Tới La phủ, phu nhân Du thị của La Phục Vưu rất ngạc nhiên khi thấy Vân Hy: “A Đinh, sao con tới đây? Đến tìm Xu Nhi hay sao?”
Trung Dũng Hầu phủ và La phủ tuy là bà con, nhưng từ khi trở về Kim Lăng, hai nhà ít khi lui tới.
Vân Hy nói: “Dì hiểu lầm rồi, lần này A Đinh tới đây là vì công việc.”
“Công việc? Việc gì?”
“Vụ án ở nha môn, tạm không thể tiết lộ, nhờ dì nhanh chóng gọi Xu Nhi biểu muội, mời nàng đến nha môn với ta.”
Du thị từ trước đến nay là người không có chủ tâm, nghe vậy nên hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch: “Chẳng lẽ lão gia đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Hy lắc đầu: “Không liên quan đến La đại nhân.”
“Vậy thì tốt quá, tốt quá.” Du thị vuốt ngực, vừa ra lệnh người hầu rót trà cho các nha sai, vừa dẫn Vân Hy vào trong, cười nói, “Con không biết đâu, đêm qua sau khi Xu Nhi về phủ vẫn luôn trằn trọc, đến sáng nay xin ta một chén canh an thần mới nghỉ ngơi được, không biết có ngủ hay không.
Ta còn nghĩ, nếu A Đinh không có chuyện gì quan trọng thì chờ một chút, ăn trưa xong, ta sẽ đi đánh thức Xu Nhi, không ngờ là vì vụ án trong nha môn.”
Nói xong, bà đẩy cửa phòng La Xu, dẫn Vân Hy vào.
La Xu vẫn chưa ngủ, ngồi một mình trên sập, không biết đang nghĩ gì, nghe thấy trước cửa có tiếng động, nàng chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Hy, một tia hoảng loạn hiện lên trong mắt: “A, A Đinh, sao tỷ tới đây?”
Vân Hy nói: “Có một vụ án trong nha môn, Trương đại nhân kêu ta tới mời muội lên công đường.”
La Xu đột ngột đứng lên, chỉnh váy áo một cách bất an, lắp bắp đáp: “Vụ án? Được, được, ta…… ta đi theo tỷ.”
Đi cùng Vân Hy đến cửa, nàng lại hỏi: “A Đinh, Tố Tố, nàng ấy……”
Những lời sau đó tựa như mắc kẹt trong cổ họng, không cách nào nói nên lời.
Vân Hy nhíu mày, liếc nhìn nàng rồi nói: “Vấn đề quan trọng, ta không thể tiết lộ, muội sẽ biết khi tới nha môn.”
La phủ cách Kinh Triệu phủ khá xa, lúc Vân Hy đưa La Xu trở lại nha môn, Bùi Lan, Phương Phù Lan, chưởng quầy và tạp dịch của Hồi Xuân Đường đã chờ ở công đường.
La Xu thấy cảnh này thì hoàn toàn hoảng sợ, hơi hé miệng, chưa kịp nói gì đã bị hai nha dịch tiến tới, đeo gông vào nàng mà không có lời giải thích nào.
Một bộ đầu phía sau đẩy nàng bước lên trước hai bước, quỳ xuống giữa công đường.
Trương Hoài Lỗ đập kinh đường mộc: “Tội nữ La Xu, ngươi có nhận tội không?”
Lúc này La Xu mới ý thức được không ổn: “Nhận tội…… Nhận tội gì?”
“Tội giết người! Ngươi có nhận là ngươi đã sát hại nhị tiểu thư của Diêu phủ, Diêu Tố Tố không!”
La Xu vừa nghe vậy, hai mắt mở to đầy hoảng sợ.
Nàng có vẻ không hiểu lắm, sững sờ một lúc, nhìn Vân Hy, rồi nhìn Bùi Lan: “Tố Tố, Tố Tố đã chết ư?”
Trương Hoài Lỗ cười lạnh: “Giả vờ vô tội như thật.”
Ông chậm rãi nói: “Bản quan đã điều tra rõ, vì ngươi bắt gặp Diêu nhị tiểu thư lén…… khụ, hẹn hò với Bùi tướng quân, ngươi ghen tị và hận nên giết nàng, có phải thế không!”
La Xu ngạc nhiên, một lát sau, hoảng sợ lắc đầu: “Không phải, không phải ta.”
“Còn dám nói không phải!” Trương Hoài Lỗ nói.
Ông giảm tốc độ, “Vậy bản quan hỏi ngươi, hôm qua, ngươi có đến đạo quan hay không?”
“Có, có đến.”
“Theo lời của Vân giáo úy, lúc ấy ngươi ở ngoài đạo quan, chỉ nhìn thấy một mình Diêu nhị tiểu thư, vì sao ngươi quyết định đuổi theo nàng, đi vào xem thử? Chỉ dựa vào thần sắc kỳ lạ của nàng?”
“Đại nhân không biết đâu.” La Xu liếc Bùi Lan, nhẹ giọng nói, “Ta và Tố Tố là bạn thân, quan hệ rất tốt, chuyện của nàng và…… Bùi Nhị ca ca, thật ra ta có biết một chút, đạo quan đó…… Nàng có lần lỡ miệng, đã từng đề cập tới.”
Trương Hoài Lỗ gật đầu: “Như vậy bản quan hỏi lại ngươi, gần đây phủ của ngươi bàn bạc chuyện hôn sự của ngươi và Bùi tướng quân, ngươi bắt gặp hắn lén lút hẹn hò với người khác, mà người đó là bạn thân của ngươi, ngươi có hận không?”
“…… Hận.”
“Vì vậy, ngươi hạ quyết tâm, diệt trừ cho sảng khoái, ra tay giết nàng?”
“Không, không, ta không có……” La Xu nói một cách hoảng loạn, “Đại nhân sáng suốt, chuyện tình cảm của Tố Tố và Bùi Nhị ca ca không phải…… chỉ một hai ngày, dù ta không cam lòng khi bắt gặp, nhưng thật ra đã chuẩn bị từ lâu, làm sao có thể hại nàng? Hơn nữa ta cũng biết, nếu làm to chuyện này thì khó có thể kết thúc, đến lúc đó, ai cũng bị mất mặt, Bùi Nhị ca ca…… sẽ không muốn ta nữa.”
Những lời này của La Xu thật ra giống với những gì Vân Hy đã nghe trước đây, xem ra có vẻ đáng tin.
Trương Hoài Lỗ nói: “Cho nên ngươi quyết định một điều nhịn chín điều lành, đi theo Vân giáo úy trở về tiệm thuốc nơi Phương thị đang khám bệnh?”
“Vâng……”
“Phương thị.”
Phương Phù Lan lên tiếng: “Dân phụ có mặt.”
“Lúc La tứ tiểu thư về tiệm thuốc, cảm xúc và tâm trạng thế nào?”
Phương Phù Lan nhìn La Xu có chút khó xử, nói thật: “Không tốt lắm.”
“Lúc ấy dân phụ mới vừa uống thuốc, nghỉ ngơi trong phòng của tiệm thuốc, thời điểm Xu Nhi muội muội…… trở về, trông có chút bất an.
Dân phụ bảo người hầu ra bên ngoài chờ, sau đó hỏi chuyện trong đạo quan.”
Trương Hoài Lỗ gật đầu, xác minh với chưởng quầy của tiệm thuốc, Minh Thúy và Triệu Ngũ.
Ba người đều đồng ý.
Trương Hoài Lỗ nói: “Theo như bản quan được biết, sau khi La tứ tiểu thư trở về tiệm thuốc khoảng một canh giờ, nhị tiểu thư của Diêu phủ có tới tìm, đúng không?”
Phương Phù Lan gật đầu.
“Lúc đó là mấy giờ?”
Phương Phù Lan nói: “Lúc đó là giờ tuất.”
“Vì sao ngươi nhớ rõ như vậy?”
“Chắc đại nhân không biết, sức khỏe của dân phụ không tốt, đêm qua hẹn với y bà của tiệm thuốc châm cứu vào giờ tuất, lúc nhị tiểu thư của Diêu phủ tới tìm, y bà đang cầm kim bước vào phòng.”
“Dân phụ biết chuyện ở đạo quan, thấy Xu Nhi muội muội bị Diêu nhị tiểu thư gọi đi nên thầm lo lắng, vốn định đi cùng nhưng đáng tiếc không thể trì hoãn giờ châm cứu, đành phải từ bỏ.”
Trương Hoài Lỗ lại hỏi Triệu Ngũ và chưởng quầy: “Các ngươi cũng nhìn thấy phải không.”
Mọi người trả lời có, chưởng quầy của tiệm thuốc còn nói: “Lúc ấy tiểu nhân thấy La tứ tiểu thư và Diêu nhị tiểu thư rời đi, nghĩ hai tiểu thư quý môn đi ra ngoài nhưng chỉ dẫn theo một nha hoàn bên cạnh, hơi lo lắng nên mời bọn họ đến tiệm thuốc nói chuyện.
Nhưng hình như hai vị tiểu thư muốn nói chuyện riêng tư nên đuổi tiểu nhân đi, Diêu nhị tiểu thư còn nói tiểu nhân tọc mạch.”
Trương Hoài Lỗ “Ừm”, hỏi nha hoàn của Diêu Tố Tố vẫn đang quỳ dưới đất: “Sau khi La tứ tiểu thư và Diêu nhị tiểu thư rời khỏi tiệm thuốc thì đi đâu?”
“Bẩm đại nhân, không đi đâu cả, lúc ấy đường phố đông đúc, đội múa thu hoạch sắp tới, hai vị tiểu thư lén nói chuyện, tìm một cái đình vắng người ở ven sông Tần Hoài.”
Trương Hoài Lỗ nhìn La Xu.
La Xu đáp: “Dạ đúng.”
Trương Hoài Lỗ nói: “Lúc đó Diêu nhị tiểu thư đưa ngươi vào trong đình, là vì muốn yêu cầu ngươi tự nguyện hủy hôn với Bùi tướng quân phải không?”
La Xu gật đầu, thê lương và không cam lòng: “Nàng nói…… Dù sao thì Bùi Nhị ca ca chưa từng thích ta, tuy ta…… tuy ta gả cho hắn, nhưng lòng hắn không có ta, sau này sẽ nạp thiếp, thậm chí…… thậm chí một ngày nào đó, ta không vừa ý hắn thì hắn sẽ hưu ta.
Tố Tố nói, thay vì chịu đau khổ trong tương lai, chi bằng nhường Bùi Nhị ca ca cho nàng ngay bây giờ……”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn Bùi Lan.
Sau cuộc thẩm vấn vừa rồi, Bùi Lan đã vô cùng khốn quẫn, hiện tại lại nghe La Xu nói như vậy, hắn tránh ánh mắt của mọi người một cách chật vật, xấu hổ đến cực điểm.
Trương Hoài Lỗ nói: “Quả thật những lời của Diêu nhị tiểu thư chọc tức ngươi, bởi vậy ngươi và nàng xảy ra tranh chấp đúng không?”
La Xu cụp mắt quỳ ở đó, nhất thời không hé răng.
“Nói!” Trương Hoài Lỗ đập kinh đường mộc, “Không muốn người biết thì đừng làm, lúc ấy ở trong đình, ngoài ngươi ra, còn có nha hoàn này, ngươi cho rằng ngươi không nói gì thì bản quan không biết gì cả hay sao?”
Lúc này La Xu mới trả lời: “…… Đúng.”
“Trong lúc hai người các ngươi xô đẩy, Tuyết Đoàn Nhi của Diêu nhị tiểu thư sợ hãi nên bỏ chạy, dưới tình thế cấp bách, Diêu nhị tiểu thư sai nha hoàn đi tìm mèo, có phải hay không?”
“…… Phải.”
Trương Hoài Lỗ gật đầu, thầm nghĩ, xem ra lời khai của nha hoàn thân tín của Diêu Tố Tố toàn là sự thật, người giết Diêu Tố Tố không phải là nha hoàn này.
Trương Hoài Lỗ nói: “Theo như lời nha hoàn này, khi nàng rời đi, Diêu nhị tiểu thư vốn cũng muốn đi tìm Tuyết Đoàn Nhi, nhưng ngươi giữ nàng lại?”
“Vì sao ngươi giữ lại? Vì nhân dịp người ta chưa chuẩn bị, dẫn nàng đến một nơi không có người để giết nàng hay sao?”
La Xu im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: “Tuy ta và Tố Tố quen thân, nhưng cho tới nay, xét về gia thế và ngoại hình, Tố Tố toàn cao hơn ta, thật ra trong lòng nàng xem thường ta.”
“Nàng biết ta quan tâm đến…… Bùi Nhị ca ca còn thường xuyên khoe khoang trước mặt ta, thậm chí đưa thư mà Bùi Nhị ca ca viết từ Tái Bắc cho ta xem.
Ta có thể nhịn mọi thứ, nhưng ——”
La Xu ngẩng đầu, trong mắt đầy nước mắt và hận thù, “Nhưng hiện giờ nàng không thể thành thân với Bùi Nhị ca ca, là do ngày thường nàng công khai hóa quá mức! Nếu nàng kiềm chế một chút, thì sau khi A Đinh từ hôn Bùi Nhị ca ca, nàng sẽ không trở thành cái đinh trong mắt lão thái quân! Tất cả chuyện này đều là lỗi của nàng, hiện tại nhà ta bàn chuyện hôn nhân của ta với Bùi Nhị ca ca, dựa vào cái gì nàng yêu cầu ta đi hủy hôn? Nàng có mặt mũi gì mà nói ra lời này?!”
“Đương nhiên ta hận nàng, vì thế sau khi Tuyết Đoàn Nhi bỏ chạy, ta giữ nàng lại, ta chỉ muốn nói với nàng rằng, cả đời này, ta sẽ không làm theo ý nàng, không để nàng đạt được ước nguyện.”
“Sau đó,” Trương Hoài Lỗ nói, “Ngươi giết nàng.”
“Ta không có!” La Xu nói, “Sau đó, nàng bỏ đi.”
“Bỏ đi, nàng đi đâu?”
“Nàng thấy nói chuyện với ta không được nên đi tìm Tuyết Đoàn Nhi.
Nàng còn nói, hôm nay nếu ta không nghe lời khuyên của nàng thì ngày mai, nàng sẽ bảo Bùi Nhị ca ca tự mình nói cho ta biết tình cảm chân thật của hắn, để ta sớm từ bỏ.”
Trương Hoài Lỗ nói: “Nếu đúng như lời ngươi nói, cuối cùng Diêu nhị tiểu thư chỉ đi tìm Tuyết Đoàn Nhi, như vậy hôm nay lúc ngươi tới công đường, vì sao thần sắc hoảng loạn? Bản quan nghe Vân giáo úy nói, dường như ngươi đã đoán trước được chuyện gì đó xảy ra với nhị tiểu thư của Diêu phủ, nếu ngươi không làm gì, vì sao lại chột dạ như vậy?”
“Ta chột dạ không phải vì Tố Tố, mà vì Tuyết Đoàn Nhi.”
“Tuyết Đoàn Nhi?”
“Vâng.” La Xu gật đầu, nàng im lặng một chút rồi nói, “Đường phố hôm tiết thu đông đúc và ồn ào, Tuyết Đoàn Nhi có lẽ sợ hãi, không chạy quá xa, trên đường trở về tiệm thuốc, ta tìm thấy nó dưới mái hiên thấp của một căn nhà.”
“Ta…… lúc đó đang hận Tố Tố vô cùng, muốn trả thù nàng.
Không đối phó được với nàng nên đối phó với con mèo của nàng.”
“Ta không dám tự mình ra tay, thấy đội múa thu hoạch đã đến phía nam của phố Chu Tước, nơi đó đông đúc, mọi người vai kề vai, nên bế Tuyết Đoàn Nhi tới chỗ đó, đặt nó ở trong đám đông, hy vọng…… hy vọng nó bị giẫm chết, để Tố Tố đau lòng.”
Lời này vừa nói ra.
Vân Hy, Trình Sưởng và Trình Diệp đều nhíu mày.
Tuyết Đoàn Nhi chỉ là một con mèo, vô hại đối với con người, nó vô tội biết nhường nào? Vì sao muốn ra tay tàn nhẫn?
Nhưng nghĩ lại, Trình Sưởng đã tìm thấy Vân Hy ở phía nam của phố Chu Tước khi đội múa thu hoạch tới đây, cả hai chen ra khỏi đám đông thì nghe thấy tiếng kêu la của Tuyết Đoàn Nhi ở bên đường.
Canh giờ cũng đúng.
Diêu Tố Tố đến tiệm thuốc tìm La Xu vào giờ tuất, lúc La Xu xảy ra tranh chấp với Diêu Tố Tố, có lẽ là cuối giờ tuất.
Từ cuối giờ tuất đến đầu giờ hợi, ngắn thì một chén trà nhỏ thời gian, dài thì một khắc.
Nếu Tuyết Đoàn Nhi chạy đi vào cuối giờ tuất, La Xu nhặt được nó, đưa nó tới chỗ đông đúc nhất của phố Chu Tước, đúng là một khắc.
Mà một khắc sau đầu giờ hợi, Trình Sưởng nhặt được Tuyết Đoàn Nhi ở bên đường.
Trương Hoài Lỗ hỏi Trình Sưởng: “Lúc Tam công tử nhặt được Tuyết Đoàn Nhi, có thấy bóng dáng của La tứ tiểu thư ở xung quanh không?”
Trình Sưởng ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không có, lúc đó rất đông người trên đường, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra người quen.”
Ngay cả Vân Hy, hắn phải tìm thật lâu mới thấy nàng.
Trương Hoài Lỗ lại hỏi Vân Hy: “Vân giáo úy cũng không nhìn thấy La Nhị tiểu tỷ phải không?”
Không hiểu sao Vân Hy nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, Trình Sưởng dốc lòng che chở cho nàng khỏi đám đông, nàng nào có tinh thần để nhìn xung quanh, xuýt nữa quên chuyện phải tìm người có sẹo.
“Cũng không nhìn thấy.”
Trương Hoài Lỗ nói với La Xu: “Nói như thế, không có ai chứng minh những lời của ngươi là thật hay giả.”
Nói cách khác, không ai có thể chứng minh, từ cuối giờ tuất đến đầu giờ hợi, La Xu đến tột cùng ở chỗ nào.
Trong khoảng thời gian này, nàng làm hại con mèo, hay là lấy cớ làm hại con mèo để giết Diêu Tố Tố.
Lúc này, Bùi Lan không khỏi thốt lên: “Trương đại nhân, tối hôm qua trên phố và các ngõ hẻm ở Kim Lăng thành có thổ phỉ náo loạn, Tố…… à không, Diêu nhị tiểu thư, có thể nào bị kẻ cắp giết hay không?”
Trương Hoài Lỗ nói: “Chắc Bùi tướng quân không biết, đêm qua kẻ cắp chủ yếu cướp bóc, làm tổn thương rất ít người, càng không cần đề cập tới tính mạng của họ.
Hơn nữa, sáng nay lúc tìm được Diêu nhị tiểu thư, vàng bạc ngọc bội quý giá đều còn trên người nàng, quần áo gần như nguyên vẹn, không giống như là do kẻ cắp gây ra.
Thêm vào đó, canh giờ cũng không khớp, Diêu nhị tiểu thư mất tích vào cuối giờ tuất, đầu giờ hợi, còn những kẻ cắp gây rối sau khi qua khỏi giờ hợi.”
Thật ra Trương Hoài Lỗ cảm thấy Bùi Lan cũng đáng nghi, vốn cũng muốn thẩm vấn hắn, nhưng lúc Bùi Lan vừa đến công đường, hắn dẫn theo hai vị tướng quân đã đi cùng với hắn tối hôm qua, nhao nhao chứng minh sau giờ tuất đêm qua, hắn ở dưới Chu Tước đài.
Đương nhiên cũng có một khả năng, Diêu Tố Tố cứ dây dưa với Bùi Lan nên hắn mướn người để giết nàng.
Nhưng không có chứng cứ, Trương Hoài Lỗ không thể suy đoán lung tung, hơn nữa Bùi Lan là đại tướng quân hàng tam phẩm, nếu thật sự có nghi ngờ, không phải một Kinh Triệu phủ Doãn như ông có thể thẩm vấn, nên giao vụ án cho Đại Lý Tự.
Lúc này, pháp y của nha môn đột nhiên tới báo: “Bẩm Trương đại nhân, ti chức đã xác minh nguyên nhân cái chết của Diêu nhị tiểu thư.”
“Thi thể của Diêu nhị tiểu thư không bị sưng lên, vì đã bị siết cổ bằng dải lụa khi còn sống, sau đó bị đẩy xuống nước.”
“Giờ chết đúng là từ cuối giờ tuất đến giờ hợi.”
“Tiểu nhân còn tìm thấy một hạt đeo tai của nữ tử trong hàm răng của nhị tiểu thư Diêu phủ.”
La Xu quay đầu nhìn khuyên tai, sửng sốt trước, sau đó sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Nàng hoảng hốt lắc đầu, lúng ta lúng túng: “Không phải ta, thật sự không phải ta……”.