Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 105: Cao Thủ Quyết Đấu - Phần Hạ




Lục Nhãn Tà Thần ngoái đầu gào lên một tiếng thê lương: "Tiểu tử, bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi,ngươi cũng sẽ không thoát khỏi vận mệnh năm xưa." Bóng đen loạng choạng biến mất ở phía chân trời.

Chân khí toàn thân Long Vũ ảm đạm, sắc mặt xám xanh, miệng rỉ ra một dòng máu tươi. Căm hận nhìn Lục Nhãn Tà Thần chạy mất, Long Vũ lẩm bẩm: "Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội, tái diễn sự tình năm đó. Chờ xem, ta sẽ từ từ thu thập các ngươi, khiến cho các ngươi phải chết trong đau đớn."

Phía trước đám người Hoa Tinh có một màn chân khí đỏ đậm chắn ngang, bảo vệ những người xung quanh khỏi kình khí mạnh mẽ cuồng tiết ập vào. Nhìn Long Vũ đững giữa trời cao, Hoa Tinh mỉm cười, quay sang lão đạo châm chọc: "Lão đạo, Cửu Chuyển Vô Cực của lão thực là lợi hại mà, đánh cho cả Quỷ Thư Sinh cũng cong đuôi chạy mất. Chỉ tiếc là đem so "Hắc Thạch Thần Công" của Long Vũ thì còn kém rất xa đó. Nhìn cái điệu bộ của lão, ngày mai chắc phải tĩnh dưỡng nguyên ngày rồi, hắc hắc, có ý nghĩa lắm."

Lão đạo nằm trên mặt đất mắng to: "Tiểu tử ngươi khống có nghĩa khí, cố ý hí lộng ta! Sự tình nguy hiểm như vậy, ngươi không tự mình đi làm, hay kêu Dạ Phong chẳng hạn, có thể không đáp là được rồi, hết lần này tới lần khác toàn là cố tình hại ta, khiến cho ta thành ra cái dạng này đây, ngươi đối xử với ta như vậy đó hả?"

Hoa Tinh cười mát: "Yên tâm, có ta ở đây không chết được đâu mà lo, chẳng phải ta vừa cho lão nghỉ phép vài ngày đó sao, như vậy còn chưa phải chu đáo với lão nữa hả? Hờ hờ, ta xem lão còn hơn cả bằng hữu nữa kia, nhường cho lão có cơ hội thi triển thần oai còn gì. Thế nào, từ hôm nay trở đi, Vô Mao lão đạo đã có thể diễu võ dương oai chốn võ lâm rồi, một mạch bước lên mười bậc trên Phong Vân bảng, lão phải cảm tạ ta mới đúng, huống hồ còn được ta chăm sóc tận tình như vậy, đúng không?" Trong giọng nói còn pha chút uy hiếp.

Lão đạo giận dữ nhìn Hoa Tinh, cắn răng không la ó nữa. Vì lão còn phải nhờ Hoa Tinh liệu thương cho lão, nên lão đành phải tạm thời nhẫn nhịn. Hoa Tinh hờ hững, xoay người rời đi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Long Vũ cười nói với Hoa Tinh: "Hôm nay, mặc dù không thu thập được hai lão bất tử, những Long Vũ vẫn thập phần cảm kích, đặc biệt là vị đạo trưởng này, vì thế mà phải thụ trọng thương, Long Vũ thực sự là ngại quá. Tiếc thay, Long Vũ, thân vô thường vật, chỉ có thể ghi nhớ ân tình hôm nay, ngày sau có duyện nất định báo đáp, bây giờ Long mỗ xin cáo từ, các vị bảo trọng, khi khác gặp lại!" Rồi chắp tay, bay lên cao, rất nhanh khuất dạng về hướng thành Lạc Dương.

Khi quay về, Cô Ngạo cõng theo lão đao, cả đoàn người chầm chậm đi về Mẫu Đơn các. Trên đường, chúng nhân đều rất trầm mặc, tất nhiên vì trường quyết chiến kinh thế hãi tục vừa rồi, làm cho ai nấy cũng phải ngập tràn những cảm xúc đan xen, lẫn lộn, đặc biệt là Lãnh Như Thủy và Liên Phượng, các nàng đều có cảm giác sợ hãi đến không muốn bước chân ra khỏi cửa nữa. Trải qua ngày hôm nay, mọi người mới chính thức hiểu được sự đáng sợ của cao thủ cấp Thiên Bảng, không có khả năng đối chọi.

Trở lại Mẫu Đơn các, Hoa Tinh phân phó ai về phòng nấy. Lúc chúng nhân lục tục nghỉ ngơi thì nghe thấy có tiếng chân người bước tới, ngước nhìn, thấy một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, tiếc là tướng mạo bình phàm, không tìm ra một điểm nào đặc biệt. Thiếu nữ vừa gặp Hoa Tinh, bước lên phía trước hành lễ: "Thuộc hạ, chủ quản phân viện Lạc Dương, Diêu Ngọc Anh, bái kiến đặc sứ, thay mặt thư viện vấn an đặc sứ, đặc sứ đã phải chịu nhiều gian khổ vì thư viện. Mấy hôm nay nhiều sự vụ bộn bề, cho nên tới giờ mới đến bái kiến đặc sứ được, mong ngài rộng lượng."

Hoa Tinh cười hềnh hệch: "Không cần đa lễ, sau này nhớ gọi ta là Hoa Tinh hoặc là công tử, nghe như vậy mới thân thiết, ta không thích những người bên cạnh ta gọi ta là đặc sứ." Sau đó cặp mắt diều hâu của hắn dán chặt lên song phong cao chót vót của nàng, ánh mắt sáng như đèn pha.

Đối với cái tên Diêu Ngọc Anh, Hoa Tinh chẳng có bao nhiêu ấn tượng, nhưng chúng nữ phía sau liền biến sắc. Liên Phượng mở lời: "Muội thật sự là Diêu Ngọc Anh, người mà mười năm trước bài danh thứ chín trên Bách Hoa Phổ, đứng thứ tám trên Phượng Bảng, Linh Lung Nữ Hiệp Diêu Ngọc Anh sao?" Vừa nghe thấy vậy, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng, Mai Hương, Trần Lan đều chăm chú quan sát thiếu nữ bình thường này. Tròng mắt Hoa Tinh càng sáng rỡ hơn nữa, như muốn soi mói đến từng hang cùng ngõ hẻm trên cơ thể nàng.

Linh Lung Nữ Hiệp Diêu Ngọc Anh cười nói, lộ ra hàm răng trắng như ngà ngọc: "Khiến Liên tỷ tỷ phải cười chê rồi, đúng là tiểu muội. Tỷ tỷ ở đây chờ một lát, để muội vào trong hồi báo chút sự tình với công tử, sau đó quay lại hàn huyên cùng tỷ tỷ."

Trong phòng Hoa Tinh, hai người đang ngồi ở bên cạnh bàn, thấp giọng đàm đạo sự tình gì đó. Hoa Tinh nhìn khuôn mặt bình thường của nàng, mà phát chán, hắn muốn tận mắt thấy vẻ mặt thực sự của mỹ nhân đứng thứ chín trên Bách Hoa Phổ, rốt cuộc là như thế nào. Nghĩ là làm, đó chính là phong cách của Hoa Tinh, chỉ nghe hắn cười rất dịu dàng: "Ngọc Anh à, khuôn mặt của nàng với thân thể lại không tương xứng chút nào, nàng hãy bỏ mặt nạ đó ra, khôi phục lại chân diện mục để ta ngắm xem nào." Đoạn dùng ánh mắt hớp hồn người chiếu thẳng vào mắt Diêu Ngọc Anh.

Sắc mặt Diêu Ngọc Anh thay đổi, lộ ra một chút xấu hổ, đối với Hoa Tinh, cả thành Lạc Dương này không ai rõ bằng nàng. Đương nhiên nàng biết Hoa Tinh là một gã háo sắc, lúc này hắn đưa ra yêu cầu như vậy, cũng chứng tỏ hắn đã có hứng thú với nàng. Ôi nam nhân, ham muốn đối với mỹ nhân là bất tận, càng nhiều càng tốt, không bao giờ chê là nhiều cả.

Diêu Ngọc Anh bị cuốn vào sâu thẳm trong mắt Hoa Tinh, nơi đó hiên hữu một ánh sáng lấp lánh màu đen, vô cùng hấp dẫn, khiến nàng không tự chủ được mà bị hãm mãi vào trong. Diêu Ngọc Anh nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc mặt nạ da người, tức thời hé ra khuôn mặt kiều diễm trước mắt Hoa Tinh.

Hoa Tinh cẩn thận đánh giá nàng, trông nàng vào khoảng gần hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, hàng lông mi cong dài, tuy mắt nàng không lớn lắm, nhưng cực kỳ mê nhân, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, thoang thoảng nụ cười trên bờ môi, đúng là một đại mỹ nữ. Điểm thêm cho vẻ đẹp đó là dáng người thành thục động lòng người, song nhũ vươn lên, phong đồn mượt mà uốn cong, toàn bộ cơ thể nàng thật là cân xứng, không hổ với cái tên Linh Lung Nữ Hiệp.

Ánh sáng đen lấp lánh trong mắt Hoa Tinh xoay tròn, cười tà dị, nhướng đầu lại gần sát khuôn mặt nhỏ xinh của nàng, thì thào: "Thực đẹp, quả nhiên không hổ là mỹ nữ nổi danh thiên hạ, xem ra Phượng Hoàng thư viện đúng là nơi sản sinh mỹ nữ mà, giờ đây ta đã quyết rồi, tương lai ta sẽ biến cái Phượng Hoàng thư viện thành một doanh trại mỹ nữ, và ta là viện chủ, còn lại toàn bộ, khà khà, nàng nên nói xem phải gọi là cái gì mới hay đây?"

Diêu Ngọc Anh đỏ bừng hết cả mặt, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoa Tinh, nhưng nàng vẫn không mở miệng, chỉ im lặng lắng nghe. Càng nhìn sâu vào mắt Hoa Tinh, Diêu Ngọc Anh càng run rẩy, cả người bất ngờ rơi vào một trạng thái kì dị, phảng phất nam nhân trước mặt trở thành người mình yêu thương nhất thế gian, có một cái gì đó không tả thành lời, một cảm giác không rành mạch, thập phần mê man hư ảo.

Ánh mắt của Hoa Tinh vẫn chớp động lạ thường, hắn nhích dần về phía nàng, hôn lên đôi đỏ mọng, cảm khái thưởng thức tư vị ngọt ngào. Nhưng mắt của hắn vẫn không rời mắt Diêu Ngọc Anh, song nhãn hai người như giao hòa, gắn chặt vào nhau. Cảm nhận được đôi môi kia từ từ hé mở, Hoa Tinh cực kỳ đắc ý, đưa lưỡi chui vào, tận tình phẩm hàm sự hương nhuyễn hồng nhiệt của giai nhân, khẽ khàng bế nàng lên giường.

Hắc sắc quang hoa trong mắt Hoa Tinh phát sáng rực rỡ, hữu thủ lần mò ngoài y phục, vuốt ve ngọc nhũ săn tròn, rất tuyệt vời, phong đĩnh mượt mà, rất đàn hồi. Tả thủ luồn xuồng dưới, chầm chậm đi vào trong lần vài, rồi lại vuốt ngược lên, rất nhanh đã đi tới thánh địa mềm mại của nữ nhân, tả thủ xuyên thấu qua hung y, nắm trọn lấy ngọc phong đầy đặn mà không mất đi sự kiên đĩnh. Cảm nhận được ngọc thỏ mềm mại mà căng tròn, nhuyền miên mà co dãn, Hoa Tinh không nhịn được bóp mạnh một cái, tuyệt quá, cảm giác ấm nóng, láng mịn quá. Tiểu ngoan bì đĩnh lập bị Hoa Tinh xoa nắn không ngừng, làm toàn thân Diêu Ngọc Anh run lên từng hồi, cơ thể nõn nà uốn éo, hấp dẫn đến cùng cực.

Hoa Tinh, một mặt vuốt ve cơ thể nàng, một mặt cởi bỏ y phục nàng, khi toàn bộ y phục đã không còn, thì thân thể yểu điệu, Linh Lung của Diêu Ngọc Anh hiện ra trước mắt Hoa Tinh. Hoa Tinh vuốt nhẹ lên làn da mịn màng, nhu nhuyễn, ngón tay mân mê nhũ châu hồng nộn, cảm thụ sự tuyệt mỹ của người thiếu nữ. Dời ánh mắt xuống dưới, Hoa Tinh tách hai chân nàng ra, lặng lẽ ngắm nghía đóa hoa xinh đẹp, thầm khen thực đẹp. Nhìn ánh mắt mê loạn của Diêu Ngọc Anh, Hoa Tinh nở nụ cười. Lần đầu tiên thi triển "Hắc Dục Mê Tình", hiệu quả ngoài ý muốn, thật là sự kiện đáng mừng đáng được tưởng thưởng mà.

Hoa Tinh ngậm lên nhũ châu mỹ miều, thong thả nếm trải mỹ vị ngây ngất, ngón tay vuốt ve đóa hoa thần bí, hưởng thụ từng đường tơ kẽ tóc của dục cảm tuyệt vời, sự co xát, sự mê đắm, tới thiên ngôn vạn ngữ cũng tả hết được chân cảm giác lúc này. Đứng dậy, hắc sắc quang hoa trong mắt Hoa Tinh vụt biến mất, chỉ còn lại ánh mắt sóng long lanh như xuyên thấu tâm hồn, chăm chú quan sát Diêu Ngọc Anh, nàng rất nhanh thoát khỏi cơn mê sảng, khôi phục lại vẻ bình thường.

Hoa Tinh cúi đầu ngấu nghiến đôi môi nàng, phòng ngừa nàng hét lên sợ hãi. Diêu Ngọc Anh tỉnh lại từ cơn mê, nhanh chóng phát hiện ra tình trạng lúc này của mình, ngay lập tức định hét ầm lên, chỉ tiếc nàng đã phát hiện ra không thể nào mở miệng được. Hoa Tinh đặt nàng ở trên giường, hữu thủ xoa bóp liên tục nhũ phong, ngón tay kẹp lên ngọc đâu hồng diễm, vẻ mặt thỏa mãn nhìn nàng.

Diêu Ngọc Anh cố gắng chống cự, muốn thoát khỏi sự xâm phạm của Hoa Tinh, những có giãy dụa cũng là hoài công vô ích, chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn hắn, hòng nói lên sự phận của mình. Nhưng Hoa Tinh cũng chỉ nhu tình nhìn vào mắt nàng, không hề tỏ ý xâm hại nàng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve song phong, đầu lưỡi thong thả khuấy động bên trong nàng mà thôi. Diêu Ngọc Anh cảm nhận được đôi mắt nồng nàn, thần vận say mê của Hoa Tinh, mà không khỏi rơi vào mị lực vô cùng của hắn.

Hoa Tinh thấy ánh mắt nàng bắt đầu trở nên hòa hoãn, mới tiếc nuối buông bờ môi thơm ngát của nàng ra, khẽ thì thầm vào tai nàng: "Nàng trách ta đối xử với nàng như vậy sao, nàng hận ta lắm phải không nào!"

Sắc mặt Diêu Ngọc Anh ửng đỏ, rụt rè: "Công tử còn muốn khi phụ Ngọc Anh nữa sao? Đúng là lúc đầu trong lòng Ngọc Anh có chút hận, nhưng ánh mắt của người không làm cho Ngọc Anh hận nữa, Ngọc Anh chỉ có thể hận bản thân mình mà thôi."

Hoa Tinh ngồi thẳng bên giường, thuận tay tiếp tục ve vuốt thân thể trắng muốt, nõn nà. Song thủ dừng lại trên song nhũ, ôn nhu nắm trong tay, chậm rãi xoa nắn. Con mắt của hắn thì dán lên vùng thần bí xinh đẹp ở giữa hai chân nàng, dịu giọng: "Nhãn thần của ta rất hấp dẫn nàng đúng không, nàng biết ta tại sao vừa rồi không thừa dịp nàng mê loạn mà chiếm hữu thân thể nàng không?" Nói xong ngước nhìn khuôn mặt hồng diễm của nàng.

Diêu Ngọc Anh nghe thấy thế, nhớ lại sự tình vừa nãy, liếc nhìn hắn, rồi cố đẩy tay của hắn ra, đáng tiếc không có bao nhiêu tác dụng. Diêu Ngọc Anh van vỉ: "Công tử, đừng như vậy nữa mà, người không thể cứ khi dễ thuộc hạ, a, đừng mà! Công tử, người tha cho Ngọc Anh đi!"

Hoa Tinh cười khoái trá: "Ta không chiếm hữu thân thể nàng, là bởi vì ta không muốn nàng vĩnh viễn hận ta, nhưng hiện giờ ta phải hảo hảo phẩm hàm tư vị của nàng mới được." Và ngón tay miết lên những vùng mẫn cảm trên cơ thể nàng, khiến nàng uốn éo, rên rỉ mãi không thôi.

Diêu Ngọc Anh cắn môi, không muốn để phát ra những âm thanh kiều mị nữa. Nàng u oán, yêu kiều liếc Hoa Tinh, thân thể cố gắng giãy dụa hòng thoát khỏi ma trảo của Hoa Tinh, nhưng càng làm cho hắn hứng thú hơn.

Trong phòng Hoa Tinh, một trường chiến đấu dục tình, đang diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật. Đây là lần đầu tiên Hoa Tinh được đem một đại mỹ nữ lên giường mà đùa bỡn, thực có cảm giác rất tà dị, khiến cho không ai dám nghĩ tới. Song, Hoa Tinh chính là Hoa Tinh, hắn làm việc luôn làm cho người ta đoán không ra, suy không được.

Âm thanh rên rỉ, mê man cứ vang lên khe khẽ trong phòng. Tạo nên một khung cảnh mỹ lệ, kích thích vô ngần, tiếc thay, ngoại trừ Hoa Tinh, cũng chẳng có ai có cơ hội hân thưởng, bởi vì khung cảnh đó chỉ có thể thuộc về Hoa Tinh, và chỉ mình Hoa Tinh mà thôi!

Hành tẩu Trung Nguyên, con đường diễm ngộ, Lạc Dương hoa hội, cao thủ kéo về; Thất Sát tái xuất, huyết hận Trọng Sơn, thiếu niên tĩnh mịch, hồn cõi u minh.