Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 147: Chương 146





Gần đến tối, Lăng Vương mới nhận ra mình bị trúng kế điệu hổ ly sơn.
Vợ con của Phương Thích và Phương Dứu có lợi ích gì? Họ không phạm tội, thay vì bắt họ, bắt Phương Thích và Phương Dứu chẳng phải tốt hơn hay sao?
Hơn nữa Vệ Giới mang theo người đi bắt vợ con của Phương Thích và Phương Dứu, Trình Sưởng ở đâu? Trình Sưởng đi chỗ nào?
Lăng Vương nghĩ đến đây, lập tức quay lại, chạy về chùa Linh Giác.
Trách hắn quá vội vàng.
Lần trước Chiêu Nguyên Đế từng truyền hắn, đại khái muốn nói với hắn rằng ông sẽ động vào Trình Sưởng trước, chỉ cần Lăng Vương án binh bất động, sau đó thành thật giao quyền, ông sẽ sẽ bảo vệ hắn bình an.
Nhưng Lăng Vương thông minh như vậy, sao có thể không nhận ra, sau khi Trình Húc về cung, hắn và Trình Sưởng chính là môi hở răng lạnh.
Hơn nữa lời nói của ngôi cửu ngũ, nếu không suy nghĩ mà cứ nhận lấy, chẳng khác gì quy định phạm vi hoạt động.
Cho nên gần đây hắn không gặp Bùi Minh và La Phục Vưu, không phải thật sự án binh bất động, mà lợi dụng cơ hội rất tốt này chờ xem chuyện gì xảy ra.

Dù sao đã có Trình Sưởng ở phía trước chặn một đao, hắn hành động cũng càng dễ dàng hơn đúng không?
Vì thế hắn ngủ đông, cẩn thận hơn, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt vì một chút sơ suất.
Nhưng mà chính vì quá cẩn thận, hắn mới phản ứng thái quá khi nghe tin Vệ Giới đi tìm vợ con của Phương Thích và Phương Dứu, trúng kế điệu hổ ly sơn của Trình Sưởng.
Mà Trình Sưởng đã tính trúng điểm này, mới đẩy hắn ra dễ như trở bàn tay.
Khi Lăng Vương tới khu rừng rậm, đêm đã thăm thẳm.

Trong ánh lửa mờ ảo, hắn mơ hồ nhận ra một thân thể mảnh mai ngồi dưới đất.
Là Phương Phù Lan.
Võ vệ canh giữ bên cạnh thấy Lăng Vương đã tới, gọi: “Điện hạ.”
Sau đó quỳ xuống đất nhận tội: “Tam công tử vừa rồi mang theo phủ vệ của vương phủ tới, hắn…… mang hai thứ đệ của thiếu phu nhân đi, chỉ để lại Tần tiểu nương và quản gia Phương Lưu.

Không phải thuộc hạ không muốn ngăn cản, mà Tam công tử lợi dụng lúc hỗn loạn để bắt cóc ——”
Lời còn chưa dứt, Lăng Vương đã giơ tay ngăn lại.
Lăng Vương đi lên trước, nhẹ giọng gọi: “Phù Lan.”
Tiếng đầu tiên, Phương Phù Lan không nhúc nhích.
Lăng Vương đi ra phía trước, cúi xuống bên cạnh nàng, gọi nàng lần nữa, Phương Phù Lan mới chậm rãi quay mặt qua.
Nàng tựa hồ đã bình tĩnh lại, trong đôi mắt hoa đào không có một tia gợn sóng, dịu dàng hỏi: “Điện hạ đã trở lại? Chúng ta về biệt viện hay sao?”
Lăng Vương khẽ gật đầu, đưa tay về phía nàng.
Phương Phù Lan vịn bàn tay ấm áp của hắn đứng dậy.
Nàng trông bình tĩnh và mềm mại như mọi khi.

Nhưng Lăng Vương biết, sự bình tĩnh tối nay của Phương Phù Lan không giống như bình thường, tựa như lúc nàng gặp lại hắn ở y quán sau khi gả vào Trung Dũng Hầu phủ hơn một năm, dưới biểu hiện xa cách ẩn giấu muôn vàn yêu hận.
Đêm đã khuya, trong tiền đình của biệt viện vương phủ trồng một mảng hải đường, đầu hè, hải đường sắp nở hoa, cành lá lại sinh sôi nảy nở.
Phía trước là thính đường, thị tỳ đã châm đèn sáng trưng bên trong.
Phương Phù Lan đột nhiên cảm thấy ánh đèn chói mắt, nàng dừng lại trong bóng tối của cây hải đường ở tiền đình, một lúc lâu mới nói giọng khàn khàn: “Điện hạ…… không phải đã nói sẽ giải tội cho phụ thân hay sao?”
Lăng Vương nghe vậy, trầm mặc giây lát, cho các thị tỳ ở tiền đình lui ra, chỉ chừa lại Tần tiểu nương và quản gia Phương Lưu, sau đó nói: “Sẽ nhanh thôi, chờ một chút.”
“Chờ tới khi nào?” Phương Phù Lan quay lại nhìn hắn, “Có phải chờ tới lúc điện hạ lên ngôi, nắm quyền đế vương mới giải quyết oan khuất cho phụ thân ta?”
Lăng Vương không lên tiếng.
“Phụ thân ta đã làm gì, ngay cả người có quyền thế như điện hạ cũng không thể giải tội cho ông? Hay là cho tới nay điện hạ đều gạt ta, lấy cớ giải tội cho phụ thân của ta để ta ——”
“Tiểu thư.” Nghe Phương Phù Lan chất vấn Lăng Vương, Phương Lưu rốt cuộc không nhịn được, khuyên bảo, “Tiểu thư, ngài đừng làm khó Lăng Vương điện hạ.

Lão gia…… căn bản không bị oan……”
“Tại sao không oan?!” Phương Phù Lan lạnh lùng nói, “Chính a cha đã nói với ta, ông nói rằng ông không bỏ tiền vào túi riêng! Không viết sai tên huý | Tông hoàng đế! A cha làm việc tỉ mỉ, hai bàn tay trong sạch, ta không tin ông làm chuyện như vậy!”
“Lão gia không bỏ tiền vào túi riêng, nhưng ông phạm tội nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nghiêm trọng đến mức không thể nói với thiên hạ, cho nên chỉ lấy một câu ‘bỏ tiền vào túi riêng’ để che giấu.” Phương Lưu nói.
Phương Phù Lan nghe vậy, sửng sốt, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Chuyện gì không thể nói với thiên hạ?
Phụ thân…… đến tột cùng đã làm gì?
“Tiểu thư có biết Uyển tần, mẹ ruột của Ngũ điện hạ không?”
Phương Lưu theo Phương Viễn Sơn rất nhiều năm, Phương Viễn Sơn từ lúc có tài nhưng không gặp thời đến lúc một bước lên mây, lén lút làm hết thảy, Phương Lưu đều biết.
“Uyển tần, mẹ ruột của Ngũ điện hạ, năm đó bị lão gia làm hại……”
Phương Lưu nói cho Phương Phù Lan biết, năm đó Uyển tần xin Phương Viễn Sơn giúp đỡ như thế nào, Phương Viễn Sơn đã tiết lộ tung tích của bà cho cố Hoàng Hậu ra sao.
Tuy đã cố tình bỏ bớt Lư mỹ nhân trong lúc kể, nhưng Phương Phù Lan nghe ra được, sau đó mỹ nhân bị Hoàng Hậu lợi dụng, phái người giết Uyển tần là mẫu phi của Lăng Vương.
“Vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn năm đó, tuy rằng không phải do lão gia làm, nhưng do một tay lão gia gây ra.

Sau án mạng đó, Uyển nương nương chết, Ngũ điện hạ mất tích, lúc này lão gia mới nhờ thế của Hoàng Hậu nương nương, lên chức vào Lễ Bộ.”
“Mấy năm sau Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng, lão gia vốn đã là Lễ Bộ thị lang, nhưng ông lại lo lắng sau này không có hy vọng được thăng chức, lại lấy chuyện năm đó để uy hiếp cố Hoàng Hậu lần nữa, muốn lợi dụng quyền thế của gia tộc của cố Hoàng Hậu để vào Trung Thư, làm Bình chương sự.”
“Khi đó cố Hoàng Hậu nương nương đã bệnh nặng không dậy nổi, có lẽ sắp chết nên thường thật lòng.

Lúc ấy lão nô đi theo lão gia tới gặp bà một lần, bà hỏi lão gia, có tin là thật sự có Thiên Đạo luân hồi, thiện ác quả báo trên đời này hay không.”

“Bà nói bà hối hận, năm đó hại Uyển tần, hại chết nhiều người vô tội như vậy, cho nên những năm gần đây, bà sống cực kỳ thống khổ, không có ngày nào thực sự vui vẻ, cốt nhục duy nhất chưa ra đời đã không còn.”
“Sau này nghĩ lại, khi đó cố Hoàng Hậu nương nương đã nhắc nhở lão gia, bà nói thiện ác trên đời này chỉ ở trong một suy nghĩ, bà đã đi sai từng bước, hy vọng lão gia có thể dừng lại kịp thời.

Nhưng lão gia không nghe khuyên bảo, cứ uy hiếp cố Hoàng Hậu mãi, bởi vậy cố Hoàng Hậu mới liều mạng không cần ân sủng của bệ hạ cả đời, nói cho bệ hạ biết sự thật về vụ án ở chùa Minh Ẩn.”
“Tội danh thực sự của lão gia là giết con vua và mưu hại tông thân, theo lý phải bị tru di cửu tộc.

Sở dĩ bệ hạ chỉ chém đầu một mình lão gia, có lẽ là do lúc ấy cố Thái Tử điện hạ bị bệnh nặng, bệ hạ muốn tích phúc cho hắn, bởi vậy mới dừng giết chóc, sửa lại thành người của Phương phủ bị lưu đày.”
Phương Phù Lan nghe Phương Lưu nói xong, sững người tại chỗ thật lâu.
Sau một lúc, nàng lẩm bẩm phun ra ba chữ: “Ta không tin……”
Ba chữ này tựa hồ tiếp sức cho tinh thần sắp tan rã của nàng, nàng vội vàng lặp lại: “Ta không tin!”
Nàng nhìn Phương Lưu: “Ngươi đang gạt ta……”
“Phù Lan, năm đó lão gia thương ngươi nhất nhà, đêm xảy ra chuyện, lão gia bị người trong cung mang đi, ngươi đuổi theo ông, ta đã đi theo phía sau, ngươi còn nhớ hai câu cuối cùng mà lão gia nói với ngươi không?” Tần tiểu nương nói.
Phương Phù Lan sửng sốt.
Đêm đó quá tối, nhưng những cây đuốc mà cấm vệ cầm sáng rực.
Nàng vẫn nhớ rõ, Phương Viễn Sơn nói rằng ông không bỏ tiền vào túi riêng, vẻ mặt không có sự oán hận bị oan, mà là một sự nhẹ nhõm thoải mái, một sự thương hại, nhưng không hối hận.
“Lão gia chưa từng nói ông bị oan.

Ông nói với ngươi ông không phạm vào những tội đó, có lẽ chỉ cho ngươi biết, ngươi còn sống thì phải sống tốt, ông hy vọng ngươi có thể sống sót.”
Mưu hại con vua phải bị tru di cửu tộc, nhưng Chiêu Nguyên Đế phạt Phương Viễn Sơn vì tội tham ô, có nghĩa là tính mạng của toàn bộ Phương phủ được an toàn.
Phương Viễn Sơn quá thông minh, chỉ dựa vào lời định tội của Chiêu Nguyên Đế cho ông đã hiểu tâm tư của đế vương.
Cho nên ông rất thoải mái khi bị mang ra khỏi Phương phủ, nhưng có lẽ, ông không muốn đứa con gái mà ông thương yêu nhất cuộc đời coi thường phụ thân, nên mới nói mình không phạm vào những tội đó —— dù sao ngày hôm trước, viên ngọc quý của ông còn cãi nhau với ông vì Tam điện hạ trong cung, nàng nói nàng nhất quyết muốn gả cho hắn.
Phương Viễn Sơn nghĩ, ông chỉ mong Phù Lan có một tương lai tốt đẹp.
Phương Viễn Sơn biết rõ số phận của Lăng Vương, vì sao bị Chiêu Nguyên Đế lạnh nhạt.
Có lẽ là oan nghiệt, không hiểu sao Phù Lan thích Lăng Vương.
Đôi khi làm phụ thân thật sự hèn mọn, con gái đã trưởng thành, không thể canh giữ, cả ngày không chịu nói chuyện với ông vì người trong lòng, cho nên trong lúc hoảng sợ khi biệt ly, ông bị còng tay vào xe tù, chỉ kịp nói với Phù Lan đang lảo đảo đuổi theo: “Phụ thân không viết sai tên huý | của Tông hoàng đế, không bỏ tiền vào túi riêng……”
Ông hy vọng trong lòng nàng, ông vẫn là một phụ thân trong sạch, đầu đội trời chân đạp đất, không ai thay thế được.
Lại không ngờ câu nói đó đã huỷ hoại cả đời nàng.
“Sau đó chúng ta nghe nói ngươi gả vào Trung Dũng Hầu phủ, trở thành thê tử kết tóc của Tuyên Uy tướng quân, vốn tưởng rằng ngươi buông tay, tiến về phía trước, nhưng không ngờ, không ngờ……”
Không ngờ nàng tự mình làm hại mình cho tới tận bây giờ.

Tần tiểu nương nói tới đây, không khỏi nghẹn ngào, nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi xuống.
Nhưng đôi mắt Phương Phù Lan còn đẫm lệ trước đó, tới lúc này đã khô khốc.
Nếu là thế này, nếu thật sự như vậy, tất cả những gì nàng làm và phải chịu đựng mấy năm nay được coi là gì?
Nàng cực khổ, vội vã mưu cầu, đến tột cùng là vì cái gì?
Nàng nhìn Lăng Vương, chậm rãi hỏi: “Trước khi ta vào Trung Dũng Hầu phủ, đã từng đi gặp Hoàng quý phi nương nương một lần, ngày đó, ta không nhìn thấy điện hạ.”
“Lúc ta chịu khổ chịu nạn, ngoại trừ giúp ta giải quyết hậu quả chuyện hai nha sai bị ta đầu độc | chết, điện hạ không giúp gì cho ta nữa, thậm chí cũng không xuất hiện, tại sao? Có phải vì mẹ ruột của điện hạ qua đời, có liên quan đến phụ thân của ta, điện hạ biết được hết thảy, trong lòng hận ta, hận phụ thân ta hay không?”
Lăng Vương lặng lẽ nhìn Phương Phù Lan, gọi: “Phù Lan.”
Giọng nói trầm khàn, như chất chứa muôn vàn nỗi lòng.
Nhưng Phương Phù Lan vẫn cười một chút, lại nói: “Điện hạ không cần đáp, ván đã đóng thuyền, mọi thứ đã như vậy.”
Nàng nhìn ánh đèn trong thính đường, chậm rãi xoay người, đi ra hậu viện.
Trên đường đi, một thị tỳ nhìn thấy nàng, vội vàng cầm đèn lồng tới chiếu sáng cho nàng, nhưng bị nàng xua tay từ chối.
Bây giờ nàng chán ghét độ sáng như vậy, thậm chí ánh trăng trên trời cũng sáng rực quấy nhiễu người ta.
Có một hồ sen ở hậu viện, đang là đêm hè, bông sen nhỏ đã lộ ra góc nhọn, liên tiếp nở rộ trên mặt nước lóng lánh.
Phương Phù Lan nhìn nước trong hồ, không hiểu sao nhớ đến buổi sáng nàng đến gặp Hoàng quý phi.
Kể cũng lạ, phụ thân bị chém đầu, mẫu thân treo cổ tự tử, nàng chịu đựng được, bị hai nha sai làm | nhục, nàng cũng chịu đựng được, thậm chí nhìn hai nha sai thất khiếu đổ máu chết, nàng vẫn có thể tự kiềm chế.
Đánh tan nát nàng, là mấy câu của Hoàng quý phi.
“Con gái của tội thần, cũng xứng vào trong cung của bổn cung à?”
“Huyên Nhi không có ở đây, ngươi đi đi, sau này hắn sẽ không gặp ngươi.”
Phương Phù Lan nghĩ, vài ngày trước, nàng còn cãi nhau với phụ thân vì Lăng Vương, thậm chí tới giờ ăn tối, phụ thân tới gõ cửa nói: “Phù Lan, ra đây đi, hôn sự của con, để phụ thân nghĩ cách rồi thương lượng với con.” Nàng đóng cửa không gặp ông.
Nhưng bây giờ, Tam điện hạ, người nói rằng không cưới ai ngoài nàng, muốn đưa nàng đi xem non sông phồn hoa đã đi đâu?
Nàng vì hắn, thậm chí không nói câu cuối cùng với phụ thân.
Người ta thì sao?
Khi Phương Phù Lan rời khỏi cung của Hoàng quý phi đã hoàn toàn phát điên.
Điên ở trong lòng.
Tia lý trí cuối cùng bị nuốt chửng, nàng đứng bên hồ nước gần đó, quyết định lại cuộc đời, đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng mặc y phục đỏ.
Nàng nhận ra cô nương này, nàng là con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu phủ, mới từ Tái Bắc trở về nửa năm trước, tên là Vân Hy.
Nàng khác với các nữ tử ở Kim Lăng.
Nụ cười rạng rỡ, sống tự tại, sự kiên cường và buồn vui đều ở trong đáy mắt, đôi mắt trong veo, có thể xem mọi thứ rõ ràng.
Vì vậy nàng không cần ngọc bội, trâm cài hay váy lụa là, chỉ một bộ y phục màu đỏ đã đẹp như vậy.
Phương Phù Lan nghĩ, nàng hâm mộ tiểu cô nương này, có thể sạch sẽ như vậy, yêu ghét rõ ràng.
Nếu nàng nhảy vào hồ nước, tiểu cô nương này có cứu nàng hay không.
Một suy nghĩ thiện ác, phàm tâm cuối cùng đã nhập ma.
Phương Phù Lan nhìn Vân Hy đến gần, nhắm mắt, cúi người lao xuống hồ.
Nước hồ lạnh như băng tràn qua mũi và mắt, hít vào tận phổi.
Phổi đau như sắp nổ tung.

Nhưng không bao lâu sau, một đôi tay nhỏ bé ấm áp dò xét đáy nước, chậm rãi kéo nàng lên khỏi mặt nước, như muốn mang nàng rời khỏi vực sâu và luyện ngục.
Phương Phù Lan biết, nàng không nhìn lầm tiểu cô nương tên Vân Hy kia.
Vân Hy mang nàng về Trung Dũng Hầu phủ, để nha hoàn Minh Thúy chăm sóc nàng.
Vân Hy nói với nàng: “Ta không quen có tỳ nữ, trước đây ta sống ở Tái Bắc, trên thảo nguyên không chú ý nhiều như vậy.”
Nàng nói rằng phụ thân và ca ca của nàng chinh chiến quanh năm, nàng lớn lên cùng với một chú chó tên là A Sài, sau đó A Sài già đi, không còn nữa, nàng rất buồn một thời gian, nhưng bây giờ nàng đã hết buồn, nếu có cơ hội, nàng muốn nuôi một chú chó khác.
Phương Phù Lan nghe nàng nói, trong lòng tràn đầy suy nghĩ phải sống, giải tội cho phụ thân, sống sót thì nhất định phải rửa nỗi oan khuất cho phụ thân.
Cho nên nàng nằm trên giường ba ngày, câu đầu tiên nói với Vân Hy là: “Quá bẩn, ta muốn tắm gội.”
Nàng còn nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc của Vân Hy khi nghe câu này, nhớ rõ nàng vội vàng bảo Minh Thúy đi nấu nước.
Khi đó Phương Phù Lan nghĩ, đây thật sự là một tiểu cô nương tốt bụng.
Chính mình cũng vui vẻ vì người khác tốt lên.
Cho nên khi đó mặc dù trong lòng nàng hận đến đâu cũng không hận nổi Vân Hy, nàng rất thích Vân Hy, thậm chí còn hâm mộ, sau này trải qua những năm tháng khổ sở, thật sự coi Vân Hy như muội muội ruột của mình.
Hiện giờ nghĩ lại, cả đời nàng, những ngày ở Phương phủ, bị hủy hoại bởi sự ích kỷ của Phương Thích và Phương Dứu; tình cảm cha con với phụ thân, vì một câu cuối cùng của Phương Viễn Sơn mà đi sai đường; ước định với Lăng Vương, nhưng những ngày tháng khó khăn nhất của nàng, những ngày nàng lưu lạc trong địa ngục, Lăng Vương ở đâu?
Hóa ra mấy năm ở Trung Dũng Hầu phủ, đồng cam cộng khổ với Vân Hy lại là điều duy nhất đáng nhớ.
Nàng nhớ lúc Vân Hy tìm được việc ở Kinh Triệu phủ, hào hứng trở về nói với nàng: “A tẩu, ta có thể làm bộ khoái! Sau này ta có bạc chữa bệnh cho tẩu, Bạch thúc và Bạch thẩm.”
Nàng nhớ mỗi lần Vân Hy lãnh bổng lộc trở về, luôn đặt toàn bộ túi tiền lên bàn, nói rằng đó là tiền thuốc cho nàng và Bạch thúc.
Lần nào Phương Phù Lan cũng hỏi: “Muội đưa hết bổng lộc cho ta, muội có đủ dùng hay không?”
Vân Hy móc ra một chuỗi đồng tiền từ eo, ném lên xuống và nói: “Đủ rồi, hơn nữa nha môn còn cung cấp đồ ăn!”
Khi đó nàng vẫn là bộ khoái của Kinh Triệu phủ, mặc y phục màu đỏ của nha môn, mái tóc đen dày cột thành đuôi ngựa, tóc mai được bím lại và nhét vào đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng.
Nàng giống Vân Lạc, lông mày sắc nét, đôi mắt sáng, con ngươi trong veo, như thể bất kỳ ánh sáng nào phản chiếu bên trong đều có thể soi sáng khắp đất trời.
Phương Phù Lan thậm chí nhớ tới đêm tân hôn của nàng, Vân Lạc nhìn thấy nàng run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Nàng sợ hãi như vậy, ta sẽ tạm thời không chạm vào nàng.”
Hắn còn nói: “Người nhà của nàng gặp đại nạn, nàng nhất thời không thể ra khỏi sự u ám, ta hiểu được, ta sẽ chờ nàng khá hơn.”
Còn nàng thì sao? Nàng đã làm gì với họ.
Phương Phù Lan nhớ tới buổi sáng mùa xuân se lạnh đó, Vân Hy nói với nàng: “Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Trung Dũng Hầu phủ nữa.”
Giọng điệu dứt khoát, không chút luyến tiếc tình cũ.
Cũng đúng, A Đinh luôn là người yêu ghét rạch ròi.
Huynh muội Vân thị tốt như vậy, nàng quả thật không xứng làm người của Trung Dũng Hầu phủ, không xứng làm người của Vân thị.
Phương Phù Lan vốn chỉ đi bên cạnh hồ, nhưng nàng nhìn thoáng qua mặt nước, rơi vào trong hồ mà không hề phòng bị.
Giống như một cành liễu khô héo, bị gió thổi trong đêm lặng đầu hạ, rơi khỏi cành cao, chìm xuống đáy nước.
Nước lạnh tràn qua tai và mắt, hít vào trong phổi.
Phổi đau như sắp nổ tung.
Nhưng lần này, sẽ không có đôi tay nhỏ bé ấm áp kéo nàng lên khỏi mặt nước, mang nàng rời khỏi vực sâu và luyện ngục.
Giọng nói của Trình Sưởng vang lên bên tai.
“Xem thử nửa đời của ngươi, đến tột cùng là trò đùa hoang đường đến mức nào.”
Hóa ra, thật sự chỉ là một trò đùa..