Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 88




Tô Hồi không có tới thẳng hội trường, cậu hút thuốc xong thì liền đi tới phòng làm việc của lãnh viện khoa nghệ thuật để tìm chủ nhiệm khoa chất vấn chuyện báo cáo.

Để đề phòng bất trắc, trước khi đi vào cậu đã lấy điện thoại bật ghi âm lên.

Trông đối phương cũng có vẻ rất khó khăn, ông biểu thị rằng điều này không liên quan tới bọn họ.

“Thật ra trước đó Mike đã gây chuyện mấy lần rồi, chúng tôi đều nể mặt ba của cậu ta nên không có xé lớn chuyện ra, cậu ta rất bất mãn đối với sự phát triển cuẩ sự nghiệp của cậu, cậu có thể là không biết, khoảng thời gian trước cậu ta vốn cũng có một triển lãm nhiếp ảnh nhưng mà bởi vì tình huống đặc thù nên đã phải hủy bỏ…”

“Triển lãm nhiếp ảnh của cậu ta không liên quan gì tới tôi.”

Sự nhường nhịn từ trước đến giờ đều không có đổi lấy được sự tôn trọng nên giọng điệu lần này của cậu đã cứng rắn hơn rất nhiều.

“Cái gọi là tình huống đặc thù chẳng qua là do tự cậu ta gây thêm phiền phức cho bản thân. Hôm nay cậu ta cắn thuốc chạy tới phòng làm việc của tôi gây chuyện, lại còn động tay đánh học sinh của tôi, điều này tôi tuyệt đối không thể nào nhẫn nhịn được. Mỗi một chuyện mà cậu ta làm mấy người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng mà lại ngược lại yêu cầu người bị hại phải bình tĩnh mà chấp nhận điều đó.”

“Tôi biết, cậu đừng kích động.”

Lãnh đạo của khoa biết cậu có chứng rối loạn lưỡng cực, sợ chọc giận cậu nên cũng không dám nói quá thẳng thắn, “Eddy, có rất nhiều chuyện không có được dễ dàng như những gì cậu nghĩ đâu, cậu biết đấy, nhưng học sinh này đang đi học ở đây cũng đều đã nhận được sự cứu trợ của người đầu tư, nếu không thì trong số bọn họ đã có rất nhiều người khó có thể hoàn thành tốt nghiệp được…”

“Vậy nên bởi vì ba cậu ta là người đầu tư cho học viện mà cậu ta có thể không chút kiêng kị mà bắt nạt những học sinh khác và phỉ báng trợ giảng, phải không?”

Đối phương im lặng.

Tô Hồi rất là bất mãn với thái độ của bọn họ, “Nếu là như vậy, tôi nghĩ là tôi chẳng còn gì để nói nữa cả, từ hôm nay trở đi tôi sẽ chủ động xin tạm thời ly chức, như vậy cũng tiện cho nhân viên hành chính điều tra. Nhưng tôi hi vọng giáo sư White sẽ không bị hại vì cái kiểu vu khống như thế này, học sinh của ông phân bố hầu khắp nước Mĩ, sức ảnh hưởng của ông lớn tới thế nào, ngài đây chắc là sẽ rõ hơn tôi nhiều.”

Lãnh đạo của khoa lập tức đứng dậy muốn lưu giữ cậu lại, “Đợi đã, Eddy, cậu bình tĩnh lại một chút đã…”

Tô Hồi quay người lại, cậu nhướn mày, “Ngài cho rằng tôi bây giờ trông giống như một bệnh nhân tâm thần lắm sao?”

Đối phương lập tức nghẹn họng, ông ra ngừng lại một chút rồi định níu giữ lại, “Tôi chỉ là cảm thấy chuyện này còn có cách xử lí tốt hơn, chỉ là cần thêm một ít thời gian, đôi bên thật ra đều có thể đạt được suy nghĩ chung.”

“Tôi không có bất cứ suy nghĩ chung nào với một kẻ kì thị chủng tộc và lại còn nghiện cắn thuốc như vậy cả, hơn nữa tôi cũng không có thời gian để tốn trên việc này nữa. Hi vọng bên trường học có thể đối xử công bằng với người phạm sai lầm và đưa ra xử phạt.”

Bước từ trong học viện ra, Tô Hồi đứng bên đường vẫy tay gọi một chiếc xe taxi lại.

“Đi đâu?”

“Dia:Beacon.”

Trước đó đã thảo luận với Kesha rất nhiều về địa điểm hội trường cho triển lãm đầu tiên này, cuối cùng Tô Hồi vẫn chọn hội trường nghệ thuật đương đại ở phía ngoại ô của New York, không gian ở đây rộng mãi thông thoáng, còn lớn hơn rất nhiều hội trường nghệ thuật khác ở trong trung tâm New York, đây rất phù hợp để trưng bày những tác phẩm nghệ thuật trang trí cần có không gian và khoảng trắng, hai là nơi đây ở ngay bên bờ sông Hudson, phong cảnh rất là đẹp. Hai năm trước Tô Hồi lần đầu tới đây, cậu đứng ở bên trong hội trường qua lớp kính sát đất mà ngắm nhìn một mảng bãi cỏ xanh mướt liền yêu thích nơi đây.

Đợi lúc cậu tới nơi thì Kesha đã đứng ở trong hội trường rồi, cô đang điều chỉnh lại độ sáng của đèn lần cuối.

“Thế nào? Có phải là tuyệt lắm không?”

Tô Hồi gật đầu, cậu nhìn thấy vị trí chỗ vào hội trường có dán poster giới thiệu của nghệ thuật gia, trên đó còn viết về giới thiệu học viện, trong lòng cậu vẫn có chút không vui, cậu không hiểu tại sao một khi con người có tiền có thế là có thể đổi trắng thay đen như vậy được.

“Kí giả ngày mai tới phỏng vấn ấy, tôi muốn bọn họ đứng có nhắc tới học viện mà tôi làm trợ giảng ở đó.” Tô Hồi nói với Kesha.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Kesha tò mò nhưng rồi vẫn ghi lại yêu cầu của cậu.

Tô Hồi không nói quá nhiều, “Có một chút mâu thuẫn nhỏ, tóm lại là tôi đã tạm thời ly chức rồi, nhắc tới thì sẽ không dễ giải thích lắm.”

“Được, tôi biết rồi.”

“Còn nữa…” Tô Hồi nghĩ tới trạng thái tinh thần không quá ổn định gần đây của mình, cậu định nói cái gì đó nhưng vừa mới mở miệng thì Kesha đã bị nhân viên ở một bên gọi đi mất.

“Kesha, đến xem cái này thử đi, có phải là đã thiếu mất giấy dán tường rồi không?”

“Tôi tới ngay đây!” Kesha dọn xong bút và sổ thì vỗ vỗ vai Tô Hồi một cái, “Tôi qua đó xem trước nha, tí nữa rồi nói sau, cậu cũng đi kiểm tra một lượt xem.”

“Ừ.” Tô Hồi nhìn cô rời đi mà thở dài một hơi, cậu phấn chấn tinh thần lại rồi kiểm tra lần cuối cùng.

Vì để tiện cho sáng sớm ngày mai mở triển lãm, Kesha đã đặt cho cậu một phòng khách sạn ở ngay gần đó để không cần phải quay lại trung tâm thành phố, Tô Hồi bận rộn mãi ở hội trường nghệ thuật cho tới đêm khuya mới một mình về khách sạn nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường mà cậu mãi không thể ngủ được. Lúc chiều cậu lại nhận được cuộc gọi từ tổ điều tra của học viện, họ hỏi rất nhiều những vấn đề mà cậu cảm thấy không cần thiết, thậm chí là còn nhắc tới cuộc sống riêng tư của cậu.

Tô Hồi cực kì bất lực, nhưng mà lại khó phát tác được. Lúc cơm tối cậu lại nhận được điện thoại của giáo sư White, ông hình như đã biết chuyện này rồi, còn khuyên an ủi Tô Hồi đừng đặt vào trong lòng.

Phòng giường lớn của khách sạn có không gian rất rộng lớn, nhưng mà nó lại làm cho Tô Hồi vô cùng nhớ Ninh Nhất Tiêu, nhưng mà cậu biết rằng hôm nay Ninh Nhất Tiêu cực kì bận rộn, nghe Carl nói hắn còn phải tạm thời bay tới vùng vịnh một chuyến để xử lí chuyện gấp.

Cậu biết là quá nhớ nhung một người như vậy không quá bình thường, bọn họ đều đã là những người trưởng thành độc lập cả rồi, không thể lúc nào cũng có thể bầu bạn bên cạnh nhau được.

Tô Hồi nghĩ cậu có thể thật sự đã mọc lên từ trên người Ninh Nhất Tiêu, một khi chia xa thì sự đau khổ sẽ bị kéo dài ra như kẹo mạch nha vậy.

Nằm trên giường lăn tới lan lui, cậu vẫn không thể nào nhịn được mà gửi tin nhắn cho Ninh Nhất Tiêu.

[Mèo con: Em nhớ anh quá đi.]

Mười phút sau, điện thoại của cậu vang lên, đó là cuộc gọi tới từ Ninh Nhất Tiêu.

“Tô Hồi, mới tách ra có mấy tiếng thôi mà?”

Thật kì lạ, giọng nói của hắn càng lạnh lùng thì lại càng gợi cảm, làm cho Tô Hồi nghe mà ngứa ngáy ở trong tim.

“Ừm…” Tô Hồi định đếm xem, nhưng mà đầu óc cậu quá hỗn loạn chỉ đành thôi, “Tóm lại là em nhớ anh, phòng khách sạn rộng quá, cảm giác như tối nay em sẽ ngủ không được, anh bây giờ đang ở đâu đấy?”

“Đang ở sân bay, tí nữa là phải lên máy bay rồi, anh sẽ nhanh chóng tới tìm em.”

Tô Hồi hiểu rõ trong lòng rằng giờ này hắn lên máy bay thì nhanh nhất cũng phải sáng sớm mới đáp đất xuống New York được, hơn nữa là Ninh Nhất Tiêu có chứng ám ảnh cưỡng chế, sợ là hắn rất khó ngủ được trên máy bay.

“Anh cũng rất nhớ em.”

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên mở miệng nói vậy.

Con tim sốt sắng của Tô Hồi giờ mới được một câu nói như vậy nắm bắt lại một cách dễ dàng, cách dòng sóng điện từ, nhịp tim nóng bỏng của cậu bị tóm lại trong giọng nói của Ninh Nhất Tiêu.

“Ngủ một giấc đi, tỉnh lại là có thể gặp nhau được rồi.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, Tô Hồi lấy điện thoại ra ghi hình lại một đoạn video ngắn, trong đó chỉ có hình ảnh cậu đi qua đi lại ở trong phòng, qua cánh cửa được kéo ra ở dương dài có thể nhìn thấy được phong cảnh tối thẳm bên ngoài, cậu muốn hút thuốc nhưng lại không rảnh cái tay vào để đốt thuốc, nên lại tạm thời để điện thoại lên dương đài nhưng lại suýt nữa rớt xuống dưới, làm vậy đúng thật là không được thông minh cho lắm nhưng mà cậu cười rất vui vẻ.

Cậu không hề biết, đoạn video ngắn không quá năm phút này, Ninh Nhất Tiêu ngồi trên máy bay không ngủ được sau khi nhận được đã xem vô số lần.

Sau chuyến bay suốt sáu tiếng đồng hồ, Ninh Nhất Tiêu đáp đất ở New York vào sáng sớm, lấy hoa xong thì hắn trực tiếp bảo tài xế lái tới hội trường nghệ thuật, vội tới nơi vào thời gian đã hẹn trước.

Triển lãm tới mười giờ sáng mới mở cửa, nhưng mà Tô Hồi đã mời hắn tới trước một tiếng đồng hồ, nói là cứ cầm theo tấm thiệp mời đặc biệt này thì nhân viên sẽ để cho hắn vào.

Quả nhiên, Ninh Nhất Tiêu cầm tấm thiệp mời lập thể trông có một chút trẻ con như vậy, nhân viên kiểm tra ở cửa vào liền cười cười mời hắn bước vào.

Chủ đề của triển lãm là tiếng Trung – “Hồi”, bên dưới có viết tên tiếng Anh của cậu Eddy, hai chữ này lần đầu tiên được đặt chung với nhau, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên phát hiện rằng hóa ra nó là cùng một ý.

Eddy có nghĩa là vòng xoáy nước, chữ Hồi là chỉ dòng nước xoay vòng lại.

Ninh Nhất Tiêu trước giờ đều không quá hứng thú với trò chơi chữ thế này, nhưng mà giờ hắn đã bị Tô Hồi lây sang, hắn cũng tìm thấy được thú vui của trò tách chữ và giải nghĩa ra.

Bởi vì vào hội trường từ trước nên trong hội trường bây giờ không có người nào khác, nó vô cùng rộng thoáng.

Đi vào trong, hắn phát hiện thấy bắt đầu từ tầng một, hội trường dường như đã được trang trí và thiết kế chia tách ra thành hai bộ phận phân biệt rõ ràng:

Một nửa là màu trắng tuyết, một nửa khác là màu đen xám thâm trầm, cửa kính sát đất ở phần màu trắng được dán giấy màu ấm vô cùng tươi đẹp, sắc màu rực rỡ, bãi cỏ xinh đẹp bên ngoài và ánh sáng chiếu xuyên qua rơi xuống sàn đất giống như là một lớp kính lọc tự nhiên mà mơ mộng.

Còn một nửa hội trường dán giấy màu đen sẫm khác thì đến ánh đèn cũng là tông màu u ám, cửa sổ bị dán một lớp giấy trong màu xanh đậm, những dãi ánh sáng xanh dài từng dãi chiếu xuống tuần hoàn lặp lại như một không gian dị độ vĩnh viễn không thể nào bước ra ngoài được.

Không cần phải dịch nghĩa gì nữa, Ninh Nhất Tiêu ngay lập tức đã hiểu chủ đề trọng tâm của triển lãm lần này – bệnh rối loạn chướng ngại tình cảm lưỡng cực của Tô Hồi.

Cậu bố trí hội trường nghệ thuật này thành một tập hợp các món đồ trang trí nghệ thuật lớn nhất, cậu nhìn thằng vào bệnh chứng của mình và từ trong đó lưu đặt lại các kiểu tác phẩm có lớn có nhỏ.

Mà ở tầng một, chỗ giao nhau giữa trắng và đen là một khoảng không gian rộng rãi thông thoáng.

Bố trí ở nơi đó có hơi u tối, không gian cao vút, phần trang trí được tạo thành từ ba bộ phần, hai bên là rừng bê tông cấu tạo lên bởi xi măng và các mảnh kim loại, mà trong khoảng khe hở chật hẹp đó là một “mặt trời” đang dần chuyển động.

Cả một khối mặt trời nhân tạo là một món đồ trang trí bằng acrylic hình cầu thật lớn.

Trong khối acrylic trong suốt đó được thả vào tầng khói mù màu đỏ, ánh đèn ở phía trên nơi đó đuổi theo món đồ trang trí đó để chiếu một lớp ánh sáng nghịch quang, tạo ra sự mông lưng của mặt trời hoàng hôn lặn xuống, nó đang di chuyển dần từ đông sang dần phía tây.

Lúc nó biến mất, màn ảnh phía sau hiện lên thời gian – 15 phút 20 giây.

Đây là mặt trời lơ lửng ở Manhattan mà bọn họ từng có được, cũng là tác phẩm đầu tin mà mỗi một khán giả tới xem triển lãm đều có thể nhìn thấy đầu tiên.

“Ninh Nhất Tiêu, anh tới rồi!”

Nghe thấy âm thành, Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Hồi đang vẫy tay với hắn ở phía không xa.

Cậu mặc một cái áo sơ mi màu xanh lam tím rộng rãi được cắt may thành hình bất quy tắc và quần dài màu trắng, tóc cột một nửa lại ở sau đầu, cậu đeo một cái tai nghe có mic bluetooth, lúc chạy tới thì vạt áo bay lên, trông rất giống như là một con hồ điệp đang bay về phía hắn vậy.

Dưới hình ảnh mặt trời lơ lửng nhân tạo, Ninh Nhất Tiêu ôm nhau với cậu.

Tô Hồi vùi mặt vào trong hõm vai Ninh Nhất Tiêu, ngửi thấy mùi hương mà cậu quen thuộc, con tim xao động bất an của cậu bỗng dưng được an ủi.

Cậu ngẩng đầu lên, “Chúng ta mặc đồ hợp nhau quá đi.”

Ninh Nhất Tiêu mặc một cái áo khoác tay màu trắng rất ít khi thấy, cỡ hình rộng rãi, bên trong là lớp áo màu xanh lam, làm cho hắn vừa cao ráo vừa đẹp trai.

Trong tay hắn còn đang ôm một bó thược dược trắng.

(Thược dược trắng tên tiếng trung là kem iceland í.)

“Cái này để tặng cho em à?” Tô Hồi rất là bất ngờ, cậu suy nghĩ, đúng thật đã tới mùa hoa thược dược nở rồi.

Cậu cũng đã cùng với Ninh Nhất Tiêu bước từ mùa đông sang mùa hạ.

Ninh Nhất Tiêu đưa hoa cho cậu, “Chúc mừng mèo con tổ chức buổi triển lãm cá nhân đầu tiên thành công.”

“Cảm ơn.” Tô Hồi nhận lấy, cậu chôn mặt vào trong bó hoa từng đóa thật lớn kia rồi nhớ tới dáng vẻ lúc mình vào trong vườn hoa lựa từng đóa hoa ra cho Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu bóp má cậu một cái, “Anh chắc là không tới muộn chứ nhỉ.”

“Không.” Tô Hồi giơ tay lên nhìn đồng hồ một cía, cách thời gian mở cửa triển lãm còn bốn mươi phút nữa, “Vừa đúng lúc.”

Ninh Nhất Tiêu không hiểu cậu nói vừa đúng lúc có ý gì, nhưng mà ngay sau đó Tô Hồi đã nắm tay hắn lại dẫn hắn đi tới thang máy chuyên dụng cho nhân viên, bước vào rồi ấn lên lầu ba.

“Đi đâu vậy?” Ninh Nhất Tiêu cúi đầu xuống nhìn cậu, ánh mắt hắn rất dịu dàng.

“Đi xem triển lãm chứ sao.”

“Chỉ hai chúng ta thôi sao?”

“Ừm.” Tô Hồi nở một nụ cười, “Đây là lần đầu tiên em làm triển lãm cá nhân cho nên em muốn mời bạn trai của em, làm người đầu tiên vào xem triển lãm…”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Tô Hồi quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra tình cảm dịu mềm, “Đến để xem tác phẩm quan trọng nhất của triển lãm lần này.”

Ninh Nhất Tiêu đi theo cậu vào trong, “Vừa mới vào đã đi xem tác phẩm quan trọng nhất rồi sao…”

Nhưng mà tiếp sau đó, bước chân của hắn lại khựng ngay tại chỗ.

Trung tâm tầng ba của hội trường rộng lớn chỉ bày bố một tác phẩm vô cùng lớn, nó nằm ngay chính giữa của đen và trắng, giống như mặt trời lơ lửng ở tầng một vậy, nó đều là tác phẩm nằm ở giữa hưng và trầm cảm.

Đập vào ngay trước mắt là cánh cửa, nhưng mà không chỉ là một cánh cửa, mà là những cánh cửa hướng dần vào trong hình vòm, giữa lối đi vào cánh cửa được che lấp lại bởi vô số các bức thư giống như là một khoảng thời gian không gian vô hạn được sáng tạo ra bởi những bức thư viết tay vậy.

“Trong mắt em, mỗi bức thư đều ẩn chứa thông tin thời gian, nhưng mà nó không chỉ có tác dụng để đo lường thời gian như đồng hồ mà nó càng giống như là một sự kỉ niệm vĩnh viễn đối với thời gian. Cho nên em dùng những bức thư viết tay của mọi người làm thời một lối đi thời không đặc biệt như thế này,” Tô Hồi đang giới thiệu cho hắn.

“Có thư của anh không?” Ninh Nhất Tiêu nhìn vào những bức thư hai bên tường.

“Không có đâu.” Tô Hồi níu cánh tay hắn lại, “Em không nỡ đâu, mỗi một bức thư anh viết em đều cất hết đi rồi.”

Ninh Nhất Tiêu mỉm cười rồi cúi đầu nhìn xuống mặt sàn.

Dưới chân là những mảnh giấy tích lại trông giống như là tuyết vậy, nhưng ở ngay chính nữa là những khối vuông kích thước giống nhau đắp lên tạo thành một con đường thật dài.

Điều đặc biệt là là những khối vuông này có một bộ phận sáng lên tỏa ra ánh sáng hùng quang màu lam nhàn nhạt rạng rỡ, một bộ phận lại bị tắt đi. Ninh Nhất Tiêu quan sát cẩn thận mới phát hiện thấy phía góc dưới của phần sáng lên có đánh dấu số 1, còn phần tắt đi đánh dấu số 0.

Cứ như vậy liền nối ra được một chuỗi chữ số thật dài.

Hệ nhị phân sao?

Ninh Nhất Tiêu không chắc lắm, những mỗi đi một bước hắn đều âm thầm nhớ lại ở trong lòng.

Trên đỉnh đầu được chùm một màn ảnh thật lớn, ảnh chiếu từ dưới lên trên ra một hình ảnh như bức tranh dầu họa vậy, thảm cỏ mênh mang màu xanh lục, những đóa hoa màu xanh tím và còn có một cơn gió lớn màu cho người ta liên tưởng tới máy bay trực thăng, chả là cơn gió ở đây thật sự đang thổi qua màn ảnh phập phồng như sóng biến.

Rất giống với bộ phim điện ảnh chiếu trong phòng chiếu phim mà bọn họ gặp nhau.

Ở tận đầu của con đường thời gian không gian này có đặt một cái hình lập phương cao tới ba mét được che lại bởi một tấm vải lụa bóng màu xám, một góc của tấm vải lụa còn thêu lên tên của tác phẩm này – Reset1224.

“Anh tới kéo nó đi.” Tô Hồi đứa một góc vải vào tay Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu chơi chần chừ, “Anh hả?”

“Ừm.” Tô Hồi nhón chân lên tới bên tai hắn, “Đây là món quà sinh nhật em dành cho anh đấy.”

Ninh Nhất Tiêu ngẩn ra, hắn cúi đầu nhìn cái tên tác phẩm một cái rồi kéo mảnh vải che đi xuống.

Lúc nó lộ ra toàn vẹn hình dáng của nó, hô hấp của hắn bỗng ngưng lại, giống như là quay lại vào sáu năm trước hắn lần đầu tiên bước vào căn cứ bí mật của Tô Hồi, bị một giấc mộng đẹp chưa từng được nhìn thấy chiếu rọi qua.

Hình thái bao bọc bên ngoài của nó như là một viên thuốc thật lớn trong suốt, bên trong có đặt vô số các mảnh vỡ thủy tinh màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh, nó xen kẽ đan vào nhau bị ánh sáng từ phía sau chiếu rọi lên, cùng nhau tạo thành dáng vẻ của sông băng vừa trong suốt vừa mơ mộng.

Đây rất giống như là sông băng màu xanh lam mà Ninh Nhất Tiêu từng một mình đi leo qua.

Giống như đây là một đoạn trong đó mà Tô Hồi tự mình hái xuống rồi đặt vào trong này rồi cùng hắn thưởng thức nó.

“Đưa tay cho em đi.”

Tô Hồi xòe bàn tay ra rồi cười với hắn.

Ninh Nhất Tiêu làm theo, cái tay giơ ra được Tô Hồi dẫn tới đặt trước một cái nút ấn ở phía đế, hắn ấn xuống.

Đột nhiên, viên thuốc trong suốt thật lớn này phát ra tiếng nứt, “sông băng” bị giải thể, nó nứt liệt ra như tấm kính vậy, mảnh vỡ kính chia ly lẫn nhau, dưới sự dẫn nối của món đồ trang trí bằng cơ khi nửa trong suốt này, nó đi lên bay bổng rồi lại tán loạn, mới trong mấy phút đã lấp đầy cả khối hình viên thuốc này.

Ninh Nhất Tiêu chú ý thấy, ở dưới đế đã bắt đầu xuất hiện đồng hồ đếm ngược.

Khi thời gian trôi qua từng giây, những mảnh kính vỡ kia mới bị phân ly ra thế mà lại tới gần lẫn nhau rồi bị đồ trang trí đẩy di chuyển lên phía trên đỉnh rồi kết hợp lại, cuối cùng lại tổ hợp lại ở trên phần trên nóc và hoàn nguyên hình dáng hoàn chỉnh ban đầu, chỉ là nó đã hoàn toàn ngược lại, nhưng mà vẫn láp lánh mơ mộng như thế.

Sông băng đã khôi phục lại.

Hắn nhìn thời gian ở phía đế một cái, vừa đúng 12 phút 24 giây.

Ninh Nhất Tiêu không khỏi mà cong khóe môi lên.

Hóa ra là như thế.

Trong khoảng thời gian không gian vô hạn này, bọn họ cho dù có chia xa thì đều sẽ gặp lại lần nữa.

Linh hồn không được lãng mạn của hắn cũng vẫn vào một lúc như này đã lĩnh ngộ ra được thông điệp của tác phẩm nghệ thuật này.

Tô Hồi giải thích rằng, “Những mảnh vỡ ở đây có tất cả 1224 mảnh, trong đó có một nửa đã dùng tia laser khắc lên chữ cái S, một nửa con lại thì khắc chữ cái N, đều là trong suốt cả, phải nhìn cẩn thận lắm mới có thể nhìn thấy được.

“Em lập mỗi 12 phút 24 giây thành một đơn vị thời gian, mỗi một mảnh thủy tinh vỡ đều nối với dây dẫn của đồ trang trí, dưới sự khống chế của chương trình thì cứ mỗi một đơn vị thời gian trôi qua, dòng sông băng trong viên thuốc này sẽ trải qua một lần liệt nứt ra và tổ hợp lại hoàn chỉnh, cứ tuần hoàn lặp lại.”

Nói xong thì cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, hai tay cậu vòng qua cổ hắn, “Thích không?”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Ừm.”

Hắn không nói ra được quá nhiều, vào khác này, mọi ngôn ngữ đều trở nên vô cùng nghèo nàn.

Ninh Nhất Tiêu chỉ biết trên thế giới này không còn xuất hiện thêm bất cứ một người nào sẽ ra bỏ mồ hôi tâm huyết ra sáng tạo một giấc mơ cho hắn như Tô Hồi.

Hắn đột nhiên nghĩ tới rất nhiều năm trước, bản thân mình lúc đó thật nhỏ bé bị mắc kẹt lại trong làng chài nữa, lúc bị đánh đập, bị nguời ta mắng là “con hoang”, hắn thấy mẹ của mình cũng khổ như thế nên không thể nào kể khổ được, chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên bờ biển không người mà rơi nước mắt.

Cơn sóng hết lần này tới lần khác ập tới cứ giống như là một xiềng xích của thời gian không gian thật khổng lồ, hết chu kì lại lặp lại giống như cuộc sống đau khổ mà hắn khó có thể tránh thoát được.

Hắn của lúc đó vì để có dũng khí tiếp tục sống sót đã tưởng tượng ra hết nhiều dáng vẻ của tương lai, nghĩ tới sau này mình thật xuất sắc phải sống một cuộc sống ưu việt hơn.

Nhưng mà ảo tưởng xa vời của hắn lúc đó so với giây phút bây giờ hắn đang có thật sự là khác một trời một vực.

Hóa ra đứa trẻ lúc đầu từng cô đơn đó cũng sẽ có một ngày được một tình yêu nặng trịch đập cho choáng váng đầu óc.

“Chỉ có một điều này hơi đáng tiếc.” Trên mặt của Tô Hồi được rọi lên một lớp ánh sáng màu xanh mờ ảo, đôi mắt trong veo chỉ phản chiếu lại mỗi khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, “Món quà này lại tới muộn cả sáu năm rưỡi.”

Nhưng mà hiệu quả làm ra được nhất định cũng đã tốt hơn sáu năm trước, dù gì thì cậu cũng đã trưởng thành rồi.

“Cảm ơn em.” Ninh Nhất Tiêu đứng trước món quà thuộc về mình mà hôn lấy cậu, “Nghệ thuật gia nhỏ của anh.”

Biệt danh này làm cho Tô Hồi có hơi ngượng ngùng, cậu mỉm cười một cái, “Đừng khách sáo.”

Cậu đặt hai tay sau lưng rồi kéo Ninh Nhất Tiêu lùi về phía sau, “Chúng ta đứng ở phía ngoài cùng xem đi, sẽ có một hiệu quả khác đấy.”

Vậy nên Ninh Nhất Tiêu dẫn cậu đi lại qua con đường thời không tạo thành bởi những khối vuông đó một lần nữa, lần này hắn lại lần nữa tính toán lại theo kí ức, đúng thật là hệ nhị phân.

Rõ ràng Tô Hồi không hiểu ngành tin học, nhưng mà cậu lại lặng lẽ cẩn thận bỏ những thứ liên quan tới hắn vào trong này.

“Đúng rồi, khối vuông này…”

Chưa đợi cậu giải thích xong Ninh Nhất Tiêu đã lấy điện thoại ra đưa cho Tô Hồi, trên màn hình thế mà đã viết một hàng số của hệ nhị phân:

[101011011101011111010001001010000110011101100010]

“Tất cả có 48 khối, anh vừa nãy mới ghi nhớ lại, không sai chứ.]

Tô Hồi kinh ngạc, đôi mắt vốn đã to lại còn to lớn chút nữa, “Anh thật sự đã từng đoạt giải vàng thật à…”

Lực trí nhớ này có phải hơi bị khoa trương quá rồi không.

“Chủ yếu là nó có thể tính toán được, tính ra mấy cái trước thì phía sau cơ bản đã đoán ra được rồi.”

Ninh Nhất Tiêu vạch trần chút tâm tư này của cậu ra, “Nhưng khối vuông này tổ hợp lại là thành tên của anh, hệ nhị phân đổi thành hệ 62 là ShawNing, có đúng không?”

Tô Hồi có một cảm giác vui sướng khi trò chơi nhỏ mà mình làm đã được tìm ra ngay lập tức, “Anh đỉnh quá đi trời ơi, thế mà cũng có thể nhìn ra được, không hổ là bạn trai em.”

Ninh Nhất Tiêu cũng bật cười, “Em thế mà không có đặt sai.”

“Em đã kiểm tra nhiều lần lắm rồi đó nhá!”

Đi tới điểm ban đầu rồi quay người lại nhìn viên thuốc thời không kia, sông băng bên trong lại lần nữa liệt nứt ra rồi lại rơi vào một chu kì tuần hoàn mới, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại cảm thấy được một sự bình tĩnh chưa từng có. Bởi vì hắn tin chắc rằng cho dù có bao nhiêu lần đi nữa thì sông băng tan nứt ra kia vẫn sẽ trả lại như cũ.

Tác phẩm nghệ thuật trang trí thật to lớn này tổ hợp lại thật ra cũng chỉ là một lời tỏ tình ẩn giấu của Tô Hồi.

[Cho dù có bao nhiêu lần nữa, em đều sẽ quay lại bên cạnh anh.]

“Anh có thể sưu tầm tác phẩm này được không?” Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía Tô Hồi.

Trên mặt Tô Hồi lộ ra chút biểu cảm như rất đắc ý, cậu nghiêng đầu, “Ừm…”

Cậu lùi về sau mấy bước rồi đi tới bên phía của cửa vào lối đi thời không, không biết cậu lấy một tập văn kiện màu trắng từ đâu ra cứ như ảo thuật vậy, rồi cậu quay lại bên cạnh Ninh Nhất Tiêu đưa cho hắn.

Ninh Nhất Tiêu mở tập văn kiện ra, tờ đầu tiên là hiệp nghị sưu tầm đã kí tên xong rồi, Tô Hồi đã kí tên dưới hàng chữ [Nghệ thuật gia], còn bên hàng chữ nhà sưu tầm thì đã in lên ba chữ Ninh Nhất Tiêu.

“Ninh Nhất Tiêu, anh căn bản không cần phải sưu tầm.”

Tô Hồi nói xong thì lật trang thứ hai ra, “Tờ này là bản thảo đầu tiên của sáu năm trước, bản gốc mất rồi, đây là cái em hoàn nguyên lại, mấy tấm sau này là bản thảo vẽ kĩ lại suốt nửa năm nay.”

“Tất cả những thứ này đều là của anh cả.”

Tô Hồi nắm tay của hắn lại rồi đặt bên má của mình cọ lên một cái.

“Và em cũng vậy.”