật khẩu với anh mà sao anh lại mở được cửa ra?

Là ổ khóa bị hỏng hay anh đã lắp camera giấu kín ở nhà, theo dõ được lúc cô đặt mật khẩu?

Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, quan sát thật kỹ từng ngóc ngách.

Phó Tư Nghiên hỏi, “Em đang làm gì vậy?”

Nguyễn Hân nheo mắt, cảnh giác nhìn anh, “Có phải anh lắp camera trong nhà không?”

Phó Tư Nghiên nhìn thoáng qua đã đoán được sự nghi ngờ của cô, khóe môi khẽ nhúc nhích, phun ra mấy con số, “1221.”

Nguyễn Hân cứng đầu cứng cổ, chất vấn, “Đúng vậy, mật khẩu là 1221, làm sao anh biết được? Có phải là camera lỗ kim ở nhà không?”

Phó Tư Nghiên thấy cô ấy nhìn chằm chằm anh, hung dữ như một con mèo đang xù lông, không vội vã đáp, “1221 là sinh nhật của anh, rất khó đoán sao?”

“…”

Hình như đúng là không khó đoán.

Nguyễn Hân xấu hổ, khóe miệng nhếch lên, cố nặn ra một nụ cười giả dối, chớp mắt nhìn anh, “Anh thật thông minh, cái này cũng có thể đoán ra được.”

Phó Tư Nghiên nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Tất cả những mật mã có bốn chữ số của em không phải  đều là cái này sao?”

Nguyễn Hân mím môi ngừng nói, cô cảm thấy chỉ số IQ của mình bị xúc phạm.

Phó Tư Nghiên kéo chiếc hộp vào phòng ngủ, thấy cô ấy đứng cúi đầu ở ngoài cửa, dáng vẻ rất phiền muộn, hỏi: “Sao còn không vào?”

Vì mất mặt.

Nguyễn Hân bây giờ rất sợ anh hỏi tại sao lại đổi ổ khóa, ngẩng đầu lên nhìn anh, chuyển dời lực chú ý của anh, “Anh ăn cơm tối chưa?”

Phó Tư Nghiên hiểu gợi ý của cô, “Em muốn ăn gì?”

Nguyễn Hân hai mắt sáng lên, trong phút chốc lại có tinh thần, “Chúng ta ăn ở nhà sao?”

“em muốn ăn cơm ở nhà?”

Giọng điệu này như muốn nói cô đang nằm mơ, dì Hoàng không có ở đây, cô là đại tiểu thư mười ngón tay không phải động vào nước, cái gì cũng không biết làm, nếu là ăn cơm ở nhà, cũng chỉ có thể là anh nấu.

Nghĩ đến cái sandwich chưa ăn từ buổi sáng, cô hơi thèm tài nấu nướng của anh, nhưng hôm nay mình vừa náo loạn một trận muốn rời khỏ nhà, lại còn không có khí phách tự mình chạy về như một câ truyện cười, vẫn còn chuyện muốn xin anh, cũng không có dung khí nào để bảo anh nấu cơm.

“Gọi đồ ăn ở ngoài đi.”

Cô bước vào, “Anh đặt đi, tôi đi tẩy trang.”

Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, tựu giác quay người đi xuống lầu.

Nguyễn Hân mở vali, lấy các sản phẩm chăm sóc da mà cô thường xuyên sử dụng ra, đặt chúng trở lại phòng tắm như cũ.

Ước chừng đợi đồ ăn giao đến cũng phải mất một lúc, Phó Tư Nghiên không lên gọi cô, cô tẩy trang xong  cũng chẳng có việc gì mà dựa vào ghế tựa, trong đầu đang nghĩ xem tí nữa phải dỗ Phó Tư Nghiên như nào để anh chịu giúp mình.

Không biết dạo này Phó Tư Nghiên bận việc gì, hình như hai ngày nay anh đều đi làm rất sớm.

Cảm thấy vụng có hơi đói, cô quấn một tấm khăn đi xuống lầu chuẩn bị hỏi Phó Tư Nghiên thời gian giao hàng  dự kiến của món đồ ăn đã đặt.

Cô chậm rãi đi đến đầu cầu thang, một mùi rau xộc lên chóp mũi, bước chân bước chân cô dừng lại, sau đó khóe môi nhếch lên, bước nhanh xuống nhà bếp với tốc độ thật nhanh chóng.

Phó Tư Nghiên,một thân tây trang, đeo tạp dề quanh cổ, đứng trước bếp nấu, quay lưng về phía cô, trong cầm chiếc xẻng nấu ăn đang đảo đồ trong chảo.

Trên bàn nấu ăn đã bày sẵn mấy cái đĩa, đậy kín nắp, Nguyễn Hân ngửi được mùi hương khiến người ta muốn táy máy tay chân, bước tới, hỏi: “Mùi thơm quá, nấu món gì vậy?”

Không đợi Phó Tư Nghiên trả lời, cô đã ngó đầu ra nhìn xem, trong xong đang nấu khoai tây thịt bò,  đang dần cạn nước, tiếng món ăn sôi lên sủi bọt, trông rất hấp dẫn.

Phó Tư Nghiên sợ dầu bắn vào người cô, nên giơ cánh tay chặn trước mặt cô, “Còn phải đợi một lát nữa, em ra ngoài trước.”

Anh lấy nắp đậy nồi lại, đi tới trên giá lấy bát đũa, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Hân vẫn đang đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên, háo hức nhìn anh.

“Phó Tư Nghiên, em đói.” Tay cô đặt trên chiếc bụng phẳng lì của mình.

Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm, trong mắt thoáng qua vẻ bất lực, đi tới gần cô cầm bát đũa đưa cho cô, để cô tự mình ăn những món đã chuẩn bị.

Nguyễn Hân nhận bát đũa, quét mắt một vòng qua mấy cái đĩa như bốc thăm trúng thưởng, cuối cùng chọn cái ở giữa rồi mở nắp ra, đó là một đĩa đuôi tôm chiên, chỉ cần nhìn cách trình bày là đã biết ngon rồi, cô nóng lòng muốn ăn thử một miếng, thêm một lần nữa làm mới lại hiểu biết của cô về Phó Tư Nghiên.

Cô không ngờ Phó Tư Nghiên ngày nào cũng bận rộn như vậy, mà tài nấu nướng còn hơn cả dì Hoàng.

Cô không ngần ngại quay đầu lại và giơ ngón tay cái lên với Phó Tư Nghiên, “Thật ngon.”

Phó Tư Nghiên hơi quay sang bên cạnh, như thể nhìn những món ăn trong nồi, không để ý đến cô.

Nguyễn Hân lần lượt nhấc nắp các đĩa lên thử vài miếng rồi lại đậy vào, Phó Tư Nghiên vẫn đang nấu, cô ấy không thể không biết xấu hổ mà ăn quá nhiều.

Trong bồn rửa chén có hai cái chảo dầu, có lẽ vừa rồi phải  để nấu ăn, vẫn chưa kịp rửa, cô bước tới lấy một chiếc bàn chải.

“Nguyễn Hân, em đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Phó Tư Nghiên từ bên cạnh truyền đến, Nguyễn Hân ngây ra một lúc, khó hiểu nhìn anh.

“Rửa nồi.”

Không phải rất rõ ràng sao? Cô đang đứng trước bồn bát trog tay còn cầm một chiếc bàn chải, không phải cọ nồi thì là làm gì?

“Em làm được?”

Giọng điệu đầy nghi ngờ.

Nguyễn Hân cảm thấy mình bị khinh thường, mặc dù đúng là cô chưa bao giờ cọ rửa nồi, từ nhỏ đến lớn trong nhà đều có bảo mẫu, những việc này cũng chẳng đến tay cô làm, nhưng cô không ăn thịt lợn thì không thấy lợn chạy sao? Cọ nồi cũng phải là vệc quá khó.

“Đương nhiên, không phải chỉ là cọ cái nồi sao? Đơn giản như vậy ai mà không biết chứ?”

Nói rồi vặn mở vòi nước, chuẩn bị biểu diễn cho anh xem cọ nồi tại hiện trường.

Phó Tư Nghiên bước tới và tắt vòi nước.

“Anh làm sao vậy? Em sẽ rửa sạch mà.”

Nguyễn Hân bất mãn nhìn anh, cô từ nhỏ đã cứng đầu, người ta càng không chịu để cô làm thì cô càng muốn làm.

Phó Tư Nghiên vỗ vai cô, nhỏ giọng nói: “Ăn xong lại rửa, để ngâm trong xf phòng một lúc đã.”

Nguyễn Hân nói: “Vậy ăn xong em rửa bát.”

Phó Tư Nghiên nhẹ giọng nói: “Yên tâm, của em hết, không có ai giành với em cả”

Nếu chỉ nghe câu này thì sẽ thấy rất nuống chiều, nhưng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng Nguyễn Hân cũng không nghĩ nhiều, vì Phó Tư Nghiên đã để thịt bò hầm khoai tây khiến cô thèm ăn kia vào đĩa mang ra phòng ăn rồi.

Nguyễn Hân đi theo để dọn các món ăn ra.

Hai người ngồi đối diện nhau, Nguyễn Hân nhìn bốn món và một canh trên bàn, dùng đũa ăn.

Cô thật sự rất đói, bởi vì chuyện lúc sáng mà tức giận với Phó Tư Nghiên, hai bữa cơm trước đó trong ngày hôm nay cũng không ăn, cô nhanh chóng ăn hết nửa bát cơm, ngược lại, Phó Tư Nghiên ăn thanh nhã hơn nhiều, cơm trong bát vẫn còn chưa ăn, trông vẫn còn đầy.

Đại khái là cảm thấy việc ăn uống của cô rất không phù hợp với thân phận tiểu thư, nên thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn lên cô.

Nguyễn Hân sau đó nhận ra rằng mình như vậy có chút ngại ngùng, đặt đũa xuống.

Cô vẫn chưa quên mình mạo hiểm ruit ro bị vả mặt mà xách vali từ chỗ Hạ Y Đồng  quay về, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên cầm trong tay một chiếc thìa đang lấy canh, tưởng cô muốn uống canh, tự nhiên đưa cho cô cái bát trong tay anh.

Nguyễn Hân hai tay ôm mặt, nhàn nhạt nói: “Phó Tư Nghiên, sao anh lại ưu tứ đến vậy?”

Phó Tư Nghiên sắc mặt bình thường liếc nhìn cô, đặt bát canh ở trước mặt cô.

Nguyễn Hân tiếp tục: “Trông rất đẹp trai, có năng lực mạnh mẽ, nấu ăn lại ngon như vậy, chỉ là lạnh lung, còn không thích cười.”

“ăn cơm.”

“Anh xem, anh lại bày vẻ mặt cứng nhắc đó ra, có phải anh sợ già rồi cười nhiều sẽ xuất hiện nếp nhăn không?”

“…”

“Thật ra anh không cần sợ, anh đẹp trai như vậy, dù có nếp nhăn cũng vẫn đẹp”

Phó Tư Nghiên đặt đũa xuống, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Nguyễn Hân, em ăn xong chưa?”

Nguyễn Hân ngay lập tức trả lời: “Chưa.”

“ăn xong rồi nói, đừng nói chuyện, ăn không nói ngủ không nói.”

“…”

ăn không nói ngủ không nói, đây vẫn là người hiện đại sao?

Sau khi ăn xong, Nguyễn Hân rất tích cực đi rửa bát, Phó Tư Nghiên cũng không giành với cô, ngồi trên sofa phòng khách tiếp tục làm việc, để không bị Phó Tư Nghiên ghét bỏ, Nguyễn Hân đã rửa bát rất nghiêm túc, cọ rửa mấy lần cho sạch hết nước rửa bát ở tất cả các thứ, bước ra khỏi bếp đã là nửa tiếng sau.

Phó Tư Nghiên thấy cô bước ra, cầm máy tính lên lầu, lại đi vào thư phòng.

Nguyễn Hân đứng trước phòng làm việc một lúc, thở dài,rốt cuộ cũng không mặt dày đi vào làm ảnh hưởng công việc của anh.

Cô ngơ ngác ở trong phòng ngủ một mình, một lúc lâu sau, thời gian hiển thị trên điện thoại di động là 11 giờ 30 phút, Phó Tư Nghiên vẫn chưa về phòng, mi mắt cô bắt đầu díp lại buồn ngủ, ngày mai cô còn phải đi làm, nếu không ngủ sẽ không dậy được.

Khi cô nghĩ đến việc đi làm, cô nghĩ đến dáng vẻ diễu võ giương oai của Lý Thu Man và Nguyễn Thư Nhã,  đầu óc trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Không được, cô nhất định phải mời được Hàn Nhậm Bân, tuyệt đối không thể để cho mưu tính của Nguyễn Thư Nhã thành công.

Cô từ giường đứng dậy, đi đến phòng làm việc, khi đi qua ban công bên ngoài, thuận tay ngắt một bông hoa hồng.

Qua cửa phòng làm việc một ta sáng cũng không có, Nguyễn Hân sửng sốt.

Tắt đèn rồi, người không ở bên trong?

Cô gõ cửa, “Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên, anh có ở đó không?”

Một giọng nói lạnh lùng từ trong cửa truyền ra, “Có chuyện gì?”

“em đến cảm ơn bữa tối của anh hôm nay, em có thể vào không?”

“Không cần đâu, em quay về đi, tôi ngủ rồi.”

Ngủ rồi?

Cô đợi anh trong phòng ngủ lâu như vậy, vậy mà anh không nói một câu nào liền ngủ ở thư phòng

Nguyễn Hân trong chốc lát bỗng mất thăng bằng,cô vặn cửa đi vào.

Bốp

Đèn trong thư phòng được bật lên.

Phó Tư Nghiên nằm trên giường, chăn đắp kín kẽ, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, có lẽ là vì đang ngủ mà bị đánh thức, nên vẻ mặt có chút không vui.

Nguyễn Hân vô thức đi đến, những lời của Vương Lê xuất hiện trong đầu cô một cách khó hiểu.

“Quấn lấy hắn, quấn lấy hắn.” Giống như bị trúng độc.

“Phó Tư Nghiên, anh ngẩng đầu lên.”

Cô đưa tay vào trong áo khoác, khi Phó Tư Nghiên ngước lên nhìn cô thì lấy ra một bông hồng, đưa đến trước mắt anh, cong mắt, “Hoa hồng đặc biệt, dành cho người đặc biệt.”

Khóe môi Phó Tư Nghiên khẽ nhúc nhích, trong mắt hiện lên ý cười như có như không.

Nguyễn Hân chắc chắn rằng lần này cô không nhầm, cười nói: “Ngạc nhiên không?”

Phó Tư Nghiên nói: “Hái trên ban công?”

“…”

“hái được ở ban công cũng là tâm ý của em.”

Phó Tư Nghiên ấn lông mày, bất lực nói: “Em muốn làm gì?”

Nguyễn Hân nghiêng người, đặt bông hồng lên chóp mũi anh quấn quít, “Giúp em một việc.”

Phó Tư Nghiên cầm lấy hoa hồng, ném lên đầu giường, ” Ngày mai lại nói, em ra ngoài trước đi”

Nhìn thấy thái độ qua loa cho xong của anh, Nguyễn Hân không muốn rời đi ngồi lên trên giường của anh, “Không được, nếu anh không đồng ý với em, em sẽ không rời đi.”

Phó Tư Nghiên buồn cười nói: “Em không ngủ à?”

Nguyễn Hân cứng đầu cứng cổ nói, “Đúng vậy, nếu anh không đồng ý, em sẽ không ngủ.”

Phó Tư Nghiên bình tĩnh nhìn cô.

Nguyễn Hân tiếp tục tăng mức độ đe dọa, “Em cũng không để cho anh ngủ.”

Nói rồi cô đưa tay nâng chăn trên người Phó Tư Nghiên lên.

Phó Tư Nghiên sắc mặt hơi thay đổi, “Nguyễn Hân.”

Đã quá muộn rồi.

Nguyễn Hân nửa quỳ trên giường, kinh ngạc trợn to hai mắt, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, giọng nói run run, “Anh … sao anh không mặc quần áo!”