Diễm Cốt

Chương 11: Sắc phai hương nhạt ai người thương hoa




Type: prisla2912

Chiếc dù giấy dầu họa mai xanh, Hoa Diễm Cốt khoắc trên mình bộ y phục trắng toát, dáng người thanh tú, trầm tĩnh, tựa như một nhành mai, bị tuyết phủ, đẹp và thanh cao vô cùng.

Đứng trước mỹ sắc như thế này, khách hái hoa của Cố phủ kẻ nào kẻ nấy đều như gặp phải nguy hiểm lớn.

Từ ngày tên khách hái hoa lâu năm trong nghề Lý Phúc may mắn thoát chết trong tay nàng, thì hắn sớm đã kể hết cho các vãn bối nghe về chuyện của nàng, còn ngấn lệ căn dặn: Chỉ cần nàng vẫn chưa chết thì nhất định phải truyền dạy hết đời này đến đời khác, nếu trân trọng mạng sống thì phải tránh xa Hoa Diễm Cốt, trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi thì hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, dưới còn con nhỏ ba tuổi thì hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, nhà có nương tử đợi ngươi về ăn cơm thì hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, ngay cả bọn chưa có nương tử, cũng phải tránh xa Hoa Diễm Cốt trên ngàn dặm…

Bởi vậy mà khi Hoa Diễm Cốt vừa bước vào cửa lớn thì bọn khách hái hoa đã lẽn ra từ cửa sau chạy bán mạng.

Chỉ còn lại một tên bị lòng tham che mắt, ngu si đi rước họa vào thân, báo tin nàng đến cho Cố Triều Huy.

Cố Triều Huy lập tức cho bày tiệc chiêu đãi Hoa Diễm Cốt, Trên bàn tiệc, hắn lệnh cho thị tỳ bưng một chiếc hộp ngọc đưa đến bàn của nàng.

“Diễm Cốt”, hắn thân mật gọi tên đối phương, ánh mắt chứa chan tình ý: “Trong lòng ta nàng cũng như vật trong hộp này”.

“Đa tạ!”

Hoa Điễm Cốt đón lấy chiếc hộp, chẳng thèm nhìn đã quẳng sang một bên.

Cố Triêu Huy sững người, phiền muộn uống vài hớp rượu sầu. Thấy nàng vẫn không có ý định mở chiếc hộp ra, hắn buộc phải lên tiếng: “Kỳ thực, bây giờ nàng có thể mở ra xem”.

“Nào dám không tuân lệnh”, Hoa Diễm Cốt mỉm cười nhìn hắn ta, rồi đưa tay mở chiếc hộp.

Bỗng chốc tia sáng tỏa ngập, chỉ thấy một hạt đông châu to như mắt rồng nằm yên trong chiếc hộp đang nhả hàn khí, tựa như giao long nuốt mây nhả sương, đứng gần bên có thể cảm nhận từng trận khí lạnh phả vào mặt, quả là một vật vô giá.

Chỉ đáng tiếc, những thứ Hoa Diễm Cốt không thiếu nhất lại chính là những vật vô giá này.

“Không tệ!”, nàng tùy ý đưa ra một lời bình luận, mặt không đổi sắc đóng chiếc hộp lại.

“Không biết Diễm Cốt muội định lấy vật gì đáp trả ta”, lần này Cố Triều Huy mặt dày chủ động: “Cố mỗ thật sự muốn biết, trong lòng Diễm Cốt muội, ta dây rốt cuộc là người như thế nào?”.

Lời này của hắn àm muội vô cùng, Hoa Diễm Cốt chỉ mỉm cười đáp trả. Với thân phận của nàng, nàng nhận lễ vật của hắn đã là ban ân huệ lớn cho hắn, là cơ duyên lớn lao dành cho hắn rồi. Hai người căn bản là khác biệt như mây và bùn, về tình về lý điều không tồn tại chuyện phải trả lễ.

“Mời ông chủ Cố nhắm mắt lại”, Hoa Diễm CỐt nói.

Cố Triều Huy là một hảo thương, nhưng nếu muốn nàng cho hắn một cách xưng hô, thì đó chỉ có thể là “ông chủ” mà thôi.

Nghe lời nàng nói, Cố Triều Huy nhắm mắt mỉm cười, trong lòng đang vẽ ra bức họa ly kỳ tuyệt mỹ. Ví như Hoa Diễm Cốt cẩn trọng lấy ngọc bội bất ly thân ra, hay là vẻ mặt thẹn thùng khi lây ra vật luôn mang theo bên mình. Không, không, không với vẻ đẹp lạnh lùng bất phàm của nàng, thì nhất định sẽ vung kiếm chém đứt một đoạn tóc làm vật trao tình.

“Được rồi”, Hoa Diễm Cốt cất tiếng nói.

Cố Triều Huy vội vàng mở mắt, nhưng chỉ thấy nàng vỗ vỗ vào chiếc hộp ngọc trên bàn, nở nụ cười, nói với hắn: “Vật ấy nằm ở đây, trong tim ta, ông chủ Cố cũng giống như nó vậy. À, lần này tiểu nữ tới đây kỳ thực là muốn thăm cố nhân Tô Mạc Sầu, nhân tiện muốn nàng ta dẫn tới gặp Triệu phu nhân. Nếu ông chủ Cố đã ở đây, vậy thì mời ông chủ Cố làm chủ cho”.

“Được, được!”

Cặp mắt và con tim của Cố Triều Huy giờ đây điều hướng về chiếc hộp ngọc kia. Huống chi trong lòng hắn đã cho rằng sủng thiếp chẳng qua là muốn nói vài lời với phu nhân của mình, có gì mà không được? Vây là hắn bèn căn dặn Liên Liên rời khỏi bàn tiệc, đưa Hoa Diễm Cốt đến phòng của nàng ta mà nói chuyện.

Chờ hai người rời khỏi, hắn mới vội đứng dậy đi đến bên bàn của Hoa Diễm Cốt, ôm lấy chiếc hộp ngọc rồi từ từ mở ra… Hạt đông châu vô giá vẫn nằm yên trong đó, ngụ ý vật quy nguyên chủ.

Và cạnh hạt đông châu còn đặt một quan tiền đang bốc ra mùi hôi thối.

Cố Triều Huy thất tần đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng mà bóng hình Hoa Diễm Cốt đã mất dạng, cả thân hình nhuộm vẻ sầu thương…

Liên Liên đưa Hoa Diễm Cốt tới phòng mình, lúc ngoảnh đầu lại nàng ta cười mà như không: “Một quan tiền… muội muội còn chưa nhập môn mà đã muốn thử tình khí của phu quân ư?”.

Hoa Diễm Cốt nhướn mày.

“Trong lòng ta, hắn chỉ đáng một quan tiền.”

Liên Liên bật cười thành tiếng, vừa ra lệnh hạ nhân lui ra, vừa đánh mắt quan sát thân hình Hoa Diễm Cốt từ trên xuống dưới, nói với giọng giễu cợt:

“Nếu như hắn chỉ đánh giá một quan tiền, sao ngươi lại hạ mình đến tìm hắn? Thôi bỏ đi, nữ nhân chỉ có miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẽo mà thôi, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nói ngươi hay, đừng cho rằng người có mỹ mạo là có thể làm càn. Sau này, nếu ta mặc y phục màu đỏ, thì ngươi sẽ phải mặc y phục màu hồng, ta muốn ăn ngọt, thì ngươi phải ăn cay, ta bảo ngươi đi bên trái, thì ngươi cũng không được pháp đi bên phải…”

Lời còn chưa dứt, Hoa Diễm Cốt đã cười lạnh, phiến quạt trong tay nâng cằm Liên Liên lên, ép nàng ta nhìn thẳng vào nàng: “ Trên đời này chưa ai dám nói những lời này với ta, ngươi cũng không có tư cách đó”.

Má lúm đồng tiền trên khuôn mặt Hoa Diễm Cốt khẽ hiện, nàng đưa tay vuốt nhẹ gò má Liên Liên: “ Nói thử lần nữa xem, ngươi có tin, ta sẽ lột da ngươi trần như tằm…”.

Da?

Đây chính là điều cấm kỵ cả đời của Liên Liên, và cũng là bí mật lớn nhất trong đời nàng ta. Ai có thể chi thoáng nhìn đã hận ra điều này chứ?

Liên Liên lùi lại một bước, thoáng chốc, mồ hôi tuôn như mưa, cứ như thế bị người ta ném vào hố băng, toàn thân run lẩy bẩy.

“Ngươi, ngươi là…” Nàng ta nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt, run rẩy hỏi.

“Trong lòng ngươi chẳng phải đã có đáp án rồi hay sao?”

Hoa Diễm Cốt khẽ phe phẩy phiến quạt, đi quanh nàng ta. Lần này lại đến lượt nàng đánh mắt quan sát khắp thân hình đối phương từ trên xuống dưới: “Ta bỏ ngàn lượng bạc trắng để mua nó, lại dùng dược liệu giá ngàn vàng để cất giữ nó, không ngờ lại bị ngươi lấy trộm. Ha ha, Ngươi tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ làm sao thuyết phục được ta đừng lấy lại thừ thuộc về mình”.

“Cô nương… cô nương, ngươi muốn gì?” Liên Liên bị nàng dọa suýt chút nữa quỳ xuống, ngay cả cơ hội mặc cả cũng không còn.

Thân phận, địa vị, tiền tài, tương lai, tất cả những gì nàng ta cá và tất cả những gì nàng ta sắp có đều gửi gắm cả vào tấm da này, nàng ta tuyệt đối không thể mất nó…

“Nói! Tên trộm đó là kẻ nào!”, nàng nghiêm giọng quát: “Tướng mạo,tuổi tác, còn nữa, hiện giờ hắn ta ở đâu?”.

“Ta, ta không biết”, Liên Liên khóc nói: “Ân công lúc nào cũng mang mặt nạ, cho nên ta chưa từng thấy mặt người…”.

Nàng ta vừa khóc vừa run rẩy rút từ trong tay áo ra một con hạc giấy dâng đến trước mặt Hoa Diễm Cốt.

“Dây là thứ gì?”, Hoa Diễm Cốt nhíu mày hỏi.

“Tuy ta không biết ân công bây giờ ở đâu, song ngày đó khi họa bì cho ta, người đã bảo ta rằng, tấm da trên người ta là do người trộm mà có được, hơn nữa chủ nhân của nó sẽ có ngày tìm đến”, Liên Liên thận trọng nói: “Sau đó, người đã giao cho ta bức thứ này…nói rằng, khi nào gặp chủ nhân của tấm da này thì hãy chính tay giao bức thư cho người ấy…”.

Hoa Diễm Cốt ngây người, nhanh chóng gỡ con hạc giấy màu đỏ trong tay ra.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết một bài thơ nét chữ như rồng lượn.

“Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt. Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ.”

Phía dưới bài thơ còn đề một dòng chữ nhỏ: “Nơi ánh lửa đèn tàn nằm ở đình mười dặm ngoài thành. Mùng bảy tháng bảy, không gặp không về”.

Đây là một bức thư ước chiến mà trông có vẻnhư thư tình…

“Hay lắm, ta chưa tìm đến ngươi, ngươi lại đến khiêu chiến với ta!”.

Nàng vò nát tờ giấy trong tay, phủi tay áo đi khỏi, mặc kệ người và việc ở Cố Phủ.

Cố Triều Huy lấy lại tinh thần tìm đến nhưng không gặp được nàng. Không nơi phát tiết, mà hắn vốn không phải kẻ thích để bản thân chịu thiệt thòi, vậy là bèn tới khuê phòng của Triệu Như Thì.

Ngọn đèn tàn rọi vào mành sa, mái tóc dài rủ lên người lang quân. Triệu Như Thì thở dốc nằm trên giường, mặc cho Cố Triều Huy mơn trớn trên thân thể nàng ta.

Thân thể nóng hực nhưng nhưng con tim lại nguội lạnh. Triệu Như Thì cảm thấy mình như ngọn nến đỏ trên bàn kia, vì hắn mà thiêu đốt hết mình, nhưng lại không soi sáng được chính bản thân.

“Diễm Cốt… ôi, Diễm Cốt!”.

Cố Triều Huy ôm chặt nàng ta, song miệng lại gọi tên của nữ nhân khác.

Cơ thể trống rỗng, con tim lại càng trống trải hơn. Triệu Như Thì khẽ thở dài một tiếng, mọi thứ trước mắt mơ hồ hóa thành khói nước mông lung bên bờ Trầm Hương. Nàng ta nhớ lại cái ngày gặp Hoa Diễm Cốt bên sông. Dưới chiếc dù giấy dầu, nụ cười của nữ tử ấy đằm thắm như hoa đào: “Sinh ra trên đời, lấy chồng, rồi chết đi, ấy chính là cuộc đời của nữ nhi. Được sinh ra là do trời định, hôn nhân do cha me sắp đặt, đến cuối cùng, chuyên cô nương có thể chọn lựa dường như cũng chỉ là chết như thế nào thôi…”.

Triệu Như Thì khẽ ôm nam nhân bên mình, cười nhẹ một tiếng, một giọt lệ nhỏ ra từ khóe mắt: “Cố lang, thiếp vốn nghĩ sẽ cùng chàng sống tới đầu bạc răng long, rồi sau này sẽ nắm lấy tay chàng mỉn cười ra đi”.

Chi tiết một nỗi, lòng chàng không như lòng thiếp.

Ta yêu chàng, ta có thể từ bỏ tất cả, ngay cả chính bản thân ta.

Chàng yêu ta, chỉ có đêm xuân một khắc, rồi chốt lát hóa thành hư không.

Những lời ta nói với chàng, từng câu từng chữ đều chân tình thật lòng, trời đất có thể chứng giám.

Những lời chàng nói với ta, lại thật giả lẫn lộn, hoặc cũng có thể không câu nào là thật.

Ta cứ ngỡ rằng ta có được chàng, nhưng thực ra là chàng có được ta… chỉ vậy mà thôi.

Triệu Như Thì rút cây trâm bạc trên đầu xuống, mỉm cười nhớ lại ngày ấy, cái ngày lang quân vui vẻ cài cây trâm này lên đầu nàng ta. Triệu Như Thì hét to một tiếng, trở người đè lên mình Cố Triều Huy, hai tay cầm trâm đâm vào cổ họng hắn.

Cố Triều Huy kinh hãi vội bắt lấy tay nàng ta, đẩy đôi tay nàng ta ra.

“Ngươi điên rồi.” Hắn ta lớn giọng quát.

Từng giọt lệ rớt lên mặt Cố Triều Huy. Triệu Như Thì nghẹn ngào nói: “Thiếp đã không còn gì nữa, chỉ còn có chàng… Thiếp không cần gì hết, chỉ cần chàng thôi… phu quân, chàng từng hứa sẽ cùng thiếp đắp chung chăn, chết chung huyệt, ha ha, tuy chàng đã quên, nhưng thiếp thì chưa quên. Hôm nay ngày lành cảnh đẹp, xin phu quân hãy cùng thiếp xuống suối vàng!”.

Cố Triều Huy sao chịu thỏa ý nguyện nàng ta, hắn ra sức vùng vẫy.

Tuy hắn vừa trải qua chuyện ân ái, còn đang đuối sức, song Triệu Như Thì còn yếu ớt hơn, chuyện phá thai sớm đã vắt kiệt sức lực của nàng ta. Chưa đầy lát sau, cây trâm bạc đã bị CỐ Triều Huy đoạt lấy.

Hắn không chút do dự đâm cây trăm bạc vào ngực Triệu Như Thì, sau đó đạp nàng ta xuống giường.

“Người đâu!”

Hắn tiện tay ới lấy một chiếc áo bào khoác lên người, cây trâm bạc trâm bạc trên ta vẫn còn đang nhỏ máu. Hạ nhân nghe tiếng gọi của hắn liền đẩy cửa bước vào. Trông thấy cảnh tượng trong phòng thì nhất thời kinh hãi lặng người đi.

“Dọn dẹp đi.”

Cố Triều Huy chau mày, bộ mặt tỏ vẻ xúi quẩy phủi tay, sau đó ráo bước thật nhanh khỏi phòng Triệu Như Thì.

“Phu quân…”, Triệu Như Thì tay ôm ngực, máu tươi tuôn ra từ kẽ tay, nàng ta nhìn theo bóng người Cố Triều Huy,yếu ớt lên tiếng, thanh âm thám thiết: “Trong lòng chàng, ta là gì? Triệu Như Thì là gì?”.

Cố Triều Huy chợt ngưng bước chân, ngoảnh đầu lại, bộ mặt đầy vẻ phong tình Tây vực như thể một đóa hoa mạn đà la tím diễm lệ.

“Ngươi là sủng vật của ta, còn nàng là thê tử của ta”, hắn nở nụ cười liếc nhìn nàng ta: “Ta có thể vì ngươi mà trừng phạt những sủng vật khác, nhưng không thể vì ngươi mà trừng phạt chình thê của ta”.

“Người chàng yêu thương thật sự… rốt cuộc là ai? Lẽ nào… là Triệu Như Thì?”

Thanh âm của Triệu Như Thì mỗi lúc một yếu ớt, ánh mắt ngày càng sáng hơn. Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tàn bộ tinh hoa nhục thể của nàng ta điều bị hút vào tấm da này. Đó là một vẻ đẹp cực điểm của thê lương, tựa như đóa hoa nở rộ rớt khỏi cành.

Nàng cũng như hoa phượng, trong thời khắc đẹp nhất của cuộc đời, thịt nát xương tan hào vào hồng trần.

“Yêu?”

Cố Triều Huy như thể bị vẻ thê lương mà diễm lệ của nàng ta mê hoặc. Hắn bỗng quay người trở lại bên nàng ta, ngồi khuỵu xuống, vuốt ve gương mặt nàng ta, giọng nói ôn tồn dịu dàng như thường ngày: “ Ta cũng không biết ta yêu ai, nhưng tóm lại không phải là Triệu Như Thì. Ta chỉ biết, thê tử thuở tào khang thì không thể xua đuổi, cũng bởi vì nàng ta là chính thê được cưới gả đàng hoàng, ta lấy nàng ta, nàng ta sẽ giúp ta mở ra con đường sáng lạng phía trước… Ha ha, hôn nhân thực ra chỉ là liên kết giữa hai gia tộc, tình yêu là gì chứ? Rồi cũng phải nhường đường cho hiện thực mà thôi”.

Triệu Như Thì nhìn xoáy vào mắt hắn, nghe xog lời này, liền cười thê lương: “Thì ra… là vậy…”.

Thì ra người mà nam nhân này yêu chỉ có một, đó chính là bản thân hắn…

Nàng ta lại vì một kẻ như vậy mà vứt bỏ tất cả. Đến lúc cuối đời, bên cạnh ngoài tên nam nhân này thì không còn gì cả, sau này cỏ dại mọc đầy mộ hoang, liệu ai còn nhớ nàng ta nằm dưới mộ?

“Cố Triều Huy.” Đôi mắt của Triệu Như Thì tựa như mắt cá dần không còn thấy ánh sáng, vô hồn Nhìn Cố Triều Huy, thốt lên câu cuối cùng của cuộc đời để hắn nghe: “Hãy nhớ lấy thiếp”.

Cố Triều Huy “Ừ” một tiếng.

Triệu Như Thì khẽ mỉm cười, từ biệt cõi trần dưới chân hắn.

Sau khi nàng ta chết đi, thi thể còn chưa lạnh, cúng bảy ngày còn chưa qua, Cố phủ đã giăng đèn kết hoa nghênh đón người mới.