Kì nghỉ mà Tô Hồi xin nghỉ đa kết thúc, cho dù có không nỡ thì cậu vẫn phải từ vùng vịnh quay trở lại New York.
Lúc tới sân bay, cậu hiếm khi mà nhận được cuộc gọi tới từ lãnh đạo của học viện, nội dung cũng chỉ có hai điều: Một là nói với Tô Hồi rằng có một người lên kế hoạch độc lập cực kì có tiếng đã liên lạc với học viện giơ cành ô-liu muốn cùng với cậu hợp tác lên kế hoạch một buổi triển lãm cá nhân của Tô Hồi.
Tin tức thứ hai là học viện muốn cho cậu một vị trí để cậu ra nước ngoài học cao hơn.
Ý ngoài lời nói, Tô Hồi cũng đã hiểu được ý đồ của học viện rồi, vị trí này không đơn giản chỉ để học cao hơn mà là còn để qua lần học này để Tô Hồi có thể lấy được đủ tư cách tuyển nhận của học viên đối với công chức giảng viên để giữ cậu lại được.
Tô Hồi không trả lời có hay không, cậu ở lại mãi ở nơi này đại bộ phận là bởi vì có giáo sư White.
Bởi thế nên sau khi cúp điện thoại thì Tô Hồi đã gọi sang cho giáo sư White, giáo sư hình như còn nhận được tin tức này sớm hơn cả cậu.
“Chúc mừng con nhé, con sắp có triển lãm cá nhân đầu tiên của mình rồi, phải chuẩn bị tốt vào nhé.”
“Cảm ơn giáo sư.” Tô Hồi nghĩ tới việc học cao hơn của học viện đề ra thì cậu ngập ngừng nói, “Chỉ là, con không rõ cón có cần phải làm giống như những gì học viện nói là tới nước Anh học hay không nữa….”
“Đây chỉ là cách để bọn họ giữ chân con lại mà thôi.” Giáo sư White nói, “Sau này con sẽ còn nhiều cơ hội lắm, không cần phải vướng mắc trên một chức vị nào đó, không có một người sáng tác đồ trang trí nghệ thuật nào nhất định phải làm giảng viên trường đại học cả, càng huống chi học viện nghệ thuật với chủ nghĩa thực dụng thế này vốn đã không quá phù hợp với con.”
“Ở đây con cũng đã học được rất nhiều điều.” Tô Hồi không thể không thừa nhận.
Cho dù lúc đó cậu chỉ được nghe giảng ké mà thôi chứ không thật sự có tư cách được học tập ở đó.
“Eddy, lúc con được tự do thì con có thể đi tới bất cứ một nơi nào, học bất cứ thứ gì mà con muốn học.”
Tô Hồi đột nhiên nghĩ thông, cậu luôn nhận được những chỉ dẫn mà cậu cần nhất từ chỗ giáo sư White.
“Cảm ơn giáo sư.”
Lúc trở về lại New York thì Bella ngay lập tức đã hẹn gặp Tô Hồi.
Bọn họ đều rất bộn, bởi vậy nên chỉ ăn một bữa ăn đơn giản trong giờ trưa mà thôi.
“Trông trạng thái của cô có vẻ rất tốt.” Tô Hồi nhìn Bella, “Cả người cứ tỏa sáng lên ấy.”
Bella cười nói “Cảm ơn nhé”, “Từ lúc bên truyền thông đăng tin chuyện đính hôn giả đã được hủy bỏ thì tôi cuối cùng cũng không bị Chloe “bắt thóp” nẵ rồi, hơn nữa là chuyện đính hôn giả lần này tôi cũng kiếm được không ít món hời đấy.”
“Quỹ tín thác và bất động sản thì tôi không nhắc tới nữa, khoảng thời gian trước Shaw có cho tôi tài nguyên điện tử của anh ấy cho tôi, đây mới là điều mà tôi muốn nhất. Anh ấy vừa xây cầu bắc qua cho tôi là trang web điện tử của nhãn hàng của tôi cũng tạo dựng xong, lại còn thêm quảng cáo của cậu mới nổi như cồn lên nên bây giờ các trang mạng video ngắn lớn có nhỏ có đều đang học makeup theo và chụp hình theo, sản lượng hàng của mùa mới này cũng tăng lên gấp bốn lần, lần này bên cổ đông vui như lên trời ấy. Ba tôi cũng không còn giận tôi nữa, ai bảo con gái ông có bản lĩnh hơn mấy thằng con trai của ông cơ chứ?”
Nghe cô cả một tràng xong thì Tô Hồi cũng nhịn không được mà cười, “Bảo sao mà bây giờ cô lại bận việc tới thế, cơm trưa còn không ăn được một bữa đàng hoàng.”
Bella thở dài một hơi, “Tôi đã mấy ngày rồi không ngủ được đủ giấc rồi, gần đây lại có mấy dự án đồ cao định của mấy minh tinh nữa… không nói mấy này nữa, Eddy à, hôm nay hẹn cậu đi ăn thật ra là có mấy chuyện trong công việc cần bàn.”
“Gì thế?” Tô Hồi nhìn thấy cô lấy ra mấy tập văn kiện từ trong cái túi tote siêu lớn đó ra.
Bella đưa văn kiện sang, “Mới nãy tôi có bảo là quảng cáo của cậu nổi lắm mà đúng không, cậu không biết đấy, khoảng thời gian này tôi bị mấy cuộc gọi của mấy công ty người mẫu oanh tạc, bọn họ cứ hỏi tôi cậu là ai rồi định kí hợp đồng với cậu.
Tô Hồi nhận lấy xem, đó là thư mời hợp tác của mấy công ty người mẫu đó, những cái tên của công ty này đều rất quen mắt, đến cả một người ngoài giới như cậu mà cũng có từng nghe tới tên.
“Nhưng mà…” Tô Hồi không có để ý tới điều kiện mà bọn họ cho ra, “Tôi lúc đó chỉ là giúp cô một chút thôi chứ không có định sự bước chân vào cái ngành nghiệp này.”
“Tôi hiểu mà.” Bella nhún vai, “Tôi cũng chỉ là giúp truyền tin một chút mà thôi. Hơn nữa tôi cũng đã hiểu tính cách của cậu rồi, làm nghề này đúng là rất tiêu tốn sức lực của cậu.”
“Nhưng mà nếu như cậu muốn thử một cuộc sống khác thì cũng có thể hợp tác với tôi này, chỉ làm người mẫu chuyên thuộc của nhãn hàng này của tôi thôi tôi có thể cho cậu sự tự do và tiền công tốt hơn bọn họ rất rất rất nhiều lần, được không?”
Tô Hồi bật cười, “Sao tôi cứ thấy cô như đang dụ tôi vào tròng thế nhỉ? Đầu tiên là cho tôi biết ý hợp tác của người khác, biết là tôi sẽ không chấp nhận rồi mới đưa của mình ra.”
“Cậu thông minh quá đi mất, kĩ thuật đàm phán có chút xíu này của tôi cậu đều nhìn thấu hết cả rồi.” Bella chép miệng, “Nhưng mà tất cả đều do cậu quyết định hết, nếu như cậu muốn thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”
Bữa ăn trưa kết thúc, Bella vẫn đưa hết tất cả thư tỏ ý chuyển giao cho cậu còn định mời cậu đến tham gia tiệc thời trang tối của bên tạp chí thời trang của mẹ cô tổ chức, bảo là để Tô Hồi suy nghĩ xem.
Tô Hồi tới bệnh viện, trạng thái của bà ngoại trông có vẻ không tồi, thế mà bà đã có thể xuống giường đi bộ được, nhưng mà không thể đi quá lâu được, cho dù là thế thì Tô Hồi vẫn rất hài lòng.
Cậu phát hiện thấy trên tủ đầu giường của bà ngoại thế mà còn đặt cuốn tạp chí có bìa của cậu, nó đã bị lật cong mép rồi, trông có vẻ đã xem rất nhiều lần rồi.
Vậy nên Tô Hồi mới nói sự tiến triển trong công việc gần đây với bà ngoại, bà rất vui mừng.
“Tiểu Hồi của chúng ta sau này sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Tô Hồi dựa lên đầu gối của bà, “Bà cũng sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Bà ngoại không nhắc tới Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi cũng không có nói. Cho dù bây giờ bọn họ đang rất ngọt ngào nhưng mà chuyện chia tay trong quá khứ đã tạo thành chướng ngại tâm lí quá lớn trong lòng cậu, cậu khó có thể thẳng thắn chuyện tình cảm của bản thân mình với người nhà được, cho dù cậu biết rằng có thể nào đi nữa thì bà ngoại đều vẫn sẽ ủng hộ cậu.
Nhưng mà Tô Hồi vẫn rất canh cánh trong lòng.
Cho dù là sáu năm trước hay là bây giờ, việc có được Ninh Nhất Tiêu vẫn như là một giấc mơ mong manh dễ vỡ, Tô Hồi còn cẩn thận chăm sóc bảo vệ hơn cả trong quá khứ, cậu rất sợ nó sẽ vỡ nát lần nữa.
Cuộc đời của cậu lên voi xuống chó, từ lúc sinh ra đã có được mọi thứ cho tới khi mất đi tất cả cũng chỉ là chuyện trong một chớp mắt, cậu thật ra cũng không có đế ý danh lợi đến vậy, nhưng mà đoạn tình cảm này có thể có cơ hội thứ hai thì Tô Hồi cũng hi vọng bản thân có thể ngày càng tốt hơn.
Ít nhất là phải xứng đôi với Ninh Nhất Tiêu của bây giờ.
Dưới sự đề cử của học viện thì Tô Hồi cuối cùng cũng gặp mặt người lên kế hoạch độc lập tên là Kesha đó.
Đối phương là một cô gái người da đen thân hình cao ráo, mái tóc xoăn cột lại phía sau, tay chân thon dài, cô tô son màu hoa hồng, trông có vẻ còn giống như người mẫu hơn cả cậu.
Mà Kesha vừa mới nhìn thấy cậu đã vô cùng bất ngờ.
Lúc đó tiết trời ở New York hiếm khi mà xanh trong, bọn họ hẹn nhau ở trong Giáo đường Trinity ở trên phố Walls.
Năm giờ chiều, Kesha trong lúc đi bộ tới gần Giáo đường thì gần như là vừa nhìn đã nhận ra được Tô Hồi, cho dù trước đó cô căn bản là không biết được vị nghệ thuật gia này rốt cuộc trông như thế nào, bởi vì cậu rất là khiêm tốn.
Con phố đông đúc dòng người đi qua đị lại, ở bất cứ đâu cũng có thấy được những con người cần cù vừa mới tan làm, du khách và những tín giáo đồ rất thành khẩn. Trong cảnh tượng vội vã như thế, Tô Hồi ngồi ở trên một dải ghế dài bên cạnh Giáo đường phong cách Gothic, cậu im lặng đọc một cuốn sách, tay phải rũ xuống, trên ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá thơm, hơi khói quấn quanh người cậu.
Cậu mặc một cái áo măng tô màu nâu, mái tóc màu bạc trắng được cột lên một nửa được ánh mặt trời hoàng hôn của mùa xuân chiếu rọi lên, cả người cậu được phủ lên một lớp vàng kim nhạt màu cứ giống như sắp hòa vào làm một với tòa Giáo đường này.
Trực giác làm cho Kesha bước tới gần đi tới trước mặt cậu.
“Cậu là Eddy Sue đúng không?”
Tô Hồi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu có hơi mơ màng.
“Đúng vậy.”
Cậu gập sách lại rồi đứng lên nở một nụ cười rất dịu dàng.
Hai người tìm một vị trí ngoài trời của một quán cà phê nào đó nói chuyện.
“Cậu đoán xem vừa nãy đã xảy ra điều?” Kesha mới bắt đầu đã trò chuyện với một cách rất là “Mỹ”, “Tôi vừa nãy mới đi ngang qua màn hình quảng cáo của cậu.”
Mắt của Tô Hồi mở to lên, “Thật vậy sao?”
“Đúng rồi đấy, tuyệt đối đó là cậu đấy.” Biểu cảm của Kesha có hơi khoa trương trong cứ như một đứa con nít vậy, “Tôi vừa mới đi tới gần Giáo đường đã nhìn thấy cậu rồi, trong lòng tôi nghĩ rằng, không phải chứ, đừng nói với tôi là nhà nghệ thuật mà tôi sắp hợp tác lại chính là người ở trong quảng cáo thời trang đó nha.”
Tô Hồi bật cười, “Có phải cô cảm thấy như vậy không được tốt lắm không?”
Kesha lớn tiếng nói “No”, “Tôi cảm thấy tuyệt quá đi mất! Quá là ngầu lòi, ý của tôi là, cậu vừa là một nhà nghệ thuật đồ trang trí lại còn có một vẻ ngoài xuất chúng tới thế, nếu như mỗi một tác phẩm cậu đều đứng ở bên cạnh, tôi nghĩ là người đến xem triển lãm sẽ tăng gấp đôi.”
“Đừng nói thế.” Tô Hồi cảm thấy cô quá phóng đại, chỉ là phóng đại một cách khiến cho người ta thích.
“Lần trước ở triển lãm nhiếp ảnh của Chloe ấy, món đồ nghệ thuật trang trí đó đấy, tôi đã phải tới khách sạn Aldo xem suốt cả bốn lần.” Kesha bật lửa đốt điếu thuốc, đang định đặt bên miệng thì lại do dự hỏi Tô Hồi một cái: “Cậu không để ý chứ?”
Tô Hồi cười cười lắc đầu, “Không sao đâu.”
Kesha giờ mới hút một hơi rồi nhả khói ra, cô sảng khoái mà tiếp tục câu chuyện vừa rồi, “Đù má đỉnh thật.”
Nghe thấy cái từ “fuck1ng” này thì Tô Hồi nhịn được được mà bật cười, “Cảm ơn.”
Tính cahcs của Kesha rất thẳng thắn, cô lấy máy tính bảng ra cho cậu xem địa điểm mà cô chọn.
“Đây là những Hội trường Nghệ thuật mà tôi thấy cũng không tồi và có thể liên lạc được, hơn nữa bọn họ cũng rất vui lòng, nếu như được thì tôi hi vọng triển lãm lần này có thể làm thành một đợt triển lãm lâu dài, ít nhất là phải công khai được bốn tháng, thậm chí là tuần hồi. Đương nhiên mọi thứ đều nghe theo ý nguyện của cậu cả.”
Tô Hồi cẩn thận xem mỗi một nơi mà Kesha đã chọn, có một vài Hội trường Nghệ thuật mà cá nhân cậu rất yêu thích, tác phẩm của bản thân mình bây giờ có thể được đặt ở trong những nơi thế này đối mới Tô Hồi mà nói cứ như một giấc mơ vậy.
“Sao vậy?” Kesha phát hiện thấy cậu đang thẫn thờ.
“Không sao.” Tô Hồi cười một cái, “Những địa điểm này đều rất được, tôi đều thích cả.”
Kesha cười một cái như rất có thành tựu vậy, hàm răng cô trắng tới mức lóa mắt, “Tốt quá rồi, vậy lựa chọn cụ thể chúng ta còn phải kết hợp với tác phẩm nữa, cố hết sức đảm bảo được kết quả hoàn hảo nhất, có yêu cầu gì thì cậu cứ việc nhắc tới, chỉ cần tài nguyên tôi có thể liên hệ được thì tôi đều có thể cho cậu được.”
“Cảm ơn cô.”
“Không, tôi cũng phải cảm ơn cậu đây.” Kesha nói với cậu, “Tôi đã lâu lắm rồi không có tràn đầy nhiệt huyết với công việc của bản thân như thế này, chỉ lúc xem tác phẩm của cậu tôi mới được vậy.”
Nói xong thì cô giơ tay lên làm tư thế “high-five”.
Tô Hồi cười cười đập tay với cô một cái.
“Vậy chúng ta cùng nhau cố lên thôi.”
Từ lúc nhận công việc làm triển lãm này, Tô Hồi mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng làm việc.
Cậu hi vọng món quà sinh nhật mà mình tặng cho Ninh Nhất Tiêu có thể để làm tác phẩm trọng tâm nhất của triển lãm lần này, đó là điều là Tô Hồi mong chờ đã lâu cho nên cậu vô cùng cố gắng, gần như là làm việc không ngủ không nghỉ.
Thời gian nghỉ ngơi duy nhất là để gọi video với Ninh Nhất Tiêu.
“Công ty của anh sắp mở rộng xây dựng thêm khu vực, có thể là ở New York cũng có thêm phân khu nữa.”
Ninh Nhất Tiêu trong ống kính mặc một cái áo hoodie màu xám trắng trông rất thoải mái, hắn đội thêm một cái mũ lưỡi chai nữa làm cho Tô Hồi không khỏi mà nhớ tới dáng vẻ của hắn vào sáu năm trước.
Cứ giống như chưa từng có gì thay đổi cả.
Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy cậu thất thần nên cố ý nói: “Không chú tâm thế, đang nghĩ tới ai vậy?”
Tô Hồi hồi thần lại, “Nhớ anh chứ ai.”
“Nói dối.” Ninh Nhất Tiêu nói.
“Được thôi.” Tô Hồi thừa nhận, “Em đang nhớ tới Ninh Nhất Tiêu năm 21 tuổi.”
Ninh Nhất Tiêu thâm sâu khó lường mà gật gật đầu, “Hóa ra là vậy, xem ra anh phải nghĩ cách xuyên vượt thời không về đó thủ tiêu nó đi mới được.”
Tô Hồi bị hắn làm bật cười, cậu lại phá ngang cách nghĩ của hắn một cách rất nghiêm túc, “Không được đâu đấy, vậy Tô Hồi năm 20 tuổi sẽ chết mất.”
“Được thôi.” Ninh Nhất Tiêu giả vờ độ lượng, hắn nhướn mày một cái, “Vì mèo con nên mới bỏ qua cho nó đấy.”
Tô Hồi chia sẻ về tiến độ của triển lãm của mình, “Ngày nào của em cũng thật bận rộn, tuy là ngủ rất ít nhưng mà đã làm rất rất rất nhiều việc luôn đó, hơn nữa Bella cũng đã đồng ý chia sẻ tác phẩm trước đó cho triển lãm nên em không cần không cần lo lắng về số lượng tác phẩm nữa rồi. Anh nói xem em có nên liên hệ lại với nhà sưu tầm ẩn danh trước đó không nhỉ? Em thấy cậu ấy tốt lắm, nói không chừng cũng bằng lòng cho em mượn.”
Cậu một hơi nói rất nhiều điều, Ninh Nhất Tiêu cũng nghe rất chú tâm, hắn không ngờ câu chuyện xoay vòng vòng cuối cùng lại dừng lại trên đầu mình.
“Cái người tên Sean đó á hả?” Ninh Nhất Tiêu giả vờ suy nghĩ, “Em có thể hỏi cậu ta thử xem, nếu như cậu ta không bằng lòng thì cũng chịu thôi.”
“Em cảm thấy cậu ấy chắc là sẽ đồng ý, hơn nữa em cũng muốn mời cậu ấy tới tham gia triển lãm lần này nữa.” Tô Hồi lúc nói tới việc mà cậu thích làm thì mắt sẽ sáng lên, “Anh nói thử xem em phải thuyết phục cậu ấy thế nào mới được đây?”
Em không cần phải thuyết phục cậu ấy làm gì cả.
Ninh Nhất Tiêu tự trả lời ở trong lòng.
Hắn ngược lại phải nghĩ cách làm sao để hàm hồ qua chuyện.
Ninh Nhất Tiêu thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn trực tiếp nói rõ ra.
“Ninh Nhất Tiêu, hay anh cũng đến luôn đi, tuy là thời gian mở cửa rất dài, nhưng mà em muốn anh tới luôn ngày đầu tiên.”
Tô Hồi ngẩng đầu lên, giọng nói bất giác mà còn làm nũng hơn trước đó nhiều.
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Đương nhiên rồi, anh sẽ tới trước đó với em.”
“Tối qua cả đêm em đều không ngủ được, em phát hiện thấy có một cửa hàng 24 giờ nên đã vào đó mua cả mười mấy cuốn sách.” Tô Hồi tỏ vẻ rất áy náy, cậu thở dài một hơi, “Lãng phí quá đi mất.”
“Em có mang về hết được không? Anh bảo người tới giúp em.”
“Đây đâu phải trọng điểm đâu.” Tô Hồi cảm thấy Ninh Nhất Tiêu thật kì lạ.
“Thế trọng điểm là gì?”
Tô Hồi chép miệng, cậu rất ảo não, “Là lại tiêu tiền lung tung chứ sao nữa, tuy nói là em làm việc cho Bella cũng kiếm được không ít tiền nhưng mà tiêu sài như thế thật sự rất lãng phí.”
Dù gì thì cậu cũng có lúc rất thiếu tiền, lúc đó kì hưng cảm lại tái phát, cậu rất muốn đi mua đồ, nhưng mà không thể mua lung ta lung tung như tiểu thiếu gia kia được nữa, nhiều lắm cũng chỉ mua thanh chocolate mà cậu bình thường không nỡ ăn. Nhưng mà kì hưng cảm vừa qua thì cậu sẽ vì những những thanh chocolate đó mà cảm thấy hối hận.
“Mấy hôm trước em còn mua một đống màu vẽ, căn phòng này chứa không nổi nữa luôn.”
Ninh Nhất Tiêu lại bật cười, “Thì đổi căn nhà lớn hơn là được.”
“Ninh Nhất Tiêu, đầu óc của anh thật sự không được giống như người bình thường.”
“Giống em là đủ rồi.”
Kết thúc cuộc gọi video với Tô Hồi xong thì Ninh Nhất Tiêu đi bơi một tiếng, sau khi đi tắm xong thì hắn lại quay trở lại trước bàn làm việc xử lí công việc mới.
Hắn nhìn thấy được email mà Charles gửi tới, trong đó là video mà hắn yêu cầu trước đó.
Ninh Nhất Tiêu khôn có chút biểu cảm nào mà xem xong toàn bộ quá trình trả thù ông chủ nhà hàng bi3n th4i đó.
Những người đã từng có tội án này nhận tiền làm việc, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng nếu bị bắt giữ nên lúc đánh người biết đánh thế nào để vừa đau lại vừa có thể tránh khỏi những phiền phức không cần thiết ở mức tốt nhất.
Nhìn ông già đó bị vứt xuống dưới gầm giường và biểu cảm kinh hãi của ông ta mà Ninh Nhất Tiêu không có nhiều cảm giác gì cả.
Sự đồng cảm của hắn luôn rất ít.
Cho dù lí tưởng trọng tâm để bản thân mình sáng lập được công ty là để cho trí tuệ nhân tạo có thể thỏa mãn được nhu cầu tình cảm của con người, nhưng thực tế thì điều này đến hắn cũng không thể làm được.
Tô Hồi thì hoàn toàn ngược lại, sự đồng cảm của cậu hơn người khác, từ một người xa lạ cho tới một cây một cỏ cậu đều có thể đặt mình vào đó mà đồng cảm.
Cậu giống như là lối đi liên kết tình cảm của Ninh Nhất Tiêu đối với thế giới này.
Tất cả những người đã tổn thương Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu cảm thấy có trừng trị họ thế nào cũng không thể đủ được, chết còn dư tội, bởi vì cho dù hắn có cố gắng thế nào thì những tổn thương đó đã thật sự xảy ra, mỗi một vết thương đều bày ra ở đó đến bây giwof vẫn chưa lành lại.
Ninh Nhất Tiêu trả lời email, nói một câu cảm ơn với Charles rồi lại nhanh chóng nhận được cuộc gọi tới từ Charles.
“Đừng có vội vàng cảm ơn tôi, trừ cái này ra còn có cái khác nữa đây.”
“Cậu trước đó không phải là đã đưa tôi thông tin về một y tá à? Em của vợ tôi đúng lúc đang làm việc trong hệ thống y tế gia đình nên nhờ cô ấy giúp một tay, đúng thật là đã tìm ra được một vài dấu vết.”
Charles gửi tài liệu sang, “Cậu xem đi, đây là chủ thuê mà cô ta từng phục vụ cho, em vợ tôi đã liên lạc được với mấy chủ thuê trước đó, nghe bọn họ nói thì Danni này trước đó thật ra rất là giàu, sau này bởi vì không có tiền nên mới làm công việc y tá cho gia đình.”
Chắc là Từ Trị đã cắt đứt nguồn tiền cung cấp cho cô.
“Tôi từ chỗ chủ thuê đó đã lấy được số tài khoản ngân hàng của Danni, trong đó có một cái là tài khoản ngân hàng cá nhân của nhà nào đó, tôi nhớ cậu là người dùng cao cấp ở bên đó. Đây chắc cũng là một manh mối, bởi vì sau này cô ta có từng nhấn mạnh với chủ thuê rằng đừng gửi tiền lương vào trong tài khoản này rồi đổi thành một số tài khoản khác.”
Ninh Nhất Tiêu đã hiểu rồi.
Tấm thẻ này rất có thể là con đường giao dịch giữa Danni với Từ Trị, và cũng là một manh mối quan trọng.
Hắn ghi chép số tài khoản này lại rồi gửi cho trợ lí bên tài vụ.
“Tôi khuyên là cậu nên tìm cô ấy giáp mặt nói chuyện thử xem, dù gì thì bây giờ cô ấy cũng đang rất thiếu tiền, nói không chừng cũng sẽ bằng lòng vì ít tiền công mà chịu giúp cậu.”
Charles nói, “Dựa vào trực giác bao nhiêu năm nay của tôi thì tôi cảm thấy cô ta không phải xấu, cậu nghĩ xem, thật ra sau khi bệnh viện tâm thần kia đóng cửa thì Danni hoàn toàn có thể tù nhốt Eddy lại, tiếp tục đòi tiền ông cha kế kia, dù gì thì chỉ cần cậu ấy ở đó thì cô ta có thể có một nguồn tiền không dứt, nhưng mà cô ta hoàn toàn không làm như thế, chứng tỏ cô vẫn còn một ít lương tâm.”
Ninh Nhất Tiêu tán đồng điều này, “Cô ấy từ chối gặp mặt tôi, nhưng mà tôi sẽ bảo trợ lí tiếp tục liên lạc với cô ấy xem, để xem cô ra điều kiện thế nào.”
“Còn nữa là, tôi đã tìm người điều tra về cái người Từ Trị mà cậu nói, đúng là một nhân vật rất tài giỏi.”
Charles nói thẳng, “Cậu bây giờ đang ở trong giai đoạn lên thị trường, thật ra tôi không khuyên cậu bây giờ đi nhúng tay vào chuyện của ông ta, cậu biết đấy, điều này rất nhạy cảm, hơn nữa có rất nhiều chuyện không phải là cứ có tiền là làm được đâu.”
Ninh Nhất Tiêu đương nhiên biết điều đó, tài nguyên bây giờ hắn có hoàn toàn khác lệch với cái giới ở trong nước kia, tiền và quyền có thể móc nối nhưng có chưa bao giờ là quan hệ trùng điệp.
“Thời gian dài hay ngắn đều không quan trọng, nhưng mà tôi nhất định phải nhìn ông ta đi vào tù.”
“Cũng không phải là không thể.” Charles cười nói, “Tôi nhờ người bạn làm luật sư ở bên Trung Quốc giúp điều tra thử, cậu ấy nói gần đây thế lực nội bộ của bọn họ gần đây đang tranh đấu rất nghiêm trọng, đối với mỗi một vấn đề đều rất cân thận, nếu như thật sự bắt được thóp thì cũng có thể thử xem, chỉ cần cậu có thể đảm bảo giữ mình đứng bên ngoài.”
“Tôi hiểu rồi.”
Ninh Nhất Tiêu biết, bây giờ trừ việc tiếp tục điều tra Từ Trị thì hắn càng cần một lưỡi dao sắc bén thay mình vạch trần bộ mặt thật của Từ Trị ra.
Nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm thấy được một người nào phù hợp. Tô Hồi chắc chắn là không được, hắn thậm chí hi vọng rằng Tô Hồi sẽ không bị dính líu gì tới bất cứ một chuyện nào trong này, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Một lựa chọn không tồi đó chính là đối thủ cạnh tranh của Từ Trị, nhưng mà không nói tới việc Ninh Nhất Tiêu có thể liên lạc được tới người này hay không, cho dù có liên lạc được thì những quan hệ lợi ích trong này cũng vô cùng phức tạp, nói không chừng ngày nào đối phương đột nhiên đầu hàng thì mình ngược lại sẽ bị tổn thất nhiều.
“Đừng vội vàng, cứ thả dây dài câu cá lớn.” Charles cười nói, “Tôi trước đó có từng thay người thế này biện hộ rồi, lúc đó có thắng, vị khách này cũng tưởng là sẽ được kê cao gối ngủ không lo nữa, không ngờ mới mấy năm sau vẫn đi bóc lịch, ông trời cũng không cứu nổi. Con người một khi đã ngồi lên vị trí cao, thuận buồm thuận gió rồi sẽ làm ra rất nhiều chuyện sai trái, đến lúc đó quay đầu đã không còn kịp nữa rồi.
Muốn đi xa mà làm việc bất nghĩa chắc chắn sẽ tự hại bản thân.
Ninh Nhất Tiêu không phải là không hiểu điều này, nhưng mà hắn vẫn muốn càng nhanh càng tốt.
Sáng hôm sau vừa với họp xong với bên hợp tác, Ninh Nhất Tiêu quay lại phòng làm việc thì nhận được tin nhắn từ Cảnh Minh.
[Cảnh Minh: Tôi bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.]
[Cuồng công việc: Gì?]
[Cảnh Minh: Cậu nói Tô Hồi trong kì hưng cảm có h4m muốn mua đồ rất mãnh liệt, tôi trước đó còn không cảm thấy thế, cậu ấy trông không giống kiểu người như thế một chút nào, hơn nữa cậu ấy hình như cũng không có h4m muốn tiêu tiền gì cả.]
[Cuồng công việc: Em ấy mua đồ hơi khác biệt, không phải mấy kiểu hàng hiệu xa xỉ.]
[Cảnh Minh: Tôi đang định nói cái này đấy! Cậu đoán xem tôi phát hiện thấy cái gì?]
[Cảnh Minh: Chia sẻ đường liên kết]
Ninh Nhất Tiêu nhấn vào trang mạng vào anh ta gửi sang, đó là một trang mạng giao dịch đồ second hand, nói ra thì trang mạng này còn là một hạng mục nhỏ mà Cảnh Minh trước đó đã đầu tư.
Trên trang mạng có hiển thị một hạng mục tên là “Thu nhận thư”, người phát gửi là Tô Hồi.
Cậu muốn thu mua những bức thư mà người ta viết, không có bất cứ hạn chế và yêu cầu nào cả, những bức thư mình viết hay là thư nhận được thì đều thu, chỉ cần là thư viết tay, hơn nữa còn không hạn chế số lượng, càng nhiều càng tốt.
Ninh Nhất Tiêu nhìn những dấu kí tự mà Tô Hồi trong lúc hưng cảm hay dùng trên phần thông tin mô tả của trang này, hắn không khỏi mà cong khóe miệng lên.
[Cảnh Minh: Cậu nói xem cậu ấy mua mấy thứ này làm gì nhỉ?]
[Cuồng công việc: Đương nhiên là có đạo lí của em ấy rồi.]
[Cảnh Minh: Cậu còn không đi quản xem nghệ thuật gia nhỏ nhà mình đi!]
[Cuồng công việc: Nghệ thuật gia nhỏ hứng lên còn đi mua cả voi, cái này có là gì, vui là được rồi.]