Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 71




Trông giữ ở bệnh viện suốt hai ngày trời, bà ngoại cuối cùng cũng thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Bác sĩ chữa trị chính trao đổi với cậu về tình hình của bà ngoại, ông nói với cậu là chỉ cần bà ổn định được qua giai đoạn này thì hệ miễn dịch của bà sẽ dần dần khôi phục lại, tất cả mọi thứ đều đang phát triển tới một phương hướng tốt.

Con tim thấp thỏm của Tô Hồi bây giờ mới dần dần yên tâm.

Hai ngày nay cậu gần như là không ngủ được, hộ công khuyên cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi nhưng mà Tô Hồi lại không đồng ý, cậu chỉ muốn canh giữ bên bà ngoại rồi đợi bà tỉnh lại thôi.

“Bà sao có thể tỉnh lại nhanh đến thế được, cậu đừng có như vậy, thời tiết hình như đã trở nên ấm hơn rồi, Eddy cậu về nhà thu dọn lại lấy cái chăn hỏi mỏng hơn một chút qua đây rồi thuận tiện mang luôn cả mấy thứ mà bà thích ăn tới nữa, lúc bà tỉnh dậy thì sẽ có cái ăn được.”

Nghe thấy y tá nói như vậy thì Tô Hồi mới chịu đồng ý rời khỏi phòng bệnh rồi ngồi xe trở về căn nhà nọ.

Trong lòng của cậu có chút bất an, trên đường về lại có hơi lo lắng về khó khăn trong công việc của Ninh Nhất Tiêu, nhưng mà cái ngành này cậu không hề am hiểu và cậu cũng không có nguồn lực nào để giúp đỡ hắn được cả.

Tô Hồi định gọi điện thoại cho Ninh Nhất Tiêu nhưng mà lại sợ làm phiền hắn làm việc, nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn thôi.

Trở về tới nhà cậu vừa mới mở cửa ra thì đã nhìn thấy Kem lập tức tới chào mừng cậu nên cậu ngồi xổm xuống ôm nó lại, vu0t ve lên đầu nó, “Kem ngoan quá đi, tao bỏ đồ ăn cả hai ngày cho mày rồi đấy mày đã ăn hết chưa?”

Cậu vừa nói vừa đứng dậy thay giày nhưng lại đột nhiên phát hiện thấy đôi giày của Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu đang ở nhà à?

Tô Hồi nghĩ là có lẽ hắn quay về nhà ngủ bù hoặc là làm việc ở nhà gì đó, cậu bước tới phòng khách nhưng mà cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Kem thì trực tiếp chạy thẳng lên lầu giống như là đang ám chỉ cho Tô Hồi rằng chủ nhân của nó đang ở tầng hai vậy.

Nên Tô Hồi cũng bước lên tầng, đi ngang qua lối đi tới được căn phòng ngủ trống không đó, quả nhiên Ninh Nhất Tiêu đang ngồi ở trên sô pha.

Nhưng mà trông hắn có vẻ không được tốt lắm, hắn cong lưng ngồi, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay đang đỡ lấy trán có vẻ như đang rất mệt mỏi.

“Ninh Nhất Tiêu?”

Tô Hồi nhẹ giọng gọi tên của hắn rồi bước tới, cậu ngồi quỳ nửa chân trước mặt Ninh Nhất Tiêu cẩn thận mà xoa vuốt lên cánh tay hắn, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao vây? Có phải là chuyện trong công việc vẫn chưa giải quyết được không?”

Ninh Nhất Tiêu không lặp tức trả lời lại cậu.

Hắn trông có vẻ rất buồn bã khiến cho Tô Hồi cũng đau lòng theo, cậu định thử an ủi hắn, “Mấy hôm nay chắc là anh đã mệt lắm rồi. Có chỗ nào không thoải mái không? Em xoa bóp cho anh nhé, được không?”

Vừa nói xong Ninh Nhất Tiêu đã cúi người xuống ôm Tô Hồi lại.

Tô Hồi khựng lại, cậu cũng giơ tay lên đặt lên lưng của Ninh Nhất Tiêu, cậu vuốt xoa cho hắn thật nhẹ nhàng qua một lớp áo len mềm mại, vì để cho Ninh Nhất Tiêu nhanh chóng khôi phục lại nên Tô Hồi cười một cái rồi dỗ hắn, “Em biết mà, anh chắc là đã nhọc lắm, vất vả cho anh rồi, ôm cái nè.”

Tô Hồi biểu hiện ra ngoài như một con mèo con dịu hiền vậy, cậu tới gần sát hắn, rõ ràng bản thân cậu cũng đã chồng chất vết thương rồi nhưng mà vẫn cố sức an ủi hắn.

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên hiểu ra vì sao hôm gặp lại Tô Hồi lại dè dặt hỏi hắn điều liên quan tới bức thư đó.

Hóa ra cậu căn bản không nhắc tới những bức thư mà Quý Thái Lữ đưa cho hắn xem mà là những bức thư cậu viết hết ngày này qua tháng khác trong thời gian tăm tối không thấy ánh sáng lúc cậu bị nhốt ở bệnh viện tâm thần.

Vấn đề làm khó Ninh Nhất Tiêu suốt cả sáu năm qua cuối cùng cũng tự tan vỡ vào lúc nhìn thấy nội dung của những bức thư này.

Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Hồi thật ra không thật sự thích hắn mà chỉ là do cảm xúc nhất thời trào dâng lên mà thôi, nhìn có vẻ như cậu đã yêu nhưng thật ra chỉ là những triệu chứng bệnh phát tác mà thôi. Chính bởi vì Tô Hồi không có yêu hắn tới vậy nên mới dễ dàng bỏ đi, biến mất một cách triệt để như vậy.

Mà hắn từ lúc sinh ra đã bị người cha ruột thịt của mình bỏ rơi, mẹ hắn cũng im hơi lặng tiếng bỏ đi, hắn chưa từng gào rống chỉ trích với những người bỏ rơi hắn như một đứa trẻ, hắn từ sớm đã học được cách im lặng chấp nhận. Đến cả khi gặp lại được Tô Hồi hắn cũng không thể nào đòi hỏi một lí do vì chuyện của năm xưa một cách mất thể diện như vậy được.

Tô Hồi cũng như thế, cậu tưởng rằng hắn đã nhận được những bức thư đó, tưởng rằng hắn không trả lời lại thư của cậu, tưởng là hắn không muốn gặp cậu, không muốn cứu cậu, nhưng mà tới khi gặp lại nhau thì Tô Hồi cũng chỉ dám khẽ hỏi một câu, bị hắn đánh trống lảng đi thì cậu cũng không dám nhắc lại nữa, thậm chí còn không dám để lộ ra bất cứ sự buồn bã và thất vọng nào.

Bọn họ suýt chút nữa là bỏ lỡ mất nhau lần thứ hai.

Ninh Nhất Tiêu mới nghĩ thế đã thấy đau, mỗi một chữ mà Tô Hồi viết đều giống như một con dao mềm cứa lên tim hắn.

“Anh xin lỗi.”

Nghe thấy Ninh Nhất Tiêu nói như vậy thì Tô Hồi không hiểu làm sao, cậu thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

“Tại sao phải nói lời này?” Giọng của cậu rất khẽ và cũng rất dè dặt, “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Cậu định đứng dậy kéo luôn cả Ninh Nhất Tiêu lên, “Anh chắc là không ngủ đủ nên khó chịu lắm, em ngủ với anh một lúc nhé được không?”

Ninh Nhất Tiêu không ngăn cản, hắn đi theo Tô Hồi vào trong phòng ngủ để mặc cho cậu kéo chăn ra cho hắn nằm xuống.

Rồi Tô Hồi cũng nằm lên trên đường đối mặt với Ninh Nhất Tiêu, cậu dựa tới gần lấy mắt kính của Ninh Nhất Tiêu xuống, cậu giơ tay lên xoa lên sống mũi của hắn, ngón tay chạm lên mí mắt của hắn một cái như định bảo hắn nhắm mắt lại vậy.

“Em ru anh ngủ nha.” Tô Hồi nói nhỏ, “Em từng ru cho Kem ngủ rồi, nó ngủ nhanh lắm.”

Ninh Nhất Tiêu bị lời nói của cậu làm cho bật cười, khóe miệng hơi hơi giương lên rồi lại rơi xuống.

Tô Hồi nhẹ nhàng vỗ lên vai lưng của hắn rồi nhỏ giọng lặp lại, “Ngủ đi, ngủ đi nào, tỉnh dậy xong thì không còn bất cứ buồn phiền nào nữa, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.”

Ninh Nhất Tiêu mở mắt ra nhìn cậu, “Tô Hồi.”

“Hửm?”

“Sáu năm nay em cũng tự an ủi bản thân như vậy sao?”

Tay của Tô Hồi khựng lại, cậu ngẩn người ra một lúc.

Nghe thấy Ninh Nhất Tiêu nhắc tới sáu năm thì trái tim của cậu bỗng giật thót, nhất thời cậu không biết nên nói cái gì.

Ninh Nhất Tiêu nắm lấy tay của cậu, hắn nhíu mày lại, “Tô Hồi, anh không phải không muốn đi gặp em, anh thật sự rất giận em nhưng mà anh chưa từng nghĩ tới việc bỏ em lại.”

Tô Hồi nhíu mày, trong ánh mắt cậu dần dần nổi lên màn sương mờ mịt.

Cậu không hiểu cho nên cũng không nói gì cả.

“Anh chưa từng nhận được thư mà em viết, không từng nhận được dù chỉ một bức.”

Trong mắt của Ninh Nhất Tiêu rất hiếm khi xuất hiện sự ủy khuất và đau khổ, nhưng cảm xúc này không hề liên quan gì tới hắn lúc bình thường, hắn luôn luôn bình tĩnh, lí trí và nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng mà bây giờ hắn lại giống như là một đứa trẻ đánh mất tất cả.

“Sáng hôm nay anh mới nhận được, nó được Danni gói lại mới gửi tới.”

Cho dù là chỉ nhận được một bức thì hắn cũng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà đi tìm Tô Hồi, cho dù bao xa cũng sẽ tìm cậu về được chứ không thể nào để cậu bị nhốt lại ở đó chịu khổ.

Tô Hồi cuối cùng cũng đã nhận ra hắn đang nói tới điều gì, đầu óc cậu hoạt động một cách chậm rì rì, cậu đột nhiên cảm thấy khó thở như một con mèo bị ứng kích vậy mà sinh ra sự khó chịu trên mặt sinh lí, mắt tự dưng đỏ hết cả lên.

“Không nhận được sao… Nhưng mà, cô ấy nó là cô ấy đã gửi đi rồi mà, mỗi một bức thư em đều đã viết rõ ràng địa chỉ ra rồi mà… cô ấy còn đảm bảo với em, cô đồng ý với em là nhất định sẽ gửi đi cơ mà…”

Tô Hồi nhìn vào mắt của Ninh Nhất Tiêu, nhìn nhau sau mấy giây cậu ch4y nư0c mắt ra và cũng đồng thời bật cười, cười lên một cách rất khổ, “Cho nên là em bị lừa rồi, đúng không?”

“Bọn họ đều lừa gạt em, em mỗi ngày đều đợi thư trả lời của anh.” Nước mắt của Tô Hồi càng rơi càng nhiều, khóc như lúc cậu đứng ở trạm xe buýt mượn điện thoại khắp nơi vào bốn năm trước vậy, “Tại sao phải gạt em chứ? Em có làm sai cái gì đâu…”

Ninh Nhất Tiêu thấy rất đau ở trong lòng, hắn ôm Tô Hồi vào trong lòng, ôm thật chặt lại.

“Bảo bối, đó không phải là lỗi của em.”

Nghe thấy hắn gọi mình như vậy thì Tô Hồi lại càng không kiềm được nước mắt, “Em tưởng là anh không muốn gặp em thêm một lần nào nữa, em tưởng là anh ghét em, nhưng mà em không còn cách nào nữa, không còn bất cứ cách nào nữa, em muốn anh sống một cuộc sống tốt hơn, không muốn anh phải tiếp tục chịu khổ nữa…”

“Bọn họ làm hỏng đầu óc em hết cả rồi, em không thể nào nhớ lại được số điện thoại của anh, em muốn tìm anh những có thế nào cũng không thể tìm được nữa, không có tiền, em không còn bất cứ thứ gì nữa rồi…”

“Anh biết, anh đều biết hết.” Ninh Nhất Tiêu đau đến mức không biết phải nói cái gì mới được, hắn chỉ có thể xoa lên đầu tóc cậu, “Anh rất muốn gặp em, anh không ghét em, anh vẫn luôn rất yêu em mà.”

Tô Hồi không thể nói thêm được một câu nào nữa.

Sáu năm kia của cậu cứ giống như là một cơn ác mộng khủng lồ, cho dù có giấu hết đi thì chỉ cần bị người mình yêu hỏi tới thì những vết sẹo và nỗi đau đó lại hiện hình lên.

Những thứ mà cậu luôn tin tưởng từ trước tới giờ đều đổ vỡ hết vào khoảnh khắc này. Hóa ra từ đầu nó vốn đã là một hiểu lầm, hóa ra người mà cậu nghĩ rằng đã giúp cậu thật ra đã lừa gạt cậu suốt sáu năm, làm cho dũng khí tưởng tượng rằng Ninh Nhất Tiêu vẫn còn yêu mình cũng tan biến không còn lại chút gì cả.

Cậu cũng không muốn yếu đuối đến vậy, cậu cũng muốn được giống như người khác mà dũng cảm đối mặt với bản thân, đối mặt với người mình yêu, phải tự tin hơn chút nữa, thẳng thắn hơn chút nữa. Nhưng mà cậu nào còn cách nào nữa đâu, những gì có thể thử đều đã thử hết rồi, những thứ có thể làm đều làm cả rồi nhưng mà tất cả đều như đá trầm vào biển sâu.

Tô Hồi rất muốn biết tại sao, cậu cả đời này không làm chuyện gì ác cả, tại sao định mệnh lại tàn nhẫn đến thế.

“Ninh Nhất Tiêu, đau quá…” Cậu dựa vào trong lòng của Ninh Nhất Tiêu khóc không thành tiếng.

Ninh Nhất Tiêu ôm cậu lại, giọng hắn dịu dàng đến mức làm cho cậu phải buồn, “Không đau nữa, sau này sẽ không phải đau nữa.”

Những năm mà bọn họ đã đánh mất kia không thể nào quay lại được nữa, không có bất cứ một người nào có thể hoàn trả lại được, nhưng mà may mắn là sau này không còn một ai có thể chia tách được bọn họ nữa.

Thật lâu sau cảm xúc kích động của Tô Hồi mới dần ổn định lại một chút, cậu khôi phục lại lí trí rồi lại phát hiện ra mình đã khóc ướt cả áo của Ninh Nhất Tiêu nên thấy ảo não, “Đồ của anh…”

“Không sao cả.” Ninh Nhất Tiêu hôn lên mí mắt đỏ lên vì khóc của cậu, “Đều do anh không tốt, do anh hiểu làm em, lúc mới gặp lại anh còn tưởng thư mà em nói đến là cái khác, lại còn nói những lời không tốt với em.”

Tô Hồi lắc lắc đầu, “Em cũng đã hiểu lầm, em cứ hiểu lầm anh mãi, em cũng không tốt.”

“Vậy em tha thứ anh đi, anh cũng tha thứ em, được không?”

Tô Hồi gật đầu, cậu hỏi Ninh Nhất Tiêu làm thấy được Danni bằng cách nào, sau khi nghe hắn kể hết một lượt đầu đuôi xong thì cậu không nói cái gì, cũng không kể khổ mà chỉ im lặng một lúc sau đó mới mở miệng, “Vậy những bức thư đó…anh đọc hết rồi à?”

“Ừm.”

“Mấy, mấy cái đó em đều viết trong lúc bệnh nặng, nó lộn xộn lắm, viết cũng không được đẹp, anh…anh…”

Chưa đợi cho Tô Hồi nói xong thì Ninh Nhất Tiêu đã hôn lên môi cậu, sau đó thì lùi lại áp trán lên trán cậu, “Không lộn xộn chút nào cả, anh chỉ đọc thôi cũng có thể tưởng tượng được những nỗi khổ mà em đã phải chịu, tuy là không tới được một phần mười của thực tế. Tô Hồi, cho dù anh chỉ nhận được một bức thôi anh cũng sẽ không vứt bỏ lại em không quan tâm đâu, cho dù có cách bao xa anh cũng sẽ đi tìm em rồi dẫn em về nhà của chúng ta. Mỗi một chuyện mà anh làm suốt sáu năm nay đều chỉ là để cố gắng cho em được một mái nhà.”

Tô Hồi mím môi một cái, nước mắt nhịn không được là tuôn ra, cậu gật đầu một cái.

“Cảm ơn anh.”

Ninh Nhất Tiêu cười, “Cảm ơn anh cái gì?”

“Vì anh tìm thấy những bức thư đó và cũng tìm thấy được em.”

Ninh Nhất Tiêu không dám tưởng tượng nếu như lúc đó Carl không có đặt được cái phòng khách sạn đó, khách sạn cũng không có nhầm lẫn phòng thì hắn còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể gặp lại được Tô Hồi.

Lẽ nào thật sự phải đợi đến năm bốn mươi tuổi sao?

“Em cũng tìm thấy anh rồi.” Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Thế giới này lớn đến vậy mà chúng ta vẫn gặp lại được nhau.”

Tô Hồi đột nhiên cảm thấy bản thân mình là người hạnh phúc nhất vũ trụ này, bởi không phải mỗi ai cũng có thể gặp lại được người mà mình yêu thích, còn cậu thì có thể nên những thứ khác không còn quan trọng tới vậy nữa.

“Thật ra ngày hôm sau là anh đi tìm em rồi.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn vào Tô Hồi, hắn đột nhiên mở miệng, “Buổi tối sau khi chia tay đó, anh đã nghĩ rất nhiều, vốn nghĩ là thôi bỏ đi nhưng mà nhìn thấy những thứ mà em để lại thì anh lại nghĩ lại, sau khi trời sáng, anh vẫn muốn thử lại xem sao, lỡ đâu có thể vãn hồi được thì sao.”

Tô Hồi lại biết sau đêm tuyết đó thì bọn họ thật ra đã không còn sáng hôm sau nữa rồi.

Cậu đã bị dẫn đi mất rồi.

“Anh tới nhà em, ông ngoại em đưa cho anh xem nhìn thứ mà em viết ở trong bức thư, ông nói với anh rằng em thật ra không hề thích anh mà đó chỉ là một tín hiệu tựa như là thích bởi vì căn bệnh nên em mới thả tín hiệu như vậy với anh.”

“Anh tin thật à?” Tô Hồi có chút tủi thân.

Ninh Nhất Tiêu chạm lên mặt của cậu, “Lúc đó anh đã tin thật, bởi vì anh lúc đó thật sự chưa đủ tốt, anh cũng không hiểu nổi em thích anh ở chỗ nào, nhìn những bức thư đó thì hình như mọi chuyện đều trở nên hợp lí.”

Hắn rũ mắt nhìn xuống, “Sau đó anh ra khỏi nhà của em đạp xe đạp định trở về lại trường học, trên đường lại bị một chiếc xe tông phải, tài xế thì gây án xong bỏ trốn chỉ để lại một mình anh trên nền tuyết, vốn là anh tưởng rằng anh sẽ chết, lại còn cảm thấy được giải thoát, kết quả thì lại bị người ta cứu, anh hôn mê ở trong bệnh viện suốt mười ngày.”

Ninh Nhất Tiêu không khỏi cảm thán, “Mười ngày…nếu như anh không có bị xe tông thì mười ngày này anh có thể tới Thượng Hải đi tìm được mẹ của em hoặc là bà ngoại em, chắc cũng có thể hỏi ra được tung tích của em nhỉ.”

Ông trời trêu ngươi.

Tô Hồi lại không hề quan tâm “nếu như”, cậu giơ tay lên sờ chân của Ninh Nhất Tiêu, “Bởi vì tai nạn hôm đó nên anh bị thương, phải không? Cho em xem một cái, anh không cho em xem tí nào.”

Không thể chống đỡ được ánh mắt đáng thương của cậu, Ninh Nhất Tiêu suy nghĩ lại rồi vẫn cởi cái áo bị Tô Hồi khóc ướt ra, cách khoảng thời gian sáu năm, hắn lần đầu tiên thẳng thắn cởi lòng với cậu.

Xương sườn của anh, phía trong cánh tay trái và cả sau lưng đều để lại vết sẹo, vết thương được khâu lại trông rất đáng sợ, mỗi một vết đều là ám ảnh suốt những năm nay của Ninh Nhất Tiêu.

Tô Hồi cắn lên môi của mình, cậu bất giác là run cả người lên.

“Em có thể sờ một cái không…”

Ninh Nhất Tiêu bật cười, “Đương nhiên là được.”

Tô Hồi giơ tay ra chạm nhẹ lên rồi nghẹn ngào hỏi, “Có đau không?”

“Không đau.” Ninh Nhất Tiêu sợ cậu buồn, giọng hắn nói rất nhẹ nhàng, “Có đã khỏi từ lâu rồi, chỉ là trông có hơi đáng sợ thôi.”

Tô Hồi tiến tới gần chạm môi nhẹ nhàng lên vết thương của hắn, cậu hôn một cái, nước mắt cũng chảy xuống.

“Còn cả chân của anh nữa, cũng bị thương.”

“Vết thương ở chân khá nghiêm trọng.” Ninh Nhất Tiêu ôm cậu lại, “Khôi phục lại tốn cả hơn nửa năm, ban đầu anh đã bỏ cuộc rồi, trong lòng cứ nghĩ thôi bỏ đi cho rồi, nhưng sau này vẫn tiếp tục kiên trì, cho nên anh ra nước ngoài muộn một năm, ở trường đại học S cũng chỉ đành cố gắng hơn tí nữa để tốt nghiệp sớm hơn.”

Thực ra thì lúc đó Ninh Nhất Tiêu cũng rất sợ, lúc nằm trên giường bệnh hắn cứ luôn nghĩ lỡ như có một ngày nào đó Tô Hồi hối hận thì phải làm sao.

Nếu như cậu quay lại tìm thấy được mình thì làm sao đây.

Hắn không thế cứ vậy mà biến thành một thằng bỏ đi vậy được.

“Thật ra anh trước đó có âm thầm tích lại được một khoản tiền, vón là định dùng khi chúng ta cùng nhau đi du học, anh đã ghi sổ lại rồi, tên khoản tiền này đặt là tiền vốn nuôi mèo con.”

Nụ cười trong giọng nói của Ninh Nhất Tiêu dần nhạt đi, “Sau này cũng nhờ có khoản tiền này cứu được anh, tuy là không thể tiếp tục nuôi mèo con được nữa, nhưng mà khoản tiền tích lại cho mèo con đã chi trả được một bộ phận lớn chi phí ở viện của anh lúc đó.”

Tô Hồi không nỡ lòng nào tiếp tục nghe được nữa, cậu có thể tưởng tượng được lúc đó Ninh Nhất Tiêu đa bất lực đến mức nào.

Hắn không còn lại gì nữa rồi, không có người thân, không có bạn bè, bị tai nạn xe nghiêm trọng tới vậy mà thậm chí không có đến một người có thể chăm sóc hắn, ở bên hắn, tất cả hắn đều phải một mình gánh vác.

Tô Hồi cảm thấy vô cùng áy náy, nếu như cậu tối hôm đó không có chia tay hắn thì nói không chừng những chuyện này đều sẽ không xảy ra. Hắn sẽ không tới nhà của cậu vào ngày hôm sau và cũng sẽ không gặp phải sự cố tai nạn đó.

Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu hình như đã nhìn thấy được sự áy náy của Tô Hồi, hắn nói với cậu: “Những chuyện này đều đã qua rồi, sau này anh được biết thật xe sự cố tai nạn đó không thể tính là vô tình được, lúc cảnh sát điều tra có cho anh xem lại camera, người đó anh có quen biết, ông ta cũng có thù oán với mẹ của anh, dù gì thì hắn cũng đã gặp phải quả báo rồi.”

Ninh Nhất Tiêu lược đi rất nhiều nội dung, hắn không muốn nhắc tới những người không nên nhắc vào lúc này, hắn chỉ muốn an ủi Tô Hồi mà thôi, nên hắn ôm cậu lại cố ý nói: “Những vết sẹo này có phải là khó coi lắm đúng không?”

Tô Hồi lập tức lắc đầu, “Không khó coi.”

“Vậy à? Nhưng mà anh lại cảm thấy rất đáng sợ, anh không dám c0i đồ ra trước mặt em.”

Tô Hồi ôm mặt của Ninh Nhất Tiêu lại, cậu hôn một cái lên môi hắn, “Không có đáng sợ một chút nào hết, đừng có nghĩ như vậy, em sẽ buồn đấy.”

“Em có thấy tội nghiệp anh không?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

Tô Hồi lắc đầu, vừa bị Ninh Nhất Tiêu hiểu lầm mà trông cậu đã rất hốt hoảng.

Ninh Nhất Tiêu cọ lên đầu mũi của cậu, hắn nói khẽ: “Đừng có tội nghiệp anh, mèo con ơi, thích anh đi.”

Tô Hồi buông tay chịu trói.

“Em đã thích anh lắm rồi.”

Ninh Nhất Tiêu vu0t ve lên vùng eo trơn nhẵn của cậu rồi h0n lên chóp mũi của cậu, “Vẫn chưa đủ, phải thích anh hơn nữa, đến mức hoàn toàn không thể rời khỏi anh mới được.”

“Vâng.” Tô Hồi ngoan ngoãn gật đầu, cậu gác tay qua cổ của Ninh Nhất Tiêu rồi xoa vuốt lên chân tóc hắn.

Ninh Nhất Tiêu tiến lại gần hôn một cái thật dịu dàng thật lâu với cậu, nụ hôn không mang theo một chút t1nh dục mà chỉ có bảo vệ và an ủi.

Bọn họ đều biết, những khoảng trống và khuyết thiếu suốt những năm nay không thể bù đắp lại hết được chỉ trong một ngày cho nên cả hai đều ăn ý mà thầm quyết định phải tìm lại tất cả những gì mà bọn họ đánh mất từng chút một.

Tô Hồi dịu dàng vuốt qua vết thương của Ninh Nhất Tiêu, cậu nhẹ giọng gọi tên của hắn rồi ngâm nga cho hắn nghe những khúc nhạc rất nhẹ nhàng, cuối cùng cũng ru ngủ được Ninh Nhất Tiêu đang rất mệt mỏi.

Mà cậu từ đầu tới cuối chưa từng rời đi mà im lặng nằm ở trong lòng của hắn mặc Ninh Nhất Tiêu bất an mà ôm chặt cậu lại, ngón tay cậu chạm nhẹ nhàng lên đôi mắt lông mày, sống mũi, chóp môi, cằm và mỗi một chỗ mà cậu đã rất quen thuộc, c4u nhỏ giọng chào hỏi với nó.

Mi sống có tốt không?

Lâu rồi không gặp.

Mi lại thuộc về ta nữa rồi.

Tô Hồi còn chưa kịp nói chuyện kĩ với mỗi một vết sẹo lạ lẫm thì Ninh Nhất Tiêu hình như đã gặp ác mộng, hắn bỗng dưng ôm cậu lại thật chặt.

Tô Hồi lập tức ngẩng đầu lên nhưng lại phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu rơi nước mắt ở trong giấc mơ.

Đến cả lúc hắn rơi nước mắt cũng rất cố chấp, nước mắt rơi tới sống mũi là dừng lại không tiếp tục lăn xuống nữa, nó đọng lại thành một “hồ nước” nhỏ long lanh.

“Đừng sợ.” Tô Hồi hôn đi giọt nước mắt của hắn, “Em ở ngay đây mà.”

Sẽ không bao giờ biến mất nữa.

Ngủ được hai tiếng đồng hồ, Ninh Nhất Tiêu liền tỉnh dậy, hắn phát hiện thấy Tô Hồi cũng đã ngủ rồi, hắn chọc chọc con mèo con đã ngủ say vài cái lại cảm thấy cực kì thú vị, nhưng mà điện thoại côn việc cứ gọi hết cuộc này tới cuộc khác, thúc giục mãi khiến hắn không thể không đứng dậy đi xử lí công việc.

“Shaw, bên Edge bây giờ phải họp một cuộc họp tạm thời, nếu cậu tiện thì tới đây một chuyến đi.”

Không còn cách nào, Ninh Nhất Tiêu chỉ đành để lại dòng chữ đặt ở tủ đầu giường rồi tự mình thay quần áo đi ra ngoài làm việc.

Tô Hồi lần này ngủ rất sâu giấc, cậu đã lâu rồi không được yên lòng như vậy, lúc tỉnh dậy thì phát hiện thấy trời đã tối rồi. Bất tri bất giác cậu mới phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu không có ở bên cạnh cậu giờ mới nhìn thấy tờ giấy hắn để lại.

[Có một cuộc họp lầm thời, anh sẽ sớm quay về, dậy rồi thì nhớ nhắn tin cho anh, anh đã gọi đồ ăn rồi, em nhớ phải ăn đấy. – Ninh Nhất Tiêu]

Tô Hồi nghe theo lời làm theo, cậu gửi tin nhắn cho hắn.

[Mèo con: Em dậy rồi nha.]

Cậu tỉnh dậy đi rửa mặt một cái rồi quay về phòng thu dọn lại một số đồ của bà ngoại ra, định định đi mua mấy thứ mà bà thích ăn thì đột nhiên cuộc gọi từ Ninh Nhất Tiêu gọi tới.

“Văn kiện? Điện tử á?” Tô Hồi quay lại từ huyền quan theo lời qua điện thoại của Ninh Nhất Tiêu dặn dò mà đi lên lầu mở laptop của hắn ra.

“Mật mã là gì thế?” Tô Hồi hỏi.

“Sinh nhật của em.”

Tai của Tô Hồi hơi hơi đỏ lên, cậu “ồ” một tiếng rồi nhập sinh nhật của mình, đúng thật là máy đã mở được.

“Ừm…Đĩa D, đợi đã, anh nói chậm thôi, nhiều đường thư mực qua.” Tô Hồi không ngờ tới thư mục của Ninh Nhất Tiêu lại nhiều thư mục quá, còn lại cái này nằm trong cái kia, tất cả đều là những ngày tháng kèm theo chữ tiếng anh không khác nhau lắm, rất khó để phân biệt.

“Tìm thấy rồi, em gửi cho anh nha.”

“Cảm ơn, nhớ ăn cơm đi.”

“Em biết rồi mà.”

Cúp điện thoại xong, Tô Hồi đột nhiên phát hiện thấy trong các tệp thư mục được đặt tên na ná giống như có lẫn một cái tên rất khác biệt – [Elephant].

Nhìn thấy cái tên này, tim của Tô Hồi bỗng dưng đập rộn lên, thần sai quỷ khiến, cậu mở thư mực này ra nhưng lại phát hiện thấy bên trong là một video, ngày tháng hiển thị là vào hai năm trước.

Cho dù cậu biết tùy tiện mở thư mục của người khác ra xem là chuyện không đúng nhưng mà Tô Hồi vẫn không nhịn lại được.

Video bắt đầu chạy, cậu nghe thấy một vài tiếng ngôn ngữ xa lạ, quay ở góc nhìn thứ nhất, trong khung ảnh là một vùng đất trông có vẻ rất nóng nực, ánh mặt trời chói gay gắt, xung quanh không được sạch sẽ lắm, thùng lưu giữ ở bên đường chất đầy cỏ cây và phân, đây không giống như nơi mà Ninh Nhất Tiêu sẽ tới.

Đột nhiên cậu nghe thấy giọng nói của Ninh Nhất Tiêu đang nói tiếng Anh.

“Ở đây đúng không?”

Bên cạnh xuất hiện một người đàn ông làn da ngăm đen, ông gật đầu, “Đúng rồi, phía trước là nơi cho ăn.”

“Có thể nhờ ông cầm camera giúp tôi một chút được không? Tôi muốn quay một video.”

“Được, không vấn đề gì.”

Camera đổi sang, khung ảnh lắc lư một lúc rồi khôi phục lại ổn định. Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện ở trong ống kính, hắn mặc một bộ đồ vận động mà trắng, đội một cái mũ lưỡi trai màu đen. Hắn đi tới phía trước đi qua một cánh cửa tới được trước mặt một đàn voi, hắn tới gần rũ mắt xuống kiểm tra bảng treo trên cổ của bọn nó rồi lại quay đầu lại nhìn camera một cái.

“Là bọn nó này.”

Tô Hồi ngây ra.

Ninh Nhất Tiêu trong khung ảnh lấy ra một cây khẩu cầm từ trong balo ra rồi đặt ở bên miệng, hắn đối mặt với bảy con voi lớn đáng yêu mà thổi ra bảy nốt nhạc.

[Do, re, mi, fa, sol, la si]

Sau khi thổi xong thì hắn cười cười sờ lên mũi của mỗi một con voi, hắn không cảm thấy chúng nó dơ một chút nào cả, lại còn dùng tiếng Trung nói rất nhỏ.

“Bọn mày đáng yêu quá, giống như em ấy vậy.”

Nhưng mà Tô Hồi vẫn nghe thấy được rất rõ ràng.

Giây tiếp theo, Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại nói với người đang giúp cầm camera hộ, “Cảm ơn ông, vậy là được rồi.”

Khung ảnh đột nhiên dừng lại.