Sau khi mẹ hắn qua đời vài ngày, Ninh Nhất Tiêu lại nhận được cuộc gọi từ Từ Trị.
Không biết là ông ta biết được tin tức từ đâu, ông an ủi Ninh Nhất Tiêu mấy câu. Nhưng bởi vì Tô Hồi cho nên ấn tượng của Ninh Nhất Tiêu với ông không hề tốt, hắn cũng rất lạnh nhạt với sự quan tâm và sự an ủi của ông.
“Mẹ của cậu vất vả cả đời rồi, không ngờ tới kết quả lại… Haizz, thật ra tôi nên báo đáp lại bà nhiều hơn, hai năm nay còn chưa từng quay về đi thăm bà, năm đó may mà còn có mẹ của cậu, nếu không thì tôi cũng không có được ngày hôm nay.”
Ninh Nhất Tiêu không muốn nói mấy lời sáo rỗng với ông ta, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Cũng chẳng có gì, chỉ là sợ cậu khó chịu trong lòng, đừng có buồn quá, nếu như có cái gì cần thì cứ việc tới tìm tôi.” Từ Trị nói, “Tôi bây giờ ít nhiều gì thì cũng có thể giúp đỡ được cậu một ít, mẹ cậu có để lại lời gì cho cậu hay không, nếu như có tâm nguyện nào chưa hoàn thành thì cậu có thể nói với tôi, tôi giúp bà hoàn thành.”
Ninh Nhất Tiêu cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà gần đây quá nhiều việc, đồng nghiệp lại còn đang ở phía sau gọi hắn nên hắn chỉ có thể trả lời nhanh chóng, “Bà không để lại gì cả, cảm ơn đã quan tâm, tôi giờ phải làm việc.”
Ninh Nhất Tiêu không hề nghĩ tới thế mà kết quả khảo hạch thực tập của mình vậy mà không thông qua. Trong mấy học sinh cùng tham gia khảo hạch với hắn thì cho dù là học lực hay là năng lực, thậm chí là lượng công việc trong thời kì thực tập, hắn luôn đứng hàng đầu, nhưng mà lúc hắn chất vấn lãnh đạo lí do thì đối phương lại nói rằng trên đời này có rất nhiều chuyện không có lí do.
Ninh Nhất Tiêu căm ghét cái lí do không có lí do này nhưng mà cũng không thể làm gì được cả. Hắn ôm thùng giấy mà rời khỏi tòa nhà cao tầng, cứ tưởng rằng thế là kết thúc nhưng mà lại không ngờ tới đó thật ra chỉ mới là bắt đầu.
Đăng kí bị từ chối, giấy kí chứng nhận bị từ chối, những chuyện không thuận lợi cứ hết việc này tới việc khác, lúc mà hắn cuối cùng cũng nhận ra những việc này không bình thường chạy tới đòi công bằng thì lại nhận được một “cánh cửa khép kín” mà hắn chưa từng ngờ tới.
Lúc ra ngoài hắn đụng phải một người mà hắn rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra đó là Phùng Trình mà hắn trước đó có duyên gặp một lần, hội nghị học thuật ở New York lần đó cậu ta cũng có tham gia.
Ninh Nhất Tiêu cúi đầu xin lỗi, Phùng Trình lắc lắc đầu bảo không sao, hắn liền vòng qua đi tiếp.
Đi dạo quanh trong sân trường, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên thấy rất nhớ Tô Hồi, muốn được gặp cậu, muốn được ôm cậu. Hắn nỗ lực suốt bấy nhiêu năm lần đầu tiên nhận ra, hóa ra liều mạng cố hết sức cũng không nhất định có thể thu hoạch được kết quả mong muốn.
Tối hôm qua hắn lỡ miệng nói ra nguyện vọng sâu trong lòng hắn, thật ra có rất nhiều những lúc sống chung với Tô Hồi Ninh Nhất Tiêu đã nghĩ tới việc bỏ trống. Chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, lớn tới mức không thể nào lấp bằng được, cứ giống như là phải kéo Tô Hồi từ phía tuốt trên cao xuống, kéo cậu xuống đầm lầy giống hắn thì họ mới có thể ở bên nhau được.
Ninh Nhất Tiêu không muốn làm như vậy, hắn không muốn để cho Tô Hồi phải chịu một chút khổ cực nào cả.
Hắn bất giác lại gọi điện thoại cho Tô Hồi nhưng mà không ai bắt máy cả mới nhận ra rằng điện thoại của Tô Hồi còn chưa lấy về được, nên là hắn định về nhà ở bên cậu trước đó, chuyện này thì nghĩ cách giải quyết sau.
Trên đường về con tim của Ninh Nhất Tiêu cứ trống rỗng, hắn ngồi trên xe buýt mà ngẩn người, trên chuyến xe lắc lư trở về nhà, bỗng dưng tim của hắn nhói đau lên một cái cứ giống như là bị cái gì đó đâm mạnh vào vậy.
Nhưng mà thời gian sự đau đớn này không kéo dài quá lâu, đại khái chỉ một phút.
Cái tay nắm chặt trước ngực của Ninh Nhất Tiêu chậm rãi thả ra, hắn đột nhiên phát hiện thấy bên trong túi áo bông phía gần ngực của hắn hình như có đựng một cái gì đó cứng cứng hình khối. Hắn kéo mở khóa ra giơ tay vào tìm rồi lấy ra được một tấm Phật bài mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Sắc trời ảm đạm ngoài cửa kính chiếu rọi lên tấm Phật bài màu vàng kim trở nên chói mắt.
Tô Hồi náo một trận ở trong bệnh viện, cậu bộc nộ ra như một bệnh nhân tâm thần thật sự vậy. Lúc mà bác sĩ và y tá khoa tâm thần của bệnh viện tới nơi nhìn thấy máu trên sàn nhà cũng giật cả mình.
Bọn họ khuyên bảo rất nhiều rồi lại thuyết phục người nhà của Tô Hồi giúp đỡ dẫn dắt khuyên nhủ, sau khi cảm xúc của Tô Hồi dần dẫn hoãn lại thì một bác sĩ trẻ tuổi cơ thể cường tráng vòng ra sau lưng cậu đoạt lấy con dao cắt trái cây trên tay cậu, một y tá nam khác thấy thế thì lập tức bước lên đè cậu xuống sàn tiêm một mũi an thần cho Tô Hồi.
Lúc hỏi về bệnh sử của bệnh nhân thì bác sĩ hỏi: “Trước đây lúc bệnh nhân hưng cảm phát tác có từng có triệu chứng bộc nộ, tự tàn hay là làm hại người khác không?”
Bà ngoại lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, “Chưa từng…Tiểu Hồi chưa từng làm như vậy bao giờ…”
Bọn họ chuyển Tô Hồi tới phòng bệnh của khoa tâm thần rồi lại chẩn đoán ra cậu ăn uống thiếu dinh dưỡng và thiếu ngủ trầm trọng nên là lại truyền dịch dinh dưỡng vào cho cậu lúc hôn mê.
Tô Hồi đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, bà ngoại canh giữ trong phòng bệnh của cậu, bà dựa trên sô pha ngủ mất, trong bà có vẻ rất tiều tụy.
Trong lòng Tô Hồi có tức giận và cũng thấy đau lòng, cậu biết bản thân mình không phải là một đứa cháu ngoan và cũng không phải là một người tình hợp cách, cậu không là gì cả.
Rút kim tiêm trên tay ra, Tô Hồi mặc đồ đồng phục bệnh bước xuống giường, tác dụng phụ của thuốc an thần đối với cậu rất lớn, cậu đau đầu hoa mắt, không có sức đi đường, chỉ có thể dựa vào tường mà đi.
Cậu bước tới trước cửa phòng bệnh mới phát hiện ra cửa đã bị khóa lại, cậu không thể nào ra ngoài được.
Tô Hồi muốn dùng sức thử xem nhưng kết quả là lại bất cẩn ngã xuống đấ.
Nghe thấy tiếng động, bà ngoại giật mình tỉnh dậy, bà nhìn thấy Tô Hồi ngã xuống đất thì vội vàng tới dìu cậu dậy, “Tiểu Hồi, con làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à? Mau đứng dậy, bà đỡ con lên giường nằm.”
Tô Hồi lắc lắc đầu, cậu im lặng quỳ trước mặt bà ngoại. Sắc mặt cậu trắng bệch, môi không còn màu sắc, trên cổ lại còn quấn vải trắng, trông cực kì thiếu sức sống.
“Bà ơi…” Hôm qua náo quá lâu, cổ họng của Tô Hồi cũng khàn đi, nói chuyện cũng trở nên thiếu sức, “Bà để con ra ngoài đi…”
Bà ngoại thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ như bây giờ của cậu, lòng bà như lửa đốt, vừa mới nói đã bật khóc, “Tiểu Hồi, con…sao con bây giờ lại thế này chứ, bà ngoại sao mà yên tâm được!”
Tô Hồi rũ mắt xuống, mặt cậu không có biểu cảm gì, “Con không quậy nữa, con muốn gặp ông ngoại, nhận tội…con phải đi nhận tội, bà cho con ra ngoài đi…”
Bà ngoài nhìn cậu mà thấy buồn trong lòng, nhưng bà lại không còn cách nào khác chỉ có thể tìm y tá tới mở cửa phòng bệnh ra.
Tô Hồi cũng chẳng còn sức nào để quậy phá thêm nữa, cậu được bà ngoại dìu lấy bước từ phòng bệnh của mình tới phòng bệnh của ông ngoại, mỗi một bước đi đều trở nên khó nhằn.
Điên một lần Tô Hồi mới biết được hóa ra có điên thì cũng chẳng có tác dụng gì, làm gì cũng không được cả, cho dù cậu có làm cái gì thì cũng đều không thể lung lay được quyết định của bọn họ.
Cậu hôn mê suốt cả một đêm nhưng mà lại không nằm mơ thấy bất cứ gì cả, chỉ là lúc tỉnh dậy thì lại nhớ tới quê cũ của Ninh Nhất Tiêu, nhớ tới cảnh Ninh Nhất Tiêu ở trong căn nhà cũ kĩ ăn bánh Nguyên Tiêu mà dựa vào lòng mình khóc lên.
Tô Hồi đột nhiên không còn gì mong chờ nữa.
Cậu tới trước phòng bệnh của Quý Thái Lữ thì nhìn thấy mẹ mình đang rót nước cho ông uống thuốc, Từ Trị cũng đang ngồi bên cạnh trò chuyện với ông, cậu đột nhiên sinh ra một suy đoán cái nhà này hình như không có cậu ngược lại có lẽ sẽ tốt hơn.
Quý Á Nam là người đầu tiên phát hiện Tô Hồi tới, bà vội vàng bỏ li nước xuống rồi chạy tới mở cửa cho Tô Hồi.
“Con tỉnh rồi à? Sao lại chạy tới đây rồi?” Bà hoảng hốt nhìn về phía bà ngoại, “Bác sĩ đã khám lại chưa?”
Tô Hồi không có trả lời mà đi vào phòng bệnh tới trước mặt Quý Thái Lữ.
Cậu trông khác hoàn toàn với ngày hôm qua, rất lạnh nhạt cứ như là chỉ còn một hơi cuối cùng, cả người trông cứ như một tờ giấy mỏng manh.
Tô Hồi nhận ra hóa ra Quý Thái Lữ đã già đến vậy rồi, trên mặt ông toàn là những nếp nhăn nheo, mặc vào bộ đồng phục bệnh nhân là không thể nào nhìn ra được khí chất uy phong lẫm liệt của ông lúc còn trẻ nữa, ông chỉ còn là một ông già cố chấp không thể bình thường hơn được nữa.
“Cậu còn tới đây làm cái gì nữa?” Quý Thái Lữ nhớ tới những gì xảy ra vào ngày hôm qua mà môi hơi run lên, “Có phải là phải lấy luôn cả cái mạng già này của tôi thì cậu mới chịu thôi dừng không?”
Nói xong thì ôn lại bắt đầu ho sù sụ, Quý Á Nam bước tới vỗ lưng cho ông, “Cha đừng nói nữa.”
“Tôi không nói? Cô xem đứa con trai ngoan mà cô dạy ra kìa, nó dám cầm dao trước mặt bao nhiêu người kia trong bệnh viện như vậy, sao nó không đâm chết tôi luôn đi cho rồi?!”
Trên mặt Tô Hồi không có biểu cảm gì cả, hai tay rũ xuống ở bên ngoài, cậu khàn giọng mở miệng nói, “Ông ngoại, con xin lỗi.”
Quý Thái Lữ nhìn cậu, ông cũng không nói thêm gì nữa.
“Con biết là ôn rất giận con, ông có thể tức giận với con, con sai rồi, lần này con biết sai thật rồi.” Tô Hồi vô cảm nói ra những lời trái lòng như vậy, mỗi lần nói một câu cậu đều phải hít sâu một hơi, nếu không sẽ không thể nào tiếp tục được nữa.
“Con…con nghe lời ông, tất cả đều nghe theo ý ông, con sẽ đến Thượng Hải, sẽ chữa bệnh đàng hoàng, con bằng lòng, con chia tay anh ấy rồi, không qua lại nữa, thật đấy, con xin thề.”
Quý Thái Lữ nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, ông không nói một câu nào.
Tô Hồi cảm thấy bản thân mình đã không thể nào rơi thêm được một giọt nước mắt nào nữa, con tim cậu trở nên tê dại, cậu chỉ muốn nghiêm túc mà nói ra những lời này, cậu cầu xin lại cho Ninh Nhất Tiêu những thứ vốn đã phải thuộc về hắn.
“Ông ngoại, con chỉ có một yêu cầu rất nhỏ bé, chỉ một điều thôi, có thể để cho anh ấy thuận lợi ra nước ngoài được không? Ông cũng tin Phật mà, cứ coi như là tích công đức, ông để cho anh ấy đi đi, dù gì thì ra nước ngoài rồi thì cũng không thể nào gặp được nữa, có thể đoạn tuyệt sạch sẽ hơn mà, không phải sao?”
Sự im ắng trong phòng bệnh duy trì cả mười phút, nhưng đối với Tô Hồi mà nói thì từng giây trôi qua dài như cả năm rồi vậy.
Sau chiến tranh lạnh bao ngày nay, Quý Thái Lữ cuối cùng cũng nới lỏng được vài điều với tư thái của kẻ thắng cuộc, nhưng mà là tư thái ra lệnh.
“Cậu mau chóng chia tay đi, ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị dọn nhà tới Thượng Hải, tôi đã cho cậu thời gian rồi, là do cậu không biết trân trọng.”
Tô Hồi gật gật đầu, “Được, ông đồng ý với con là được rồi.”
Cậu nói xong thì quay người định rời khỏi phòng bệnh, những trước khi ra khỏi cửa thì lại lần nữa nghe thấy giọng nói của ông ngoại.
“Tôi không định hủy đi con đường của ai cả, nhưng mà Tô Hồi, cậu nhìn xem dáng vẻ hôm qua của cậu đi, cứ như một thằng điên thằng dại vậy, cậu ta ở bên cạnh cậu thì còn tương lai nào nữa mà nói?”
Bước chân của Tô Hồi khựng lại, cậu im lặng một lúc rồi nói đột nhiên nói, “Đúng vậy, ông nói rất đúng.”
Quý Á Nam đi theo bắt lấy cánh tay của Tô Hồi, bà đỡ cậu đi qua dãy hành lang.
Tô Hồi đang đi thì dừng bước chân lại, “Mẹ, mẹ có thể giúp con một việc không?”
“Việc gì?”
“Con muốn mượn hai mươi vạn, bây giờ lấy luôn, con sẽ trả lại cho mẹ sau.” Trong mắt của Tô Hồi toàn là tơ máu, cậu khẩn cầu, “Con cầu xin mẹ đấy.”
Quý Á Nam đã nhìn thấy bản điều tra của Từ Trị về Ninh Nhất Tiêu, bà hiểu rõ trong lòng cậu định lấy khoản tiền này để làm cái gì, bã cũng không cấm cản, không hỏi gì thêm chỉ trực tiếp đồng ý, “Ừ, mẹ đồng ý với con, chút nữa sẽ bảo người chuyển vào trong thẻ của con, con tự mình xử lí.”
“Con cảm ơn mẹ.” Tô Hồi được đỡ về lại phòng bệnh của mình, nhưng mà cậu không định nằm xuống mà lại chậm chạp mặc áo phao lông vũ lên, thay giày vào như định rời đi.
Bên ngoài đang tuyết lớn, Quý Á Nam không muốn để cậu đi, “Tiểu Hồi, đừng ra ngoài nữa, bên ngoài lạnh lắm, bác sĩ nói bây giờ cơ thể của con đã yếu lắm rồi cần phải chăm sóc thật tốt, cứ đi như vậy gặp lạnh lỡ đâu bị sốt thì phải làm sao?”
Tô Hồi cúi đầu thắt dây giày, “Dạ, con đi gặp anh ấy một lần nói rõ chuyện ra.”
Quý Á Nam thấy cậu như vậy thì trong lòng rất khó chịu, “Con nói ở trong điện thoại đi, lấy điện thoại của mẹ gọi điện thoại cho cậu ấy đi.”
Tô Hồi lắc đầu, cậu cố chấp, “Không cần đâu, con nói nói trước mặt, gọi điện hay là nhắn tin đều không được.”
Ánh mắt của cậu rất trống rỗng, cậu đứng dậy ổn định lại nhịp thở rồi mượn điện thoại của mẹ gửi tin nhắn của Ninh Nhất Tiêu hẹn gặp hắn ở cửa sau công viên gần căn nhà cho thuê đó vào lúc chín giờ.
Hình như là không yên tâm sợ Tô Hồi lại lên cơn điên, Quý Thái Lữ phái thêm mấy người nữa đi theo cậu, mấy tên đàn ông ngồi vào một chiếc xe trở nên chật chội, Quý Á Nam ngồi vào ghế phó lái, thỉnh thoảng bà quay đầu lại nhìn. Tô Hồi nhìn vào trời tuyết bên ngoài cửa sổ không nhúc nhích một chút nào, bà đột nhiên nhớ tới ngày mà ba của Tô Hồi rời đi, Tô Hồi của mười ba tuổi cũng y hệt vậy, cậu không có biểu cảm gì mà ngồi ở trong xe, trong tay ôm lấy hộp tro cốt của ba cậu.
Chỉ là bây giờ tay của Tô Hồi trống không, không có một cái gì cả, dường như thứ cậu đánh mất vốn đã không thuộc về cậu cho nên nó không để lại bất cứ vết tích nào.
Bọn họ dừng xe lại ở bãi đổ xe ở cổng sau vào công viên ẩn nấp trong đêm tối, Tô Hồi một mình đi tới ghế dài cách đó mười mét ngồi xuống, cậu im lặng chờ đợi cả hai mươi phút.
Phía không xa nhanh chóng có một cậu con trai dáng người cao lớn chạy tới, Quý Á Nam biết đó là Ninh Nhất Tiêu, bà đột nhiên không muốn tiếp tục nhìn nữa nên quay mặt đi.
Lúc Ninh Nhất Tiêu chạy tới thì tuyết đã rơi rất nhiều, hắn sợ đạp xe đạp xe không an toàn nên ngồi đợi xe buýt tới, không ngờ tới xe chạy ban đêm lại chậm đến thế, cứ như vậy bọn họ đã kéo mãi tới chín giờ rưỡi.
May mà lúc hắn tới vừa nhìn đã thấy được Tô Hồi ở dưới đèn đường, con tim thấp thỏm mới dần dần buông xuống. Tô Hồi im lặng ngồi trên cái ghế dài rơi đầy tuyết, cậu mặc một cái áo phao lông vũ trông giống như sắp hòa vào làm một với tuyết bay đầy trời vậy.
“Tô Hồi?”
Ninh Nhất Tiêu đi về phía cậu, lúc nói chuyện miệng còn phả ra khói trắng, trên mặt hắn nở một nụ cười. Đây là một cảnh mà Tô Hồi cảm thấy có sức sống nhất trong suốt bấy nhiêu ngày nay.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Tiêu rồi chậm nửa nhịp mà đứng dậy, dưới ánh đèn đường, cái bóng của Ninh Nhất Tiêu bị kéo ra thật dài trên nền tuyết trở nên rất trầm trọng.
Tối nay đẹp thật đấy, sao lại cứ phải tối nay cơ chứ.
Tô Hồi bỗng dưng sinh ra một ý nghĩ vừa điên rồ vừa tàn nhẫn, cậu rất muốn tòa thành này nổi một mồi lửa lên, thiêu rụi hết tất cả bọn họ trước khi bình minh tới, xác người sẽ thành núi thành biển, cứ như vậy thì sẽ không còn một ai để ý việc cậu được chôn chung với Ninh Nhất Tiêu cả.
“Đi về với anh không?” Ninh Nhất Tiêu giơ tay ra vu0t ve khuôn mặt của Tô Hồi, hắn phát hiện thấy mặt cậu lạnh băng, chắc là đã chờ trong trời tuyết như này lâu lắm rồi, “Lạnh lắm rồi nhỉ, anh sưởi ấm cho em nhé.”
Hắn giơ hai tay ra nhẹ nhàng ôm mặt Tô Hồi lại.
Thôi bỏ đi. Tô Hồi bỏ cái ý nghĩ đáng sợ đó đi, cậu khuyến cáo bản thân phải tích nhiều thiện niệm lại.
Trong những ngày tháng mơ mơ hồ hồ này, điều duy nhất mà cậu nắm rõ là ngày tháng của hôm đó, bởi vì cậu rất muốn tổ chức sinh nhật cho Ninh Nhất Tiêu một lần, cậu muốn mua bánh kem cho hắn, muốn cùng hắn ước nguyện rồi thổi nến, sau khi hắn ước nguyện xong thì cậu sẽ hôn hắn rồi tặng món quà mà cậu tự tay làm cho hắn.
Những thứ này rõ ràng cũng chỉ là một nguyện vọng rất nhỏ bé thôi mà.
Tô Hồi biết là bản thân không thực hiện được, và cũng có thể là cả đời này đều không thể thực hiện được, vào khoảnh khắc mà cậu nhận ra điều này, cậu mới đột nhiên bị một nỗi tiếc nuối thật lớn đè ép lên tới mức thở không ra hơi.
“Làm sao thế?” Ninh Nhất Tiêu cúi đầu xuống nhìn cậu rồi ôm cậu vào trong lòng, “Có phải là không thoải mái không, kì trầm cảm tới rồi phải không? Chúng ta về nhà trước nhé, được không?”
“Ninh Nhất Tiêu.”
Tô Hồi cuối cùng cũng mở miệng, mỗi một chữ nói ra đều kéo theo một gánh nặng rất là trầm trọng.
Cậu nhìn vào Ninh Nhất Tiêu và cũng mặc cho Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, ánh mắt của hai người kết nối lại trở thành một cái nhìn rất lâu dài.
Tô Hồi mới phát hiện ra cái cách nói kia là giả, người yêu nhau cho dù có nhìn nhau suốt hai mươi giây cũng không nhất định sẽ rơi lệ.
“Em xin lỗi.” Cậu biết Ninh Nhất Tiêu ghét nghe thấy điều gì nhất nhưng mà cậu không thể không nói.
Ninh Nhất Tiêu bật cười một cái, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Hồi không trả lời, cậu chỉ tự nói với giọng khàn khàn cứ như những lúc tự kỉ khi phát bệnh vậy, “Thật ra chuyện mà em hay làm nhất chính là hồi hận, bởi vì mắc cái bệnh này nên đại bộ phận thời gian em đều không phải là em thật sự, có lúc đầu óc giống như là bị chụp lại lắc qua lắc lại, em cũng đi lung tung khắp nơi, mua đồ, tìm người trò chuyện, nói chuyện và làm những chuyện rất là thần kinh, đợi đến khi đầu óc bỗng dưng dừng lại thì lại bắt đầu hối hận, hối hận vì đã mua quá nhiều đồ không cần thiết đến vậy, hối hận vì đã nói chuyện với quá nhiều người, hối hận vì đã thể hiện bản thân.”
Một bông hoa tuyết rất lớn rơi l3n đỉnh đẩu của Tô Hồi rồi bắt đầu tan chảy.
“Em vừa phát bệnh là sẽ thích hứa hẹn với người khác, cho nên em luôn nuốt lời. Lúc lên cấp ba nhỉ, kì hưng cảm, có một bạn học nữ tới hẹn em thứ bảy tới quán cà phê học bài, em tiện miệng đồng ý, ngày hôm sau lại cho cô ấy leo cây. À đúng rồi, còn một lần nữa, trên đường về nhà em nhặt được một con mèo con liền mang nó về nhà. Con mèo con đó dễ thương lắm, em nói với nó là sẽ mua cho nó một cái nhà nhỏ, ngày hôm sau về nhà thì mèo con đã biến mất rồi, sau đó em hỏi dì Trần thì bà mới nói với em rằng ông ngoại em nhìn thấy, ông chê nó dơ nên đã quăng nó ra ngoài mất rồi, sau này em không thể tìm thấy nó được nữa.”
Ninh Nhất Tiêu cứ luôn cảm thấy mình rất hiểu Tô Hồi, thậm chí còn có lúc cảm thấy bọn họ ăn ý tới mức không giống như là người mới lần đầu gặp nhau, hắn có thể nhanh chóng nhận ra được cảm xúc của Tô Hồi, hắn cảm nhận được chính xác sự đau khổ của cậu.
Nhưng mà chỉ có lần này, hắn lại liên tục phủ định kết quả nhận biết của mình trong lòng.
Tô Hồi hình như đã nhận ra được mình đã nói quá nhiều những lời dư thừa, cậu cười một cái rồi nhìn về phía hắn, cậu mở miệng nói một cách không có logic, “Ninh Nhất Tiêu, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
Ninh Nhất Tiêu thế mà không có ngẩn người ra mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Hồi, hắn đầu tiên là bật cười một cái rồi giơ tay lên sờ trán của Tô Hồi, “Em không bị sốt đấy chứ?”
Tô Hồi lùi về sau một bước, cậu không trả lời lại.
Ninh Nhất Tiêu giờ mới nhận ra cậu thật sự nghiêm túc.
“Tại sao vậy?” Hắn còn không nhận ra tay của mình có hơi run, “Ít nhất thì phải cho anh một lí do chứ, nếu không anh sẽ không chấp nhận.”
“Không có lí do gì cả.” Tô Hồi cúi đầu xuống không nhìn vào mắt của hắn, “Chắc là do không hợp nhau nhỉ.”
Ninh Nhất Tiêu bước lên phía trước ôm Tô Hồi lại, ôm chặt cậu lại vào trong lòng, “Em đừng có lừa anh, có phải là bọn họ ép em không? Anh biết là khoảng cách của anh với em còn rất xa, nhưng mà anh sẽ cố gắng mà, chúng ta có thể thử xem sao? Không thử thì sao mà biết là không được cơ chứ?”
Em đã thử rồi, Ninh Nhất Tiêu, em đã thử hết rồi.
“Tô Hồi, anh không muốn chia tay em.”
Tô Hồi giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, cổ cậu rất đua, cậu sờ lên một cái cảm giác có máu chảy ra nên liền kéo cổ áo lên cao nhất.
“Nhưng mà em muốn.”
Tô Hồi nắm chặt lại bàn tay dính máu, cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, cậu vẫn nói ra câu mà cậu không muốn nhắc tới, “Em muốn chia tay.”
Ninh Nhất Tiêu không nói gì nữa.
“Đợi tới nước Mỹ…anh sẽ gặp được người tốt hơn nữa.” Tô Hồi cảm thấy giọng của mình đã khàn tới mức không thể nào nói nhiều hơn nữa nhưng mà cậu vẫn kiên trì nói cho hết, “…Em không tốt, anh quên em đi.”
Nói xong câu này, Tô Hồi quay người rời đi, trong trời tuyết trắng xóa, một bước để lại một dấu chân, cậu không có ngoảnh đầu lại. Cậu dừng hết sức mình đi rất là nhanh, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà dừng lại, vậy sẽ hối hận, sẽ quay đầu lại chạy về phía hắn, ôm hắn lại.
Cho nên Tô Hồi không dám dừng lại một giây nào, cứ đi mãi đi mãi cho đến khi trước mắt cậu xuất hiện ảo giác, giống như nơi này không còn là thủ đô tuyết ngập trời nữa mà đây là Iceland, cậu đang đứng trên dòng sông băng màu xanh nọ, bên cạnh cậu lại không có một ai cả.
Không biết đi được bao lâu, sông băng trong ảo giác gần gần sập đổ, Tô Hồi cũng ngất xuống mặt đất làm rơi hết tuyết rơi trên người.