Thượng
Đỗ Nhiễm bởi vì gần đây công ty tạm thời gọi anh hỗ trợ giúp đỡ vài người mới, không còn thời gian phân thân làm việc khác, thường xuyên không thể đúng giờ tới đón Lăng Hiên; Lăng Hiên cũng không để ý, chỉ nói có thể ngồi xe thành viên trong đoàn kịch về nhà. Đỗ Nhiễm buổi tối gọi điện thoại cho hắn, rất nhiều lúc hắn đang cùng diễn viên đoàn kịch tụ tập một chỗ ăn cơm, xem ra ở chung thật sự hòa hợp.
Đỗ Nhiễm không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Anh vẫn cảm thấy Lăng Hiên xử sự với người khác hơi xa cách, có chút lãnh đạm, hiện tại có thể nhanh như vậy cùng nhân viên đoàn kịch hòa nhập chung một chỗ, xem ra cũng là chuyện tốt.
Những khi không có buổi diễn tập, Lăng Hiên đều ở công ty chuẩn bị cho album sẽ phát hành vào nửa cuối năm nay của mình. Ngẫu nhiên có điện thoại gọi tới liền đứng lên đi qua một bên nghe, còn nói chuyện cả nửa ngày, vẻ mặt tràn ngập ý cười.
Đỗ Nhiễm có đôi khi thấy tò mò, cũng phải hỏi: “Cậu nói chuyện điện thoại với ai mà vui vẻ như vậy?”
Lăng Hiên cười cười: “Một người bạn, thực ngốc nghếch, thường xuyên có việc phải nhờ tôi giúp.”
“Hiếm khi thấy cậu có người bạn hợp như vậy. Mới quen à?”
“Ừ, chính là người trong đoàn kịch.”
Người trong đoàn kịch Đỗ Nhiễm cũng không biết hết, nên không mấy bận tâm hỏi tiếp. Ngược lại trong lòng cũng vui thay Lăng Hiên, làm quản lý của Lăng Hiên lâu như vậy, cũng không thấy hắn có người bạn tốt đặc biệt nào, hiện tại có thể quen được một người bạn tốt hẳn là phải nên quý trọng, dù sao trong giới này có thể có người cùng tâm sự cũng không nhiều lắm.
Tan tầm, Lăng Hiên đi theo Đỗ Nhiễm về nhà anh ăn cơm ké. Vài ngày gần đây cũng không tập luyện, địa điểm tập kịch bị cho mượn, đạo diễn cũng đang bận việc, Lăng Hiên rảnh rỗi không có việc làm, đôi lúc buồn chán không có chỗ ăn cơm, sẽ chạy sang nhà Đỗ Nhiễm ăn ké.
Đỗ Nhiễm trong bếp bận tối mặt, ra ngoài nhìn xem thì thấy Lăng Hiên đang nằm gọn lỏn trên sô pha cầm di động nhắn tin, ngón tay ấn phím cực nhanh, cũng không biết cùng ai tán gẫu mà hăng say như vậy.
Tiểu quỷ này cũng quá ngồi mát ăn bát vàng đi!
Nhịn không được nhíu mày, Đỗ Nhiễm đi qua, đem Lăng Hiên từ sô pha kéo lên: “Vào bếp phụ tôi! Cậu nghĩ mình là đại thiếu gia sao?”
Anh cùng Lăng Hiên gần đây ở chung càng ngày càng hòa hợp, nói chuyện với nhau cũng bắt đầu tùy ý. Lăng Hiên liền cười hì hì đi theo anh vào bếp, ngó trái ngó phải xem anh làm món gì.
Đỗ Nhiễm đang chuyên tâm thái rau, thình lình ở phía sau có một bàn tay vòng quanh thắt lưng, tay cầm dao run lên, thiếu chút nữa cắt vào tay.
“Làm gì vậy!” Anh vội vàng kéo cái tay đang đặt bên hông mình xuống, quay đầu lại đã thấy Lăng Hiên hơi xấu hổ rút tay về: “A… Thật xin lỗi, hại anh thiếu chút nữa cắt vào tay đi?”
Hắn cười nhẹ, chậm rãi ra khỏi bếp.
Đỗ Nhiễm ngẩn ra một chút, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình bắt đầu phát sốt.
Bên tai lại vang lên lời Kiều Ứng nói hôm nọ “Lăng Hiên không phải yêu thầm anh đi?”, càng nghĩ càng cảm thấy khó thở.
Bị điên rồi a, đều là người đã hơn ba mươi tuổi, thế nào lại vì một câu nói đùa mà khiến cho tâm thần không yên, đối với tên tiểu quỷ này lại mặt đỏ tai hồng. Ôm ấp người khác đối với Lăng Hiên mà nói căn bản là thói quen đi? Trước kia hắn cũng không thường do dự làm vậy với mình, chính mình cho tới bây giờ cũng không quá để trong lòng chuyện này, như thế nào đột nhiên lại bắt đầu để ý chứ?
Cố gắng không để ý tới cảm giác kỳ lạ trong lòng, xụ mặt nấu nướng rồi bưng món ăn ra ngoài. Vừa lúc nhìn thấy Lăng Hiên vừa ngồi trên sô pha vừa gửi tin nhắn, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt phát ra ý cười.
Rốt cuộc người bạn mới quen thế nào mà cảm tình thoáng cái trở nên tốt như vậy?
Đỗ Nhiễm nghĩ nghĩ, thúc giục Lăng Hiên lại đây ăn cơm. Lăng Hiên miễn cưỡng đáp lại, từ sô pha đứng lên, lưu luyến buông di động, ngồi xuống bàn ăn.
Đỗ Nhiễm mới vừa cầm đũa gắp đồ ăn, thình lình Lăng Hiên đột nhiên nhìn anh chăm chú rồi hỏi: “Này, anh đã từng yêu chưa?”
Chiếc đũa run lên, thiếu chút nữa làm đồ ăn rơi xuống. Đỗ Nhiễm ổn định tâm trạng một chút, ngẩng đầu: “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Muốn biết là cảm giác gì a.” Lăng Hiên có chút đăm chiêu nhìn anh, “Tôi nghĩ mình hình như bắt đầu yêu rồi, nhưng lại không xác định. Đối phương đối với tôi tốt lắm, thực ôn nhu, luôn cổ vũ an ủi tôi. Lúc mới quen không thấy gì, nhưng cùng một chỗ càng lâu thì càng cảm thấy thực vui vẻ, này là yêu sao?”
Đỗ Nhiễm càng nghe càng cảm thấy bên tai đỏ rực lên, cố trấn định hỏi lại: “Cậu trước kia chẳng lẽ không kết giao với ai sao?”
Lăng Hiên mờ mịt trong chốc lát, lắc đầu: “Trước kia sao…? Tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lần này so ra có vẻ nghiêm túc hơn. Đúng vậy, lần này là tôi thực sự nghiêm túc!”
Đỗ Nhiễm nhịn không được nhìn hắn một cái: “Cái gì gọi là thực sự nghiêm túc, chẳng lẽ trước kia cậu đều là tùy tiện ôm người khác sao?”
Lăng Hiên ngượng ngùng cười cười, cúi đầu gạt gạt cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng trước kia tôi cũng chưa từng thích qua loại hình này… Vạn nhất cùng một chỗ mới phát hiện kỳ thật không thích thì phải làm sao?”
Vẻ mặt hắn có chút buồn rầu, nhìn nhìn Đỗ Nhiễm. Đỗ Nhiễm mặt mày vặn vẹo không được tự nhiên: “Tôi làm thế nào biết phải làm sao!”
Lăng Hiên nhìn mặt Đỗ Nhiễm đang dần dần chuyển sang đỏ, sau đó đột nhiên đứng lên, bỏ lại một câu: “Tôi còn có chút việc phải làm, anh tiếp tục ăn đi.” Nói xong xoay người vào thư phòng.
Đỗ Nhiễm khó hiểu nhìn bóng dáng hắn.
Làm cái gì a… Cơm mới ăn vài miếng đã không ăn nữa?
.
Một tuần sau bắt đầu diễn tập trở lại. Đỗ Nhiễm đưa Lăng Hiên tới đoàn kịch, nhìn đồng hồ, thấy tạm thời không cần phải vội vàng quay về công ty, vì thế ngồi ở khán phòng xem buổi tập.
Lăng Hiên đang cùng nữ chính với mái tóc buộc cao trao đổi lời kịch, đầu kề sát vào nhau, thoạt nhìn bộ dáng thực chăm chú.
Đỗ Nhiễm đi qua lấy nước uống, vừa lúc nghe thấy thanh âm con gái truyền đến: “… Không có a, em cảm thấy anh diễn thực tốt lắm, Kiều Ứng tuy rằng rất giỏi, nhưng em thấy anh so với anh ấy tình cảm bộc lộ càng mạnh mẽ hơn.”
Sau đó là thanh âm có vẻ có chút cao hứng của Lăng Hiên: “Cô thật sự cảm thấy vậy sao?”
“Em chưa xem qua phim của Kiều Ứng, cũng không biết anh ta trong truyền thuyết là thiên tài diễn xuất thế nào,” Cô gái ngượng ngùng cười, “Em chỉ xem phim điện ảnh và phim truyền hình của anh mà thôi.”
Thì ra là fan của Lăng Hiên sao? Đỗ Nhiễm vừa cầm chai nước trở về vừa nghĩ. Khi quay lại chỗ ngồi thì thấy Kiều Ứng đang ngồi ở đó, vì thế hướng hắn cười một chút.
Kiều Ứng nhìn về hướng Lăng Hiên và cô diễn viên kia, sau đó dường như có chút đăm chiêu thu hồi tầm mắt.
“Bọn họ thoạt nhìn tình cảm không tồi a.”
Đỗ Nhiễm biết hắn nói chính là ai, cười cười: “Tuổi đều không sai biệt lắm, đương nhiên dễ dàng kết bạn. Cậu cũng thật là, hâm mộ người ta, vì cái gì chính mình không chủ động nhiệt tình hơn một chút?”
Kiều Ứng dở khóc dở cười nhìn anh: “Đỗ Nhiễm…”
“Sao?”
“Anh có đôi khi thật trì độn.” Từng sớm chiều ở chung mười năm, đương nhiên biết quản lý trước đây của mình vô cùng tinh tế, nhưng cũng đôi khi thật trì độn khiến người ta giận sôi.
“Nói cái gì a?” Đỗ Nhiễm bất mãn nhìn hắn một cái.
Ai, quên đi, trì độn cũng có cái tốt của trì độn. Kiều Ứng lại nhìn thoáng qua Lăng Hiên, khẽ thở dài, hơi hơi lắc đầu.
.
Không biết có phải là mình lỗi giác hay không, Đỗ Nhiễm luôn cảm thấy Lăng Hiên gần đây thoạt nhìn có điểm kỳ quái.
Chẳng những tươi cười nhiều hơn, đối với anh thái độ tựa hồ cũng càng thêm vô cùng thân thiết. Nhiều lần cầm mấy tờ quảng cáo giới thiệu nhà hàng, hỏi anh cảm thấy nhà hàng nào tốt hơn, thích hợp cho hai người đi ăn cơm, thậm chí còn phá lệ để ý xem gần đây ngoài rạp chiếu phim gì, ở đây chọn đến chọn đi, thầm nói hôm nào có thời gian sẽ đi xem.
Chẳng lẽ là muốn hẹn mình đi ăn cơm xem phim?
Đỗ Nhiễm có chút kích động, khi Lăng Hiên xem lịch trình, đành phải hàm hồ trả lời mình hôm đó không có việc gì, sau đó qua vài ngày, cũng không thấy Lăng Hiên hẹn ăn cơm.
Có lẽ là chính mình đa tâm đi? Anh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại mơ hồ cảm thấy tâm tình của mình cũng có chút kỳ quái.
Giống như phần lớn lực chú ý của mình đều ở trên người Lăng Hiên. Tuy rằng làm quản lý của Lăng Hiên, anh vốn là đem cơ hồ tất cả tinh lực đều tập trung vào hắn, nhưng hoặc cố ý hoặc vô tình để ý ngôn hành cử chỉ của Lăng Hiên như thế này, hình như đã vượt quá phạm vi chức trách của quản lý.
Tựa hồ cùng tâm tình anh quan tâm Kiều Ứng trước kia có chút bất đồng.
Cười khổ lắc lắc đầu, Đỗ Nhiễm một lần nữa đem lực chú ý của mình đặt vào công việc, nhưng tầm mắt lại vẫn không tự chủ được liếc về phía Lăng Hiên.
Hắn đang chuyên chú xem cuốn tạp chí đầy màu sắc, không biết là xem cái gì trong đó.
Đến khi Đỗ Nhiễm bận rộn làm xong hết việc, quay đầu nhìn qua, thấy Lăng Hiên vẫn còn đang tập trung xem cuốn tạp chí kia. Nhịn không được có chút tò mò, vì thế cũng đi qua liếc mắt nhìn một cái.
Vừa nhìn thấy, nhất thời ngẩn người, Đỗ Nhiễm không khỏi chỉ vào tạp chí nhìn về phía Lăng Hiên: “Cậu thấy hứng thú với show này?”
Đó là thông tin giới thiệu buổi mini concert của một ngôi sao nổi tiếng, chiếm hẳn một trang tạp chí. Lăng Hiên chưa bao giờ thấy hứng thú với mấy buổi concert linh tinh gì đó, như thế nào lần này lại xem lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng muốn đến xem?
“Hình như rất khó kiếm vé.” Vẻ mặt Lăng Hiên tựa hồ có chút buồn rầu, “Nghe nói chỉ có một buổi, giới hạn số người, vé vào cửa sớm bị cướp sạch.”
“Việc này vốn không thể tránh khỏi.” Đỗ Nhiễm nhìn kỹ phần giới thiệu, “Nguyên bản concert này là dành riêng cho những thành viên trong fanclub, mang tính chất quà tặng, rất nhiều hội viên cũng không có vé đâu. Cậu chẳng lẽ muốn đi xem?”
“Có một chút.” Lăng Hiên lười biếng quăng tạp chí sang một bên, “Nếu có thể được, tôi muốn có hai vé.”
Muốn hai vé? Đỗ Nhiễm trong lòng hơi động.
Ngôi sao ca nhạc này, Đỗ Nhiễm kỳ thật cũng coi như có quen biết, tuy rằng không có thâm giao gì, nhưng những lúc bạn bè tụ tập cũng gặp qua vài lần.
Lăng Hiên nói muốn đến xem buổi concert này, anh cũng đặc biệt để tâm, vì thế cố ý nhờ bạn bè hỏi giúp. Đối phương thế nhưng thực thoải mái, nói giúp anh kiếm hai vé vào cửa không thành vấn đề, sau đó còn trêu ghẹo: “Cậu cũng thấy hứng thú với mấy buổi biểu diễn thế này? Cậu không phải từ trước tới giờ đều không quan tâm sao?”
Đỗ Nhiễm có chút xấu hổ, cười cười: “Có người bạn muốn đi xem, cám ơn.”
.
Có được vé vào cửa, còn ở vị trí đẹp. Đỗ Nhiễm sáng sớm hôm sau tới đón Lăng Hiên, khi đến công ty, anh lấy hai tấm vé từ trong ví tiền ra, không để ý đưa cho Lăng Hiên: “Cậu mấy hôm trước không phải nói muốn đi xem buổi concert này sao? Vừa hay tôi có người bạn có thể kiếm được vé, thuận tiện tôi xin hai tấm.”
Lăng Hiên lắp bắp kinh hãi, tiếp nhận vé vào cửa, sau khi nhìn kỹ, mặt mày hớn hở kề sát lại: “Anh thật sự giúp tôi kiếm vé? Còn kiếm được cả hai vé, thật tốt quá.”
Đỗ Nhiễm nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của hắn, không khỏi có chút quẫn bách: “Vào thứ bảy, lúc bảy giờ tối, đừng tính sai giờ.”
“Đã biết.” Lăng Hiên cười hì hì đem vé nhét vào ví tiền của mình, sau đó hỏi Đỗ Nhiễm, “Tối thứ bảy sẽ không sắp xếp công việc cho tôi đi? Khó được cái cuối tuần, anh cũng nghỉ ngơi thư giãn một buổi.”
Đây là hắn muốn có thời gian rảnh vào tối cuối tuần sao?
Đỗ Nhiễm thấy hắn nhìn mình chăm chú, không được tự nhiên quay mặt đi, hơi hơi gật đầu.
.
Cuối tuần, Đỗ Nhiễm hiếm khi không phải tới công ty tăng ca, anh bồn chồn đứng ngồi không yên một hồi, lấy ra tây trang mặc vào rồi lại thay bộ khác, lại nghĩ đi xem ca nhạc thế nào lại ăn mặc như nhân viên văn phòng thế này, vì thế tìm một bộ quần áo thoải mái đơn giản một chút mặc vào. Cả ngày cũng không biết mình làm cái gì, đợi cho trời mau tối để đi ra ngoài.
Lăng Hiên vẫn chưa gọi điện thoại tới, sẽ không ngủ quên đi?
Anh lái xe tới nhà Lăng Hiên, ở ven đường tiện thể mua cho Lăng Hiên một phần bánh ngọt bình thường hắn thích ăn. Anh chưa từng cùng người ta đi xem concert bao giờ, cũng không biết địa điểm tổ chức là bộ dáng gì nữa. Ghi nhớ nhắc nhở Lăng Hiên đeo kính mát, ăn mặc kín đáo một chút, dù sao hắn cũng là thần tượng nổi tiếng hiện nay, bị người khác nhận ra chỉ sợ sẽ khiến cho một trận xôn xao không nhỏ.
Mãi đến khi đến cửa nhà Lăng Hiên, đem xe đậu ở ven đường, nhìn đồng hồ, bèn gọi điện thoại cho hắn.
Chuông reo vài tiếng mới có người tiếp máy, thanh âm Lăng Hiên truyền tới: “Đỗ Nhiễm? Có việc gì sao, sẽ không phải ngay lúc này bảo tôi quay về công ty chứ?”
Đỗ Nhiễm nhịn không được buồn cười: “Không phải, tôi chỉ nhắc nhở cậu, sắp tới giờ buổi biểu diễn bắt đầu rồi. Cậu còn chưa ra sao?
“Lập tức ra liền đây.” Phía bên kia truyền đến tiếng cười hì hì của Lăng Hiên, “Anh không phải muốn tới đón tôi đi? Không cần phiền toái như vậy a, tôi cũng có xe.”
“Tôi…” Đỗ Nhiễm đang chuẩn bị nói “đã tới đây đón cậu rồi a”, thì thấy bóng dáng hai người xuất hiện ở cửa, liền im bặt.
Lăng Hiên ăn mặc rất kín đáo, đội mũ đeo kính mát, giữa trời chiều thật đúng là nhìn không ra là hắn. Cô gái bên cạnh đang cẩn thận giúp hắn sửa sang lại áo, Lăng Hiên cầm điện thoại kêu “Này, này” nửa ngày, nghi hoặc nhìn nhìn, sau đó cúp máy.
Đỗ Nhiễm nắm điện thoại trong tay, cuộc gọi đã ngưng hẳn. Anh nhận ra được, cô gái kia chính là nữ chính trong vở “Thiền khóc”.
Là Tạ… Đại Thanh đi? Hình như là tên này.
Hai người cũng không chú ý đến xe Đỗ Nhiễm đậu ở góc đường, lập tức đi tới bãi đỗ xe ngầm. Đỗ Nhiễm hơi giật mình nhìn bóng dáng bọn họ, thật lâu sau, lặng lẽ lái xe rời đi.
Một mạch lái xe qua mấy khu phố, cuối cùng dừng xe ở cạnh công viên cách nhà không xa. Đỗ Nhiễm đậu xe cẩn thận, đi vào công viên, tìm một cái ghế đá ngồi xuống, sau đó lấy ra thuốc ra hút.
Thực buồn cười… Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên biết cái gì gọi là hiểu lầm tình ý.
Trách không được Kiều Ứng nói anh trì độn, anh cư nhiên ngay cả Lăng Hiên đang kết giao cũng nhìn không ra. Bất quá loại chuyện này cũng không tất yếu phải báo cáo với quản lý, anh cũng không có lập trường trách cứ Lăng Hiên.
Là chính mình bị câu nói vui đùa kia của Kiều Ứng làm cho suy nghĩ miên man, Lăng Hiên như thế nào có thể… Thầm yêu mình chứ?
Tuổi của mình so với hắn lớn hơn nhiều như vậy, cá tính lại cứng nhắc, Lăng Hiên rõ ràng đã nói qua, căn bản là không có khả năng thích loại người như mình, mà mình thế nhưng thiếu chút nữa tin vào câu nói đùa kia của Kiều Ứng, bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Hút hết một điếu, không tự giác lại châm thêm một điếu nữa. Gần đó nghe thấy mấy đứa trẻ vui cười đang đi tới, một lát sau có một bé gái chạy ngược lại đây, rụt rè nhìn anh: “Chú ơi, chú hút thiệt nhiều thuốc.”
Đỗ Nhiễm ngẩn người, đây là công viên lộ thiên, không có quy định không được hút thuốc đi?
“Mẹ nói hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.” Bé gái nhăn nhó nhìn anh, Đỗ Nhiễm chần chờ một chút, dụi tàn thuốc. Thấy cô bé còn đứng đó không đi, không khỏi có chút nghi hoặc.
“Cái kia…” Bé gái mặt đỏ hồng, nhìn gói bánh anh để bên cạnh, “Chú không ăn sao?”
Đỗ Nhiễm lúc này mới hiểu ra, vì thế đem gói bánh đưa cho cô bé: “Chú không ăn, cho cháu nè.”
Bé gái thích thú nhận lấy, nói cám ơn rồi chạy đi. Đỗ Nhiễm có chút thất thần nhìn bóng dáng cô bé, nếu anh cũng có con, chắc có lẽ là khoảng tuổi này đi.
Ly hôn nhiều năm như vậy, luôn bị bạn bè nói sinh hoạt cá nhân rất đơn điệu nhàm chán, nói anh nếu không phải vì công việc bận rộn, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, vậy thì có phải là thiếu khuyết tình cảm hay không.
Nếu thật là thiếu khuyết tình cảm thì tốt rồi.
Anh theo thói quen muốn rút ra điếu thuốc, dừng một chút, rốt cuộc vẫn là ngừng tay. Chỉ hơi ngẩng đầu lên, nuốt xuống tiếng thở dài.
Hạ
Ngày hôm sau Đỗ Nhiễm theo thường lệ đưa Lăng Hiên đi diễn tập, nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, đêm qua không biết đi chơi tới mấy giờ mới về nhà.
“Anh hôm qua gọi điện thoại cho tôi, nói nửa chừng lại không lên tiếng, làm sao vậy?” Lăng Hiên ngồi ở ghế sau, thân mình nhoài về phía trước, kề mặt bên tai Đỗ Nhiễm, Đỗ Nhiễm hơi nghiêng mặt đi, cách ra một khoảng rồi trả lời: “Không có việc gì, sợ cậu ngủ quên, gọi điện thoại nhắc cậu mà thôi.”
“Hắc hắc, anh thực quan tâm tôi.” Lăng Hiên cười lùi thân mình về, thỏa mãn dựa vào phía sau, “Tối hôm qua thật HIGH a, tất cả mọi người đều hò hét, nguyên lai concert lại tuyệt như vậy. Chờ tôi phát hành album, công ty có thể cũng sắp xếp cho tôi một concert cá nhân hay không a?” Hắn híp mắt, tựa hồ còn đang trong suy nghĩ, “Sớm biết vậy tôi nói anh xin nhiều vé thì tốt rồi, cùng nhau đi xem. Anh biết không, không khí lúc đó thực…”
“Cậu biết tôi không hứng thú với mấy buổi biểu diễn như vậy mà.” Đỗ Nhiễm đánh tay lái, xe rẽ vào một khúc ngoặt, “Cậu xem vui vẻ là tốt rồi.”
Lăng Hiên nghe ngữ khí của anh có phần quá mức bình thản, không khỏi hơi khó chịu: “Anh cũng không hỏi tôi đi xem với ai sao?”
“Cùng bạn cậu đi?” Ngữ khí Đỗ Nhiễm bình thản như trước, hai tay vững vàng cầm tay lái.
Lăng Hiên cười một chút, không biết vì cái gì cảm thấy có chút mất mác. Kỳ thật rất muốn nắm vai người kia hỏi “Anh cũng không quan tâm tôi gần đây cùng người nào kết giao sao?”, nhưng lại thấy làm vậy thật có chút vô lý.
Trước kia hắn ghét nhất bị quản lý can thiệp sinh hoạt cá nhân của hắn, thế nhưng hiện tại lại còn hy vọng Đỗ Nhiễm lúc nào cũng nhất nhất theo dõi hắn, chỉ quan tâm chuyện của hắn mà thôi.
Nhớ tới đoạn thời gian cố ý vô tình nói vài chuyện liên quan đến yêu đương, Đỗ Nhiễm cũng không có phản ứng gì.
Người này, quả nhiên chỉ quan tâm công việc, cũng chỉ là thuần túy đặt bản thân mình vào vị trí quản lý của hắn đi.
Nghĩ đến tới chỗ diễn tập có thể gặp Tạ Đại Thanh, Lăng Hiên không khỏi lại hơi có chút cao hứng. Hắn chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, bên trong cũng không phải giả bộ ngây thơ, cùng mấy cô gái hắn quen biết trong giới này đều bất đồng. Chỉ chuyên chú nhìn một mình hắn mà thôi, đỏ mặt nghiêm túc nói mình là fan của hắn, kỳ thật đã thích hắn thật lâu… Khiến Lăng Hiên cảm thấy thực cảm động xen lẫn hạnh phúc.
Hắn cũng chưa từng yêu đương như vậy, thật nghiêm túc, rất sợ làm tổn thương đối phương. Vì thế bản thân cũng thành thật hơn, có quy củ, hai người trừ bỏ ăn cơm rồi đi xem phim, cùng nhau thưởng thức một buổi concert, cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là đối phương tựa đầu lên vai hắn mà thôi.
Loại tâm tình này, thật sự rất muốn tìm người chia sẻ. Đáng tiếc Đỗ Nhiễm lại như một khúc gỗ, nói với anh anh đại khái cũng chỉ “À” một tiếng, sau đó xoay người đi làm việc của mình.
Lăng Hiên hai tay gối lên sau đầu, nghĩ thầm Đỗ Nhiễm gần đây cũng không biết bận rộn cái gì, thường xuyên ngay cả buổi diễn tập của hắn cũng không có thời gian tới xem. Công ty hình như gọi anh phụ trách giúp đỡ người mới —— thiết, thật là người số phải làm việc vất vả mà!
.
Đỗ Nhiễm đưa Lăng Hiên đến chỗ diễn tập rồi trở về công ty, buổi chiều bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Liễm, nói xe Kiều Ứng đã đem đi duy tu, vốn sau khi diễn tập xong hắn muốn đi đón Kiều Ứng, kết quả lâm thời lại phát sinh thêm một cuộc phỏng vấn làm hắn không thể rời khỏi, vì vậy nhờ Đỗ Nhiễm giúp đỡ đưa Kiều Ứng về nhà. Đỗ Nhiễm cùng Thẩm Liễm không tính là giao tình rất sâu, chẳng qua năm đó Kiều Ứng bị hãm quá sâu vào vai diễn không thoát ra được, Đỗ Nhiễm khuyên hắn không được, đành phải đặt hy vọng vào Thẩm Liễm. Hai người một người về công, một người về tư chăm sóc Kiều Ứng, buộc hắn kiêng rượu, từ khi đó cả hai mới bắt đầu liên hệ, lúc sau mới lưu số điện thoại của đối phương. Trong khoảng thời gian này bởi vì Kiều Ứng và Lăng Hiên đều cùng diễn tập, hai người mỗi khi đến xem ngẫu nhiên cũng sẽ gặp gỡ, hàn huyên vài câu so với trước kia còn quen thuộc hơn.
Đỗ Nhiễm xem lại một chút lịch làm việc của mình, nói không thành vấn đề, liền cúp máy. Mấy ngày nay Lăng Hiên diễn tập xong đều có việc của mình, cũng không cần anh tới đón, chở Kiều Ứng về nhà cũng là thuận tiện hỗ trợ thôi.
Tan tầm, Đỗ Nhiễm lái xe tới trước nhà hát, lấy điện thoại gọi cho Kiều Ứng, nói hắn xuống dưới bãi đỗ xe. Kiều Ứng có chút ngoài ý muốn: “Anh tới đón tôi? Thẩm Liễm cũng thật là, lại đi làm phiền anh… Anh không cần đón Lăng Hiên sao?”
“Không cần, hắn gần đây đều có việc riêng của hắn. Đại khái là bận rộn yêu đương đi.”
Kiều Ứng trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Anh biết Lăng Hiên đang yêu?”
Đỗ Nhiễm ngẩn ra một chút, cũng cười: “Kỳ thật hôm qua tôi cũng vừa mới biết. Thật là, tôi vậy mà nhìn không ra, khó trách cậu nói tôi trì độn.”
Kiều Ứng vừa nói chuyện điện thoại vừa đi tới bãi đỗ xe, nghe xong những lời này thật có chút khó xử: “Thật xin lỗi, Đỗ Nhiễm, hôm đó tôi không nên kéo anh cùng Lăng Hiên nói đùa…”
“Không việc gì.” Đỗ Nhiễm nhanh chóng ngắt lời hắn, ngữ khí bình thường, “Câu vui đùa kia tôi cũng không để trong lòng. Tôi đã tới rồi, ở bãi đỗ xe vị trí thứ hai bên phải.”
Kiều Ứng đáp “Ừ”, sau đó cúp máy. Đi xuống cầu thang, vừa muốn đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, từ chỗ tối bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Anh kéo tôi cùng Đỗ Nhiễm nói đùa cái gì?”
Kiều Ứng lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy Lăng Hiên đứng ở bên cạnh cầu thang, sắc mặt nghiêm nghị âm trầm nhìn mình.
Trấn định một chút, Kiều Ứng nhíu nhíu mày: “Cậu sao lại ở chỗ này?”
Lăng Hiên không trả lời mà chỉ lặp lại câu hỏi: “Anh kéo tôi cùng Đỗ Nhiễm nói đùa cái gì, nói a.”
Bị giọng điệu gây sự của hắn chọc giận, thái độ Kiều Ứng cũng rất lãnh đạm: “Không liên quan tới cậu đi? Tôi cùng Đỗ Nhiễm nói đùa cái gì, chẳng lẽ phải báo cáo với cậu?”
Sắc mặt Lăng Hiên càng vặn vẹo, sau một lúc lâu, cười lạnh một tiếng: “Đỗ Nhiễm tới đây đón anh phải không? Kỳ quái, rõ ràng là của quản lý của tôi, vì cái gì lại tới đón anh? Anh ta buổi sáng đưa tôi đến đây, còn nói chiều có việc, không tới đón được. Thì ra cái gọi là công việc, chính là tới đón anh sao?”
Sắc mặt Kiều Ứng cũng lạnh xuống: “Cậu không phải cùng Tạ Đại Thanh kết giao sao? Anh ta không muốn quấy rầy cậu hẹn hò mới không tới đón cậu, cậu tức giận cái gì? Cậu xem Đỗ Nhiễm là gì của cậu, vật sở hữu, hay là bảo mẫu riêng?”
Hắn đã sớm không quen nhìn loại thái độ mập mờ không rõ mà Lăng Hiên đối đãi với Đỗ Nhiễm. Nếu đã cùng người khác kết giao, vì cái gì khi đối mặt Đỗ Nhiễm lại luôn là bộ dáng bá đạo muốn chiếm giữ toàn bộ? Nếu không phải Lăng Hiên biểu hiện rõ ràng đến vậy, hắn lúc trước cũng sẽ không nghĩ lầm Lăng Hiên thích Đỗ Nhiễm, lại càng không nói với Đỗ Nhiễm như thế.
“Vậy anh cũng xem Đỗ Nhiễm là gì hả? Anh ta sớm đã không phải quản lý của anh, vì sao còn đặc biệt tới đây đón anh?” Lăng Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Ứng, “Anh đã có Thẩm Liễm, còn chưa đủ sao?”
Cái gì cũng đoạt của hắn, vì sao người đàn ông tên Kiều Ứng này, luôn muốn đem thứ gì đó thuộc về hắn cướp đi?
Năm đó rõ ràng là vai diễn của hắn, đạo diễn lại thở dài nói nếu là Kiều Ứng diễn thì thật tốt, liền đem hắn như một vật thế thân. Thẩm Liễm khi ở cùng hắn, luôn lơ đãng, chỉ ngây ra nhìn gương mặt hắn, kỳ thật trong lòng cũng là đang nghĩ tới Kiều Ứng đi? Mà Đỗ Nhiễm thì sao, nói dối hắn nói có việc không thể lại đây đón hắn, cư nhiên lại lái xe tới đón Kiều Ứng.
Hắn đến tột cùng còn phải sống dưới cái bóng của người này bao lâu nữa, đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi!
Nghe thấy hai chữ “Thẩm Liễm” từ miệng hắn nói ra, thần sắc Kiều Ứng cũng thay đổi: “Việc đó và Thẩm Liễm có gì liên quan? Đỗ Nhiễm cũng chỉ là bạn tôi mà thôi.”
“Bạn sao?” Lăng Hiên cười lạnh, “Kỳ thật cũng là bị anh xem như bảo mẫu đi? Anh hỏi tôi xem anh ta là gì, vậy còn anh? Trách không được năm đó Thẩm Liễm nói anh tâm lãnh, khi cùng tôi một chỗ nói nhiều nhất cũng là về anh…”
“Đủ rồi, Lăng Hiên!” Cánh cửa cầu thang vốn đang khép hờ “Phanh” một tiếng mạnh mẽ bị đẩy ra, thanh âm nam nhân lạnh lùng vang lên, “Chuyện cũ đã qua, cậu còn muốn lôi ra nói lại sao?”
Lăng Hiên bỗng nhiên cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Liễm đứng trước cửa, lại vừa thấy Đỗ Nhiễm cư nhiên đứng phía sau hắn, trong nháy mắt sắc mặt liền thoạt trắng thoạt xanh.
Mấy lời mình vừa nói… Đỗ Nhiễm đều nghe thấy đi?
Thẩm Liễm đi đến bên cạnh Kiều Ứng, nhẹ giọng nói: “Anh vốn có cuộc phỏng vấn nên không thể lại đây, kết quả xong sớm, vội gọi cho Đỗ Nhiễm, mới biết anh ấy cũng tới đây rồi.” Sau đó quay đầu nhìn Lăng Hiên, vẻ mặt mang theo một tia bất đắc dĩ, “Chuyện đã qua, cậu không thể quên đi sao?”
Thần sắc Lăng Hiên lạnh lùng: “Sao lại thế được, tôi từ sớm đã quên.”
Tay hắn có chút phát run, chỉ có thể kiệt lực nhẫn nại, kiệt lực tại đây duy trì trấn định trước mặt hai người. Đỗ Nhiễm vẫn trầm mặc nãy giờ đi tới, chần chờ một chút, vỗ vỗ vai hắn: “Tôi đưa cậu về nhà, Lăng Hiên.”
Anh hướng Thẩm Liễm cùng Kiều Ứng gật gật đầu, sau đó đem Lăng Hiên kéo đi.
Lên xe, đóng cửa, Lăng Hiên cúi thấp đầu, sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng: “Anh… Đều nghe thấy?”
“Nghe thấy cái gì?”
“Những lời tôi nói… Cùng chuyện trước kia với Thẩm Liễm.”
Đỗ Nhiễm im lặng một chút, trả lời: “Phải”
Khi nãy thực sự là bị dọa sốc. Như thế nào cũng không nghĩ tới Lăng Hiên thế nhưng từng cùng Thẩm Liễm cùng một chỗ, vậy mà mình còn hướng Kiều Ứng đề cử Lăng Hiên… Trách không được lúc ấy thần sắc Kiều Ứng có chút kỳ lạ, trách không được Lăng Hiên sau khi biết chuyện này lại thất thường như vậy —— chính mình sao lại trì độn đến thế này?
Mà càng làm anh khó chịu… Có lẽ vẫn là nhìn thấy biểu tình hiện tại của Lăng Hiên, giống như là muốn khóc đi.
“Cậu…” Chần chờ một chút, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi, “Đến bây giờ còn không quên Thẩm Liễm sao?”
Lăng Hiên mạnh mẽ ngẩng đầu: “Sao có thể như thế, tôi sớm đã quên!”
Đỗ Nhiễm hơi chớp mắt. Cũng đúng, nếu còn dây dưa đoạn tình cảm trong quá khứ kia, Lăng Hiên làm sao lại thuận lợi bắt đầu đoạn tình cảm mới như bây giờ được.
“Nếu đã quên, thì hoàn toàn xóa sạch đi.” Đỗ Nhiễm nhẹ giọng, “Hiện tại không phải có đối tượng kết giao rồi sao? Vậy là tốt rồi, tiếp tục… Này, cậu trưng ra bộ dạng muốn khóc này là làm sao hả?”
Đỗ Nhiễm bất đắc dĩ lấy ra khăn tay đưa cho Lăng Hiên, mắt Lăng Hiên đỏ lên, chính mình cũng không biết vì sao lại thương tâm như vậy. Lời Kiều Ứng giống như một mũi khoan đâm vào tim hắn, nhưng vì sao khó chịu như vậy, lại không nói được.
Giống như lúc trước bị Thẩm Liễm bỏ, cái loại cảm giác này lại trở lại.
Cũng không biết mình làm sai cái gì, đến cuối cùng vẫn là bị lạnh lùng bỏ rơi. Tựa như mẹ của hắn khi đó, hắn đuổi theo lại bị bà ấy đẩy ra, khóc nói con vì sao muốn tới gây trở ngại hạnh phúc của mẹ…. Hắn là gánh nặng sao?
Người từng gần gũi như vậy cũng thoáng cái rời xa hắn, rốt cuộc là câu nói nào của Kiều Ứng xoáy vào tim hắn đây?
Cậu… Đem Đỗ Nhiễm là gì…
Người này, có một ngày cũng sẽ đẩy hắn ra, bỏ rơi hắn sao?
“Tôi… Chỉ là thấy mình lúc trước thực kém…” Lăng Hiên dùng khăn tay che khuất khóe mắt, thanh âm nghèn nghẹn, “Không biết vì sao, luôn bị người ta bỏ.”
Đỗ Nhiễm hạ mi mắt, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hiên ở trước mặt mình lộ ra biểu tình yếu đuối như vậy, tâm không khỏi thắt lại một chút. Theo thói quen tính đưa tay muốn chạm vào vai hắn, nhưng cuối cùng cũng không làm.
Không biết phải an ủi thế nào, anh vốn không phải là người giỏi ăn nói.
“Này,” Lăng Hiên nhìn về phía Đỗ Nhiễm, “Anh thất tình bao giờ chưa?”
Một lát sau, mới nghe Đỗ Nhiễm trả lời: “Tôi chỉ mới ly hôn một lần.”
“Anh sẽ không nói cũng chỉ mới trải qua một lần kết giao đó đi?” Lăng Hiên nhịn không được buồn cười, khóe mắt còn hồng hồng, “Vậy anh có khổ sở không? Có uống rượu giải sầu không? Tối hôm ly hôn anh trải qua thế nào, Đỗ Nhiễm?”
Đáp lại hắn chính là một hồi trầm mặc thật lâu, Lăng Hiên ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ thầm mình thật nhiều chuyện, Đỗ Nhiễm sẽ không muốn trả lời đi?
“Cũng chỉ là ngồi ở công viên hút thuốc cả đêm mà thôi.”
Thanh âm Thản nhiên truyền đến, Lăng Hiên ngẩn ra một chút, lập tức nở nụ cười: “Thực chán a…”
Làm cái chuyện vô vị như vậy, không hổ là Đỗ Nhiễm.
Đỗ Nhiễm cũng cười cười: “Phải không.”
Rút điếu thuốc, châm lửa, hít sâu vào khoang phổi, lại chậm rãi phun ra.
Làn khói hơi mỏng tiêu tán bên trong xe.
Thực chán sao… Có thể đi.
Mà anh cả đời này, cũng bất quá đã làm chuyện như vậy hai lần mà thôi.