Trong khoang xe khép kín, hai con người chân dài tay dài khó có thể vươn dài chân tay ra được, cái ôm cũng bởi vì chật chội mà trở nên chặt hơn.
Tô Hồi được cái áo của Ninh Nhất Tiêu khoác lên, cậu chống tay lên vai Ninh Nhất Tiêu rồi cắn môi lại, trong đôi mắt ươn ướt lộ ra vẻ ngây thơ không hiểu sự đời, đó là ánh mắt mà cậu lúc 26 tuổi rất ít khi có.
Sau khi hết lần này tới lần khác đụng đầu vào nóc xe, Ninh Nhất Tiêu che tay l3n đỉnh đầu cậu định bảo vệ cho cậu. Tô Hồi đã vô cùng mệt mỏi, cậu như sắp ngã người về phía sau rồi lại bị hắn kéo vào trong lòng rồi bị hắn hôn. Dưới tác dụng của cồn, cậu vừa không thể nào thuận lợi và được giải phóng, những giác quan kia lại bị hoàn toàn khống chế, nó mâu thuẫn đến mức gần như sắp sụp đổ.
Mưa bên ngoài cửa sổ đã dần dần ngừng lại, Tô Hồi như một sợi dây dần bị kéo căng tới giới hạn, trong lúc cuối của khúc đàn kịch liệt nhất lại đột nhiên đứt ngang, cậu hoàn toàn ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì cậu đã nằm trong phòng của Ninh Nhất Tiêu rồi, trời đã sáng, ánh nắng chiếu ra rèm sa lan tỏa trong căn phòng. Đầu của Tô Hồi cực kì đau, cậu mơ mơ màng màng mà dụi mắt, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt ngủ say của Ninh Nhất Tiêu.
Cậu bất giác giơ tay lên chạm đầu ngón tay vào nốt ruồi khóe mắt của Ninh Nhất Tiêu, xúc cảm làn da rất ấm áp cũng rất quen thuộc.
Ninh Nhất Tiêu đột nhiên mở mắt ra nắm lại cái tay của Ninh Nhất Tiêu, hắn hôn lên mu bàn tay cậu một cái.
“Dậy rồi à?” Giọng nói của Ninh Nhất Tiêu lúc sáng sớm khi nào cũng khàn hơn bình thường một chút, nhưng ngữ khí lại rất dịu dàng, “Mệt không?”
Tô Hồi vừa định mở miệng, nhưng mà khuôn mặt sạch sẽ của Ninh Nhất Tiêu trước mặt đột nhiên trở thành dáng vẻ khác ở trong đầu cậu.
Rất hỗn loạn.
[Tô Hồi, em bắn hết lên mặt anh rồi.]
[Li3m sạch đi.]
Gần như là cùng lúc đó, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều đoạn kí ức, có cái tốt, có cái xấu, có cái không dám nhìn lại lần nữa, nó trộn lẫn lại với nhau, tất cả đều từ tối qua mà ra.
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Chắc không phải vẫn còn chưa nhớ ra đó chứ?” Ninh Nhất Tiêu cười một cái rồi tới gần, hắn kéo eo Tô Hồi lại ôm vào trong lòng rồi cọ đầu vào tai cậu, “Bạn học Tiểu Tô ơi, bây giờ em mấy tuổi rồi?”
Nghe thấy vấn đề quen thuộc này, lỗ chân lông khắp người Tô Hồi gần như dựng đứng hết cả lên.
[Tô Hồi, lúc em 20 tuổi có mơ thấy những giấc mơ thế này không?]
Cậu theo bản năng muốn trốn đi, nhưng mà lại bị Ninh Nhất Tiêu ghìm chặt lại, có đẩy thế nào cũng không ra.
“Nói đi.” Ninh Nhất Tiêu cọ mũi lên vành tai của cậu.
Tô Hồi lúc này vô cùng cần một siêu năng lực có thể lập tức biến mất.
Ninh Nhất Tiêu thấy cậu như vậy thì trong lòng cũng rõ rồi, “Xem ra là đã tỉnh táo rồi.”
“Em uống nhiều quá.” Tô Hồi chôn mặt trong hõm vai hắn, cậu ủ rũ mà than trách, “Không bao giờ uống rượu nữa đâu.”
“Ừm, uống nhiều đúng là không tốt.” Ninh Nhất Tiêu sờ so4ng lên tấm lưng của cậu, “Em biết tối qua phải làm bao lâu mới…”
Tô Hồi lập tức ngẩng đầu lên lấy tay che miệng Ninh Nhất Tiêu lại, trong mắt cậu toàn là sự khẩn cầu.
Ninh Nhất Tiêu gật gật đầu tỏ ý mình không nói nữa thì cậu mới buông tay ra.
“Nhưng mà lúc em uống say trông dễ thương lắm đấy.”
Nói gì là cái đó, làm cho người ta vô cùng muốn bắt nạt cậu.
“Thôi.” Tô Hồi không muốn tiếp tục nhớ lại nữa, cậu định tự mình đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, nhưng mà chỉ vừa mới chống người dậy đã cảm thấy một cơn đau nhói dần lan lên khắp tay chân xương cốt, cậu không động đậy nổi.
Ninh Nhất Tiêu thì lại dựa vào gối, trông hắn không có một chút sứt sẹo gì cả, hắn giơ một tay lên, “Cung cấp miễn phí dịch vụ cứu trợ rời giường, chỉ giới hạn cho mỗi mèo con đăng kí thôi đấy.”
Tô Hồi không làm gì được hắn cả. Bây giờ Ninh Nhất Tiêu tuy là không có biểu cảm gì cả, nhưng mà đang vô cùng đắc ý.
“Vậy anh giúp em đi…”
“Được ngay đây.” Ninh Nhất Tiêu lập tức đứng dậy rồi cúi người xuống ôm Tô Hồi lên đưa cậu vào trong phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt xong bọn họ lại hôn một cái rất lâu ở trong phòng tắm, vừa hôn Ninh Nhất Tiêu vừa xoa nhẹ lên eo hông của Tô Hồi, cảm giác nghẹt thở làm cho cậu cảm thấy vui sướng một cách tê dại, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại đúng lúc mà tách ra.
“Em phải bổ sung thêm nước, môi rách ra rồi.”
“Có thể là do anh cắn.” Tô Hồi nói lí nhí phản bác lại, “Lúc anh hôn cứ thích cắn em mà.”
Ninh Nhất Tiêu không cảm thấy áy náy một chút nào, ngược lại còn cây ngay không sợ chết đứng, “Vì thoải mái mà.”
Sau khi bước xuống lầu, Tô Hồi chậm chạp bước tới trước bàn ăn nhận lấy li nước mà hắn đứa cho, cậu nhìn mặt của Ninh Nhất Tiêu mà uống nước.
Ninh Nhất Tiêu thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Hắn của sáu năm trước lúc nào cũng cần phải dùng đến một vẻ ngoài thân thiện để ngụy trang đi sự lạnh nhạt trong lòng, cho nên hắn rất mâu thuẫn, đồng thời với lúc căng thẳng, hắn lại không quan tâm gì cả, không quan tâm gì cả nhưng mà lại có một cuộc sống rất mệt mỏi. Sau này gặp lại, sự lạnh nhạt của Ninh Nhất Tiêu biểu hiện ra rất trực quan và cũng rất biệt nữu, nhưng theo thời gian sống chung của bọn họ, hắn hình như cũng dần để lộ ra tình cảm và duc v0ng của một con người, có lúc hắn cũng sẽ giống như một đứa con nít mà thích mấy trò đùa nhây ấu trĩ.
Bước vào những giai đoạn khác nhau của hắn là những thử thách khác nhau mà Tô Hồi phải đối mặt trong cuộc đời.
Cậu có thể ngay lập tức bắt được linh hồn đang chìm xuống của Ninh Nhất Tiêu chỉ trong một ánh nhìn giao nhau, cậu cũng có thể thông qua hắn nhìn thấy được sự mất kiểm soát và đắm chìm của mình như đang soi gương vậy. Mỗi một cái ôm cái hôn vừa là xâm nhập bộ phận yếu ớt nhất của đối phương, vừa là sự chữa trị.
Bọn họ không còn nhắc tới bản thân trong quá khứ nữa, nhưng mà những lúc lung lay sắp đổ lại trở nên ổn định hơn vì có sự tồn tại của đối phương.
Ý nghĩa của yêu nhau có lẽ chính là để thay đổi.
“Lại nhìn anh nữa rồi.” Ninh Nhất Tiêu nhận ra vậy thì cười một cái.
Tô Hồi đặt li nước đã uống hết xuống, cậu bước tới ôm hắn một cái thật lâu.
“Sao vậy?” Ninh Nhất Tiêu xoa đầu cậu.
“Không gì cả, chỉ là thích anh thôi.”
Tô Hồi chỉ hi vọng hắn vĩnh viễn không cần đến sự lạnh nhạt để che giấu đi sự bất an và cô đơn của chính mình.
Hi vọng hắn có thể vui vẻ.
Chỉ kí mỗi lên di chúc của mẹ để lại vẫn chưa đủ để kế thừa toàn bộ di sản đô, Tô Hồi về nước rồi dưới sự chỉ dẫn của luật sư Trần, cậu lại tới ngân hàng và nơi tín thác để làm rất nhiều những thủ tục. Cho dù không tính vào những căn nhà kia thì chỉ với mỗi phần quỹ tín thác giá trị trên trời mà mẹ để lại cũng đủ để cậu sống một đời không lo không sầu, nhưng mà những tài sản này được chuyển nhượng sang tên cậu cũng đã gián tiếp hại chết mẹ của cậu, cho nên nó cũng không thể làm cho Tô Hồi vui lên được.
Điều duy nhất đáng để mừng là cậu cuối cùng cũng có thể trả hết tất cả các khoản nợ trong một lần. Tô Hồi sửa soạn lại các khoản tiền rồi tính toán kĩ càng từng khoản tiền mượn để trả của bà ngoại xong rồi lại trả hết từng phần đó.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả của Ninh Nhất Tiêu nữa.
“Em biết là anh không muốn nhận.” Giọng của Tô Hồi rất chân thành, “Nhưng mà trước đó đã nói là mượn rồi thì cũng không thể bởi vì anh là bạn trai em mà qua loa cho xong được.”
Ninh Nhất Tiêu ngược lại cũng không từ chối trực tiếp mà chỉ hỏi lại một câu, “Nhưng mà bạn trai anh sáu năm trước đã trả nợ thay anh hết rồi, giờ thì phải tính thế nào?”
Tô Hồi có hơi ngạc nhiên, “Sao anh lại biết vậy?”
Ninh Nhất Tiêu nhướn mày, “Anh chỉ nằm viện có hơn nửa năm chứ không phải chết rồi, những người đó muốn tìm rắc rối cho anh thì quá đơn giản, nhưng mà bọn họ đều không tới, rõ ràng là đã thu xong rồi. Trên thế giới này trừ em ra thì còn có ai lại đại phát từ bi giúp một thằng nhóc nghèo như anh một hơi trả hết cả 20 vạn đây.”
“Vậy mà anh còn cảm thấy em không thích anh?” Tô Hồi mím môi cười lên như một đứa con nít, cậu tới gần ngồi lên chân hắn, hai tay thì gác lên vai hắn rồi hôn lên khóe mắt của Ninh Nhất Tiêu.
“Anh không phải là một thằng nhóc nghèo, anh là một đại tổng tài.”
Ninh Nhất Tiêu ngước mặt lên, hắn không có chút biểu cảm gì mà nói, “Chữ đầu tiên thì anh nhận.”
(Đại là lớn ấy, gì lớn thì mình hông biết.)
“Ninh Nhất Tiêu, anh thật sự không đàng hoàng tí nào.”
“Cái này anh cũng nhận.”
Cách triển lãm cá nhân chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, Tô Hồi gần như bị nỗi lo âu nhấn chìm mất.
Cậu rơi vào một cảnh địa quỷ dị, vừa tràn đầy ý tưởng vì chứng hưng cảm nhẹ, vô cùng năng suất, không biết mệt là gì, nhưng mà đồng thời cũng vô cùng lo lắng tác phẩm của mình liệu có khi nào không được người khác yêu thích, sợ tất cả những gì mà cậu làm đều là rác, không đủ để lấy ra trưng bày một cách đường hoàng được.
Cậu là càng lo lắng hơn bản thân mình có khi nào lại đột nhiên rơi vào kì trầm cảm vào lúc quan trọng không, để rồi lại phá hỏng mọi thứ.
Ý nghĩ thế này đã hiện lên vô số lần từ lúc còn đang xử lí chuyện của Quan Thành, mấy ngày về nước kia cậu cũng như thế, Tô Hồi cảm nhận được trạng thái của mình rõ ràng là không ổn định, sợ chỉ mới đó thôi mà cậu sẽ bị đẩy vào vách sâu cảu kì trầm cảm.
Kì hưng cảm lần này tới quá dài.
Tô Hồi rất muốn nó có thể tiếp tục kéo dài, thậm chí vào lúc chuông báo tới giờ uống thuốc cậu lại sinh ra ý nghĩ muốn đổ hết mấy viên thuốc trong lòng bàn tay đi, cậu thật sự không muốn rời khỏi trạng thái hưng cảm nhẹ này.
Nhưng mà nghĩ tới lời dặn dò của Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi vẫn không làm như thế, cậu vẫn nghe lời mà uống thuốc.
Bởi vì trước đó phải tạm thời về nước nên có rất nhiều việc Kesha đều tự mình làm, sau khi về thì bọn họ lại gặp nhau mấy lần để thảo luận tiến triển công việc, hiệu suất của Kesha rất cao, cơ bản là đã làm gần xong mọi chuyện rồi.
“Hoạt động lần trước mà cậu tham gia ấy, độ thảo luận ở trên mạng quá cao nên có mấy bên đầu tư trước đó mới từ chối tôi xong lại chạy tới tìm tôi, nói là hi vọng có thể hợp tác lâu dài, bọn họ rất bàng lòng ủng hộ cho chúng ta mở triển lãm tuần hồi.”
Tô Hồi vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy bất lực, “Sao tôi có cảm giác như là dựa vào mặt để nuôi sống nghề nghiệp chính thế này.”
Kesha bật cười, “Tôi cũng lần đầu tiên gặp phải tình hình như thế này, nói không chừng cậu còn có thể đi sâu vào phát triển luôn nghề phụ của cậu cũng được đấy.”
Nói đùa vài câu xong lại chuyển chủ đề xong chuyện chính. Kesha làm việc vừa rất nhanh chóng cấp tốc lại vừa vô cùng cẩn thận, trong lời của cô không ngừng nhấn mạnh tới ngày đầu tiên của triển lãm.
“Hôm đó sẽ có nhiều các nhà báo tới thăm lắm, tôi đã xếp một buổi phòng vấn tập thể nhỏ rồi, cũng đã lấy được một vài câu hỏi trước đó, cậu có thể chuẩn bị trước xem, miễn cho lúc đó lại sượng quá.”
Cô chuyển tập văn kiện cho Tô Hồi, “Đây là sổ tay để đối phó với tình hình khẩn cấp, cậu cũng có thể xem trước xem, bên trong là những tình huống mà tôi nghĩ là có khả năng xảy ra nhất, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết, nhưng mà không dùng tới là tốt nhất.”
“Ngày mai chúng ta kiểm tra lại tất cả các thiết bị trong hội trường một lượt rồi thử diễn tập trước một lần xem sao, ngàn vạn lần không được có sai sót đâu đấy.”
Tô Hồi đã sắp áp lực vượt giới hạn rồi, nhưng mà bề ngoài trông cậu vẫn có vẻ bình tĩnh, cậu gật gật đầu, “Được.”
Buổi chiều, cậu cũng gửi tin nhắn tới cho Sean đã lâu rồi không trò chuyện.
[Eddy: Lâu rồi không gặp! Tôi gần đây sắp mở triển lãm cá nhân đầu tiên ấy, tôi rất muốn mời cậu tới xem, thời gian của cuộc triển lãm này sẽ kéo rất dài, cậu có thể đợi khi nào rảnh rồi tới xem cũng được. Tôi muốn tặng cho cậu một tấm vé mời vào cửa, không biết là cậu có thể nhận hàng tới được không?]
Mười phút sau, cậu nhận được câu trả lời.
[Sean: Thật vậy sao? Chúc mừng cậu nhé. Triển lãm cá nhân của cậu tôi đương nhiên là sẽ không bỏ lỡ rồi, cực kì vinh hạnh có thể nhận được lời mời của cậu.]
Hắn cho một địa chỉ, điều khiến cho Tô Hồi cảm thấy bất ngờ là địa chỉ này cũng chính là ở New York.
[Eddy: Cậu gần đây đang ở New York sao? Do dọn tới đây rồi hay là đang có công việc ở bên này?]
[Sean: Gần đây đang có công việc ở N, đây là địa chỉ nhà của bạn tôi, cậu cứ gửi tới cho cậu ta đi, cậu ta rồi sẽ đưa lại cho tôi.]
[Eddy: Được ngay đây! Tôi mong cậu tới xem lắm đấy, nếu như được thì có thể để lại lời nhắn cho tôi, tôi đã chuyên môn để một hộp thư kiến nghị ở bên cạnh tác phẩm cuối cùng đó! Như vậy thì tôi đọc xong lời nhắn của cậu là sẽ biết cậu tới rồi.]
[Sean: Tôi nhất định sẽ tới xem.]
Tô Hồi rất là vui, bởi vì kết duyên với nhà sưu tầm đặc biệt này qua tác phẩm “Mạng lưới”, nên Tô Hồi đã vẽ thêm một con bướm trong thiệp mời cho han, còn viết thêm một chữ For Sean, nhưng mà trừ đó ra thì cũng không khác mấy so với những tấm thiệp mời khác.
Tấm thiệp mời duy nhất tạo thành từ thủ công thì chỉ có một tấm mà thôi, cái này là để cho Ninh Nhất Tiêu, cậu tốn rất nhiều thời gian vừa cắt giấy vừa gấp giấy, tối qua mới hoàn thành xong.
Cậu nhân lúc Ninh Nhất Tiêu ngủ say mà nửa đêm ngồi dậy đặt tấm thiệp bên gối của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hồi đang vờ ngủ nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đã ngồi dậy, trong tay đang cầm tấm thiệp mời mà cậu tự làm thủ công ra.
Khác với những tấm thiệp giấy đơn giản kia, cái mà cậu làm cho Ninh Nhất Tiêu có hiệu ứng lập thể, mở ra theo dấu gập đôi của thiệp là có thể nhìn thấy bên trong lộ ra một thùng giấy nhỏ, bên trong chứa một con mèo con màu trắng mà một chú chó Doberman trông vô cùng giống với Kem.
Trên thùng giấy có ghi chữ S&N.
Cậu hơi hơi híp mắt lại, chỉ sợ bị phát hiện ra, nhưng mà nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu hình như rất thích tấm thiếp này, hắn gấp vào rồi lại mở ra, cứ lặp lại như vậy nhiều lần, hắn lại còn đặt sát trước mắt cẩn thận quan sát con mèo con và chó con ở trong.
“Làm kiểu gì thế…”
Ninh Nhất Tiêu ngắm nhìn một lúc rồi mới đặt tấm thiệp lên tủ đầu giường, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tô Hồi.
Tô Hồi lập tức nhắm mắt lại giả ngủ, cậu chỉ cảm thấy cánh tay lộ ra bên ngoài bị hôn lên một cái, trên cổ cũng bị hôn một cái, cảm giác rất lành lạnh.
Sau đó Ninh Nhất Tiêu liền rời giường, hắn thong dong mà để lại một câu.
“Em còn giả vờ ngủ nữa thì anh sẽ trói em vào giường.”
Tô Hồi lập tức tỉnh lại.
Như vậy không được đâu, giờ là ngày cuối cùng trước khi triển lãm rồi, Kesha sẽ đá cửa vào nhà mất.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu cũng chỉ đùa mà thôi, sau khi cậu nghe lời chịu dậy thì hắn cũng chỉ bước tới đụng trán cậu một cái.
“Công việc của anh hôm nay có hơi nhiều, chắc bận lắm, có thể là không trả lời tin nhắn em ngay được.”
“Không sao cả, anh là đại tổng tài mà. Chuyên tâm làm việc đi, không cần phải nhớ em.”
Tô Hồi sau khi rời khỏi nhà thì nhận được một cuộc điện thoại từ Lion gọi tới, nói là thằng nhóc Mike trước kia có xung đột với cậu lại tới khoa nghệ thuật gây chuyện nữa.
“Anh tới muộn một chút đi, hoặc là cứ dứt khoát đừng tới nữa, bọn em sẽ đưa bộ phận nối ghép cuối cùng của anh qua đó cho.”
“Không sao đâu, tôi đang trên đường đi rồi.”
Tô Hồi sợ chỉ có mấy người bọn họ ở đó sẽ gây sẽ xung đột lớn hơn, nên cậu lập tức tới đó.
Trên đường đi cậu còn nhận được điện thoại của học viện.
“Chào cậu, bọn tôi là văn phòng hành chính của học viện, tối qua bọn tôi có nhận được một đơn báo cáo, đối phương nói rằng tư cách trợ giảng của cậu không hề phù hợp với tiêu chuẩn của học viện, cho rằng là giáo sư White đã cho cậu đãi ngộ đặc biệt nên yêu cầu học viện tiến hành điều tra.”
“Có ý gì?” Tô Hồi xuống xe rồi bước vào tòa giảng khoa nghệ thuật, “Tư cách trợ giảng của tôi đã qua kiểm duyệt của học viện rồi, không có tồn tại bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào cả.”
“Những thứ này bọn tôi sẽ điều tra, hôm nay chỉ thông báo cho cậu thôi. Ngoài ra, bọn tôi đã điều tra thấy giấy kiểm chứng công việc của cậu đã quá hạn, hơn nữa người báo cáo đã cung cấp với bọn tôi về lịch sử bệnh tâm thần của cậu…”
Cảm xúc của Tô Hồi bỗng dưng dâng trào lên, cậu nhịn không được mà cắt ngang, “Lịch sử bệnh tâm thần của tôi sao? Điều này tôi tưởng là mọi người trong học viện đều biết cả rồi, từ giáo sư cho đến học sinh, tôi chưa từng giấu sự thật tôi là một người bệnh rối loạn lưỡng cực với bất cứ ai cả.”
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lúc rồi nói, “Xin cậu hãy bình tĩnh, chúng tôi chỉ là cần cậu phối hợp điều tra thôi nên báo với cậu một tiếng, mong là cậu hiểu cho.”
“Tôi sẽ phối hợp, nhưng mà hợp đồng tuyển dụng của học viện không hề viết không tuyển người bệnh tâm thần, nếu như có thì tôi lúc đó đã không được nhận vào.”
Tô Hồi cúp điện thoại, cậu bình tĩnh lại trong tháng máy một lúc, cậu cảm thấy triệu chứng hưng cảm của mình đã rõ rệt hơn rồi, cậu không thể khống chế được cảm xúc nữa.
Cậu hít thở sâu vài cái định ổn định tâm trạng lại.
Sau khi ra khỏi thang máy, cậu nghe thấy tiếng tranh cãi ở bên kia hành lang nên tới đó xem, đúng như những gì cậu nghĩ, bọn Lion và Mike đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Tô Hồi sắp bị nỗi lo âu làm cho thở không ra hơi, cậu nén lại cảm xúc mà bước tới trước kéo bọn họ ra, còn mình thì chắn lại trước mặt các học sinh của cậu.
Cậu nhìn vào khuôn mặt của Mike, “Mới sáng sớm đã chạy tới đây, cậu có chuyện gì?”
Mike cười hừ một tiếng, vừa mở miệng ra thì vẫn là những lời nói kì thị chủng tộc kia, làm cho người ta cảm thấy phiền chán.
“Đừng tưởng là sau lưng mày có cái ông già White kia là mày có thể thích làm gì thì làm! Thứ chink đáng chết.”
(Chink là một từ kì thị người Trung Quốc, hoặc có thể là chỉ cả người Đông Nam Á và Đông Á.)
Mấy học sinh phía sau nghe thấy cái từ nhục mạ này thì lập tức muốn xông lên, nhưng mà lại bị Tô Hồi cản lại.
Cậu quay đầu lại nhìn mấy vết thương trên mặt mấy cậu học sinh, sau khi xác nhận xong thì lấy điện thoại ra, không chút do dự mà báo cảnh sát, “Chào anh, chỗ tôi đây có người gây gổ đánh nhau, đúng vậy…”
Mike lập tức muốn giơ tay ra giật lấy điện thoại của cậu, nhưng mà lại bị một tay khác của Tô Hồi hất ra, “Không sai, cậu ta bây giờ còn định ra tay với tôi, chuẩn bị thực thi hành vi bạo lực.”
Nghe thấy bên cảnh sát hỏi trạng thái của đối phương thế nào thì Tô Hồi đánh giá Mike mọt lượt, “Trông có vẻ không được bình thường lắm, hình như mới cắn thuốc.”
Mike vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi, nó quay lại nhìn mấy người đi theo mình gây chuyện phía sau rồi trao đổi ánh mắt mấy cái, bỏ lại một câu nhục mạ rồi rút đi.
“Mày đợi đó.”
Tô Hồi thấy bọn họ rời đi rồi thì báo vị trí của học viện nhiếp ảnh vào trong điện thoại rồi cúp máy.
“Mấy cậu không sao chứ?”
Mấy học sinh đều lắc đầu, chỉ đang không phục với chuyện vừa rồi.
“Nó chỉ đang đỏ mắt với chuyện anh sắp mở triển lãm cá nhân thôi, muốn nghĩ cách tới làm loạn.”
“Đúng vậy, mấy ngày trước em còn phát hiện thấy ổ khóa cửa phòng làm việc bị đập, may là tác phẩm không sao cả, đã chuyển ra ngoài rồi.”
“Nó vừa nãy còn dựa vào chỗ chống lưng làm càn làm quấy đấy!”
Nghĩ tới cuộc gọi thông báo điều tra trước đó không lâu mới nhận được, và còn cả chuyện Mike lần trước chạy tới phòng làm việc ở khoa nghệ thuật tới phá rối, tất cả dường như đều đã hiện dấu vết. Trừ cái tên trước đó mới kết thù xong thì không còn người thứ hai nào mất kiên nhân như vậy, chạy đi báo cáo trước khi triển lãm mở cửa.”
Tô Hồi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy cửa phòng làm việc có dán lên mấy tờ giấy với lời nói sỉ nhục, cậu xé hết xuống rồi vo thành một cục vứt vào trong sọt rác gần đó rồi cúi đầu mở cửa phòng làm việc ra.
Sau khi vào, cậu đi thẳng tới trước một cái thùng lớn, đây đều là những thứ thu dọn xong từ trước đó. Tô Hồi đếm qua bộ phận trang trí ở trong đó rồi gọi điện thoại cho Kesha gọi nhân viên phục vụ vận chuyển tác phẩm trưng bày chuyên nghiệp sang.
Mắt nhìn mấy bộ phận cuối cùng được chuyển đi, Tô Hồi mới yên lòng mà đóng cửa phòng làm việc lại.
Cậu định đi một chuyến tới phòng làm việc lãnh đạo của học viện trước, xem xem bọn họ rốt cuộc định điều tra thế nào, ít nhất thì cũng không thể làm lỡ chuyện chính của cậu ngay lúc quan trọng được, càng không thể để giáo sư White dây dưa vào đây.
Tô Hồi bước ra rồi nói với mấy học sinh ở bên ngoài, “Tôi tới hội trường đây, mấy cậu đi học trước đi, chiều nay gặp ở hội trường nhé.”
Lion nhìn cậu thêm mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn không được mà quan tâm, “Anh không sao chứ? Đừng có để nó làm ảnh hưởng.”
“Không sao đâu, nó không xứng.” Trong giọng của Tô Hồi lộ ra một chút sự phiền tức khó khi gặp, cậu giơ tay vào trong túi tìm một điếu thuốc lá thơm ra đốt lên hút một ngụm rồi đi tới cuối hành lang tới dương dài, cậu nhả một hơi khói trắng xám ra.
Một nỗi nhớ nhưng một cách sốt sắng dâng lên như là động vật nhai cỏ vậy, nó không ngừng nhai cắn lên con tim cậu, rõ ràng cậu đã bảo hắn phải chuyên tâm làm việc rồi mà.
Nhưng mà cậu đột nhiên rất muốn có Ninh Nhất Tiêu ở bên cạnh.
Không làm cái gì cũng được, lên giường cũng được.
Dù gì cũng phải ôm chặt lại.