Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 66




Thời tiết của tháng mười hai rất xấu, nhưng mà trong lòng Tô Hồi lại cảm thấy rất ấm lòng, bởi vì cậu đang có một mục tiêu rất nhỏ, đó là làm quà sinh nhật cho Ninh Nhất Tiêu.

Tất cả những thứ cậu từng làm trước đây đều dựng lên từ cảm nhận của cậu đối với thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu dốc hết sức mình vì một người khác.

Trên chuyến tàu quay lại thủ đô, cậu đi xuyên qua từng khoang tàu giống nhau, mỗi một lần bước qua một cánh cửa mới lại giống như tất cả quay lại số không, quay lại điểm xuất phát, trong khoảng thời gian tuần hoàn không có tận đầu này cậu vẫn luôn ở bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, không tách xa.

Cậu tốn mười mấy phút vẽ ra bản thảo ở trên giấy, sau khi quay lại thủ đô, mỗi ngày tan làm cậu đều bỏ một ít thời gian ra để vận chuyển nguyên liệu, bỏ tất cả vào trong căn cứ bí mật của cậu, cậu thiết kế, dựng hình định làm xong trước ngày 24 tháng 12 tặng cho Ninh Nhất Tiêu.

Tô Hồi lần đầu tiên cảm thấy thời gian không đủ dùng, giống như là trong tim bỗng dưng bị nhét vào một con chip đếm ngược thời gian vậy, cậu cảm nhận rõ ràng được thời gian trôi đi cứ như đồng hồ cát vậy.

Sau đó cậu mới biết, hóa ra thứ không thể khống chế được không chỉ có mỗi sự trôi qua của thời gian.

Trong thẻ mà bà ngoại đưa cho cậu trước đó còn hơn năm vạn tệ, bởi vì biết cậu đang ở trong kì hưng cảm, không thể kiểm soát được h4m muốn mua sắm nhưng lại không nỡ nhìn cậu phải bôn bà vì đồng tiền nên mới nhét cho cậu một khoản tiền.

Nhưng mà Tô Hồi lại một hơi đưa hết cho kẻ đòi nợ.

Cậu không có nói cho Ninh Nhất Tiêu mà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà kẻ đòi nợ lại đi tìm cậu, hết lần này tới lần khác gọi tới số điện thoại mà cậu từng liên lạc của bọn họ, thậm chí còn tới dưới tòa nhà nơi mà cậu đi dạy thêm nói tục chửi thề trước mặt một đám trẻ con.

Lần đầu Tô Hồi còn định nói lí, lần thứ hai thì cậu lại cảm thấy sợ hãi gọi thẳng cho cảnh sát, nhưng mà đối phương không có tạo ra tổn thương thực chất nên cùng lắm cũng chỉ khuyên giải.

Nhưng mà từ lúc cậu báo cảnh sát thì đối phương lại càng quá đáng hơn, mỗi ngày đầu xuất hiện như những cô hồn không thể nào đuổi đi được.

Một ngày nọ, Ninh Nhất Tiêu tan làm sớm nên hắn đi mua hộp kem mà Tô Hồi thích ăn nhất đi đón cậu, nhưng mà hắn lại trực tiếp chạm mặt đám người chặn ở dưới tòa nhà cậu dạy thêm, hắn nhìn thấy bọn họ vây Tô Hồi đang bước xuống lầu lại, hắn lập tức bước tới dẫn cậu đi.

“Sao vậy? Đau lòng cho tiểu thiếu gia à?”

“Làm bộ làm tịch con mẹ gì, rõ ràng là đã bám chân được thằng bạn có tiền rồi, năm vạn tệ nói trả là trả, hai mươi vạn còn lại cũng bảo tiểu thiếu gia trả hộ luôn đi!”

Nghe thấy lời trào tiếu và gây sự của bọn họ, Ninh Nhất Tiêu nhíu mày lại, hắn nhìn Tô Hồi một cách không thể tin được.

Tô Hồi không thể phản bác được, “Về rồi em giải thích với anh, được không? Chúng ta về nhà trước đã.”

Một kẻ dáng người to lớn nhất trong đó lên cản lại, mặt gã ta trông rất khiêu khích, “Tao cho bọn mày về à?”

Sắc mặt Ninh Nhất Tiêu rất lạnh lùng, “Tránh ra.”

“Nếu tao bảo không thì sao?”

Mấy người đột nhiên ẩu đả thành một đám, đánh đến nổi không tách ra được, Tô Hồi mấy lần định lên kéo lại nhưng đều không thành công, ngược lại còn bị đánh lại, cho đến khi có người bên đường báo cảnh sát thì bọn họ lại bị dẫn tới đồn cảnh sát một lần nữa.

Lúc ghi chép xong ra khỏi đồn cảnh sát xong thì đã tối khuya rồi, Tô Hồi đi theo phía sau Ninh Nhất Tiêu, cậu thấy hắn không nói một lời nào cũng không dám mở miệng nữa.

Tới khi bọn họ đi đến một con phố rất phồn hoa, trước mắt là giới thương nghiệp phồn hoa nhất của thủ đô, so sánh với những căn nhà đắt đỏ giá trên trời kia thì Ninh Nhất Tiêu mới như tỉnh mộng lại, hắn đột nhiên mở miệng.

“Anh không cần em phải làm những thứ này, như vậy thì coi sao được?”

Giọng của hắn rất trầm, có hơi khàn khàn, hắn kìm nén lại cảm xúc, “Anh không cần tiền của em.”

“Em biết, em biết mà.” Tô Hồi bước lên phía trước cẩn thận nắm tay của hắn lại, “Ninh Nhất Tiêu, em chỉ là không muốn để cho bọn họ đi tìm anh nữa, em tưởng rằng em đệm trước khoản tiền này thì bọn họ có thể ngưng lại một khoảng thời gian không đến làm phiền anh nữa…”

Trên mặt Ninh Nhất Tiêu toàn là vết thương, khóe miệng xanh tím lên, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì. Hắn nhìn vào Tô Hồi, trong mắt lộ ra một chút không biết nên phải làm gì.

“Tô Hồi, anh không cần em phải tội nghiệp anh.”

Tô Hồi đỏ cả mắt lên, “Em không có tội nghiệp anh, em muốn giúp anh, em không muốn làm một gánh nặng.”

Cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng phải lo nghĩ vì đồng tiền, sau khi rời khỏi nhà mới biết được hóa ra kiếm tiền lại khó tới vậy, hóa ra cậu cần phải giấu đi chứng bệnh của mình mới có thể kiếm được một công việc làm thêm là dạy cho các bạn nhỏ vẽ, hóa ra những loại thuốc men này đắt tới vậy, tiền tư vấn một tiếng lại nhiều tới vậy.

Tô Hồi mỗi lần biết nhiều thêm một chút là lại thêm một chút sợ hãi đối với tương lai, cậu rất sợ Ninh Nhất Tiêu sẽ cảm thấy mệt mỏi vì sống chung với cậu.

Ninh Nhất Tiêu vẫn bước tới ôm chặt Tô Hồi lại.

“Thật xin lỗi, anh không nên nóng giận với em, em không có lỗi gì cả, tất cả là do anh không tốt.”

Tô Hồi dựa vào lồng nguc hắn mà lắc đầu, cậu hiếm khi sinh ra ứng kích trên sinh lí vì cảm xúc, cứ giống như có ngàn vạn những cây kim chọc xuyên qua mặt cậu vậy, không bỏ sót một chỗ nào.

“Em thật sự không phải tội nghiệp anh.”

“Anh biết, em sẽ không làm thế.” Ninh Nhất Tiêu nắm lấy tay của cậu, “Anh xin lỗi.”

Tô Hồi không muốn nghe hắn xin lỗi, cậu nắm lấy tay Ninh Nhất Tiêu cùng nhau ngồi trên xe buýt về nhà, trên xe rất chật chội, cậu mấy lần muốn nắm lấy tay của Ninh Nhất Tiêu nhưng mà lại bị biển người chen lấn xô đẩy tách ra, có thể nào cũng không thể nắm được.

Cậu chỉ đành nhẩm trong lòng gì đó trong khoang xe buýt chật chội để giảm hoãn nỗi đau và sức lực dư thừa của mình, nhưng mà cậu lại nhận ra mình thân bất giác lại đọc thầm Kim Cương Kinh mà ông ngoại bắt cậu đọc thuộc, những thứ mà cậu chống đối này vẫn ghi khắc vào trong xương tủy lúc nào không hay.

Sau khi về nhà, Tô Hồi cẩn thận xử lí vết thương cho Ninh Nhất Tiêu rồi nằm ở ngay bên cạnh hắn, cậu xoa lưng hắn một cách dịu dàng mặc cho hắn ôm lấy mình.

Ninh Nhất Tiêu nói rất nhiều những lời trong lòng, hắn cũng thẳng thắn với cuậ những chuyện quá khứ chưa từng đề cập đến.

“Mẹ anh vì để tìm ba anh mà chạy tới nhà cũ của ông, bà ôm cái bụng đã lớn mà chăm sóc bà nội lúc đó đa mắc bệnh, nhưng chỉ mấy năm sau bà cũng đã chết vì bệnh.”

“Sau đó thì chỉ còn lại anh và mẹ anh, mấy đứa trẻ trong thôn cứ chửi rửa anh là con hoang, nó nhét những con cá con tôm đã thối nát vào trong miệng anh, nó đánh anh, vậy nên anh từ nhỏ đã muốn rời khỏi nơi đó. Mẹ anh vì để kiếm sống qua ngày mà làm rất nhiều công việc, bà cho anh ăn học nên anh liều mạng học hành thi vào được trường trung học ở trong trấn.”

“Nhưng mà đi học cần có hộ khẩu, bà chỉ đành gả cho một người mà bà không yêu, kết quả là số bà không tốt, người đó sau này cá cược thành nghiện, mỗi ngày đều đánh bà. Anh rất muốn giúp bà nhưng ông ta lại tới đánh anh, mẹ anh bảo vệ anh trong lòng bà, cuối cùng thì người bị đánh vẫn là bà. Anh lúc đó nghĩ rằng phải chăng chỉ cần anh mau lớn lên thì có thể để cho bà sống cuộc sống tốt hơn không.”

“Chuyện sau đó thì em cũng biết rồi, bọn họ cùng nhau bỏ trốn. Anh thi vào được trường cấp ba tốt nhất trên huyện thành, cứ tưởng là cuối cùng cũng không phải để người khác bắt nạt nữa, nhưng mà không ngờ tới những kẻ đòi nợ đó lại xuất hiện, bọn họ không tìm thấy được cha kế và mẹ của anh cho nên ngày nào cũng tới trường học quấy rối anh. Anh lúc đó còn không dám kết bạn với ai cả, không thể kết bạn cho nổi, chỉ cần có người thân thiết với anh là sẽ bị những kẻ đó nhắm tới.”

Ninh Nhất Tiêu nói xong thì bật cười một tiếng, “Thật ra anh cũng không muốn kết bạn gì cả, người như anh thì quy tắc kết bạn là ai có lợi với anh thì anh sẽ làm thân với người đó, đây có lẽ là báo ứng nhỉ.”

Tô Hồi không thích hắn nói bản thân như vậy, nên là cậu ôm chặt hắn lại, “Anh không phải thế đâu.”

Ninh Nhất Tiêu không có trả lời cậu, hắn rất rõ bản thân là người như thế nào, chỉ có khi trước mặt Tô Hồi thì lòng công lợi và chủ nghĩa lợi kỉ của hắn mới mất hiệu lực, đây là một ngoại lệ, không có bất cứ giá trị tham khảo nào cả.

“Trước khi thi đại học, đám người đó lại đột nhiên xuất hiện, họ đánh anh một trấn ở con phố phía sau trường, may là giáo viên chủ nhiệm của anh xuất hiện cho bọn họ hai ngàn tệ mới có thể để anh thuận lợi thi đại học được. Nhưng mà lúc anh đi thi cả người đều đau nhức, ngón tay cái bị thương nên viết chữ rất tốn sức, may mà lúc đó phát huy cũng tạm được, thi được hạng bốn toàn tỉnh, hình như là do ông trời cảm thấy tội nghiệp anh nên mới giúp anh một tay.”

“Anh tưởng là chỉ cần anh thi vào đại học tới thủ đô được thì có thể nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng căn bản là chưa từng.”

Nghe thấy Ninh Nhất Tiêu dùng một ngữ điệu nhẹ nhàng nói ra những lời này, Tô Hồi cảm thấy lòng tan vỡ hết mất.

Cậu ôm chặt Ninh Nhất Tiêu lại rồi im lặng rơi nước mắt trong lòng hắn.

“Tô Hồi, anh mệt quá.” Giọng của Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng có một chút nghẹn ngào, “Anh giống như…đang tham gia một cuộc thi bơi lội vĩnh viễn không có điểm cuối vậy, không được ngừng nghỉ một giây nào cả, chỉ cần anh dừng lại là sẽ bị nuốt chửng mất, trở nên tan xương nát thịt.”

“Không đâu.” Tô Hồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, “Nó sẽ nhanh chóng khác đi thôi, sắp tới điểm cuối rồi.”

Ninh Nhất Tiêu dựa vào trong lòng cậu, giọng hắn rất trầm nhưng cũng rất kiên định, giống như mỗi một chữ đều thấm đượm những nỗi khổ mà hắn đã phải chịu trong suốt hai mươi mốt năm qua.

“Anh nhất định phải rời khỏi nơi này, anh không thể mắc kẹt trong cuộc sống như vậy cả đời này được.”

Tô Hồi chống chịu lại cơn hưng cảm trong lòng, cậu dùng một giọng rất dịu dàng mà an ủi hắn.

“Sẽ vậy thôi, anh rất giỏi mà, anh muốn làm gì đều sẽ thành công cả thôi.”

Cậu nói khẽ với Ninh Nhất Tiêu về tương lai của bọn họ, miêu tả lại một cách tốt đẹp như một giấc mơ vậy – Ninh Nhất Tiêu sẽ lấy được tiền vốn tài trợ của công phí để xuất ngoại, hắn sẽ tới được trường đại học S mà hắn muốn tới nhất, mà cậu cũng tới được California để học nghệ thuật, bọn họ sẽ có một căn nhà nhỏ thuộc về bọn họ, có một căn nhà có vườn hoa nhỏ và cả một chú chó con đáng yêu.

Tối hôm đó Tô Hồi thật sự mơ thấy điều đó, chỉ là giấc mơ rất kì lạ, nó xuyên chuỗi từ quá khứ, hiện tại tới tương lai.

Cậu mơ thấy người bố đã mất của cậu đang đứng trong vườn hoa chăm sóc chó con cho cậu, cậu mơ thấy dáng vẻ lúc nhỏ của Ninh Nhất Tiêu co rúc lại trong một góc như một chú chó con lang thang vậy được cậu ôm vào trong lòng.

Nửa đoạn sau, cậu mơ thấy bọn họ trở nên già đi, cùng nhau đi dạo bên biển. Gió biển thói tới làm cho xương khớp cậu nhói đau, cậu nói với Ninh Nhất Tiêu rằng sau khi cậu chết cũng muốn được rải vào trong biển.

Giấc mơ vừa hỗn loạn vừa kì dị.

Sau khi Tô Hồi tỉnh lại thì đột nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh “Kaili Blues” mà bọn họ đã từng cùng nhau xem, đó cũng là một giấc mơ nhiễu loạn thời không.

Cậu lặng lẽ viết xuống một câu thơ từng xuất hiện ở trong bộ phim điện ảnh này trong lúc nghỉ ngơi trong công việc:

[Không có dao cắt thì ngôn ngữ sẽ bị chốt khóa lại

Không có trái tim nhưng lại sống suốt chín năm] (*)

Tô Hồi của lúc đó không hề cảm thấy đây chỉ là một câu nói xui xẻo.

Ngày hôm sau, Ninh Nhất Tiêu vẫn đi đón Tô Hồi tan làm, trên đường về hắn nói là mong cậu có thể từ công việc dạy thêm đi, nhưng mà Tô Hồi lại không muốn thế.

“Em không muốn để anh nuôi, em có thể làm việc kiếm tiền được.”

“Bọn họ có thể tới quấy rối em bất cứ lúc nào, anh sợ em đột nhiên sẽ chịu không nổi xảy ra chuyện thì phải làm sao? Em khác với người ta…”

Tô Hồi không hiểu, cậu ngẩn ra nhìn Ninh Nhất Tiêu, “Em khác ở chỗ nào?”

Ninh Nhất Tiêu cũng ngẩn ra, hắn hình như giờ mới nhận ra mình đang nói gì thì lập tức xin lỗi.

“Anh không có ý này.”

Tô Hồi lắc đầu, cậu rất ghét cãi nhau, đặc biệt là trên đường về nhà nên là cậu nói một cách rất trẻ con: “Vậy anh thu hồi lại, em sẽ coi như không nghe thấy gì cả.”

Ninh Nhất Tiêu lập tức làm theo, “Xin lỗi, anh thu lại lời nói lúc nãy.”

“Ừm.” Tô Hồi bật cười, cậu nhón chân lên hôn mặt của hắn.

Cho dù là thê, Tô Hồi vẫn nghe theo lời của hắn mà nghỉ việc dạy thêm, cậu không muốn để cho Ninh Nhất Tiêu lúc đang làm việc vẫn còn phải lo lắng cho mình.

Người của lớp dạy thêm tính lương một tháng cho cậu, hơn một ngàn tệ, Tô Hồi cầm lấy khoản tiền này đi mua mấy món đồ ăn định về nhà nấu cho Ninh Nhất Tiêu ăn.

Ban đầu thì vẫn còn bình thường, cậu ở trong phòng bếp chật hẹp làm theo công thức nấu ăn trên điện thoại mà làm đồ ăn một cách tận tâm, nhưng mà thật sự là quá lạ tay, cậu làm cái gì cũng hỏng hết cả, trứng gà thì chiên cháy, cơm nấu cũng còn sống, tốn mất hai tiếng đồng hồ mà đồ ăn nấu ra trong rất chẳng ra gì.

Nhưng mà sau khi Ninh Nhất Tiêu về nhà thì lại ăn một cách vui vẻ, mỗi lần ăn món gì cũng khen cậu có tiến bộ, đồ ăn rất ngon, trông cứ như là đang dỗ con nít vậy.

Lúc nhìn hắn ăn cơm, Tô Hồi nghĩ rằng mình nhất định phải cố gắng học nấu cơm, sau này nếu như bọn họ thật sự kết hôn sống cùng nhau thì cũng không thể để cho Ninh Nhất Tiêu ngày nào cũng phải ăn mấy món khó ăn đến vậy được.

Hôm sau cậu dẫn Ninh Nhất Tiêu tới bệnh viện để tư vấn tâm lí theo lịch hẹn trước, còn mình thì đứng ở bên ngoài đợi như những lần trước.

Cậu không thể ngồi im một chỗ được, chỉ có thể đi dạo hết vòng này tới vòng khác quanh sảnh lớn, không biết là đi tới vòng thứ mấy thì Tô Hồi nhìn thấy được cô gái của cặp tình nhân mà trước đó đi khám luôn gặp được, cậu nhớ là cô ấy tên Lili.

(Tên cũ là Mạt Lệ hay Lệ Lệ gì đấy, mình thấy nó kì kì nên đổi qua cho nó đỡ kì, dù gì thì cũng hiếm xuất hiện lắm.)

Trạng thái của Lili không được tốt lắm, hình như mới khóc xong, mí mắt đỏ sưng lên, cả người trông rất tiều tụy. Tô Hồi quan tâm bước tới ngồi bên cạnh cô.

“Lili, sao vậy?”

Phản ứng của Lili có hơi trì trệ, qua mấy giây sau mới quay mặt lại nhìn Tô Hồi.

Qua cô, Tô Hồi hình như nhìn thấy được bản thân trong kì trầm cảm.

Cô không chịu nói chuyện mà chỉ rơi nước mắt, Tô Hồi lập tức lấy khăn giấy mang theo bên người ra đưa cho cô, “Cậu đừng khóc, đừng buồn lòng.”

Nói ra câu này xong Tô Hồi cũng cảm thấy nực cười, rõ ràng cậu là người hiểu rõ nhất, những lúc thế này không thể kiểm soát được những mà cậu lại bảo cô đừng đau lòng.

“Tiểu Kiệt đâu? Cậu ấy không đi với cậu à?”

“Tiểu Kiệt…Bọn tôi chia tay rồi.”

Cô vừa khóc vừa kể, Tô Hồi mới biết được hóa ra là bọn họ sống với nhau không được nhẹ nhõm như những gì bên ngoài thấy được, chứng bệnh hưng cảm của Lili trở nên nặng hơn, cô thường nói hết tất cả ra với Tiểu Kiệt, chỉ cần vừa phát tác là sẽ không khỏi phải cãi nhau, ban đầu thì bọn họ còn cảm thấy có thể khắc phục được, nhưng mà Tiểu Kiệt sau này cũng dần dần rơi vào vòng xoáy cảm xúc, bị cô ảnh hưởng tới nỗi cũng phải tới gặp bác sĩ.

“Tôi không muốn tổn thương anh ấy, nhưng mà tôi cũng không còn cách nào..” Trong tiếng nghẹn ngào của Lili che đậy đi sự đau khổ, “Anh ấy về nhà ở quê, mẹ anh ấy bảo là tìm cho anh ấy một cô gái khỏe mạnh để kết hôn…”

Tim của Tô Hồi nhói đau lên.

Cậu tự dưng nhớ tới lúc vừa mới nhìn thấy dáng vẻ của đôi tình nhân này vào mùa thu đo, lúc đó bọn họ ngọt ngào đến vậy mà, Lili còn hưng phấn mà nói với cậu rằng bọn họ sẽ vừa đi du lịch vừa kết hôn, bọn họ sẽ đi khắp nơi, chụp rất nhiều ảnh.

Mọi thứ nhanh chóng như lật một cuốn sách cũ vậy, khiến cho Tô Hồi trở tay không kịp bị bụi bay làm cho sặc nghẹn tới mức ch4y nước mắt.

Cô nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu ra ngoài bước tới bên cạnh Tô Hồi, cô lau nước mắt đi cười nói: “Tôi rất ngưỡng mộ cậu đấy.”

Tô Hồi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cậu khác với người khác nhưng mà lại giống với Lili, bọn họ đều là người bệnh cả, không thể nào kiểm soát được bản thân để không gây tổn thương người khác.

Ninh Nhất Tiêu thấy cậu ngẩn người thì kéo cánh tay của cậu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Hồi hồi thần, cậu lắc đầu, “Em không sao.”

Cậu không có nói chuyện của Lili và Tiểu Kiệt cho Ninh Nhất Tiêu, đoạn tình cảm đổ vỡ này giống như là một quẻ bói Hạ Hạ vậy, đó là một điềm báo xấu, giấu đi thì tốt hơn.

Nhưng mà điều Tô Hồi không ngờ tới mà xui xẻo sẽ không bởi vì cậu giấu đi mà dừng lại, ngược lại nó còn tới sớm hơn thế nữa.

Lúc cậu học tiết chuyên ngành thì mẹ đột nhiên gọi tới rất nhiều cuộc và cũng gửi một đống tin nhắn bảo cậu lập tức trở về nhà.

Tiềm ý thức Tô Hồi cảm thấy đây là một tin xấu, cậu muốn trốn tránh nhưng mà tin nhắn tiếp đó lại khiến cho cậu không thể nào lùi bước được nữa.

[Mẹ: Tô Hồi, ông ngoại con biết chuyện của con và Ninh Nhất Tiêu rồi, ông tức tới mức ngất đi, bây giờ còn đang cấp cứu ở trong bệnh viện, con nếu mà con một chút lòng hiếu thân làm con cháu thì mau tới bệnh viện đi.]

Điều này hoàn toàn phá ngang kế hoạch của Tô Hồi.

Không phải là cậu chưa từng nghĩ tới việc nói ra đoạn tình cảm này với người nhà mà trong kế hoạch lí tưởng của cậu, cậu sẽ cùng với Ninh Nhất Tiêu tới nước Mỹ trước, đợi thời gian trôi qua lâu hơn một chút nữa, kì vọng của người nhà với cậu không lớn tới vậy nữa thì mới chậm rãi bàn bạc với bọn họ.

Nhưng mà sự việc bây giờ bỗng dưng rẽ lối, Tô Hồi ngồi ở trong xe taxi mà không suy nghĩ được gì nữa cả.

Đợi tới khi cậu tới bệnh viện mới nhớ ra Ninh Nhất Tiêu còn đang đợi cậu tan học cùng đi ăn với hắn, nên là cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho hắn, bảo rằng ông ngoại của cậu bị bệnh nặng, cậu phải tới bệnh viện đi thăm ông.

Tô Hồi không dám nói chuyện đã bại lộ cho hắn nghe, cậu sợ bời vì mình mà để cho Ninh Nhất Tiêu phải chịu ảnh hưởng.

[Ninh Nhất Tiêu: Không cần vội, nếu như hôm nay không về được thì nói với anh một tiếng. Nhớ chăm sóc tốt bản thân, nhớ phải uống nước đấy.]

Nhận được tin nhắn này thì Tô Hồi mới yên tâm đi vào bệnh viện, cậu đi ra khỏi thang máy chỉ định liền nhìn thấy bảo mẫu trong nhà.

“Ông ngoại tỉnh lại chưa?”

“Mới tỉnh.”

Cô bước tới dẫn Tô Hồi vào trong rồi lại dặn dò, “Tiểu thư nói rồi, bảo tiểu thiếu gia cậu phải ăn nói cẩn thận.”

Tô Hồi không biết là phải “cẩn thận” tới mức nào mới là được, cậu thậm chí còn không rõ mình có thể nói cái gì.

Trước khi bước vào phòng bệnh đơn, cậu hít sâu một hơi rồi mới giơ tay lên gõ ba cái lên cửa.

Trong phòng vang lên tiếng giày cao gót bức bối, cửa phòng cửa ra, Tô Hồi chạm mặt Quý Á Nam, cậu lần đầu nhận ra hóa ra là mẹ cậu đã già thật rồi, sự tiều tụy đến cả lớp trang điểm diễm lệ cũng không thể che giấu đi được.

Bà nhíu mày lại rồi thở dài một hơi, bà kéo cửa ra cho Tô Hồi bước vào nhưng lại không nói một câu nào.

Sự im lặng của mẹ càng làm nặng thêm cảm giác tội lỗi trong lòng của Tô Hồi, khiến cho trên lưng cậu gánh một cái gông xiêng nặng nề như một tội nhân mà bước vào phòng bệnh yên tĩnh này.

Ban đầu tất cả mọi người đều nhẫn nhịn lại đợi cho Tô Hồi tự mình thẳng thắn, nhưng mà lúc nghe thấy Tô Hồi nói “Con thật sự rất yêu anh ấy” thì Quý Thái Lữ trực tiếp nắm lấy li trà bên tay ném mạnh lên sàn nha ngay bên chân của Tô Hồi—

Li sứ nhanh chóng tan nát thành nhiều mảnh, mảnh sứ vụn cứa quá mu bàn tay Tô Hồi để lại vết máu.

“Yêu? Cậu biết yêu là gì không! Không phải là trò chơi gia đình của trẻ con đâu, cậu còn tưởng thật à?” Quý Thái Lữ vừa nói được mấy câu thì đã tức tới mức ho sù sụ, tay ông nắm chặt tay chống bên giường.

Bà ngoại lập tức bước lên đỡ ông lại, bà vỗ lên lưng ông, vừa khóc vừa khuyên giải, “Đừng tức giận, ông không thể nói chuyện đàng hoàng với đứa trẻ được à?”

“Nói đàng hoàng nó có chịu nghe không!”

Quý Thái Lữ nhìn Tô Hồi, sau một lúc im lặng thì ông chụp lấy một đống ảnh ở trên tủ đầu giường ném tới trước mặt Tô Hồi.

Trong ảnh, mỗi tấm đều là Tô Hồi và Ninh Nhất Tiêu đang ôm nhau, thậm chí là hôn nhau.

Bọn họ thật sự tưởng rằng bản thân mình chỉ là một đôi kiến nhỏ trong thế giới rộng lớn này, nhỏ bé tới mức sẽ không gây ra sự chú ý đối với bất cứ ai.

Cho tới giây phút này Tô Hồi mới hiểu ra, hóa ra là bản thân mình chưa từng được tự do.

Giọng của Quý Thái Lữ trở nên nặng hơn, “Cậu từ nhỏ tới lớn, muốn cái gì là có cái đó, muốn làm gì cũng có người trải đường trước cho cậu, hưởng nhận những điều kiện vật chất tốt nhất, tất cả mọi chuyện căn bản không cần cậu phải bận tâm! Nhưng mà cậu đã từng nghĩ tới bao giờ chưa? Tô Hồi, tôi bây giờ bảo cậu đi chịu những nỗi khổ mà người ta chưa từng chịu thì với cái năng lực tinh thần này của cậu, sự yếu đuối này của cậu thì cậu có sống nổi được không?”

Những lời này dội lên đầu Tô Hồi như chẻ đôi cậu ra, không chút lưu tình như cơn mưa đá vậy.

“Con biết, ông ngoại, nhưng mà con thật sự không thể chia xa anh ấy được.” Tô Hồi biểu hiện còn kiên định hơn cả trong tưởng tượng của cậu, giống như là cậu rất mong có được sự công nhận của ông ngoại vậy, cho dù phải làm gì cũng được.

Cậu bước sang bất giác mà quỳ bên giường Quý Thái Lữ, cậu nắm lấy một cái tay của ông, giọng nói gần như là khẩn cầu, “Ông ngoại, con sẽ cố gắng chữa bệnh, cái gì cũng nghe theo ông hết, con sẽ viết giấy đảm bảo với ông, con đảm bảo sau này nhất định sẽ làm một đứa cháu không làm cho ông mất mặt, làm gì cũng được, nhưng mà con thật sự không thể rời khỏi anh ấy được.”

“Cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu đi! Quỳ xuống chỉ vì một thằng đàn ông, Tô Hồi, sao tôi lại có thể dạy cậu như thế này được chứ? Cậu xem lại bản thân mình đi, ghê tởm biết bao!”

Quý Thái Lữ tức tới mức ho mãi không thôi, ông nằm lại vào gối, giọng nói trở nên hư yếu, “…Còn bảo là không làm tôi mất mặt, cậu đã mắc bệnh tâm thần, giờ lại còn trở thành đồng tính, điều nào không khiến tôi mất mặt?”

Tô Hồi đột nhiên tỉnh táo lại.

Bọn họ thật ra không hề quan tâm Ninh Nhất Tiêu có đủ tốt hay không, cho dù cậu có liệt kê hết toàn bộ ưu điểm của hắn ra thì cũng không thể nào đả động được ông ngoại, bởi vì sự tổn tại của cậu bản thân đã là một sai lầm.

Quyền lựa chọn chưa từng nằm trên tay cậu.

Nhưng mà cậu vẫn nói ra những điểm tốt của Ninh Nhất Tiêu ra một cách gần như là cố chấp, “Ông không hiểu anh ấy, anh ấy thật sự rất tài giỏi, còn giỏi hơn tất cả những đứa trẻ trong giới này mà ông cho là tốt, anh ấy rất thông minh và cũng rất có lòng thượng tiến, anh là người tốt nhất con từng….”

“Đủ rồi!” Quý Thái Lữ cắt ngang lời cậu.

“Cậu điên rồi, cậu lâu lắm rồi không có uống thuốc đi chữa bệnh rồi, đưa nó ra ngoài cho tôi.” Ông ra vẻ như từ chối tất cả lời nói, ông nói với Từ Trị đứng ở bên cạnh, “Ngày mai dẫn nó tới chỗ bác sĩ Trương đi khám lại đàng hoàng cho tôi.”

Từ Trị bước lên kéo cánh tay của Tô Hồi lại bị cậu hất đi.

Tô Hồi chỉ có thể chống đối lại, “Con không đi, con sẽ không quay lại đâu.”

Ánh mắt của Quý Thái Lữ tối đi, trên khuôn mặt già lão này hiện lên một chút tàn nhẫn.

“Tô Hồi, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, trong thời gian một tuần này cậu suy nghĩ lại đàng hoàng cho tôi, nếu không thì tôi sẽ có cách khiến cho các cậu không thể dài lâu được.”

Tô Hồi gần như là bị xách kéo ra ngoài.

Trước khi đi, Quý Thái Lữ nói câu cuối cùng, giọng nói ngược lại không còn nặng nề vậy nữa, nhưng mà cứ lại giống như là một con dao đâm thằng vào lồng nguc Tô Hồi.

“Cậu tưởng rằng người bệnh tâm thần như cậu và một thằng nhóc nghèo không có chống lưng không có tương lai ở bên nhau có thể chống đỡ qua được mấy ngày khốn khó? Cậu chịu được, nó cũng có thể chịu được chắc?”

Tô Hồi lại bị dẫn về căn nhà mà cậu ghét cay ghét đắng, bị thu điện thoại đi, cậu mở to mắt nhìn suốt cả đêm, trời sáng lên rồi lại tối đi, suốt cả hai ngày không ăn uống gì cả, đồ ăn người làm đưa tới đặt trước cửa phòng hết lấy đi rồi lại đổi đi nhưng mà cậu không từng đụng tới.

Ban đầu Quý Á Nam còn chịu không nổi tới khuyên cậu, nói rất nhiều những lời tất cả đều là vì muốn tốt cho cậu, nhưng mà Tô Hồi lại không nghe lọt được một chữ nào.

Cậu trở thành máy móc không có bất cứ một phản ứng nào, thời gian hoạt động duy nhất là vào đêm khuya, cậu sẽ bước tới trước bàn lấy giấy thư ra viết nhật kí như bao ngày.

Bệnh càng nghiêm trọng, cậu lại càng thích viết, nhưng mà nội dung thư lại luôn rất bệnh, thậm chí giống như là một con người khác, đó là một phân thân mà Tô Hồi tưởng tượng ra.

Những thứ này đều bị cậu cất khóa vào trong hộc tủ.

Ngày thứ ba, thời tiết rất tệ, trời xám xì xì khiến cho Tô Hồi không khỏi nhớ tới ngày cùng với Ninh Nhất Tiêu tới nhận hộp tro cốt, cậu nhớ tới vùng biển tiêu điều nọ.

Tháng mười hai đã trôi qua một nửa, cậu rất muốn trốn đi, món quà sinh nhật tặng của Ninh Nhất Tiêu còn chưa làm xong mà.

Tô Hồi nhận ra, hóa ra giữa đau khổ và đau khổ cũng có tồn tại sự khác biệt, cậu trong quá khứ bị căn bệnh này kiểm soát, cậu cho rằng đời người không có ý nghĩ gì cả, cậu muốn biến mất, muốn rời đi. Nhưng mà bây giờ thì lại khác, cậu rất muốn ở lại, muốn ở bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, rõ ràng đó chỉ là một tâm nguyện nhỏ bé vậy thôi nhưng mà có thể nào cũng không thể thực hiện được.

Cho dù cậu niệm kinh Phật biết bao nhiêu lần thì vẫn không thể nào quay trở lại được.

Tới trưa, cửa phòng của cậu lại lần nữa bị mở ra, Tô Hồi nằm trên sàn nhà, cậu còn tưởng là người làm đưa đồ ăn tới nên không phản ứng gì cả, nhưng mà cậu lại nhìn thấy đôi giày của Quý Á Nam nên cậu nói như phản xạ có điều kiện: “Con không muốn chia tay.”

Quý Á Nam thở dài một hơi, trong mắt bà rươm rướm nước mắt. Bà quay mặt đi lau nước mắt, khựng lại một lúc mới nói với cậu, “Chú của con qua đời rồi, sáng hôm nay ông ấy tự mình…”

Bà không thể nào tiếp tục nói được nữa, ngừng lại một lúc rồi kiềm chế lại cảm xúc, “Không thể cứu lại được.”

Phản ứng của Tô Hồi rất trì trệ, trong đầu đầu tiên là hiện lên khuôn mặt tươi cười của chú, ông dắt tay cậu tới triển lãm hội họa, dẫn cậu đi dạo quanh hội trường nghệ thuật.

Năm phút sau, cậu ngồi dậy nhìn thẳng vào Quý Á Nam, “Mẹ lừa con.”

Quý Á Nam rơi nước mắt như không còn cách nào cả, “Sáng mai tám giờ, đi với mẹ tới lễ táng, đồ mẹ bảo dì Trương chuẩn bị cho con.”

Bà nói xong thì quay người rời đi, trước khi đóng cửa lại thì bà khựng lại nói thêm một câu.

“Ít nhiều gì thì cũng ăn đi, không thì sao mà có sức đi tạm biệt chú con được.”