Vậy là đã nghe hết rồi, ta xoắn c.h.ặ.t t.a.y hơn, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đêm qua Thái tử phi uống rượu say, chưa cùng ta xuân tiêu một khắc, nhưng lại nói ta như vậy..." Đôi mắt Chu Diễm nheo lại, "Khiến ta thật sự... kinh sợ."
Khi ta ngẩng đầu lên, gió nhẹ phả vào mặt, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Chu Diễm, đột nhiên cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội.
"Điện hạ nghe lén lâu như vậy mà không ra cứu ta, cũng khiến người ta thật sự kinh sợ." Ta nói với giọng đầy tức giận.
Ta cố tình tiến lên, tiếp nhận việc đẩy xe lăn của Chu Diễm từ tay thị vệ, thấy hắn ngửa đầu nhìn ta, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tưởng rằng chỉ là người nhà họ Doãn tùy ý gửi đến, không ngờ lại là một kẻ gây họa." Chu Diễm chớp mắt, "Họ nói không sai."
"Ta thực sự là một kẻ phế nhân, không lâu nữa càng là Thái tử bị phế." Chu Diễm tùy ý chống đầu, giọng nói không buồn không vui.
"Điện hạ dù không còn là Thái tử, trong kho vẫn còn vạn lượng tiền bạc, dù thế nào, điện hạ dung mạo tuyệt đỉnh, đi Nam Phong quán chắc chắn làm đầu bảng."
Lời vừa dứt, sắc mặt của thị vệ bên cạnh cũng không thể giữ được bình tĩnh, mắt mở to, đầy kinh ngạc.
"Vậy chắc chắn là nàng sẽ trói ta đi Nam Phong quán còn đếm tiền cho ta." Nụ cười lan dần từ đuôi mắt Chu Diễm, "Lâm Tướng quân và Vĩnh An hầu luôn giúp đỡ Tam đệ, hôm nay nàng chắc chắn làm tăng thêm mối hận này."
"Điện hạ có sợ không?" Ta cố ý kích động hắn.
Không ngờ hắn không chút do dự mở miệng: "Sợ, rất sợ."
"Nếu đã vậy, điện hạ càng nên trừng phạt Lâm Tâm Mi nặng hơn. Dù sao ngày sau phe của Tam vương gia cũng không tha cho bệ hạ, chẳng thà nhân lúc này mà tỏ uy phong!" Ta tiếp tục thổi bùng ngọn lửa.
"Không trách được mọi người nói lòng dạ nữ nhân độc nhất, không quan tâm đến an nguy của phu quân sau này mà chỉ muốn sướng một lúc, chẳng phải vừa rồi trước mặt Hoàng hậu nàng cũng diễn trò tình thâm ý nồng với ta sao?"
Ta nhất thời á khẩu, chỉ lặng lẽ đẩy xe lăn của Chu Diễm, không dám đáp lại.
Ta và Chu Diễm vốn dĩ không có tình cảm gì, càng không định cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Hắn bị phế là chuyện sớm muộn, ta tự có cách không dây dưa với hắn đến cùng.
"Có lẽ ta cũng nên tìm thời gian chấn chỉnh phu quân một phen..."
Còn chưa đợi Chu Diễm nói hết, ta liền ngắt lời: "Điện hạ, đã đến lúc lên xe ngựa rồi."
Chu Diễm cười nhìn ta, không nói gì thêm.
***
Vừa lên xe ngựa, ta nhắm mắt giả vờ ngủ, tránh nói chuyện với Chu Diễm. Ban đầu mọi chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao giữa đường xe ngựa đột ngột dừng lại.
Khi ta mở mắt ra, thân thể không tự chủ được lao về phía Chu Diễm, thấy môi ta sắp chạm vào môi hắn, ta vội vàng nghiêng đầu, đập vào vai Chu Diễm.
Liền sau đó nghe thấy một tiếng rên khẽ bên tai, ta vội vàng ngồi dậy: "Điện hạ có sao không?".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||
Chu Diễm chậm rãi ngồi dậy: "Tay chưa phế, vẫn ổn."
Ta lườm hắn một cái, quay người muốn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ vừa mở cửa xe ngựa đã thấy t.h.i t.h.ể xa phu nằm ngang bên cạnh, m.á.u tươi tràn đến trước mặt ta.
"Giữa đường phát hiện có người theo dõi, thấy nàng ngủ say, ta không nỡ đánh thức." Giọng nói của Chu Diễm từ phía sau vang lên, lòng bàn tay ta lập tức đẫm mồ hôi.
Một thanh kiếm dài đ.â.m tới, gác ngang cổ ta, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
"Hoàng huynh hoàng tẩu, đêm qua vừa xa nhau, hoàng đệ rất nhớ." Là Tam hoàng tử Chu Lâm, bên cạnh hắn có rất nhiều người áo đen.
Ta và Chu Diễm nhanh chóng bị trói lại, sau đó bị ném vào một căn phòng cũ nát.
"Ngài cố tình!" Ta nghiến răng nói.
Chu Diễm mỉm cười, "Thái tử phi của ta thật là nhanh quên, người đêm qua gây họa là nàng." "Ngài!" Ta bị Chu Diễm làm cho tức đến nghẹn ngực.
Còn chưa kịp mắng Chu Diễm thì Chu Lâm đã bước vào.
Hắn nhìn chúng ta từ trên cao, ánh mắt như sói ác.
"Đêm qua nhờ có hoàng huynh, khiến khách qua lại đều biết ta cướp người của huynh. Hoàng huynh tặng lễ lớn như vậy, ta đương nhiên phải trả lễ." Chu Lâm kéo cổ áo ta, lôi ta đến bên cạnh, "Hôm nay để hoàng huynh tận mắt xem, thái tử phi của huynh làm sao bị ta làm nhục dưới thân."
So với ta, Chu Diễm tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
"Xinh đẹp như vậy, theo một kẻ phế nhân thật là đáng tiếc." Chu Lâm bóp chặt cằm ta, đau đến nỗi ta suýt khóc.
Chu Lâm như một con sói đói, mắt nhìn chằm chằm ta, bắt đầu xé áo ta.
Ta nhân lúc hắn không chú ý, đưa tay về phía túi gấm bên hông, nín thở rắc bột phấn bên trong ra.
Chu Lâm bị phủ đầy bột phấn, nhất thời hoảng loạn, lắc lắc đầu, "Đây là cái gì..."
Chưa nói hết đã ngất xỉu, còn ta do sức mạnh từ hắn cũng ngã theo.
Thuốc mê tác dụng mạnh, dù ta đã nín thở nhưng vẫn có chút chóng mặt.