Diêm Long Quân

Chương 18




Chương 18

Lâm Phương vốn muốn nói với bà ta rằng đó là khách quý của chủ tịch An, nhưng cô ta chưa kịp nói xong Mã Thu Linh và người phụ nữ trung niên đã đi vào thang máy.

Lâm Như đang nghỉ ngơi, đột nhiên cửa bị nhân viên phục vụ mở ra, ngay sau đó, Mã Thu Linh và Vương Lan bước vào.

“Dì?”, Lâm Như trợn to mắt kinh hãi.

Sao dì lại biết cô ở đây? Lúc này Lâm Như rối như tơ vò, cô thấp thỏm sợ hãi đến phát run.

“Bốp!”

Mã Thu Linh cho Lâm Như một cái tát vang dội, nhớ lại cái ngày bị Lục Thần làm nhục, bà ta cảm thấy tức giận không thôi.

“Con bé chết tiệt, không ngờ mày lại trốn ở đây”.

“Mau nói thẻ ngân hàng ở đâu, nếu không hôm nay tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

Mã Thu Linh đã lục tung căn phòng ở Thiên Tâm Hoa Uyển nhưng không tìm thấy thẻ ngân hàng.

Lâm Như che mặt, cô sợ tới mức không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu.

“Con bé đáng chết này, xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”, nói xong, Mã Thu Linh vồ lấy Lâm Như như một con hổ sổng chuồng vậy, bà ta túm tóc cô giật lia lịa.

“Rốt cuộc mày có nói không?”

“Nói mau!”

“Không nói tao sẽ bóp chết mày!”

Bây giờ Mã Thu Linh gần như phát điên, mái tóc của Lâm Như bị bà ta kéo rối tung lên.

Tuy nhiên, Lâm Như vẫn nghiến răng ngậm miệng không chịu nói.

Điều này càng khiến Mã Thu Linh tức giận hơn, bà ta cởi giày ra gõ vào mặt Lâm Như.

“Con bé chết tiệt, hôm nay bà đây không đánh chết mày bà đây không mang họ Mã!”

“Bốp bốp bốp!”

Chiếc giày không ngừng đập lên người Lâm Như, cô tàn tật không có sức phản kháng, chỉ có thể để bà ta điên cuồng quật đánh.

Điều duy nhất cô có thể làm là dùng hai tay ôm đầu, lớn giọng kêu gào.

Chẳng bao lâu sau, Mã Thu Linh đã đánh đến mệt, bà ta chống hai tay vào nạnh, thở hổn hển nói với Vương Lan: “Bà… bà thông gia, bà… đánh tiếp đi!”

“Tôi…”, trong mắt Vương Lan hiện lên tia sợ hãi.

Mã Thu Linh trừng mắt nhìn bà ta: “Nhát gan vậy! Xong xuôi mọi việc, tôi sẽ cho bà 10 ngàn tệ!”

10 ngàn tệ?

Tâm Vương Lan động rồi.

Mặc dù con gái bà ta đã mở một cửa hàng quần áo cao cấp dựa vào sự hỗ trợ tài chính của Vương Đức Thủy và kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng đứa con gái mà bà ta phải vất vả nuôi dưỡng này lại chưa từng cho bà ta lấy một đồng, điều này khiến bà ta và chồng chỉ có thể

sống bằng đồng lương hưu ít ỏi hàng tháng, cuộc sống khá chật vật khó khăn.

Mặc dù nhát gan, nhưng vì tiền Vương Lan mặc kệ tất cả, bà ta xông về phía Lâm Như đã bị thương nặng.

Bà ta dùng móng tay sắc nhọn không ngừng cào cấu vào mặt và tay Lâm Như: “Lâm Như, cô mau nói đi! Để tránh phải chịu tổn thương thể xác!”

“Cầu xin hai người tha cho tôi!”