Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 91




Tô Hồi ngồi khóc ở trong lòng Ninh Nhất Tiêu rất lâu.

Trong những năm lưu lạc ở bên ngoài, cậu đã sớm quen phải một mình đối mặt với cảm giác rơi xuống từ trên không trung, cậu đã quen việc mở to mắt nhìn bản thân mình bị nỗi tuyệt vọng bao vây, giống như là bị chôn sống mà cậu không thể làm gì được vào những lúc thế này.

Cậu vốn có thể tự tổn thương bản thân với một khuôn mặt không chút biểu cảm nào trong kì trầm cảm nặng.

Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại nắm chặt lấy tay của cậu, cho cậu rất nhiều sự khẳng định và tình yêu, cho cậu món quà mà hắn đổ mồ hôi tâm huyết ra làm, hắn nói đi nói lại với cậu rằng sự tồn tại của cậu rất có ý nghĩa.

Đầu óc của Tô Hồi vốn đã tràn đầy những câu từ lạnh băng băng kia, trong mấy phút ngắn ngủi mà đã nghĩ đến cái chết vô số lần, nhưng mà cậu nhìn xuống lại thấy chiếc vòng đeo trên cổ tay đang lập lòe ánh sáng, những suy nghĩ u ám kia lại đột nhiên dừng lại.

Cứ giống như là tìm thấy được một cơ hội sống sót trong mảnh u tối này vậy.

Nội tâm của cậu gần như bị giằng xé ra thành hai phần, một nửa đang tự ghét bỏ bản thân, vì yêu Ninh Nhất Tiêu nên mới định làm cho hắn ghét bỏ bản thân cậu đi, một nửa còn lại thì vẫn còn đang đấu tranh trong đau khổ vì cậu không nỡ để cho Ninh Nhất Tiêu phải buồn.

Cậu không thể nào nghĩ tới một thế giới như trong lời Ninh Nhất Tiêu nói, cậu không thể nào chấp nhận được việc Ninh Nhất Tiêu không có một cái gì cả. Tô Hồi thật sự rất muốn Ninh Nhất Tiêu có thể luôn luôn vui vẻ, vậy nên cho dù có đang chìm sâu trong kì trầm cảm thì cậu cũng không dám buông tay của Ninh Nhất Tiêu ra.

Ninh Nhất Tiêu im lặng mà ôm lấy cậu, đột nhiên hắn nghe thấy Tô Hồi đang gục đầu trên vai hắn lí nhí mấy câu ngắn ngủn nên hắn ngẩng đầu lên, “Em nói gì vậy?”

Tô Hồi rất cố gắng để đấu tranh với cảm xúc tiêu cực của bản thân, cậu lặp lại một lần nữa, “Em …sẽ không rời khỏi anh đâu.”

Người sợ phải hứa hẹn nhất cuối cùng vẫn bước lên trước một bước.

Trong tai nghe truyền tới một âm thanh được tạo ra vô cùng giống với giọng của Ninh Nhất Tiêu.

[Em có thể nói như vậy được, anh thật sự rất là vui.]

Nghe thấy câu trả lời ngoài ý muốn thế này, con tim của Ninh Nhất Tiêu giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.

“Anh biết mà, anh đều biết hết.” Hắn đụng lên trán Tô Hồi rồi nắm tay cậu lại, “Chúng ta sẽ không chia xa nữa, sau này cũng sẽ không như thế nữa.”

Tô Hồi gật đầu một cách khó khăn.

Ninh Nhất Tiêu thấy cậu khóc đến nỗi mắt đỏ lên, hắn rất đau lòng, nhưng mà hắn lại càng lo lắng cho cậu vì truyền thông vô lương tâm vừa rồi hơn, nó làm cho Tô Hồi không thể nào đối mặt với triển lãm cá nhân của bản thân, thậm chí còn phủ định tác phẩm và tài năng của mình đi.

Những điều này đối với cậu mà nói giống như đang tự hủy diệt bản thân.

Chấm sáng màu xanh trên vòng tay lại tăng thêm một chấm nhỏ nhỏ nữa.

Cảm nhận được trạng thái của cậu đang dao động kịch liệt rồi lại từng chút bình tĩnh lại rồi đi sâu vào trong kì trầm cảm, Ninh Nhất Tiêu định trò chuyện với Tô Hồi, “Bây giờ có sức không, có thể đứng dậy được không?”

Tốc độ xử lí ngôn ngữ của Tô Hồi trở nên chậm đi, phản ứng của cậu trở nên chậm chạp, cậu đờ đẫn mà nhìn Ninh Nhất Tiêu một lúc sau mới giơ tay chống lên ghế định mượn lực đứng dậy, nhưng mà cảm giác thấy hai chân như bị rót chì vào vậy, nó trở nên rất nặng trĩu.

Ninh Nhất Tiêu khoác cậu lại rồi hôn l3n đỉnh đầu cậu.

“Có muốn đi dạo với anh không?”

Tô Hồi không thể nào theo kịp được tốc độ suy nghĩ của Ninh Nhất Tiêu, nhưng mà cậu cố hết sức nắm chặt tay hắn lại để trả lời.  

“Mới vừa này anh có đi ngang qua một tác phẩm, anh cảm thấy rất thú vị, định đi xem kĩ lại một lần nữa xem.” Tốc độ nói của Ninh Nhất Tiêu chậm hơn bình thường nhiều, lúc nói chuyện cũng sẽ cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt Tô Hồi, “Được không?”

Tô Hồi gật đầu một cái thật nhẹ.

Chỉ một động tác nhỏ bé như vậy thôi nhưng đó lại là kết quả của cuộc đấu tranh cực lớn ở trong lòng cậu.

“Cảm ơn em đã đi với anh.” Ninh Nhất Tiêu ôm hờ lấy cậu đi về phía bên ngoài, đi theo dãy hành lang màu trắng, ánh sáng sặc sỡ chiếu qua cửa sổ kính rọi lên hai người, nó che lấp đi được sự yếu đuối của Tô Hồi trong một lúc ngắn ngủi.

Triển lãm lần này đối với Tô Hồi mà nói có ý nghĩa rất lớn, cho nên là Cảnh Minh, Bella và Chloe cũng đã cố ý chừa thời gian ra tới xem triển lãm ngay vào sáng ngày đầu tiên. Nhưng mà cả ba người đều không thể liên lạc được với Tô Hồi và Ninh Nhất Tiêu cho nên định đi ngắm từng tác phẩm một trước.

Tô Hồi có một thiên phú rất cường đại với việc truyền đạt tình cảm, mỗi một tác phẩm đều có một bầu không khí cảm xúc được tạo nên một cách rất tự nhiên, có thể kéo người ngắm nhìn vào trong thế giới nội tâm của cậu chỉ trong khoảnh khác, nỗi đau khổ, bất an, khô héo, cô độc, hay là hưng phấn, kích động, tình yêu nồng liệt, niềm vui sướng, mỗi một cảm xúc đều đánh thằng vào trong tim mỗi người.

Chloe lấy camera ra chụp lại được rất nhiều anh, cô định chọn mấy tấm ra đăng bài phát biểu của mình lên trên mạng xã hội, cũng coi như là đang tuyên truyền cho bạn bè.

Khi ba người bọn họ tới phòng triển lãm màu đen ở tầng hai lại bất ngờ phát hiện thấy bóng dáng của Tô Hồi với Ninh Nhất Tiêu.

Cảnh Minh đang định mở miệng gọi bọn họ thì lại bị Chloe cản lại.

“Đợi chút đã, khoan hẵng làm phiền bọn họ.”

Cô nâng máy ảnh ở trong tay lên.

Ninh Nhất Tiêu và Tô Hồi bước tới gần một tác phẩm nghệ thuật trang trí được đặt tên là [mama] kia, thứ đầu tiên đập vào mặt của tác phẩm này chính là một màn vải lớn được treo lên trên không trung đang rũ xuống, trông như là một con dao mỏng, như một bức tường chia không gian ra làm hai.

Ở phía không gian bên trái có đặt một chiếc xe hơi đang mở rộng cửa xe ra, một hình tượng người phụ nữ được tạo nên bởi kim loại màu trắng đang ngồi ở bên xe, trong tay đang kẹp một cây thuốc lá, hai vai của bà và trên đỉnh đầu đều tràn đầy những chất keo màu đen, nó dính nhớp và nặng nề mà kéo xuống dưới.

Mà ở phía không gian bên phải là một tượng hình dáng thướt tha tạo ra bởi chất liệu trong suốt, nó được choàng lên một cái đầm màu trắng rất cũ, vạt váy đang bay lên, nhưng hai chân của bà lại bị một chất keo màu đen màu chất liệu như thế quấn lấy, không thể thoát thân được.

Màn ảnh phía bên trái được máy chiếu chiếu lên hình ảnh con phố nườm nượp không nghỉ ngơi bị cong méo, mà đi về phía bên phải, trên màn vải lại được chiếu lên hình ảnh biển rộng thăm thẳm.

Mà Tô Hồi của giờ phút này đang đứng ở phía bên trái của không gian, đối mặt với màn ảnh mà nhìn chăm chú con phố được chiếu lên của máy chiếu, cậu giơ tay lên chạm lên phía bên kia của con phố, cùng lúc đó, Ninh Nhất Tiêu đứng ở phía bên phải cũng giơ tay ra, đầu ngón tay xuyên qua ảnh chiếu hình biển rộng, hắn nắm lấy tay của Tô Hồi qua màn ảnh nọ.

Chloe ghi chụp vĩnh viễn lại khoảnh khắc này,

Cô bỏ máy ảnh xuống rồi nhìn về phía hai người, cho dù có không quen thuộc với bối cảnh câu chuyện trong đó, nhưng mà trong lòng cô vẫn sinh ra được một sự cộng hưởng kì diệu nào đó.

Bella mở miệng, trong bất giác, cô đã nói ra ý nghĩ đang quanh quẩn trong đầu mình.

“Hình như hai bọn họ bước vào đó thì tác phẩm này mới hoàn chỉnh được ấy.”

Ninh Nhất Tiêu nắm tay Tô Hồi dừng chân trước mỗi một tác phẩm mà cậu tự tay làm ra. Người tới xem triển lãm càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng cậu cũng nghe thấy có những lời khen ngợi không ngớt, thậm chí còn có người nhận ra cả Tô Hồi.

Điều này làm cho áp lực của Tô Hồi tăng lên rất nhiều lần, cậu có chút khó thở, Ninh Nhất Tiêu cảm nhận được điều này nên quyết định đưa cậu rời đi trước.

Bước từ trong hội trường nghệ thuật ra về lại trong xe, hồn của Tô Hồi vẫn đang trên mây, nhưng mà những lời mà cậu nghe thấy được không phải chỉ đem lại mỗi áp lực cho cậu mà thật sự cũng đã giảm hoãn đi sự phủ định đối với năng lực bản thân của cậu.

“Bọn họ đều rất thích em.” Ninh Nhất Tiêu nắm tay của cậu lại, bên ngoài cửa sổ xe là một mảng xanh mướt tươi đẹp, “Em có nghe thấy không? Vừa nãy có một cô gái nhỏ bảo rằng nhóc chưa từng được thấy tác phẩm nghệ thuật nào đẹp như vậy.”

Tô Hồi rũ mắt nhìn xuống, cậu nắm chặt đầu ngón tay mình.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng mà chuyện đi nghỉ phép ở thị trấn nhỏ ban đầu kia cũng chỉ đành gác tạm ở đó. Sau khi hỏi ý kiến của Tô Hồi xong, Ninh Nhất Tiêu bảo tài xế lái phòng khám bệnh tâm thần ở trung tâm thành phố để sắp lịch tư vấn tâm lí cho cậu.

Trong khoảng thời gian đợi cậu tiếp nhận tư vấn, Ninh Nhất Tiêu đi xử lí chuyện của kí giả lúc nãy.

Charles nói trong điện thoại, “Mới vừa nãy tôi có gửi một bức thư yêu cầu pháp lí qua bên đó rồi, bên đó cũng đã trả lời tôi rồi, nhưng mà kí giả đó chỉ nói là mình chỉ xảy ra sai sót trong công việc nên hẹn ra gặp riêng để xin lỗi, mong là hai cậu có thể tha thứ cho anh ta.”

Ninh Nhất Tiêu không có chút tình thương tích gì đối với loại người thế này, “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, ít nhất cũng phải khởi tố.”

“Kiểu người thế này cho dù có khởi tố xong cũng chỉ công khai xin lỗi mà thôi, nhưng mà thời gian ra tòa rất là dài, chuyện thế này bọn họ làm quá nhiều rồi, đã quen từ sớm rồi.”

Ninh Nhất Tiêu đương nhiên là biết rõ điều này, nhưng mà hắn vẫn muốn cho Tô Hồi một lời công bằng.

Cúp điện thoại của Charles xong, hắn lại liên lạc với Kesha.

“Tôi là bạn trai của Eddy, vừa mới gặp mặt lúc nãy xong.”

Kesha lập tức nhận ra, “Cậu ấy có ổn không? Làm anh chuyển lời tới cậu ấy, bảo rằng cậu ấy hãy yên tâm, chuyện phỏng vấn tôi đã tạm thời xử lí xong rồi, mong là sẽ không ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu ấy.”

Ninh Nhất Tiêu lại không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.

“Tôi nhớ ở hiện trường có mấy kí giả ghi hình lại, phiền cô giúp tôi liên lạc với bọn họ, tôi muốn cả đoạn video ghi lại sự việc trong tay bọn họ.”

“Video ghi hình lại hiện trường á?”

“Ừm.”

Kesha suy nghĩ một lúc rồi vẫn nhận việc, “Vậy tôi đi hỏi xem.”

Không bao lâu sau, cô đã gửi tới thông tin liên lạc của hai kí giả đó. Ninh Nhất Tiêu liên lạc với một người trong đó, hắn yêu cầu giao dịch một cách đơn giản rõ ràng, “Tôi muốn đoạn video phỏng vấn ở triển lãm hôm nay của anh, giá cả anh chọn, đồ thì đưa tôi xử lí.”

Kí giả bên kia không có do dự quá lâu.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói là một cuộc giao dịch không còn gì tốt hơn, vốn tưởng là công việc hôm nay bị cây gậy chọc phân kia phá hủy hết rồi, thứ có được còn không so được với thứ mất đi, nhưng mà bây giờ lại có một cuộc giao dịch lợi ích lớn hơn đặt ngay trước mắt.

“Được, thu được khoản tiền cọc xong tôi sẽ gửi cho cậu.”

Lấy được video trong tay người ta rồi, Ninh Nhất Tiêu bảo Carl liên lạc với kí giả đã gây khó và k1ch thích Tô Hồi ở hiện trường lúc đó gửi video cho anh ta. Tất cả đầu đuôi sự việc ở buổi phát bố đều đã bị ghi hình lại, bằng chứng rõ ràng đó không thể nào ăn vạ được nữa.

“Nếu như bên mấy người không thể công khai nói rõ và xin lỗi với sự việc này thì video này sẽ được bên truyền thông đã ghi hình lại tung lên.”

Chuyện chó cắn chó giữa bên truyền thông này với bên truyền thông khác đã là chuyện thường ngày, đối phương vừa nghe xong thì lập tức sốt sáng, anh ta không nghĩ tới mình sẽ đá phải tấm sắt cứng đến vậy, cứ tưởng là chỉ cần cãi cọ một chút rồi sẽ từ từ thoát ra được.

Không thể làm gì được nữa, anh ta chỉ có thể thỏa hiệp, lấy danh nghĩa bản thân viết một bức thư xin lỗi công khai rồi đăng lên trên trang mạng của truyền thông bên mình.

Tô Hồi đã kết thúc cuộc tư vấn tâm lí dài suốt năm mươi phút, cậu một mình bước ra khỏi phòng tư vấn, Ninh Nhất Tiêu thì đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại.

“Shaw, tên kí giả đó đã chịu cúi đầu rồi, anh ta còn nói thằng rằng mình thật ra không hề muốn làm như vậy mà là đã nhận tiền của một người khác nên mới làm như vậy, hình như người đó tên là Mike Wika, để tôi gửi thông tin cá nhân của người này cho cậu.”

Ninh Nhất Tiêu ngồi ở ngoài dò xem, hắn thế mà nhìn thấy được cậu ta là học sinh của học viện mà Tô Hồi đang giảng dạy ở đó, chỉ là khác ngành mà thôi nên là độ đáng tin của chuyện này cũng rất cao.

Đột nhiên hắn cảm thấy họ của người này quá quen mắt, cho đến khi nhìn thấy tên của ba cậu ta mới chợt nhớ ra, hóa ra doanh nghiệp của ba cậu ta vừa đúng lúc là nhà thầu phụ thi công công trình phân khu ở New York của công ty mình, trước đây không lâu còn gặp mặt một lần ở hội đấu thầu, lúc đó có bốn công ty lớn cạnh tranh giành gọi thầu.

Hắn gần như sắp cười hừ thành tiếng.

Vật này hàng vật khác, đúng lúc lại rơi vào trong tay hắn.

Tô Hồi không biết chuyện gì cả, cậu nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu vẫn còn đang xử lí công việc nên tưởng hắn đang rất bận, nên cậu cũng không bước lên trước làm phiền nữa mà chỉ ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng tư vấn.

Ninh Nhất Tiêu gọi điện thoại xong quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Hồi đang im lặng đứng đó, cậu cúi đầu nhìn chăm chú chiếc vòng trên tay, tim hắn bỗng trở nên mềm nhũn, hắn bước qua đó ôm cậu lại.

“Sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”

Tô Hồi nhìn vào đôi mắt Ninh Nhất Tiêu rồi chậm chạp gật đầu một cái.

“Về nhà thôi.” Ninh Nhất Tiêu vu0t ve khuôn mặt cậu, “Về nhà anh nấu canh trứng gà cho em ăn.”

Tô Hồi gần như đã nằm trong nhà suốt cả ba ngày, cậu ngủ từ sáng tới tối, thời gian tỉnh táo rất ít.

Ninh Nhất Tiêu phần lớn thời gian đều nằm xuống chung với cậu, cho cậu một đôi vai và cái ôm, đệm giường của bọn họ rất lớn, thỉnh thoảng Kem cũng chen vào trong, làm cho sự cô đơn và trống vắng trong lòng cậu bị chen chúc lại trở nên chật chội, từ một lỗ đen thật lớn thu nhỏ lại chỉ còn cỡ quả trứng chút đè nặng lên tim.

Lúc cậu tỉnh táo, Ninh Nhất Tiêu sẽ cùng xem phim điện ảnh và hoạt hình với cậu, cùng cầm chì sáp vẽ vời chung với cậu. Có rất nhiều lúc Tô Hồi đều cảm thấy hắn ở ngay trước mặt mình có lẽ là ảo giác, nhưng mà mỗi lần ý nghĩ này dâng lên, Ninh Nhất Tiêu sẽ dùng hành động thực tế để dập tắt nó, ví dụ như hắn hôn một cái thật chân thật lên trán cậu.

“Đang ngẩn ngơ gì thế?” Trong giọng của Ninh Nhất Tiêu mang theo nụ cười.

Tần suất nói chuyện của Tô Hồi đang bắt đầu khôi phục lại, cậu cũng đang dần có sức sống lại, không còn trì trệ như trước nữa.

Nhưng mà lúc biết được Mike và tên kí giả kia tới gõ cửa xin lỗi thì Tô Hồi vẫn rất kháng cự, hơn nữa còn trốn tránh không tiếp nhận những thông tin này, cậu mơ màng để trốn tránh cảm xúc tiêu cực này.

Cậu thậm chí bắt đầu ghét New York, ghét con phố loạn một đống và đám đông chen chúc ở đây, và cả ngày hè nóng nực nữa, những chuyện mà Tô Hồi ghét trong giai đoạn này có quá nhiều, cậu không thể tìm thấy được bất cứ thú vui nào trong cuộc sống nữa.

Nhưng mà cậu không biểu hiện ra, trông có vẻ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí lúc đối mặt với ntn còn có thể biểu hiện ra một chút thả lỏng để làm cho hắn yên tâm hơn một chút.

Ninh Nhất Tiêu không phải là người dễ qua mặt, hắn quá hiểu Tô Hồi, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để nhìn thông suốt.

Giờ là ngày thứ chín mà Tô Hồi tự nhốt mình ở trong nhà, trên bàn ăn còn có đặt một cái bánh táo đường đen vừa mới ra khỏi lò chưa bao lâu, mùi vị rất thơm ngọt, nhưng mà Tô Hồi lại không có muốn ăn, cậu chậm chạp ăn một muỗng nhân táo trong đó.

Ninh Nhất Tiêu rót cho cậu một li nước rồi đột nhiên không hề báo trước mà mở miệng, “Tô Hồi, đi tới Iceland với anh đi.”

Câu chữ hắn nói quy chủ thế về bản thân mình, không phải là chúng ta cùng đi, không phải là anh đi với em mà lời mời Tô Hồi đi chung với hắn.

Tô Hồi hiển nhiên là có chút bất ngờ, một lúc sau cậu mới phản ứng lại được, nhưng mà cậu vẫn rất do dự.

“Trạng thái bây giờ của em…rất tệ.” Tô Hồi rũ mắt nhìn xuống, dáng vẻ cậu trông rất dè dặt sợ làm hỏng mọi chuyện, “Đi rồi… cũng chỉ lãng phí mà thôi.”

Cậu không muốn hủy hoại đi chuyến du lịch với Iceland của cậu với Ninh Nhất Tiêu, đây là điều mà bọn họ đã mong chờ từ lâu.

Ninh Nhất Tiêu lại nói, “Sao thế được? Cho dù là phong cảnh giống nhau thì trạng thái khác nhau cảm nhận được cũng hoàn toàn khác nhau. Lần này đi xong, lần sau đợi trạng thái tốt hơn rồi đi thêm lần nữa, không lãng phí một chút nào, lại còn có hai trải nghiệm nữa, không phải rất tuyệt sao?”

Tô Hồi không ngờ tới hắn lại nói như thế, hàng lông mi hơi lay động nhẹ một cái, cậu đang dao động.

“Anh bận lắm mà, anh đã ở nhà với em lâu lắm rồi…còn rất nhiều công việc nữa…”

“Chính bởi vì làm việc quá lâu nên anh cũng muốn nghỉ ngơi một lúc.” Ninh Nhất Tiêu nắm lấy tay của cậu, hắn nắm nhẹ một cái, “Em có thể đi nghỉ phép với anh được không?”

Mỗi khi ntn nói chuyện với cậu bằng cách như vậy, Tô Hồi sẽ hoàn toàn mất đi năng lực từ chối.

Biết rõ ràng sự tồn tại của mình là một phiền phúc, có thể sẽ mang tới một trải nghiệm thật tồi tệ với chuyến du lịch lần này, nhưng mà cậu vẫn không thể nhịn lại được mà đồng ý, chỉ bởi vì cậu không muốn để Ninh Nhất Tiêu thất vọng.

“Vậy…được thôi.”

Ninh Nhất Tiêu cười mỉm lên, hắn đụng nhẹ một cái lên trán cậu, “Cảm ơn mèo con nhé.”

Kem dường như cũng có thể hiểu được, nó thích thú mà vây quanh hai người, lại còn bất ngờ nhận được ít đồ ăn vặt nên nó càng hưng phấn hơn lớn tiếng kêu vài tiếng.

Ninh Nhất Tiêu cản nó lại, “Im lặng.”

Kem lại kêu thêm một tiếng.

“Làm em ấy giật mình tao đuổi mày đi luôn.”

Tô Hồi đã từng thấy sự trẻ con của Ninh Nhất Tiêu rồi nhưng mà cậu vẫn bị lời hắn nói làm cho nín họng, cậu chỉ đành ôm lấy Kem rồi an ủi chú chó con thật sự, “Anh ấy dọa mày thôi.”

Ninh Nhất Tiêu kéo cánh tay cậu lại, “Tô Hồi, em cũng ôm anh như vậy đi.”

Vậy nên Tô Hồi cũng nghe lời mà ôm cổ hắn lại, động tác như thế này chỉ khi nào cậu trong kì hưng cảm mới làm, thường thì chỉ muốn đòi một nụ hôn hoặc là nhiều hơn thế nữa.

Bây giờ mặt đối mặt dưới khoảng cách gần tới vậy, Tô Hồi lại bỗng dưng có chút ngượng ngùng nên cậu dời tầm mắt đi.

Ninh Nhất Tiêu thì lại nói, “Em đẹp thật đấy.”

Tô Hồi bất giác định nói không đẹp, nhưng mà đã bị Ninh Nhất Tiêu sửa lời quá nhiều lần nên lời đã tới miệng cậu lại rẽ lối, cậu lại đổi thành đáp án tiêu chuẩn mà Ninh Nhất Tiêu dạy cho cậu.

“…Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Dưới sức hành động kinh người của Ninh Nhất Tiêu, sau khi thị thực đáp máy bay xong bọn họ liền ngồi lên chuyến bay tới Iceland như là một cuộc bỏ trốn phá vỡ kế hoạch. Bởi vì đã uống thuốc nên trong chuyến bay dài sáu tiếng này phần lớn thời gian Tô Hồi đều đang ngủ, nhưng mà trong mơ cậu vẫn nắm lấy tay của Ninh Nhất Tiêu.

Lúc đáp đất đã là chín giờ sáng, ở đây mới mưa một cơn mưa nhỏ xong, trời sương mù mịt, nhiệt độ hạ xuống mười lăm độ, nó không hề giống với đầu hè mà Tô Hồi thường được biết.

Ninh Nhất Tiêu lấy xe từ chỗ cho thuê ra rồi ra đón Tô Hồi đang ngoan ngoan chờ đợi, hắn đi theo hướng dẫn lái tới khách sạn.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta đơn độc đi du lịch đấy.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường thôi nhưng mà Tô Hồi lại bỗng dưng cảm nhận được một chút bất an lộ ra trong giọng nói của Ninh Nhất Tiêu, vậy nên cậu dời tầm mắt khỏi biển cỏ ngoài cửa ra mà nhìn về phía hắn.

Quả nhiên, tay của Ninh Nhất Tiêu có hơi run.

Tô Hồi hiếm khi nhạy cảm được như vậy trong kì trầm cảm.

“Sao vậy?” Cậu giơ một tay ra đặt nhẹ nhàng lên chân Ninh Nhất Tiêu, “Có phải anh không thoải mái hay không?”

Ninh Nhất Tiêu cười bảo không có.

Chỉ là lúc vừa nãy, trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh hắn một mình đi tới Iceland, nhưng mà ảnh hưởng không quá lớn.

“Lần trước anh tới không chuẩn bị gì cả, ở đây không có xe thì không được, cho nên mới thuê một chiếc đi, nhưng mà anh lúc đó hoàn toàn không thể nào lái xe nổi, cho nên suýt chút nữa là đã xảy ra sự cố, nhưng mà cũng còn đỡ, vận may không tệ lắm nên không xảy ra chuyện gì cả.”

Giọng nói của Ninh Nhất Tiêu rất bình thường cứ như không có liên quan gì tới hắn cả, nhưng mà Tô Hồi im lặng lắng nghe lại cảm thấy rất buồn.

Cậu nhìn về phía một đồng cỏ ở phía trước, sóng cỏ bị gió thổi uốn lượn, theo từng tầng đồi núi mà lay động như một vùng biển màu xanh cỏ không nhìn thấy tận cuối.

“Nhất Tiêu.” Tô Hồi kéo vạt áo của hắn, cậu nói nhỏ, “Chúng ta dừng lại ở chỗ này đi.”

“Sao vậy?”

“Em muốn xuống ngồi một lúc.” Tô Hồi chỉ ra phía sơn cốc bên ngoài cửa xe, “Nó đẹp quá.”

“Vâng.” Ninh Nhất Tiêu dừng xe lại một bên rồi cùng cậu đi xuống. Nơi đây cỏ xanh trải bạt ngàn, mướt xanh một mảnh, có vài bông hoa dại nhỏ nhỏ chấm điểm lên nhưng lại có một tông màu lạnh mà ở nơi khác không có, khiến cho hắn nhớ tới bộ phim điện ảnh ở trong phòng chiếu phim.

Vừa mới mưa xong, mùi của cỏ cây và bùn đất vẫn còn đang dâng lên. Hắn đi theo Tô Hồi vào trong, gió rất lớn thổi cho tóc của hai người bay loạn lên, vạt áo cuốn lên cũng chạm lên nhau.

Tay của Ninh Nhất Tiêu vẫn hơi run run, cho nên hắn không nắm tay Tô Hồi lại mà định ổn định lại nội tâm của mình trước.

Hắn đứng tại chỗ ngẩng đầu lên ngước nhìn vùng sơn cốc này mà cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Lần trước tới là vào mùa đông, đang là lúc lạnh nhất, đang đêm trắng lại còn gặp phải bão tuyết và gió tuyết giao nhau. Cùng một con đường nhưng mà nơi đây một vùng đất hoang vu bị băng tuyết che lấp lại, không có chút sức sống nào giống như cảnh trong lòng của hắn lúc đó.

Lúc đó hắn rất Tô Hồi cũng có ở đó, có lẽ phong cảnh hắn thấy lúc đó không chỉ còn là một vùng đất hoang vu nữa.

Hồi thần lại, Tô Hồi đã đi có hơi xa rồi, cậu quay lưng lại với hắn ngồi xổm xuống giữa biển cỏ này, dường như cậu đang quan sát lá cỏ nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.

“Em đang ngắm gì vậy?”

Ninh Nhất Tiêu bước chầm chậm qua đó.

Tô Hồi đang cúi đầu bận bịu gì đó, nhưng mà cậu nhanh chóng quay người lại, bước đi khập khiễng quay lại bên cạnh hắn, động tác của cậu có hơi chậm. Cậu mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lam nhạt, một tay cắm trong túi trông cứ như đứa con nít vậy.

Lúc cậu tới gần, Ninh Nhất Tiêu lại ngẩn ra, vì Tô Hồi giơ tay ra đưa cho hắn một bông hoa màu tím.

Đóa hoa rất đẹp, trong cơn gió mãnh liệt này trông có hơi yếu ớt nhưng cũng rất ngoan cường.

Thấy hắn không có phản ứng gì cả, Tô Hồi cũng không nói gì mà chỉ đưa thêm một lần nữa.

Ninh Nhất Tiêu hồi thần lại nhận món quà của cậu, “Cảm ơn.”

Tô Hồi lắc lắc đầu, trên khuôn mặt sạch sẽ hiện lên một chút xấu hổ khó có thể nhận ra được, cậu nắm tay của Ninh Nhất Tiêu lại nhẹ nhàng mà vuốt lên ngón tay hắn.

Ninh Nhất Tiêu nhìn vào đóa hoa nhỏ trong tay, tầm nhìn hơi hơi lệch đi, hắn vô ý nhìn thấy mấy cành hoa lộ ra ngoài túi áo hoodie của Tô Hồi, nó lắc lư theo bước chân của cậu đi.

“Đây là gì vậy?” Hắn giơ tay ra rút cành hoa đó ra.

Cũng là hoa, rất nhiều hoa.

Ai mà ngờ Tô Hồi thế mà có chút hoảng loạn, cậu định giành lại mấy đóa hoa mà Ninh Nhất Tiêu lấy đi.

Ninh Nhất Tiêu không hiểu tại sao, cố ý giơ tay lên tới một độ cao mà cậu có nhón chân lên cũng không với được, hắn đùa cậu, “Len lén hái nhiều như thế mà chỉ cho anh có một đóa thôi sao? Keo kiệt quá đi.”

“Không phải vậy đâu.” Tô Hồi rũ mắt xuống, trông cậu có hơi ủ rũ, cậu chỉ đành giải thích một cách chậm rì rì, “Mấy cái này…đều không được đẹp.”

Cậu nhìn đóa hoa nhỏ màu tím đã tặng cho Ninh Nhất Tiêu mà nói với một giọng rất nhẹ.

“Cái này đẹp nhất, em đã chọn rất lâu đấy…”