Chương 20
Vừa nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Như, trong mắt bà ta liền hiện lên vẻ hung ác.
Vương Đức Thủy ngạc nhiên nói: “Con bé đó ở trong khách sạn hả?”
Mã Thu Linh liếc nhìn con trai: “Con thì hay rồi, bản thân là quản lý ở đây mà con bé chết tiệt và thằng nhóc nghèo hèn đó vào cũng không biết”.
Lúc này, Lâm Phương ở quầy lễ tân nháy mắt liên tục với Vương Đức Thủy.
Vương Đức Thủy liếc nhìn Lâm Phương, sau đó anh ta liền bước tới, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì?”
“Cái này…”, Lâm Phương liếc nhìn đám người Mã Thu Linh.
Vương Đức Thủy liền hiểu ý, anh ta quay trở lại nói với Phó Hiểu Cầm: “Hiểu Cầm em đưa mẹ đến nhà hàng ăn trước nhé, lát nữa anh sẽ qua”.
“Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?”, Mã Thu Linh trừng mắt nhìn Lâm Phương, bà ta vừa đi vừa nói.
Đợi Mã Thu Linh rời đi, Vương Đức Thủy mới bước đến quầy lễ tân, hỏi: “Lâm Phương, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lâm Phương nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai, cô ta kéo Vương Đức Thủy vào một góc rồi mới nói: “Quản lý, hình như phòng mà mấy dì vào là phòng của anh Lục”.
“Anh Lục? Anh Lục nào?”, Vương Đức Thủy bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Phương gấp gáp nói: “Chính là người đó! Thằng nhóc nghèo hèn mà tối hôm đó chủ tịch An dẫn theo!”
“Cái gì?”, Vương Đức Thủy luống cuống, hắn ta nhanh chóng lao vào thang máy, đi thẳng đến phòng 505 tầng 224.
Khi đến cửa phòng, hắn ta vội vàng gõ cửa nhưng rất lâu sau không có động tĩnh gì.
Hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi lấy điện thoại ra gọi cho quầy lễ tân.
“A lô, tôi là Vương Đức Thủy, mau mang chìa khóa phòng 24-505 lên đây cho tôi, ngay lập tức!”
Hắn ta vừa để điện thoại vào túi, điện thoại lại vang lên.
Vương Đức Thủy móc ra xem, là Phó Hiểu Cầm gọi đến, sau khi kết nối hắn ta liền gầm lên: “Đừng làm phiền tôi!”
Nói xong, một tiếng “Bốp!”, hắn ta hung hăng ném điện thoại xuống đất.
Chẳng mấy chốc sau Lâm Phương đã cầm chìa khóa chạy tới.
“Mau, mở cửa mau!”, Vương Đức Thủy nóng lòng hét lên ngay khi nhìn thấy Lâm Phương.
“Cạch!”
Cánh cửa mở ra, Vương Đức Thủy kinh hãi bước vào.
Căn phòng vô cùng lộn xộn, Lâm Như đã ngất ở trên giường, máu tươi loang lổ dính đầy chăn ga gối đệm.
Thấy cảnh tượng này, Vương Đức Thủy sợ hãi ngồi sụp xuống đất.
“Xong rồi! Xong rồi!”
“Quản lý, phải làm sao bây giờ?”, Lâm Phương vội vàng hỏi.
Vương Đức Thủy rít gào: “Hỏi cái rắm! Mau gọi xe cấp cứu!”
Lục Thần bắt taxi đến Đại học Bách khoa.
Đây là trường cũ của anh, anh đến nhà ăn trong khuôn viên trường một cách dễ dàng, bởi vì đây là thời gian ăn tối, có lẽ anh có thể gặp An Hiểu Nghiên.
An Kình Tông đã gửi tin nhắn cho anh về thông tin của cô.
Quả nhiên, một lúc sau, một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh lọt vào tầm mắt anh.