Type: neko tama
Mười sau tuổi danh chấn thiên hạ, ba mươi hai tuổi nắm quyền thiên hạ, thế nhân nhắc tới Phượng Huyết Ca thì sẽ nhớ ngay khối ngọc ti bị chàng đùa giỡn trên đầu ngón tay.
“Không ngờ người như ngươi mà cũng tới dạ yến rõ ràng là một cạm bẫy này”, Vân Tà ngước đầu nhìn về phía cửa sổ, nhếch môi cười.
Mười sáu tuổi tóc trắng như tuyết, ba mươi hai tuổi nụ cười sáng trong. Phượng Huyết Ca đứng trước cửa sổ, nở nụ cười ngàn năm không đổi với Hoa Diễm Cốt đang trong vòng tay của Vân Tà, cơ thể toát ra hương hoa như thể thần tiên dưới trăng.
Tuế nguyệt khiến lông mi chàng nhuộm thành màu bạc nhàn nhạt. Chàng nhìn Vân Tà, nở nụ cười trong lành như ánh trăng: “Có thể thả ái đồ của ta ra rồi chứ?”.
Hoa Diễm Cốt toan muốn sà vào lòng chàng, song lại bị Vân Tà nhanh mắt nhanh tay tóm lại.
“Sư đồ tình cảm sâu nặng, thật khiến ta cảm động”, Vân Tà bật cười, với tay về phía bàn bát tiên trước mặt. Trên bàn trống không, chỉ có một chén bạch ngọc cô độc nằm ở đó: “Uống ly rượu độc này rồi ta sẽ trả nàng lại cho ngươi”.
Vân Tà hất cằm Hoa Diễm Cốt lại, cười mà nói với Phượng Huyết Ca: “Chằng hay Quốc sư có dám hay không...”
Hắn vừa dứt lời, Phượng Huyết Ca đã nâng ly rượu lên uống cạn.
“Hà hà, rượu ngon!”, chàng mỉm cười, rồi đặt chén bạch ngọc trở lại trên mặt bàn chắng khác gì ung dung hạ một quân cờ trắng, sau đó ngồi chờ đối phương hạ quân cờ đen.
Cặp mắt Vân Tà hừng hực nhìn chàng rất lâu, đột nhiên vung thanh bán nguyệt đao, hòng lấy thủ cấp của chàng.
Phượng Huyết Ca nở nụ cười tiêu diêu, sau đó rút trâm gỗ mun trên đầu, làn tóc trắng rũ xuống như dải ngân hà tuột chín tầng mây.
Rồi chàng vung tay lên quăng bỏ cây trâm.
Cây trâm bỗng hoá thành một vệt sáng lao về phía Vân Tà.
Vân Tà chuyển sang thế phòng thủ, chắn thanh đao bán nguyệt trước người. Không ngờ cây trâm va vào đao, như lửa gặp giấy, thiêu đốt thành lỗ thủng, uy lực không hề giảm sút đâm thắng lên vai phải của hắn.
Vân Tà khẽ rên một tiếng, ngã cả người ra ngoài cửa sổ, lăn vài vòng dưới đất mới khó khăn bò dậy. Ngước nhìn lên lầu, hắn phun ra một ngụm máu tươi, rồi điên cuồng xoay người bỏ chạy.
Hoa Diễm Cốt cũng không có tâm trạng để đánh chó ngã nước.
“Sư phụ!”, Hoa Diễm Cốt sà vào lòng Phượng Huyết Ca, vội vã nói.
“Có chuyện gì? Muốn hút độc cho sư phụ hay sao?”, Phượng Huyết Ca vừa vận công ép độc ra ngoài, vừa cười nói.
Hoa Diễm Cốt khẽ bĩu môi: “Sư phụ, người nghiêm túc một chút đi”.
“Được, nói chuyện nghiêm túc đây”, Phượng Huyết Ca nói: “Lễ vật đâu?”.
Hoa Diễm Cốt ngây người: “Lễ vật gì?”.
“Nghịch đồ! Con chỉ nhớ tặng chuối cho Hàn Quang mà quên tặng lễ vật cho sư phụ?”, Phượng Huyết Ca bỗng mở trừng mắt, bộ dáng như thể sắp bị độc dược phát tác mà chết, nhìn Hoa Diễm Cốt: “Sao lại phân biệt đối xử như vậy... cứ hễ đau lòng thì kinh mạch của sư phụ sẽ nghịch chuyển, độc khí chạy vào tim, thân vong xuống cửu tuyền, quỷ khóc mười dặm...”.
Hoa Diễm Cốt nhanh tay rút cây trâm ngọc trên đầu xuống, hai tay dâng tới trước mặt Phượng Huyết Ca, nhăn mặt nói: ‘Sư phụ! Lễ vật đây, lễ vật đây”.
Phượng Huyết Ca cười ha hả, ánh mắt di chuyển từ trâm ngọc sang mái tóc đen của nàng.
Mười sáu năm trước, chàng bế nàng trong lòng, chải tóc cho nàng. Ngắm nhìn mái tóc ngắn mềm mại ngày càng dài hơn, đen hơn theo năm tháng trong bàn tay. Thoáng chốc, a đầu tóc hoe năm nào đã trở thành một thiếu nữ có dung mạo như hoa.
“Lại đây, búi tóc cho vi sư”, Phượng Huyết Ca từ từ nhắm mắt lại.
Đôi tay nhỏ thay cho lược ngà, cẩn thận chải chuốt mái tóc cho chàng.
Mười sáu năm sau, nàng tựa sau lưng chải tóc cho chàng, tóc trắng trong tay sáng ngời như một vầng trăng, vẫn như năm nào... Đúng vậy, năm tháng trôi đi, nàng đã lớn, nhưng chàng vẫn không hề thay đổi.
“Tiểu Diễm Cốt”, chàng than thở: “May mà con không sao”.
Bàn tay đang chải tóc chợt dừng lại. Hoa Diễm Cốt nghẹn ngào ngoài tay từ đằng sau ôm chặt lấy chàng, nước mắt như sương đêm, làm ướt đẫm bạch y của Phượng Huyết Ca: “Sư phụ... người cũng không được xảy ra chuyện gì”.
“Ừ, vi sư không sao”, Phượng Huyết Ca mặc cho nàng ôm lấy tấm lưng mà xưa nay chưa từng để người khác trông thấy.
“Bằng không con sẽ liều mạng đi tìm tên Vân Tà kia!”, Hoa Diễm Cốt dữ dằn thề thốt.
“Để Hàn Quang liều mạng là được rồi”, Phượng Huyết Ca ung dung nói: “Con là nữ nhi thì phải học thói làm nũng. Hàn Quang là nam nhi, những việc cực nhọc cứ giao cả cho nó làm”.
“Phân biệt đối xử như vậy, đại sư huynh biết được sẽ oà khóc đó!”, Hoa Diễm Cốt bĩu môi.
“Vi sư thấy nó còn vui sướng là đằng khác”, Phượng Huyết Ca cười nói.
“Ta nguyện chinh chiến cả đời để đổi cho nàng một đời yêu thương...” Câu nói này, là từ miệng Hàn Quang thốt ra.
Bên ngoài hắc lâu, Hàn Quang dẫn theo một toán quân Cẩm y vệ mai phục tại chỗ, thấy Vân Tà từ trên cao ngã xuống, lập tức cười dữ tợn, lệnh cho người đuổi theo.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Hàn Quang muốn trong một lần diệt gọn hang ổ của đối phương, diệt cỏ tận gốc, rửa máu sạch sẽ hết những kẻ đối đầu với sư phụ và sư muội.
Vân Tà bán mạng tẩu thoát kia nào hay biết còn một toán quân như hổ báo đang bám theo sau hắn. hắn bịPHC đả thương, lảo đảo chạy trốn, nhưng lại tháo chạy về phía hoàng cung.
“Đại nhân...”, một tên Cẩm y vệ nhìn về phía Hàn Quang.
“Hừ, quả nhiên là hắn!”, trong mắt Hàn Quang loé lên tia sát ý.
Thâm cung nội viện, một toán Cẩm y vệ trang bị vũ trang đương nhiên không thể tuỳ ý xông vào, không phải sợ bị truy cứu, mà là sợ đánh rắn động cỏ. Bởi vậy, Hàn Quang chọn lấy ba viên mãnh tướng, hạ lệnh cho những người khác ở lại canh giữ, sau đó dẫn ba người kia đuổi sâu vào trong...
Quả nhiên, Vân Tà kia đã mò tới Đông cung.
Đó là nơi ở của tân đế nước Sở - Sở Tử Phục.
Phượng Huyết Ca chèn ép thiên đế để thâu tóm chư hầu, hai cha con Sở Tử Phục đều chịu sự khống chế của chàng. Nhưng trong mắt Hàn Quang, sư phụ đã tận nhân tận nghĩa lắm rồi. Cậu ta còn muốn lột da hai kẻ bất tài kia để đổi da cho xong.
Muốn đạt được ý đồ, cần phải đổ xương máu để lót đường, huống chi ngôi vị hoàng đế? Đường quan nhuốm máu, nếu thành công thì trở thành bậc đế vương nắm giữ quyền hành, còn nếu thất bại thì biến thành gian tặc mối nguy khó lường. Hàn Quang thực không hiểu lòng từ bi của sư phụ mà kìm nén cơn cuồng bạo. Khi nào Sở Tử Phục để lộ sơ hở, thì khi ấy cậu ta nhất định sẽ cấu xé hắn thành trăm mảnh.
“Cuối cùng cũng lộ sơ hở hay sao...”, Hàn Quang nở nụ cười đáng sợ, phất tay ra lệnh.
Ba viên mãnh tướng hiểu ý, một người quay về báo tin, hai người ở lại nghe lệnh.
Sau đó, bọn họ phá tung cửa lớn của Đông cung.
Nụ cười của Hàn Quang cũng ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy.
Đêm tối ở Đông cung lạnh lẽo thê lương, không cung nhân nào thèm lấy lòng tân đế đã mất đi quyền thế. Cung nhân do Phượng Huyết Ca phái đến cũng không coi Sở Tử Phục ra gì. Cứ hễ tối đến, kẻ thì ngủ, kẻ thì đánh bạc, người nào người nấy đều cười mà nói: mười năm nữa, Sở Tử Phục có chết trong cung cũng không ai biết, cũng chẳng ai dòm ngó. Bởi vì khi ấy, từ quyền thần tới bách tính đều biết nước Sở đã đổi sang họ Phượng...
Đế vương trẻ tuổi được lão thái giám dìu bên cạnh, yên lặng đứng yên tại chỗ, thanh y đơn giản, mặt mày tuấn tú, lúc nở nụ cười như thể một vâng thái dương chiếu toả ánh sáng ấm áp.
“Hàn Quang, đã lâu không gặp”, Tân đế cười nói.
Sắc mặt của Hàn Quang không lấy gì làm thiện ý, ánh mắt đang nhìn tân đế bèn lướt xuống thi thể dưới đất.
Viền cổ lông thú đen, mặt nạ che nửa khuôn mặt, ngay tới vết thương trên vai phải cũng không chút khác biệt, đó chinh là Vân Tà vừa bỏ chạy vào trong Đông cung. Nhưng nay, hai mắt hắn trợn to, một thanh trường kiếm cắm trước ngực, thân kiếm sáng trong như dòng nước, trên cán kiếm có hình một con rồng ngọc. Đây chính là danh kiếm gia truyền của hoàng tộc họ Sở - Thuỷ Long Ngâm.
“Kẻ này ban đêm xông vào hoàng cung, tay cầm hung khí, nghĩ rằng hắn ta ắt hẳn là thích khách, quả nhân đã ra tay diệt bỏ”, Sở Tử Phục rút thanh Thuỷ Long Ngâm ra, trở tay nâng kiếm, mỉm cười nói với Hàn Quang: “Chỉ mong Hàn huynh chuyển lời tới Quốc sư rằng, quan thần lâu năm trong triều vẫn còn đó, người hết lòng vì quân vương vẫn chưa chết hết. Nếu như lúc này quả nhân mất mạng trong cung, e rằng Quốc sư sẽ khó lòng xử trí...”.
Hàn Quang nhìn tân đế hồi lâu, mới hờ hững nói: “Ta rõ rồi, ngày mai ta sẽ cho người tăng cường canh giữ Đông cung, xin Hoàng thượng yên tâm. Người đâu, lôi thi thể thích khách đi”.
“Không tiễn”, Sở Tử Phục cười nói.
“Ừm”, Hàn Quang uể oải chắp tay, rồi dẫn người lui đi.
Vừa ra khỏi cung, cậu ta tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên dữ tợn: “Tiểu hoàng đế cũng lợi hại lắm, mạnh hơn phụ thân của hắn nhiều”.
Cẩm y vệ bên cạnh tặc lưỡi nói: “Đại nhân, dựa vào bản lĩnh của tên hắc y đó, cho dù bị thương cũng khó lòng bị tiểu hoàng đế đâm một nhát kiếm xuyên ngực như thế được”.
Một Cẩm y vệ khác cũng chen vào: “Theo ta thấy, hắn ta rõ ràng là tử sỹ của tân hoàng đế...”.
“Ta biết chứ”, Hàn Quang bực bội vò tóc, ảo não nói: “Ai bận tâm chuyện hắn chết, điều ta đang phiền muộn không phải chuyện này!”.
Hai Cẩm y vệ hiếu kỳ hỏi: “Đại nhân, vậy người đang phiền muộn chuyện gì?”.
Hàn Quang khó lòng bày tỏ thành lời.
Ngày trước cậu ta vỗ ngực mà bảo sư muội rằng, tên tử sỹ Kinh Ảnh lai lịch không rõ ràng kia, chín phần là do tên hoạ bì sư Vân Tà giả dạng, bởi vậy nên mới được sư muội đồng ý cho Kinh Ảnh tới quân trại của cậu ta để cậu ta giám sát vài tháng... Cậu ta vốn định lẳng lặng tăng con số này thành vài năm, vài chục năm, mà tốt hơn hết là cả đời này vì không muốn để cái thứ ấy tiếp cận sư muội.
Nhưng hôm nay, Vân Tà đã chết.
Có khi nào đêm nay sư muội sẽ đến tìm cậu ta đòi người hay không?
Hàn Quang ảo não đến nhói lòng, không hề biết sau lưng còn có một đôi mắt vẫn dõi nhìn mình, cho tới khi cậu ta đi khỏi.
“Chỉ huy sử Cẩm y vệ Hàn Quang...”, Sở Tử Phục khẽ lắc đầu: “Vẫn còn trẻ người non dạ lắm”.
“Nếu Phượng Huyết Ca đích thân tới đây, ngươi đâu nói được những lời như vậy.”
Một giọng nói uể oải vọng lại từ sau lưng Sở Tử Phục.
Sở Tử Phục quay đầu, cười mà nói với hắn: “Quả nhân đã hy sinh tử sỹ tốt nhất bên mình, và còn có kỳ tài thuyết phục nữa. Trừ phi ngươi ra tay lần nữa, bằng không sẽ chẳng ai biết ngươi còn sống. Vân Tà, giờ ngươi đã đạt được thứ ngươi muốn... Khi nào quả nhân mới có được thứ quả nhân muốn?”.
Người tới ngước đầu, tuy đã thay y phục của thị vệ đại nội, nhưng mặt nạ vẫn che nửa khuôn mặt... Không phải Vân Tà, thì là ai nữa?
“Bảy ngày sau.”
Vân Tà và Sở Tử Phục đứng so vai nhau, tiếng cười trầm thấp mà khản đặc.
“Tạ phủ.”
Bảy ngày sau, Tạ phủ.
Đó cũng là ngày vui của Tạ Thư Hiền và Yên Chi.