Diễm Cốt

Chương 43: Khúc tận người tan đêm chưa tàn




Type: neko tama

Nguyên nhân Đông cung bị thiêu rụi được truyền ra ngoài là do cung nhân bất cẩn làm rơi đèn Lưu Ly.

Sở vương đã chết, Phượng Huyết Ca bèn lựa chọn ngay trong tông thất một đứa trẻ sáu tuổi lên làm hoàng đế.

Những tưởng sẽ được xem một màn kịch hay giết đế tước ngôi, cuối cùng lại thấy Thái hậu ăn vận lộng lẫy dắt tay đế vương nhỏ tuổi, ung dung, quý phái ngồi trên ngự toạ.

Tể tướng không lấy gì làm vui vẻ, vốn cứ tưởng Quốc sư đại nhân cuối cùng cũng có thể phế đế xưng vương. Nhưng nay quả nhiên thuyết giáo vẫn chưa đủ, tối nay ông ta phải tới gặp Quốc sư đại nhân để chong đèn đàm đạo thâu đêm...

Thái hậu cũng không vui vẻ gì, nàng ta thân là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, đoan trang, hiền thục, tài danh đồn xa, bởi vậy mà được chọn làm Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ. Ai ngờ còn chưa vào động phòng thì hay tin Sở vương qua đời, vậy là còn chưa kịp mặc y phục thành thân màu đỏ, nàng ta đã phải khoác tang y màu đen dành cho Thái hậu, ôm đứa chảu nhỏ ngồi lên vị trí quyền uy nhưng cô quạnh kia. Phía dưới quần thần cao giọng hô: Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Chín mươi chín mành rèm châu buông xuống như thể màn đêm bao phủ, che đi dung nhan mỹ miều, trẻ trung của Thái hậu. Trước khi mành rèm cuối cùng buông xuống, nàng ta khẽ đưa mắt nhìn về phía nam tử khoác bạch y đứng cạnh ngự toạ.

Mái tóc trắng xoá như tuyết. Nếu như được định đoạt cuộc đời mình, nàng ta thà rằng dùng những tiếng hô thiên tuế kia để đổi lấy mối nhân duyên trăm năm cùng người đó.

Trong buổi dạ yến, rượu qua chén lại, vui trọn đêm nay.

Chỉ là rượu qua tam tuần, mọi người bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Kịch bản được dâng tới tay Thái hậu, khúc Ngọc đài xuân được biểu diễn hết lần này đến lần khác.

Có mặt ở đây đều là những người tinh ý, sao mà không nhìn ra được ẩn ý trong đó. Trong ánh mắt ngước nhìn Phượng Huyết Ca không khỏi mang theo bảy phần thăm dò, ba phần ám muội.

Khúc Ngọc đài xuân kể về câu chuyện tình yêu giữa một nữ tử xấu xí và một hoạ bì sư trẻ tuổi, sau này nữ tử kia tiến cung, nhưng do tướng mạo xấu xí nên gặp nhiều bất lợi. Thấy vậy, hoạ bì sư bèn đổi cho nàng một tấm da nghiêng nước nghiêng thành. Nhờ đó nữ tử kia một bước lên mây, được trở thành hoàng hậu, cả đời được sủng ái, phong quang vô hạn.

Trên đài, đào nữ uốn cong tấm lưng mảnh, đang xướng tới đoạn nữ tử xấu xí được lên làm hoàng hậu, nhưng nàng ta lại nhận ra con tim mình từ lâu đã thuộc về hoạ bì sư anh tuấn kia. Một khúc ca buồn dưới trăng, bóng người nhảy múa hỗn độn.

Dưới đài, một lão thái giám cung kính hành lễ với Thái hậu, thấp giọng nói: “Thái hậu nương nương, Quốc sư đại nhân hỏi người, phải chăng nên đổi một màn diễn khác?”.

Thái hậu mím chặt môi, ngước mắt về phía nam tử bạch u đằng xa, sau đó điềm tĩnh mà cứng rắn lắc đầu.

Không lâu sau, Phượng Huyết Ca tự xưng tửu lượng không tốt, xin cáo lui trước, còn sai người mang một bàn rượu tiệc tới phòng chàng. Nhưng chàng vừa uống xong, bàn tiệc này hiển nhiên không phải để chuẩn bị cho chàng.

Quốc sư đại nhân thết tiệc trong phòng là để chiêu đãi ai?

Những người có mặt lại có đề tài mới để thảo luận.

Ngón tay đặt trên gối Thái hậu từ từ siết lại, ngón tay nhọn đâm vào lòng bàn tay. Trên đài vẫn đang xướng khúc Ngọc đài xuân, tiếc là chỉ có mình nàng ta thưởng thức. Cho tới khi khúc tận người tan, chỉ còn lại đài trống, nàng ta mới đặt tay lên trên tay của tỳ nữ thân cận, lạnh nhạt nói: “Ai gia mệt rồi, bãi giá hồi cung”.

Trên đường hồi cung, Thái hậu ngang qua nơi ở của Phượng Huyết Ca – điện Giao Thái. Nàng ta do dự một hồi, cuối cùng thì khẽ vén rèm kiệu, hạ lệnh đi thắng tới điện Giao Thái. Cung nữ, thái giám ra sức khuyên ngăn, rằng hành động này không hợp lẽ, sẽ làm tổn hại thanh danh của Thái hậu.

“Ai gia chỉ ghé vào một lát thôi.” Trên gương mặt thanh tú của Thái hậu hiện lên vẻ cố chấp.

Nàng ta chỉ muốn biết nữ tử có thể xứng với Quốc sư đại nhân rốt cuộc là người như thế nào.

Không ngăn được Thái hậu, đám người đành phải đi về phía điện Giao Thái. Thị vệ canh gác ở điện Giao Thái thấy Thái hậu giá đáu, rất lấy làm kinh ngạc, rồi vội hành lễ. Thái hậu miễn lễ, sau đó hạ lệnh cho bọn họ không được lên tiếng. Sau khi ngẫm nghĩ, lại hạ lệnh cho bọn họ lui đi, không được xuất hiện trước mặt nàng ta. Đám thị vệ đang muốn báo tin cho Phượng Huyết Ca nghe được lời này thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên khó coi như thể phải nuốt sống một trăm trái chuối xanh vậy.

Sau khi thoát khỏi đám thị vệ, Thái hậu đi thẳng vào điện Giao Thái mà không gặpcản trở.

Được đám thái giám cho biết Phượng Huyết Ca đang ở hậu hoa viên, Thái hậu lập tức cho người lui ra, chỉ để thị nữ bồi giá thân cận dìu tới hậu hoa viên.

Mặt hoa dáng liễu, bước dưới ánh trăng. Càng tới gần người, trong lòng càng rối.

Năm xưa trong cung thết yến tiệc, nàng ta đã cùng phụ thân tới dự yến. Nàng ta đã choáng ngợp trước phong thái anh tuấn của chàng, từ ấy lòng thầm khó quên. Sau này bằng lòng xuất giá vào cung, một phần là do lệnh của phụ mẫu, một phần cũng là để được thường xuyên trông thấy chàng. Sau khi hay tin SỞ vương qua đời, nàng ta không những không chút đau buồn, trái lại trong lòng còn nhen nhóm hy vọng... Có lẽ trong lòng Quốc sư đại nhân vẫn có nàng ta, bởi vậy nàng ta vẫn sống sót, trong khi Sở vương và những phi tử khác đều đã mất mạng... từ nay ở lại trong cung, chỉ có nàng ta và chàng.

Trong mắt Thái hậu tràn trề hy vọng.

Lúc này, nàng ta cứ như thiếu nữ sợ lỡ buổi hẹn, vội vã đi tới hoa viên.

Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nụ cười trên khuôn mặt nàng ta dần tan biến, chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt.

Gió nổi, đem vắng, mây tan trăng ló, soi bóng hoa.

Phượng Huyết Ca đang đứng quay lưng về phía nàng ta, dáng vẻ như ngọc, khoác trên mình bạch y, làn tóc trắng, phong tư anh tuấn, thân thái điềm nhiên cứ như một vầng trăng rơi xuống chốn phàm trần.

Đôi tay ngọc ngà với tay áo mãu đỏ rũ xuống hai bên đang vòng qua hông chàng không phải là của nữ tử bình thường, bởi lẽ, nếu bất cẩn sẽ trở nên quá ư trần tục. Song nữ ưtr trước mắt tuy chưa lộ khuôn mặt, chỉ đôi tay trắng ngần toát ra vẻ băng cơ ngọc cốt kia thôi cũng đủ để át đi sắc đỏ ấy.

Thái hậu ngẩn người nhìn đôi tay trắng như ngọc ấy, cho tới khi tỳ nữ bên cạnh nhỏ giọng cất tiếng gọi: “Thái hậu”.

“Hừ!”, Phượng Huyết Ca chậm rãi nghiêng đầu, uể oải thốt lời. Khuôn mặt anh tuấn tựa thần tiên, mái tóc trắng được gội dưới ánh trăng, khiến người ta không khỏi tưởng tượng, nếu mái tóc ấy rơi xuống nước, phải chăng sẽ biến thành một hồ trăng.

Khi chàng nghiêng mình đã để lộ ra nữ tử trong vòng tay. Nữ tử ấy mặt đỏ ửng, y phục xộc xệch, nếu là những nữ tử khác trong bộ dạng này, sẽ chỉ lộ ra vẻ lả lơi. Nhưng dung mạo của nàng ta quá ư tuyệt sắc, dáng vẻ quá khuynh thành. Vậy nên, bất luận là trong tư thế nào cũng chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: “Diễm át quần phương(*)”.

(*)Đeph hơn tất thảy

Thái hậu lặng nhìn nữ tử ấy một hồi, sau đó đột ngột quay người đi, lạnh nhạt nói: “Quốc sư đang có khách, ai gia không quấy rầy nữa”.

Lời nói nhẹ nhàng tựa như gió thoảng mây trôi. Duy chỉ có bàn tay đặt trên tày tỳ nữ là siết chặt.

“Là ai vậy?”, sau lưng, Hoa Diễm Cốt tựa vào lòng Phượng Huyết Ca, ngước lên hỏi, khuôn mặt thoáng vẻ ngại ngùng và bối rối khi bị người khác phát hiện.

“Ai biết chứ!”, Phượng Huyết Ca khẽ cười nói: “Chất độc trong người con phát tác ngày càng nhiều, chi bằng đêm nay hãy ở lại điện Giao Thái, như vậy nửa đêm vi sư không phải tới tìm con”.

“Đại sư huynh cũng ở lại phải không?”

“Hãy thử nghĩ tới những lời bình phẩm về vi sư đi!”, Phượng Huyết Ca dạo bước dưới hoa, tay phải khẽ nắm lấy ngón tay Hoa Diễm Cốt, cười khổ nói: “Chỉ giữ mình con ở lại vi sư cũng đã mang tiếng rồi, nếu lại thêm Hàn Quang nữa, vậy thì càng không tránh khỏi tai tiếng đồng tính nam, mà không chừng sử quan còn cho thêm tội ô loạn hậu cung”.

Hai người sánh bước trò chuyện một hồi, sau khi dùng một chút đồ ăn, Phượng Huyết Ca cho người dọn bàn tiệc đi, sau đó đưa Hoa Diễm Cốt về phòng, cười mà nói với nàng: “Ngủ đi”.

“Con không ngủ được”, Hoa Diễm Cốt nằm trên giường với lấy tay áo chàng: “Sư phụ, người hãy kể những chuyện tai tiếng của mình có con nghe đi”.

Phượng Huyết Ca nhìn nàng cười mà không nói.

“Không thì sư phụ kể những chuyện tai tiếng của đại sư huynh cho con nghe cũng được.”

“Được, chúng ta bắt đầu từ năm nó lên ba tuổi mà vẫn đái dầm”, Phượng Huyết Ca câm lặng trước những chuyện về mình, nhưng khi nhắc tới những chuyện tai tiếng của Hàn Quang lại thao thao bất tuyệt, hận một nỗi không thể kể liền bảy ngày bảy đêm.

Thú thực, Hoa Diễm Cốt không mấy hứng thú với những chuyện tai tiếng của Hàn Quang, hai người ở bên nhau từ nhỏ, mỗi lần cậu ta gây chuyện gì, nàng hầu như đều ở bên cạnh cười nhạo. Vậy nên, Phượng Huyết Ca kể ra mười chuyện, thì có tới chín chuyện nàng đã đích thân chứng kiến. Nhưng nàng vẫn muốn nghe, bởi vì giọng nói của sư phụ khiến nàng cảm thấy an lòng.

Sau khi bị Kinh Ảnh phản bội, nàng trở nên yếu đuối, nàng cần thứ cảm giác ấy, rất cần cảm giác thân thuộc từ Phượng Huyết Ca, chỉ có như vậy nàng mới cảm thấy an toàn.

Gối mặt lên cánh tay Phượng Huyết Ca, Hoa Diễm Cốt thầm nhủ với chính mình, cứ như thế này mình sẽ chóng ổn thôi. Vào lúc này của ngày mai, mình sẽ quên Kinh Ảnh, quên hết những chuyện liên quan tới hắn, trở về làm một đồ đệ tốt, sư muội tốt. Cả đời này sẽ không thích bất kỳ ai nữa.

Phượng Huyết Ca ngồi bên mép giường, tới khi Hoa Diễm Cốt đã chìm vào giấc ngủ, bấy giờ mới thương yêu vuốt lên khuôn mặt nàng, sau đó nằm xuống cạnh nàng, đưa tay vạch cổ áo, để lộ ra bờ vai động lòng người, ôm thân hình mỏng manh của nàng vào trong lòng, nhịp đập con tim giữa hai cơ thể giao hoà với nhau.

Chất đọc của bùa tình chỉ có thân thể chàng mới có thể kìm hãm. Tuy không thể âm dương giao hợp nhưng trong giới hạn cho phép, hai người vẫn có thể ôm nhau ngủ.

Chỉ có điều, nàng đã không còn là một đứa trẻ.

Hoa Diễm Cốt lúc ngủ say khó đối phó hơn nhiều so với khi tỉnh. Khi tình, nàng còn nhớ một số sư đồ tôn ti, chứ còn lúc ngủ say thì ngay tới nam nữ cũng không phân biệt được. Dưới sự thôi thúc của bùa tình, nàng không ngừng dụi mặt vào ngực Phượng Huyết Ca. Tuy không còn động tác nào khác, nhưng chỉ với cơ thể mỹ miều của mùi hương toát ra cũng đủ để nhắc Phượng Huyết Ca một điều, đồ đệ của chàng nay đã lớn rồi.

Bàn tay đặt bên hông Hoa Diễm Cốt khẽ siết chặt, trên khuôn mặt thanh tịnh thoáng vẻ ảo não. Phượng Huyết Ca nhẹ nhàng nghiêng người, không khỏi than thở về chuyện Chủ tế Nam Chiếu đến giờ vẫn chưa tới, từ Nam Chiếu tới nước Sở lại xa xôi đến vậy sao? Có cần phái người dùng kiệu khiêng hắn về đây hay không?

“Quốc sư đại nhân!”, một giọng nói lanh lảnh ơ ngoài cửa vang lên, như thanh đoản đao chọc thủng màn đêm.

“Vào đi.” Phượng Huyết Ca đắp chăn lên người Hoa Diễm Cốt, sau đó đưa tay hạ rèm.

Bách Lý Độ còn chưa chuẩn bị tâm lý, vừa đẩy cửa bước vào đã trông thấy ngay cảnh tượng này, mà con mắt hắn lại cực kỳ tinh tường, chỉ cần lướt qua đã thấy mồn một thân hình cũng như diện mạo của nữ tử đang nằm phía sau Phượng Huyết Ca.

Trời ơi! Bách Lý Độ suýt chút nữa đã tự móc mắt mình. Hắn không hề muốn trong thấy cảnh tượng sư đồ như thế này!

Sau khi định thần, Bách Lý Độ cúi đầu giả bộ như không thấy gì, quỳ một gối xuống, cung kính noi: “Đại nhân, Chủ tế Nam Chiếu đã vào kinh, nay đang ở đình Xuân Thu ngoài thành... Ngoài ra...”.

“Nói”, Phượng Huyết Ca nói.

“Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ sau khi hay tin đã hành động trơcs một bước”, Bách Lý Độ cười khổ nói: “Chỉ huy sứ đại nhân nói, trước bữa sáng ngày mai nhất định sẽ bắt Chủ tế Nam Chiêu, ép đối phương giao thuốc giải”.

“Làm càn!”, Phượng Huyết Ca đập bàn đứng dậy.

Giới thầy tế có nguồn gốc lâu đời, trong đó không thiếu những người tài năng, song dựa vào đâu mà Chủ tế vương đời này lại được xem là mạnh hơn cả? Chỉ dựa vào khả năng đơn phương độc mã chiến đấu của hắn, thì đừng nói là hiện giờ, mà cho dù là năm trăm trước hay năm trăm năm sau cũng không có đối thủ. May thay hắn không có dã tâm, với tài năng đó của hắn nếu lại thêm vào chút dã tâm, thì thiên hạ này sẽ nằm trong tya hắn rồi. Nếu muốn đổi địch, trừ phi phải có thế lực hùng mạnh tương xứng với hắn. Hàn Quang ăn no hết việc hay sao mà lại chạy đi đấu sức với hắn, có khác nào thành tâm dâng con tin cho hắn!