Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 57: Chương 57





Nhà của Tứ nha vốn không lớn, đêm trước mượn mấy phòng của các nhà lân cận, có thể chứa các quan binh tới làng chài tìm người.

Hiện tại tin tức Tam công tử của Tông Thân Vương phủ tỉnh lại đã lan truyền một cách nhanh chóng, phủ doãn của phủ nha lập tức đưa gia quyến và quan sai tới nghênh đón, ngoài ra còn có cấm quân tới làng chài Đông Hải tìm Vân Hy.

Toàn bộ cảng Phong Nam chật kín người.
Phủ doãn tìm được một căn phòng rộng rãi khác ở làng chài, mời Trình Sưởng đến đó nghỉ tạm, đồng thời yêu cầu đại phu đi cùng bắt mạch lại cho Trình Sưởng.
Đại phu nói giống vị trước đây, rằng mạch của Tam công tử đều và mạnh mẽ, thân thể khoẻ mạnh, người tốt tự có trời giúp, tự mình đi nấu một chén thuốc, có cùng hiệu quả như chén thuốc mà Trình Sưởng đã uống ban ngày với tác dụng dưỡng sinh, an thần, điều khác biệt duy nhất là dùng thuốc đắt hơn một chút.
Trong khi đại phu hầu hạ Trình Sưởng uống thuốc, phủ doãn và vài vị thống lĩnh cấm quân đứng một bên, Vân Hy ở tận cuối đám đông.

Bây giờ đã vào đêm, ngoại trừ lúc nàng vừa về lại cảng Phong Nam đã hành lễ với Trình Sưởng từ xa dưới ánh nắng rực rỡ của trời đất, chưa kịp nói lời nào với hắn —— nàng không ngờ hôm nay Trình Sưởng có thể tỉnh lại, lúc ấy nàng và đội nhân mã của phủ doãn lần lượt trở về, nhìn thấy Trình Sưởng đứng giữa khói bếp của các hộ ngư dân giống như một bức tranh, nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người một lát, bị phủ doãn cướp trước.
Vân Hy nhìn Trình Sưởng.

Hắn vẫn như trước, hiện đang khoác áo dựa vào giường, sắc mặt và đầu ngón tay cầm chén thuốc đều vô cùng tái nhợt.

Có lẽ do mới tỉnh lại sau một giấc mộng dài, hắn hết sức yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này vô tình bao phủ hắn trong sương mù, sáng hơn cả ánh trăng.
Đại phu cho Trình Sưởng uống thuốc xong, phủ doãn vội dâng trà, ân cần nói: “Bệ hạ và Tông Thân Vương điện hạ đã phái người của Điện Tiền Ty tìm Tam công tử mấy tháng.

Trước đây Thái Hoàng Thái Hậu và Vương phi điện hạ lo lắng cho sự an nguy của Tam công tử nên đã bị bệnh nặng một trận.

Hiện giờ Tam công tử không những sống sót sau tai nạn, mà còn bình an vô sự, thật sự là phước lớn.


Khi tin tức truyền về Kim Lăng, không biết các chủ tử sẽ vui đến nhường nào.

Theo lý thuyết, Tam công tử bị bệnh lâu ngày mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng hạ quan lo lắng bệ hạ và Tông Thân Vương điện hạ chờ lâu sẽ nóng vội, hay là sáng sớm mai chúng ta khởi hành? Cứ đi chầm chậm trên đường, không trì hoãn việc dưỡng thân thể.”
Không đợi Trình Sưởng đáp, ông nói tiếp, “À, tiểu quận vương của Nam An vương phủ lúc đầu cũng ở làng chài này, thấy đã tìm được Tam công tử nên đêm hôm qua tự mình về kinh bẩm báo với bệ hạ, nói rằng muốn dẫn cấm quân của Điện Tiền Ty tới đón.

Thật trùng hợp, các vị thống lĩnh đại nhân này ——” ông chỉ vào cấm quân trong phòng, “Vừa tới làm việc quanh đây, hạ quan đã gửi thư cho tiểu quận vương, ngày mai hạ quan và các vị thống lĩnh đại nhân mang theo quan binh hộ tống Tam công tử về kinh.

Nếu tiểu quận vương dẫn người của Điện Tiền Ty tới, có thể tiếp quản nửa đường.

Tam công tử, ngài thấy thế nào?”
Lời tốt lời xấu gì ông cũng nói hết, Trình Sưởng còn có thể nói gì, đành phải gật đầu.
Phủ doãn thấy Trình Sưởng không dùng trà, vì thế đưa nước trong để hắn súc miệng, rầu rĩ nói: “Hạ quan mới nghe tin Tam công tử ở cảng Phong Nam, vội vã chạy tới chào, trong thời gian ngắn không suy nghĩ chu đáo nên đã quên mang theo gã sai vặt và nô tỳ tới hầu hạ.

Làng chài cằn cỗi, Tam công tử ở đây chắc không quen ——” Ông nói xong, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Trình Sưởng mới tiếp tục, “Cũng may gia quyến của hạ quan có đi theo tới đây, tiểu nữ có hai nha hoàn bên cạnh, nếu Tam công tử không ngại, mấy ngày nay để nha hoàn của tiểu nữ chăm sóc ngài nhé?”
Nói xong, hơi đứng thẳng người rồi gọi: “Du tỷ nhi.”
Ngoài cửa, nữ tử được gọi dẫn nha hoàn đi vào ngay lập tức.

Nàng khoảng 15-16 tuổi, mặc áo khoác mỏng màu hồng, dáng người mảnh khảnh, mặc dù ngũ quan không mấy nổi bật, nhưng làn da trắng như tuyết, trông cũng linh động đẹp mắt.
Trình Sưởng không ngờ phủ doãn lại như vậy.

Vừa rồi hắn có chút tâm sự không rõ trong lòng nên thất thần trong lúc phủ doãn nói chuyện, phản ứng kịp thì một cô nương choai choai đã ở trước mặt hắn.
Ánh mắt của Trình Sưởng dừng trên mặt Du tỷ nhi chỉ trong một cái chớp mắt, bất giác nhìn về phía Vân Hy, nàng cũng đang nhìn hắn.
Hai người chạm ánh mắt, Vân Hy sửng sốt một chút, Trình Sưởng cũng sững sờ.
Nhưng Vân Hy nhanh chóng cụp mắt xuống, giống như các vị thống lĩnh khác trong phòng, chỉ coi như không thấy.

Thật ra chuyện này cũng không có gì, Tam công tử là con cháu của hoàng thân quý tộc, vốn nên có người hợp thân phận để hầu hạ.

Dưới tình thế cấp bách, phủ doãn không thu xếp được người, vì thế đưa nha hoàn của con gái mình tới hầu hạ coi như cũng hợp lý.

Tuy nhiên, phủ doãn này đến tột cùng có ý đồ gì, cả đám người trong phòng đều hiểu rõ trong lòng.
Mặc dù thanh danh của Tam công tử chẳng ra gì, nhưng lại là đứa con duy nhất của thân vương phủ, là cục cưng của Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng dễ dãi với hắn ba phần.

Nếu con gái nhà ai có thể lọt vào mắt hắn, ngày sau dù không thể được phong làm vương phi, dựa vào thân phận là tiểu thư của phủ doãn, biết đâu cũng có thể làm trắc phi.

Đây là cơ hội tốt để bay lên cành cao trở thành phượng hoàng, không có lý do gì mà cả nhà phủ doãn không chộp lấy.

Lùi một vạn bước, cho dù Tam công tử không nhìn trúng Du tỷ nhi của nhà ông, nể mặt cả nhà họ hộ tống và chăm sóc cả đoạn đường, không có công lao cũng có khổ lao, trong mắt kim thượng và Tông Thân Vương, cũng nên ban thưởng.
Du tỷ nhi thấy Tam công tử không lên tiếng một hồi lâu, không khỏi ngước mắt nhìn, vừa thấy đã đỏ mặt tới tận tai, ngẩn người một lát mới cụp mắt, thấp giọng hành lễ: “Tam công tử.”
Trình Sưởng đã thu hồi ánh mắt khỏi Vân Hy từ lâu.
Không hiểu sao, những tâm sự rải rác, khó diễn tả vừa rồi dồn lại trong lòng hắn, dường như sau khi sương mù rút đi, cỏ dại mọc rậm rạp trong rừng, từ từ có thể tìm ra một con đường.
Sau một lúc lâu, Trình Sưởng nói: “Ta không cần người hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Phủ doãn “Hả?”.
Tôn Hải Bình nhìn sắc mặt của tiểu vương gia, lập tức khiển trách: “Không hiểu hay sao, tiểu vương gia nhà ta không gần nữ sắc, không cần nha hoàn hầu hạ bên cạnh.”
Hắn nói một cách trắng trợn, phủ doãn nghe xong, vội vàng xin lỗi, tự tìm bậc thang: “Đã muộn rồi, Tam công tử hãy nghỉ ngơi.” Dẫn theo Du tỷ nhi đi ra ngoài.
Ông vừa đi, các thống lĩnh cấm quân trong phòng cũng hành lễ và lui ra.
Vân Hy vốn muốn nói đôi câu với Trình Sưởng, nhưng vài cấm quân trong phòng có chức quan cao hơn nàng, bọn họ lui ra, nàng không thể ở trong phòng lâu hơn, đang định đi theo thì phía sau vang lên một câu, “Vân giáo úy, xin dừng bước.”
Vân Hy im lặng, xoay người chắp tay: “Tam công tử có gì dặn dò?”
Trình Sưởng không biết mình giữ Vân Hy lại vì muốn nói gì.

Hắn vốn là người ngoài thế gian, không có vướng bận với thế giới này, hiện giờ trở lại sau khi trải qua sinh tử, tự nhiên cảm thấy hắn nên nói một tiếng với nàng, và giải thích một chút.
Sau một lúc lâu, Trình Sưởng mới tìm ra được một câu để nói: “Hôm nay cô đến nha môn làm việc có thuận lợi không?”
Vân Hy nói: “Thuận lợi.” Qua một lát, nàng bổ sung, “Kim thượng muốn triệu hồi thủ hạ cũ của phụ thân và ca ca về kinh, vài người không chờ đến đầu xuân, mùa thu này đã khởi hành, người của Điện Tiền Ty bảo ta đi xem danh sách.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không bao lâu, hai người lại đồng thời mở miệng.
“Ta……”
“Tam công tử……”
Nghe thấy giọng nói của nhau, họ cùng dừng lại.
Vân Hy cảm thấy bọn họ vốn có rất nhiều lời muốn nói.
Nàng muốn hỏi hắn rốt cuộc đã bị hại như thế nào, muốn nói cho hắn biết suy đoán của nàng về thân phận của “quý nhân”, muốn xem xét manh mối hiện có, thảo luận với hắn nên làm gì bước tiếp theo.

Nhưng bọn họ đã lâu lắm không gặp, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói những lời này.
Hơn nữa —— Vân Hy không biết có phải là ảo giác của mình hay không —— hôm nay Tam công tử đối xử với nàng hơi khác trước một chút, có lẽ do mới tỉnh lại từ một giấc mơ dài, dường như hơi xa lạ, nhưng không cảm thấy xa cách, hai người cách nhau một khoảng sương mù dày đặc, khiến nàng càng lo lắng hơn.
Vân Hy lại liếc nhìn Trình Sưởng, ánh nến vô tình chiếu lên người hắn, rõ ràng màu sắc lãnh đạm nhưng lại tỏa sáng rực rỡ.
Vân Hy cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu Tam công tử không có gì dặn dò, hạ quan cáo lui trước.

Sáng sớm mai, hạ quan sẽ hộ tống Tam công tử về kinh.”
Trình Sưởng nói: “Ừ.”
Im lặng một chút, hắn ra lệnh, “Trương Đại Hổ, ngươi tiễn Vân giáo úy.”
Vân Hy vẫn ở nhà của Tứ nha, cách chỗ Trình Sưởng chỉ khoảng một trăm bước, Trương Đại Hổ suy nghĩ “Có gì mà cần tiễn”, hắn “Hả?” trước, thoáng nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Trình Sưởng, ngay sau đó lại “Vâng”, gãi đầu, đuổi theo đầy khó hiểu.
Sau khi Vân Hy rời đi, Tôn Hải Bình vừa múc nước hầu hạ Trình Sưởng rửa mặt, vừa hỏi: “Tiểu vương gia, sao ngài đối xử với Vân giáo úy khác trước?”
Trình Sưởng không nói lời nào thật lâu, khoác áo ngồi dậy, rửa tay trong chậu nước và hỏi: “Khác chỗ nào?”
“Tiểu nhân không diễn tả được, tựa như không quen thuộc như trước.” Tôn Hải Bình nói.
Hắn cúi xuống, giúp Trình Sưởng cởi tất, vẫn còn nói, “Tuy nhiên như vậy cũng khá tốt, nàng tìm ngài rất vất vả, có ơn đối với ngài, nhưng ngài vượt qua được đại nạn, nói chung là phước đức to lớn của ngài.

Nàng lập công, triều đình sẽ ban thưởng cho nàng, coi như chúng ta đã trả ơn.

Hơn nữa, trước đây nàng cứ nhìn chằm chằm ngài khiến ngài vô cùng bực mình, gần một năm nay giao tình có khá hơn, nhưng nàng nắm nhược điểm lúc trước của ngài, nói chung khiến người ta không thoải mái trong lòng.


Hiện giờ nàng được thăng làm giáo úy, không thể điều tra vụ án nữa, nên bớt giao tiếp với chúng ta, bớt thì tốt, ít lui ít tới.”
Trình Sưởng đứng chân không, hỏi hắn: “Nàng nắm nhược điểm gì của ta?”
“Cũng không có gì.” Tôn Hải Bình cúi người trải giường cho hắn, “Thì lúc nàng làm bộ khoái của Kinh Triệu phủ đó, mấy năm trước ngài thường đến thuyền hoa, lão họ Trương của Kinh Triệu phủ cứ phái nàng tới canh chừng ngài, sợ ngài gây chuyện.

Có lần ngài rời phủ ban đêm, trèo lên xà nhà của Trích Tinh Lâu bên bờ sông Tần Hoài vì Thiên Thiên cô nương, sau đó không xuống được, nàng phải đưa ngài xuống.”
Trình Sưởng: “……”
Trình Sưởng: “Còn gì nữa?”
“Ngoài ra.” Tôn Hải Bình vui vẻ trả lời, “Mới năm trước, ngài nhìn trúng ngọc của một cửa hàng ngọc ở ngõ Đồng Tử, muốn lấy tiền đồng để đổi với chưởng quầy.

Lẽ ra cửa hàng ngọc này được tiểu vương gia để mắt là phước đức mà bọn chúng phải tu tám đời mới được, nhưng chưởng quầy đó lại là cái thứ chẳng phân biệt được tốt xấu, không những không chịu đổi, còn yêu cầu ngài rời đi.

Sau đó bọn tiểu nhân thật sự ngứa mắt, giúp ngài đập phá cửa hàng kia, kết quả Vân giáo úy dẫn theo Điền Tứ và vài người tới, kiên quyết túm bọn tiểu nhân ra khỏi cửa hàng, còn bẩm báo việc này với Vương gia, kêu ngài bồi thường chút bạc.”
Trình Sưởng: “…… Còn gì…… nữa?”
“Còn một vụ nữa ngài nhớ không?” Tôn Hải Bình nói, “Bốn năm trước, Vân giáo úy đưa quan tài của ca ca nàng từ Tái Bắc trở về.

Tiểu nhân từng nghĩ về việc này và nhận ra rằng, tuy quan tài xui xẻo, xúc phạm chúng ta trước, nhưng người chết quan trọng hơn, chúng ta không nên đụng đổ quan tài của Tuyên Uy tướng quân.

Ai ngờ việc này bị Lăng Vương điện hạ đi ngang qua nhìn thấy, tiểu vương gia bị điện hạ khiển trách một hồi trên đường.

Sau đó Vương gia còn bán một ân tình thật lớn cho Trung Dũng Hầu phủ trên triều đình bởi vì chuyện này, giúp họ đè vụ án của lão Trung Dũng Hầu xuống.”
Trình Sưởng: “……”
Tôn Hải Bình trải giường xong và nói: “Tiểu vương gia, nghỉ ngơi được rồi.”
Vừa quay đầu lại, thấy Trình Sưởng đứng đó với vẻ mặt đau đớn, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, vì thế hỏi: “Sao vậy? Tiểu vương gia, ngài còn muốn nghe hả? Ôi nhiều lắm! Trước đây ngài thường say rượu trên thuyền hoa, mười lần thì hết tám lần Vân giáo úy phải dẫn theo thủ hạ Điền Tứ tới dọn dẹp đống lộn xộn cho ngài, còn thường bắt gặp ngài ——”
“Đừng, đừng nói nữa.” Trình Sưởng nói.
Hắn che ngực, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, sau đó nằm lên giường, kéo chăn che mặt, nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh……”.