Diêm Long Quân

Chương 90




Chương 90

Bởi vì Phạm Khôn kéo người đến đột ngột, An Kình Tông không kịp chuẩn bị, xung quanh cũng không có nhiều người, sợ tới mức trốn ở phòng làm việc trên lầu, không dám đi ra.

Lục Thần tới, ông ta có bảo kê, lúc này mới vội vàng đưa thư ký Hậu Lâm cùng đi xuống.

“Phạm Khôn, ông đây là có ý gì?”

Phạm Khôn liếc xéo, nhếch miệng cười.

“An Kình Tông, ông đừng có giả vờ, mau giao tên đeo mặt nạ ra đây”.

Đeo mặt nạ?

An Kình Tông ngẩn người.

“Người đeo mặt nạ gì? Tôi không biết ông đang nói về cái gì”.

“Được lắm! Ông vẫn cố tình giả vờ chứ gì?”, Phạm Khôn chỉ vào con trai, Hồ Vĩ và Vương Thu Thành: “Tên đeo mặt nạ đó hôm qua ở trước mặt bao nhiêu người trong trường học, dám…”

Nói đến đây, ông ta ấp úng không dám nói thẳng chuyện con trai quỳ liếm đất.

“Tóm lại, ông giao tên đó ra đây, chúng ta coi như không có gì, nếu không, Phạm Khôn tôi không phải người dễ ức hiếp đâu!”

“Gây sự vô cớ!”

An Kình Tông cố nén lửa giận, nói: “Phạm Khôn, tôi nói lại lần nữa, tôi không hề biết cái gì là người đeo mặt nạ!”

Lục Thần lách qua đám đông, đi về phía An Kình Tông, kề tai ông ta nói.

“Chủ tịch An, người đeo mặt nạ là tôi. Con trai của Phạm Khôn ngày hôm qua đã quấy rối Hiểu Nghiên, vì vậy tôi đã cho chúng một bài học, bắt chúng quỳ xuống liếm đất”.

Sau đó, anh kể lại một lượt câu chuyện.

“Ồ!”

An Kình Tông nhíu mày, coi như đã hiểu rõ đầu đuôi.

“An Kình Tông, ông muốn gây thù chuốc oán với tập đoàn Thần Long ư?”, Phạm Khôn tức giận nói.

“Ha ha!”

An Kình Tông cượt mỉa mai.

“Phạm Khôn, con trai ông quấy rối con gái tôi, không lẽ tôi không thể dạy dỗ nó một chút ư?”

Thực ra Phạm Khôn đã biết nguyên nhân vụ việc này từ miệng Phạm Hiểu Đông.

Tuy con trai mình có lỗi trước, nhưng dù sao ông ta vẫn phải bao che.

“Cho dù là vậy, dạy dỗ một chút là được, sao có thể bắt nó…”

“Như vậy không phải…quá quát lắm ư?”

Nói tới đây, ánh mắt Phạm Khôn tràn ngập lửa giận.

Đường đường là con trai chủ tịch tập đoàn Thần Long, vậy mà phải quỳ liếm đất, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cái mặt già của ông ta biết giấu đi đâu.

“Haiz!”

“Phạm Khôn, ông đừng nói nữa, tôi nghĩ ông hẳn đã biết đầu đuôi sự việc rồi, chắc ông nghe câu thua cược thì dám chịu rồi chứ?”

Ngừng một chút, An Kình Tông nói tiếp: “Hơn nữa, con trai của ông là người đề nghị cá cược, nếu như người của tôi thua, cho dù bị bắt quỳ xuống liếm đất, tôi cũng chỉ có thể trách anh ta bất tài”.

“Ông…”, Phạm Khôn tức đến nỗi thở phì phò, ông ta quát lên: “Ức hiếp người quá đáng!”

“Anh em đâu, lên cho tôi!”