Gió bên ngoài rất lớn, Tô Hồi kéo áo khoác ngoài lại thật chặt, bước chân đi rất nhanh, vừa nhìn thấy cửa hàng tiện lợi mà Bella nhắc tới là cậu mở cửa ra đi vào, cậu đứng ở trước tủ bán thuốc lá bắt đầu lựa chọn.
Cậu vừa nhìn đã nhìn thấy hộp Marlboro mà mình thường hút, nhưng mà do buồn phiền trong lòng nên là cậu chọn một loại khác không quá quen thuộc.
“Cái này.”
“Dạ được, cho hỏi cần cái khác không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Quá trình đợi thanh toán rất ngắn, nhưng mà lại rất khó chịu.
Lời của Carl cứ đang quẩn quanh trong đầu, Tô Hồi không muốn gặp mặt Ninh Nhất Tiêu, cậu sợ phải nghe thấy bất cứ câu nào hắn nói, cho dù là tốt hay là xấu thì cậu đều không muốn nghe, cho nên cậu mới từ chối hắn một cách khôn được thân thiện như vậy, nhưng mà trong lòng thì hình như lại hiện lên một người bé hon, nó không ngừng nói “Mau tới tìm anh đi, nhanh lên tới tìm anh đi nào”.
Tô Hồi cố gắng định ấn đầu người bé hon đó xuống để cho nó không thể ồn ào gì nữa, nhưng mà vừa lấy hộp thuốc rồi quay người lại thì cậu vẫn phải đối mặt với Ninh Nhất Tiêu.
Cậu thậm chí còn chưa kịp trốn khỏi cửa hàng tiện lợi này thì đã bị tìm thấy rồi.
Tô Hồi có hơi bối rối, trong lòng cứ nghẹn một cục tức, cậu không thể giả vờ dịu dàng để đối mặt với Ninh Nhất Tiêu, nên là cậu giả vờ không nhìn thấy hắn cứ vậy đi ra ngoài.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu thì lại chặn ngay ở cửa, Tô Hồi bước sang bên trái hắn cũng bước sang trái cản lại, Tô Hồi bước sang phải hắn cũng bước sang phải.
“Sao vậy? Không vui à?” Hắn cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của Tô Hồi.
“Có đâu.” Tô Hồi ỉu xìu chống đối, cậu không có lập trường can thiệp vào việc kết bản của Ninh Nhất Tiêu, và cũng không có tư cách đó.
Cậu chẳng qua là tự tức bản thân mình, nhưng rồi lại chút giận lên đầu Ninh Nhất Tiêu, thật vừa trẻ con vừa vô lí.
Nhân viên thu ngân thấy hai người đứng khựng ở ngay cửa thì cô mỉm cười áy náy nói: “Hai anh đẹp trai, ờm…nếu có vấn đề gì có thể đi vào trong hoặc là đi ra ngoài nói chuyện được không ạ, chỗ cửa có hơi chật, tôi sợ khahcs mới đến đi vào sẽ không được tiện lắm.”
“Thật xin lỗi.” Ninh Nhất Tiêu hơi cúi đầu nói, hắn một tay kéo cửa ra, một tay kéo cánh tay cưỡng chế lôi cậu ra ngoài.
Tô Hồi muốn thoát thân, cậu rút tay mình ra.
Ninh Nhất Tiêu thả ra, nhưng mà hắn vẫn còn nhìn cậu, “Không phải muốn hút thuốc à? Đứng ở trong cửa hàng sao hút được.”
Tô Hồi im lặng một lúc, cậu chán nản gỡ hộp thuốc lá ra rút một cây ra đặt trên môi, nhưng mà cậu cũng nhận ra mình không có đem theo bật lửa.
Sớm biết thế đã không cai thuốc rồi.
Cậu càng trở nên buồn phiền hơn, định đi vào mượn thì Ninh Nhất Tiêu lại lấy bật lửa ra, hắn bật lên rồi lấy tay che gió đưa sang.
“Không đến mức mượn lửa anh cũng không dám muốn đấy chứ.” Giọng của Ninh Nhất Tiêu rất ôn hòa, giống như không muốn làm căng với cậu vậy.
Mượn lửa thôi mà.
Tô Hồi hơi bình tĩnh lại, cậu chấp nhận sự thật Ninh Nhất Tiêu đột nhiên xuất hiện, cậu càng trốn tránh thì càng giống như đang chột dạ vậy, nghĩ như vậy, cậu tới gần đốt được thuốc thì liền tránh đi, cậu quay mặt đi tựa lên tường im lặng mà hút.
Nhưng mà cậu không ngờ tới lượng dầu cháy của loại thuốc này cao đến vậy, mới hút một hơi đã sặc thuốc ho sù sụ, mắt cũng đỏ lên.
Ninh Nhất Tiêu đứng ngay phía trước nhìn cậu, hắn bình tĩnh mà hỏi: “Không hút Marlboro nữa à?”
Tô Hồi không thể nào nghe tất cả những gì liên quan tới “trước đây” từ trong miệng hắn nói, cậu cúi đầu nói mấy lời trái lòng, “Không thích nữa.”
“Vậy sao?” Ninh Nhất Tiêu hình như rất để ý với những sự thay đổi sở thích của cậu, ngừng lại một chút rồi hắn nói, “Bây giờ thích loại hình sặc ch4y nước mắt à?”
Tô Hồi giờ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ rất bướng, “Có ch4y nước mắt đâu.”
Ninh Nhất Tiêu bật cười, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, nói xù lông là xù lông, em là mèo thật à?”
Cậu bây giờ ghét hết những chuyện liên quan tới quá khứ.
Trong đó cậu ghét nhất là cái biệt danh mèo con này.
Nhưng khi đối mặt với Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi không thể nào cáu gắt được, cậu chỉ nặng lời một chút thôi cũng có nghĩa là đang làm khó bản năng.
“Không liên quan gì tới anh cả.”
Ninh Nhất Tiêu rất hiểu Tô Hồi, tính của cậu vẫn luôn rất ôn thuận, kì hưng cảm thỉnh thoảng cũng sẽ túc cáu, nhưng trừ khi tình hình bệnh cực kì nghiêm trọng, bình thường cậu sẽ không trút giận lên đầu hắn, trừ khi người chọc giận cậu chính là bản thân hắn.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu có suy nghĩ lại mãi thời hắn nhất thời vẫn không nhớ tới mình đã sai điều gì.
Hắn đã hơn nửa tháng không gặp Tô Hồi rồi, tối hôm qua video call vẫn còn bình thường, Tô Hồi thậm chí còn cho hắn xem Kem vừa mới tắm xong.
“Em không lạnh à?” Hắn nhìn thấy cổ áo sơ mi và áo khoác ngoài mở rộng ra, Ninh Nhất Tiêu nhịn không được mà giơ tay ra kéo cổ áo lại, định cài cúc áo cho cậu.
Tô Hồi định nói “Không liên quan tới anh” nhưng mà vì quá trẻ con nên là cậu không nói ra, chính vào lúc này, cậu nghe thấy một âm thanh quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cảnh Minh.
“Sao hai người lại ở đây vậy?” Cảnh Minh cười cười chào hỏi một tiếng, Chloe đang đứng bên cạnh anh ta, cô cũng đang mỉm cười với bọn họ.
Cúc cài không vào, Ninh Nhất Tiêu thu tay lại rồi nhìn về phía hai người, “Hai người cùng nhau tới à?”
“Lúc đỗ xe vào thì gặp nhau nên cùng nhau tới thôi.” Cảnh Minh lướt qua hắn đi tới trước mặt Tô Hồi, “Màu tóc mới của Eddy được đấy, mới nãy hai bọn tôi đi ngang qua còn không dám nhận, nếu không phải là có Ninh Nhất Tiêu ở đây thì tôi đã thật sự tưởng cậu là model đấy.”
Tô Hồi dập tắt điếu thuốc, “Đừng lấy tôi ra làm trò đùa nữa.”
“Tôi nào có đùa cậu làm gì đâu?”
Cảnh Minh cười rất tươi, anh vừa nhìn đã nhận thấy bầu không khí lúng túng giữa hai người bọn họ nên anh cố ý đùa, “Hai người đứng đây cứ như trong phim thần tượng vậy, trên con phố này toàn là nhiếp ảnh gia đang canh chụp đường phố, nói không chừng có nhiếp ảnh gia nào đó đi ngang qua chụp hai người lại đăng lên mạng đấy.”
Chloe cũng cười nói, “Cái này là thật đấy, ở đây có nhiều công ty về người mẫu, nhiếp ảnh gia cũng nhiều.”
“Cậu nói xem, một người là nhà nghệ thuật đẹp đẽ, một người là sao mới ở thung lũng Silicon, chậc chậc, chỉ suy tưởng thêm một chút là ra cả bộ phim rồi đấy.”
“Im miệng đi.” Ninh Nhất Tiêu không hề lưu tình.
Chloe nhìn đồng hồ một cái, “Chúng ta đi lên đi, tí nữa là Bella lại hối nữa.”
“Được thôi, tôi đây là lần đầu tới chỗ cô ấy đó, không biết là có thể ké mấy bộ quần áo về mặc không.”
“Anh cứ thử xem.” Chloe cười nói.
Hai người ở phía trước còn đang trò chuyện, Ninh Nhất Tiêu và Tô Hồi đi ở phía sau, bầu không khí lúng túng vẫn không được giảm đi.
Trước đây khi ở chung với nhau cũng không phải là chưa từng có một vài xây xát nhỏ, nhưng mà Tô Hồi thật ra rất là dễ dỗ, có lúc không cần phải làm gì cả, chỉ cần cưỡng chế kéo lại ôm một lúc là sẽ ổn.
Nhưng mà vữa nãy đang ở bên ngoài, Ninh Nhất Tiêu không thể ôm Tô Hồi như vậy một cách bất chấp được, càng huống chi hắn cũng không chắc chắn chiêu trò này còn có tác dụng với Tô Hồi nữa không, dù gì thì cậu còn không chịu cho hắn nắm cánh tay, cậu chỉ muốn lập tức rút tay ra.
Nếu như cưỡng chế ôm thì khả năng cao là sẽ khiến cho cậu cảm thấy không được tôn trọng.
Về tới phòng làm việc ở tầng hai, Tô Hồi chú ý thấy Bella đang trò chuyện với người khác, nhưng mà cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đó, dáng người cao bằng bằng cậu, vóc dáng rất đẹp, tóc màu nâu uốn xoăn lên, tiếng cười rất cởi mở.
Cậu bắt đầu có một dự cảm không lành.
Bella thấy bọn Tô Hồi thì vẫy vẫy tay, đợi đến khi cậu đến gần thì cô giới thiệu bọn họ với nhau.
“Eddy, đây chính là Julian, lần trước tôi có nhắc với cậu đấy, cậu ấy cũng là tổng giám chế thời trang của lần quay chụp này, ảnh chụp của chúng ta đến lúc đó sẽ được đang lên tuần thời trang của bên bọn họ đầu tiên, sau đó mới tới quảng cáo của các kênh sau.”
Julian quay người lại, cậu ta mỉm cười giơ tay ra, “Chào cậu, rất vui được gặp cậu.”
Nhưng mà lúc cậu ta nhìn thấy khuôn mặt của Tô Hồi cũng không khỏi phải ngẩn ra.
“Chào anh.” Tô Hồi lịch sự nắm lại tay của cậu ta.
“Đây là Eddy, là một nhà nghệ thuật trang trí cực kì cực kì có thiện phú, đương nhiên bây giờ cậu ấy cũng là người mẫu ảnh do tôi chuyên môn mời tới, sao nào, có phải đẹp lắm không?”
Julian nghe xong thì cười, cậu ta khen ngợi nói: “Đúng thật là rất đẹp, ánh mắt của cô lúc nào cũng tốt nhất cả.”
“Phải thế chứ.” Bella cười cười, “Tôi trước đó còn tưởng bên bọn cậu chỉ phái vài người tới xem thôi, không ngờ tới là cậu đích thân tới, thật nể mặt tôi quá, ngồi đi, tôi dẫn Eddy đi thử trang.”
Đặc biệt tới đây sao?
Tô Hồi rũ mắt xuống.
Chẳng trách Ninh Nhất Tiêu lại đột nhiên xuất hiện, là vì công việc của Julian sao.
Răng khôn bắt đầu đau, Tô Hồi giơ tay lên che bên mặt, cậu đi cùng với Bella vào phòng làm tạo hình, đi thẳng không quay đầu lại.
Nhưng mà cậu vẫn nghe thấy Julian nhiệt tình chào hỏi với Ninh Nhất Tiêu, “Shaw, mùi nước hoa hôm nay của cậu hình như có hơi khác.”
Còn chưa kịp nghe câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi cũng không muốn nghe, cậu đóng cửa phòng tạo hình lại.
Trạng thái của cậu không được tốt, nhưng mà cũng không muốn vì mấy chuyện cá nhân này làm lỡ công việc, nói gì đi nữa nếu mà đã nhận công việc này thì Tô Hồi vẫn quyết tâm dốc hết lòng, cậu không muốn làm Bella thất vọng.
Bella có ý tưởng cực kì hoàn chỉnh đối với trang điểm, “Nhất định phải làm bật lên sự trong suốt, đừng để lại nhiều dấu vết của lớp phấn nền, da của cậu ấy rất tốt, thậm chí là không cần phấn nền.”
“Mạch máu trên mí mắt cũng không cần phải che, cứ lấy cái cảm giác này.” Bella lấy bản phác thảo của mình ra, “Má hồng là phần trọng tâm, sau đó là lông mi, dùng mascara màu trắng, và cả lens màu xanh lam nữa.”
“Không sao cả, cứ làm theo lời cô nói đi.”
Tô Hồi im lặng ngồi ở trước kính, rõ ràng là không ngủ đủ giấc nhưng mà cậu không hề cảm thấy buồn ngủ, nghỉ tới dáng vẻ Ninh Nhất Tiêu mới xuất hiện lúc nãy thật sự đã làm cho con tim của cậu phải xao động một giây.
Nhưng mà nghĩ tới Julian, Tô Hồi liền cảm thấy sự xao động này cứ như một trò cười vậy.
Bất kể là lúc ở California hay là lần này tới phòng làm việc của Bella, bọn họ đều cùng nhau xuất hiện, trông không giống như là trùng hợp.
Có thể tất cả đều chỉ là cậu tưởng bở, tất cả đều là giả, phương hướng của mục tiêu không chỉ về cậu, tất cả đều là ảo giác.
Tô Hồi lần đầu tiên phát hiện thấy hóa ra cậu cũng sẽ ghen tị.
Hóa ra ghen tị sẽ làm cho con người trở nên xấu xa, nhất là những sự ghen tuông không có một tí lập trường nào thì càng nực cười hơn.
Cậu không thể kiểm soát bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa, và đừng chua đến vậy, thậm chí cậu còn đã thầm quyết định ở trong lòng những lời phải nói với Ninh Nhất Tiêu sau khi kết thúc công việc, cậu nên phải kết thúc mối quan hệ không chính đáng này rồi dọn ra khỏi căn nhà của hắn.
Càng nhanh càng tốt.
Cửa phòng mở ra, người đi vào là Julian.
Các bước trang điểm của Tô Hồi rất đơn giản, đã hoàn thành xong rồi, bây giờ thì stylist đang chọn trang sức.
“Trông giống như tinh linh vậy.” Julian mỉm cười, cậu ta nói với Bella, “Tôi thấy hiệu quả thử trang như vậy không cần phải sửa thêm gì nữa, nói không chừng tí nữa có thể chụp trực tiếp luôn, đồ đã chọn xong chưa?”
Bella gật đầu, “Tất cả đều là bộ chính của hệ liệt Xuân Hạ này, tất cả có ba bộ, cậu xem thử xem.”
Tô Hồi hơi nhắm mắt lại đợi stylist dán cánh hoa lên, không bao lâu sau thì Julian bước tới, cậu ta cong người nhìn khuôn mặt của cậu rồi hỏi Bella, “Bộ đầu tiên phải mặc là cái áo sơ mi màu xanh nước nhỉ?”
“Đúng rồi.”
Julian nhìn vào trong gương, “Tôi cảm thấy đừng dán cánh hoa nữa, cánh hoa có hơi rườm rà.”
Tô Hồi mở mắt ra, cậu nhìn bản thân mình trong gương, cậu ngược lại cực kì tán đồng với cách nói của Julian.
“Vậy thì chọn cái gì đây?” Bella thì lại rát là thích cánh hoa, “Đổi thành loại hoa khác không?”
Julian lấy cái hộp đựng trang sức của stylist ra rồi lựa này kén kia, cậu ta vẫn không có tìm thấy món nào hài lòng cả.
Nhưng mà Tô Hồi vừa nhìn đã chú ý tới một cái hộp acrylic trong suốt trong hộp, bên trong có để một cánh bướm màu lam nhạt.
“Cái này đi.” Cậu chỉ một cái rồi nói với Bella.
Stylist có hơi sầu não, “Cái này đúng là rất đẹp nhưng mà lúc trước dùng bị hỏng mất rồi, có gần một nửa cánh bướm đã rớt mất rồi, tôi vốn định vứt đi nhưng mà lại có hơi không nỡ, vì cái này mô phỏng rất giống thật.”
“Hồ điệp sáng cực quang.” Tô Hồi lẩm bẩm.
“Gì cơ?” Bella nghe không rõ.
Tô Hồi lắc đầu, cậu nói với stylist, “Không sao đâu, bị hỏng cũng có cái đẹp của bị hỏng, nói không chừng còn tốt hơn cả con hoàn chỉnh.”
“Cứ nghe theo lời model đi.” Julian cười nói, “Tôi cũng cảm thấy con bướm này rất đẹp.”
Stylist gật gật đầu, cuối cùng anh ta vẫn dán cánh bướm giả bị hỏng này lên phía dưới mắt của Tô Hồi, cái cánh màu lam dạ quang và lens màu xanh nước làm bật lên lẫn nhau, hiệu quả trông thật sự rất tốt, Bella rất hài lòng.
Việc làm cảnh quay đã gần xong rồi, Tô Hồi mặc cái áo sơ mi màu xanh nước lên, chất liệu vải đặc biệt tỏa ra ánh sáng mịn dưới ánh đèn như là sóng nước dập dờn vậy.
Lúc ra ngoài, Ninh Nhất Tiêu vẫn còn đứng ở bên cửa sổ sát đất ở một bên gọi điện thoại, hình như là đang xử lí công việc, nhưng hình như là có một loại cảm ứng nào đó, lúc mà Tô Hồi xuất hiện thì hắn cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau một cái từ xa.
Nhìn thấy cánh bướm dưới mắt Tô Hồi thì Ninh Nhất Tiêu rõ ràng đã thất thần.
Chỉ là trong một chớp mắt ngắn ngủi thôi, Tô Hồi nhanh chóng quay mặt đi.
Chloe nhìn thấy lớp make up của Tô Hồi thì cô cảm thấy rất đẹp nên là cô nhân dịp chụp một tấm tả thực góc nghiêng dưới ánh đèn từ trên đỉnh đầu xuống lúc cậu bước tới gần.
Ánh sáng màu hơi ngả ấm rọi lên mặt, lên lông mi, lên gò má và con bướm của Tô Hồi đều gần như trở nên trong suốt, trong sự mềm dịu kẹp lấy một chút thánh khiết.
“Đẹp quá.” Cô cúi đầu nhìn lại một cái rồi đưa cho Tô Hồi xem, “Rửa ảnh trong sẽ đưa cho cậu xem.”
Tô Hồi cười cười, “Cảm ơn.”
Bella đã phác thảo trước bản thiết kế về hình ảnh trong ống kính của mỗi một phân đoạn, cần phải nó một model nữ kết hợp chung, Tô Hồi ngồi trên ghế sô pha màu xám, người mẫu nữ đứng ở phía sau cậu, cô đặt tay lên chỗ bên cổ của Tô Hồi, cô không có lộ mặt ra, chỉ có nửa thân trên lọt vào ống kính.
Nhưng mà vẫn có chút sai lệch so với thực tế, Chloe là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo rất kén chọn, cô chụp cả mấy lần theo những gì Bella nói, cũng đã điều chính mấy lần rồi nhưng mà cô vẫn không hài lòng với kết quả.
Cảnh Minh đứng ở bên cạnh quan sát cũng nhận ra cô đang băn khoăn nên anh tới gần, “Sao vậy? Không đẹp à?”
“Đẹp thì đẹp, khuôn mặt thế này vốn cũng không kén chọn gì được cả.” Cô nhìn mãi bức ảnh, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chỉ là cảm thấy thiếu một chút trương lực.”
(*trương lực là lực căng, trong nghệ thuật như hội họa hay nhiếp ảnh gì đó thì là để chỉ về sức mạnh, sức lực, sống động,…đại loại vậy.)
“Trương lực?” Cảnh Minh suy nghĩ lại, anh cảm thấy vấn đề này rất đơn giản, tính hương của Tô Hồi khắc với hắn, đương nhiên là sẽ không có trương lực quá lớn với nữ giới rồi.
“Hay đổi thay người mẫu nam thử xem?” Anh ta đề nghị.
Chloe lần đầu phát hiện thấy Cảnh Minh cũng không hoàn toàn là một công tử ăn chơi.
Cô gọi Bella tới gọi tất cả các người mẫu nam trong phòng làm việc tới thử hết một lượt.
“Hình như là đỡ hơn trước đó rất nhiều rồi, nhưng mà…”
Chloe nhắm mắt lại, cô lật lại mấy tấm ảnh vừa rồi, cô ngẩng đầu lên hỏi Bella, “Ở đây có nhân viên nam nào tay có đường nét cánh tay và gân xanh rõ ràng một chút không?”
Bella quay đầu lại tìm kiếm bằng ánh mắt, muốn chọn một người tại đây ra cũng không hề dễ dàng.
“À gì nhỉ…”
Cảnh Minh lặng lẽ tới bên cạnh hai người, anh hắng giọng lại, “Tôi lại có một tuyển thủ muốn đề cử cho hai người, đảm bảo là phù hợp yêu cầu luôn.”
Hai phút sau, Bella xuất hiện trước mặt Ninh Nhất Tiêu đang xử lí công việc, cô kéo hắn tới trong phòng quay chụp.
“Làm gì vậy?”
“Người tốt giúp đỡ cái này đi.”
Bella giải thích đơn giản lại tình hình bây giờ, rồi lại sử dụng chiêu chí mạng mà Cảnh Minh dạy cho cô, “Kẹt ở chỗ này Eddy đã mệt lắm rồi, chỉ mới nhuộm tóc thôi đã tiêu tốn hết cả sáu tiếng đồng hồ của cậu ấy, mau kết thúc công việc sớm để cậu ấy còn nghỉ ngơi nữa.”
Quả nhiên, Ninh Nhất Tiêu trước giờ đều không màng việc tư đã dao động, hắn miễn cưỡng chấp nhận lần “hợp tác” cực kì lâm thời này.
Ninh Nhất Tiêu ở trước mặt người khác gần như không từng gỡ găng tay ra, hắn bọc thật kín bản thân mình lại, bây giờ bị kéo sang, hắn lại không tình không nguyện mà thay một cái áo sơ mi màu đen mà Bella đưa cho hắn.
Lúc bước ra ngoài hắn chỉ lộ đôi tay ra thôi chứ không có kéo ống tay lên như yêu cầu.
Nhưng mà đôi tay quả là khác biệt, Chloe lập tức gật đầu với Cảnh Minh.
“Tôi có lừa cô đâu mà.”
Cảnh Minh cực kì đắc ý.
Nhưng mà Tô Hồi thân làm một người trong cuộc thì lại rất gian nan, partner của cuậ đột nhiên từ một người mẫu nữ xa lạ trở thành người yêu cũ đang chiến tranh lạnh, tình hình đột nhiên xoay chuyển bẻ vuông góc như vậy.
Ninh Nhất Tiêu theo yêu cầu đứng ở phía sau Tô Hồi rồi đặt tay lên.
“Không đúng.” Chloe chỉ huy mà nói, “Shaw, cuộn tay áo lên, tôi cần có đường nét cánh tay.”
Ninh Nhất Tiêu không chịu làm gì cả, rất là không phối hợp.
Thấy hắn không động đậy gì thì Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
“Anh nếu mà không muốn quay thì có thể từ chối.” C4u nhỏ giọng nói.
Ninh Nhất Tiêu mãi giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng mở miệng, “Đổi thành người khác thì anh đương nhiên sẽ từ chối.”
Tô Hồi ngẩn ra, nhịp đập của cậu đang dần dần tăng lên.
Cậu không chắc chắn hắn nói là chính cậu hay là người khác nữa, nên là cậu không có trả lời.
Chloe đi thẳng tới, nhưng Ninh Nhất Tiêu không chịu để người khác chạm vào mình nên hắn thu tay lại, “Để tôi tự làm.”
Hắn cởi cúc tay áo ra rồi cuộn tay áo lên lộ ra cẳng tay theo yêu cầu của cô.
Lúc cánh tay của Ninh Nhất Tiêu vòng sang, Tô Hồi mới lần đầu tiên phát hiện thấy chỗ cổ tay và cẳng tay hắn đều có vết sẹo, diện tích không nhỏ, nhìn có vẻ là vết thương cũ.
“Mấy người hậu kì nhớ photoshop xóa vết sẹo này đi.”
Giọng của Ninh Nhất Tiêu rất lạnh lùng.
Chloe lại cực kì hài lòng ngoài ý muốn, cô kiên quyết không chịu hậu kì sửa đi, “Không, như vậy rất tốt, đến bây giờ thì là tốt nhất rồi.”
Tô Hồi có hơi thờ thẫn, cậu cứ mãi cúi đầu nhìn cánh tay của Ninh Nhất Tiêu.
Sau khi trùng phùng, Ninh Nhất Tiêu luôn giấu bản thân mình đi, đến cả găng tay cũng không chịu bỏ xuống, cho dù bọn họ đã có vài lần hành vi thân mật nhưng mà Ninh Nhất Tiêu cũng không chịu c0i đồ của mình ra để thành thật đối mặt.
Hóa ra là vì nguyên nhân này sao?
Trong lòng của Tô Hồi bỗng chua xót, cùng với những cơn đau nhỏ bé mà phân bố khắp, những vết thương giống như là đang lan tràn ra vậy, nó khiến cho cậu sợ hãi. Rõ biết là không có lập trường, cậu phải nhịn lại đừng có quan tâm như vậy nhưng tới cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được.
“Anh làm sao lại bị vậy?”
Ninh Nhất Tiêu không có trả lời mà quăng lại câu hỏi cho cậu.
“Thầy Tô đang quan tâm anh sao?”
Tô Hồi không hó hé tiếng nào nữa.
“Không giận nữa à?” Ninh Nhất Tiêu truy vấn.
Tô Hồi vẫn không nói gì cả.
Chloe lại thử chụp thêm một tấm, cô lại ra thêm chỉ thị mới, “Shaw, anh thử lấy tay bóp cổ của Eddy thử xem?”
Ninh Nhất Tiêu không quen với việc chấp nhận bộc lộ ra trước ống kính, “Không chụp tới mặt, đúng không?”
Bella phá tan lo âu của hắn, “Yên tâm đi, nếu như anh không muốn thì trong khung tham gia có thể ẩn danh anh đi, nhưng mà cũng vinh hạnh cho tôi, anh là người mẫu giá trị thân phận cao nhất mà tôi từng dùng đấy.”
Tay của Ninh Nhất Tiêu từ tư thế rũ xuống trở thành thế nắm cổ cậu lại, gân xanh nổi lên đan xen với những vết thương ở trên cẳng tay.
Cẳng tay của hắn có màu hơi ngăm, sinh ra sự khác biệt cực kì mãnh liệt so với cần cổ trắng thon như tuyết của Tô Hồi.
“Anh có thể hơi dùng sức, nếu không thoải mái thì bảo dừng.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng nói.
Tô Hồi cảm nhận được bụng ngón tay chạm lên rồi co lại.
Những vết thương nhỏ nhất trên đốt ngón tay hắn mài lên làn da của cậu, mạch máu đang đập bị nhốt lại giữa ngón tay và hổ khẩu của Ninh Nhất Tiêu, cả hô hấp và mạng sống dường như đều do hắn nắm giữ.
[Có thể bóp cổ em làm được không?]
Cậu không thể ngừng nghĩ về quá khứ, nhớ tới lúc còn ở bên nhau cậu ra một yêu đầu vô lí với Ninh Nhất Tiêu – Cậu rất bệnh thái, khát vọng đau đớn và tình yêu mãnh liệt, muốn được người mình yêu mang lại một sự nghẹt thở khó có thể kiểm soát được.
“Rất tốt.” Chloe dặn dò trợ lí đưa điếu thuốc lá thơm cho Ninh Nhất Tiêu, “Shaw, kẹp trên một bàn tay khác. Bella giúp chỉnh gió lại một chút, để cho khói bay lên mặt Eddy.”
Hô hấp dần trở nên khó khăn, dưới sự sai khiến của bản năng, môi của Tô Hồi hơi hơi hé ra, cậu hơi ngẩng mặt lên, trong mắt là sự vùng vẫy và chìm đắm rất mâu thuẫn.
Khói thuốc, ánh đèn mê ly, cánh bướm bị rách, vết sẹo và huyết quản, khuôn mặt yếu đuối tới gần như có thể bị bóp nát vụn, sự chênh lệch giữa màu da mà sức lực, tất cả đều không thu thập lại trong ống kính của Chloe, nó trình hiện ra một tính trương lực rất tự nhiên, dục v0ng bị đè chỉ chờ đợi được bộc phát.
Hơi khói gợi lên giấc mơ và ảo cảnh, những kí ức diễm lệ ướt át hiện lên trước mắt, Tô Hồi rất muốn tránh thoát khỏi nó nhưng mà tất cả đều nằm trong tay Ninh Nhất Tiêu, cậu chốn nào để tránh được.
K1ch thích trên mỗi một cảm quan đều đang đập mạnh lên con tìm của Tô Hồi, nó lặp đi lặp lại rằng cậu yêu Ninh Nhất Tiêu tới mức nào, những kí ức này khó quên tới mức nào.
“Tốt lắm, cực kì tốt, tay của Shaw đặt lên trên một chút, Eddy ngẩng đầu lên nhìn vào đây.”
Chloe cuối cùng cũng hài lòng mà đặt máy ảnh xuống, “Tôi thấy tổ đầu tiên được rồi đấy.”
Tô Hồi cảm nhận thấy tay của Ninh Nhất Tiêu đã buông xuống, dây thần kinh kéo căng của cậu cũng vì thế mà được thả lỏng, cậu lại có được không khí và tự do nhưng cũng với đó là sự trống vắng khó có thể chống chịu nổi.
Tất cả những thứ vừa rồi cứ như là một giấc mơ vừa chọc đã vỡ, giống như quá khứ ngắn ngủi của bọn họ vậy.
“Tô Hồi, mặt em đỏ lên rồi.”
Ninh Nhất Tiêu bước từ sau sô pha ra ngồi bên cạnh Tô Hồi, hắn cúi đầu sửa lại tay áo của mình, hắn không đổi sắc mặt mà hỏi, “Mới nghĩ đến cái gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả.” Tô Hồi không cách nào quay lại nhìn hắn, cậu dùng mu bàn tay sờ lên mặt, đúng thật là rất nóng.
Nhân viên làm việc đi qua đi lại, Bella và Chloe thì đang chọn ảnh, Cảnh Minh đang bắt chuyện với cô gái trợ lí, Julian thì đang đứng ngoài phòng nhìn bọn họ.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu hình như không quan tâm tất cả những điều này, hắn quay đầu lại, biểu cảm rất khó nhìn ra, nhưng mà lời nói ra thì lại rất thẳng thắn, “Em hôm nay rất xinh đẹp, lúc giận cũng rất đẹp.”
Tô Hồi hơi ngẩn ra, mặt lại càng nóng hơn.
Đột nhiên, Ninh Nhất Tiêu giơ tay tới trước mặt cậu, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên.
Tô Hồi không hiểu làm sao, cậu nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái.
“Làm gì vậy?”
“Tuy là em thế này rất đáng yêu nhưng mà tức giận không tốt cho sức khỏe.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía cậu, “Lỗi của anh, em có thể đánh anh.”