Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 39




Trong một tuần sống chung với Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi rõ ràng cảm thấy được những cảm xúc không thể khống chế được của bản thân đã dần dần bình phục lại.

Cậu không còn cảm thấy tê dại, không còn cảm thấy tiêu cực như khoảng thời gian trước đó nữa, cậu cũng có thể tiếp thu được những cảm xúc tới từ bên ngoài. Thậm chí vào lúc đối mặt với Ninh Nhất Tiêu cậu thỉnh thoảng cũng sẽ bật cười, đây đều là những thứ Tô Hồi không dám mong chờ đến trong giai đoạn trầm cảm của trước đây.

Cậu cảm thấy bản thân như một tên trộm vụng về, cậu không ngừng trộm đi nhiệt độ ấm áp trên người Ninh Nhất Tiêu, nhưng lại không quá tham lam, chỉ một chút thôi là đủ để trải qua một đêm dài dẳng.

Tuy là vậy, nhưng mà cái ngày mà cậu không muốn đối mặt nhất trong mỗi một năm đều không ngừng tới gần. Sự bình phục này cũng dần dần trở thành một sự khủng hoảng không chắc chắn, giống như cậu chỉ cần bước thêm vài bước nữa là sẽ giẫm hụt rồi rơi vào một cái hố không đáy.

Mỗi khi đến mấy ngày này, cậu sẽ theo bản năng cực kì kháng cự việc uống thuốc và chữa trị.

Tô Hồi mỗi ngày đều đặt cho mình một đồng hồ báo thức, cậu đặt một mốc thời gian để nhắc nhở một bản thân luôn kéo giờ phải đi uống thuốc, nhưng đến mấy ngày này có đặt báo thức cũng vô dụng.

Vào một ngày nào đó rất bình thường, mưa âm u liên miên ở New York, giờ đã là mười một giờ sáng rồi nhưng bên ngoài trời vẫn xám xịt như cũ, tầng mây nặng nề đ3 xuống trên không trung.

Ninh Nhất Tiêu từ sớm đã đi ra ngoài, trước khi đi còn gửi tin nhắn cho cậu.

[Ninh Nhất Tiêu: Trên bàn ăn có sandwich đấy, anh phải đi gặp mấy nhà đầu tư, trưa đến không nhất định sẽ về, em tự mình ăn cơm đúng giờ.]

Tô Hồi nhìn thấy tin nhắn nhưng cậu không trả lời, trạng thái trong ngày hôm nay của cậu cực kì kém, đột nhiên từ lưng núi rơi xuống dưới đáy thung lũng. Vốn tưởng rằng trận marathon dài dằng dẵng còn khó chịu này cuối cùng có thể nhìn thấy được một chút ánh sáng, nhưng đột nhiên mọi thứ đều bị hủy đi mắt, đích đến một lần nữa trở nên xa xôi không với tới.

Cậu cứ mở mắt nhìn chuông báo đến giờ uống thuốc vang lên, nó bị lơ đi, cứ cách mấy phút rồi lại vang lên, cứ giống như rơi vào một vòng tuần hoàn thời gian tồi tệ không được giải cứu.

Thiếu mất sự trói buộc của thuốc, năng lực khống chế cảm xúc liền tụt xuống đáy, Tô Hồi trải qua một đêm mất ngủ, sáng đến không thể rời khỏi phòng, cậu chỉ nằm ở trên sàn nhà, không cách nào bò dậy.

Tâm trạng như bị ngâm dưới hồ băng lạnh lẽo bị nhiệt độ thấp làm cho tê dại. Thời gian bị kéo dài trở nên dài dằng dặc, Tô Hồi thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Ninh Nhất Tiêu, nhưng đại bộ phận đều là dáng vẻ của hắn trong quá khứ, nhớ đến lúc hắn ôm lấy cậu, dịu dàng xoa nhẹ lên gò má và cơ thể cậu. Ôm một vài mong đợi sai lầm vào một lúc nào đó, Tô Hồi hi vọng bản thân có thể tốt lên, nhưng phần lớn thời gian cậu đều cầu nguyện trong lòng mong Ninh Nhất Tiêu tránh xa bản thân mình.

Cậu là một người bệnh tâm thần, cũng đã từng làm tổn thương Ninh Nhất Tiêu một cách quyết liệt, biết rõ là hắn ghét bị người ta bỏ rơi nhất nhưng cậu vẫn làm ra một quyết định xấu như thế, trong tương lai có thể còn tiếp tục tổn thương hắn.

Buổi trưa, Tô Hồi vẫn nằm trên sàn nhà như cũ, cậu im lặng lắng nghe nhịp tim của mình.

Điện thoại đặt ở bên giường, hình như đã vang lên rất nhiều lần, đều là những dấu hiệu cho thấy có nhiều cuộc gọi đến, nhưng mà cậu không có cách nào đoái hoài đến. Kem cũng hết lần này tới lần khác đứng ở ngoài cửa gọi cậu, nó định mở cửa, Tô Hồi nghe thấy rồi nhưng cậu không làm gì được.

Cho tới khi cậu nghe thấy Kêm tông vào cửa, cảm xúc mới có điều tăng lên, nên cậu khó khăn đỡ sàn nhà đứng dậy, tốn rất nhiều công sức mới có thể bước ra ngoài mở cửa.

Kem ngay lập tức nhào vào lòng cậu, nhưng do dùng quá nhiều sức lên kéo cho Tô Hồi ngã nhào ra nền nhà.

Cậu cảm thấy đau nhưng không phân biệt ra được cụ thể đau ở chỗ nào, cho nên cậu chỉ vùi đầu bên cổ của Kem, im lặng mà rớt nước mắt.

“Mày tới tìm tao rồi à.” Qua thật lâu Tô Hồi mới mở miệng nói lí nhí, “Có phải không?”

Kem “ứ ứ” gọi, nó giơ vuốt phía trước lên làm như thật sự ôm được vậy.

Trong đầu của Tô Hồi lập tức dâng lên những kí ức không được vui vẻ, có nhiều lúc cậu tưởng rằng bản thân có thể vùng thoát được, nhưng mà những hồi ức sớm phải nên quên được dường như lại vùi lấp cậu đi.

Cậu cảm thấy thở không ra hơi, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Kem vẫn luôn bầu bạn cạnh bên.

“Tao biến mất rồi thì sẽ viết thư cho mày nhé.” Cậu bắt đầu nói với Kem những lời nói không có logic như một bệnh nhân tâm thần thật sự, “Mày có xem không?”

Kem kêu hai tiếng lên như trả lời cậu.

Cảm xúc của Tô Hồi bị chia cắt thành hai phần, một nửa bản thân cảm thấy hoang đường, một nửa kia lại cảm thấy cực kì bất lực giống như đã quay lại thành bản thân trong sáu năm trước.

“Mày xem không hiểu đâu……Mày sẽ vứt đi mất.”

Kem đáng thương “ứ ừ” một tiếng, nó không phát ra thêm âm thanh nào chỉ im lặng ngửi lấy mùi trên người Tô Hồi, nó dùng cái mũi ướt át cọ lên bên cổ của cậu.

Điện thoại lại lần nữa vang lên, nó tạo ra một tiếng động rất lớn ở bên giường. Đuôi của Kem dựng lên, nó phát hiện thấy tiếng nhạc chuông nên rời khỏi vòng ôm của Tô Hồi chạy tới gặm điện thoại sang đưa đến bên tay Tô Hồi.

Cậu lúc này mới không thể không đối mặt với những thứ ở bên ngoài.

Bên trên hiện lên tên của Lương Ôn, Tô Hồi im lặng một lúc cuối cùng vẫn bắt máy, cậu không định đặt điện thoại ở bên tai cho nên trực tiếp để chế độ handsfree, điện thoại đặt ở trên sàn nhà.

Từ khi bị cậu từ chối thẳng thừng, Lương Ôn chủ động lùi lại trong phạm vi xã giao an toàn, anh ta biết Tô Hồi cần sự bầu bạn, nhưng cậu cần tự do hơn.

Nhưng lần này anh ta gọi điện tới ý đố rất rõ ràng.

“Cậu đã lâu lắm rồi không có chữa trĩ, tôi đã hỏi bác sĩ Dorsey, từ khi cậu trở về từ Seattle thì chưa từng hẹn lịch tái khám, thuốc lần trước ông ấy kê cậu đã uống hết chưa?”

Tô Hồi thể hiện ra sự bình tĩnh, qua thật lâu mới trả lời, “Chưa.”

“Cậu có uống thuốc đúng giờ không?”

Tô Hồi dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

Cùng lúc đó, Ninh Nhất Tiêu từ chối lời mời ăn trưa của nhà đầu tư, hắn về nhà trước dự tính. Vừa mở cửa ra, Ninh Nhất Tiêu đã nghe thấy Tô Hồi đang nói, và cả âm thanh của Lương Ôn truyền qua từ loa điện thoại.

Kem nhạy bén phát hiện thấy sự tồn tại của hắn nên xông thẳng từ phòng của Tô Hồi ra.

Ninh Nhất Tiêu đứng ở huyền quan, hắn làm động tác im lặng với kem sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn cởi áo khoác ra rồi xách túi kem mới mua về đi từng bước vào nhà.

“Eddy, tôi biết mỗi khi vào lúc này trong năm cậu đều rất khó chịu, sẽ từ mặt sinh lí mà cảm thấy kháng cự với chữa trị, những điều này tôi đều rất rõ, nhưng mà cậu có biết không? Đoạn thời gian này sẽ nhanh chóng trôi qua thôi, cậu có thể trải qua được thuận lợi như năm ngoái hoặc là năm trước nữa.”

Giọng của Tô Hồi nghe khác hoàn toàn với hôm qua, giống như lại một lần nữa rơi vào sự sụp đổ của cảm xúc.

“Tôi……tôi chỉ không muốn nghĩ tới những điều đó nữa.”

“Không đâu, cậu bây giờ chỉ cần nói chuyện với người khác một lúc thôi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó đón cậu.”

Tô Hồi lại tiếp tục im lặng.

Ninh Nhất Tiêu đứng tại chỗ im lặng nghe hết những lời đối thoại này. Hắn biết là từ phép lịch sự thì bản thân nên tránh đi, nhưng mà hắn không thể làm được.

Cuộc đối thoại của Tô Hồi và Lương Ôn như được lập một lớp ngăn cách, giống như là giao tiếp đặc biệt giữa người dùng, với level bây giờ của Ninh Nhất Tiêu cho dù có nhận được những thông tin này cũng như chỉ nhận được một dãy mật mã.

Hắn nhìn thời gian, giờ là ngày 28 tháng 1, hắn không biết ngày này có ý nghĩa gì đối với Tô Hồi, vì sao cậu lại rơi vào trong nỗi thống khổ trong khoảng thời gian này.

Ninh Nhất Tiêu lại lần nữa nhận ra, trong cuộc đời của Tô Hồi hắn chỉ chiếm cứ và tham gia được vài tháng ngắn ngủi mà thôi, ngắn đến thậm chí còn chưa từng trải qua được ngày 28 tháng 1 của năm đó.

Rất nhiều những bộ phận quan trọng trong cuộc đời của Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu đều không tham dự vào được, cũng không hề biết gì. Có nhiều người còn hiểu rõ hơn hắn và cũng có nhiều người dễ dàng nhận được sự chú ý và quan tâm của Tô Hồi hơn hắn.

Hắn biết bản thân tạm thời không có cách nào làm một người quan trọng nhất đối với Tô Hồi, cũng không có cách nào cho cậu sự giúp đỡ và chữa trị như một vị bác sĩ, những thứ hắn làm được không có nhiều, và cũng không đủ tốt.

“Không cần, tôi không muốn……”

Thời gian trôi qua gần nửa phút, Tô Hồi cuối cùng mới từ chối.

“Cậu không thể như vậy, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Tô Hồi lại chỉ lặp lại, “Tôi không muốn.”

Cậu tàn nhẫn cúp máy, và cũng lạnh lùng chọn tắt điện thoại đi. Nhìn thấy Lương Ôn, cậu cũng sẽ nghĩ tới bác sĩ và bệnh viện, tiếp đó lại xuất hiện hiện tượng lặp lại kí ức đau khổ nghiêm trọng.

Mỗi một mùa đông của một năm cậu đều có thể gắng gượng qua được, Tô Hồi không cảm thấy sợ hãi, cậu thỉnh thoảng lại nghĩ rằng gắng gượng qua được không nhất định là một kết cục tốt.

Nhưng bây giờ không như vậy, cậu nhìn thấy được Ninh Nhất Tiêu, lại lần nữa có được cơ hội sống chung với hắn, Tô Hồi cảm thấy có chút không nỡ.

Vào lúc cậu nghĩ như vậy, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cậu cứ như một giấc mơ ban ngày thật hoang đường vậy, hắn mặc một bộ đồ trang nghiêm mang theo hơi lạnh, trong tay lại xách một túi đựng kem không hề tương xứng với hắn, hắn nhẹ giọng gọi tên của cậu.

“Muốn ăn kem không?”

Mắt và chóp mũi của Tô Hồi đỏ cả lên, trên mặt cậu thiếu sắc máu. Cậu chống tay lên sàn nhà định đứng dậy nhưng lại phát hiện ra cậu làm không được.

“Tôi……”

Ninh Nhất Tiêu không có đợi, hắn bước lên phía trước giơ một tay ra kéo Tô Hồi dậy.

Trong mấy giây nắm tay ngắn ngủi đó thôi nhưng lại khiến cho Tô Hồi cảm thấy buồn bã.

Cậu biết trạng thái bây giờ của bản thân trông nhất định rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn không thể từ chối được lời mời của Ninh Nhất Tiêu, cậu cùng hắn đi tới phòng khách, Ninh Nhất Tiêu ngồi trên sô pha, cậu thì chọn ngồi trên thảm lông dê trên sàn.

Ninh Nhất Tiêu chỉnh điều hòa ở phòng khách lên cao, sau đó hắn lấy kem vị chocolate ra đưa chung với muỗng cho Tô Hồi, còn hắn thì cời cà vạt ra ngồi trên sô pha nhìn cậu ăn.

Tô Hồi ăn một miếng, đầu lưỡi tê dại trì đốn mãi mới cảm nhận được vị ngọt và đắng, sau đó cậu mới nhận thấy Ninh Nhất Tiêu không có ăn nên nhìn một hộp khác ở trong túi.

Ninh Nhất Tiêu nhanh chóng nói, “Cái này cũng là của em.”

Tô Hồi nghe thấy rồi cậu rũ mắt xuống, cậu chầm chậm lắc đầu, “Ăn không hết…..”

“Vậy thì bỏ ngăn lạnh vậy.” Trọng giọng nói của Ninh Nhất Tiêu có một nụ cười nhàn nhạt, hắn cho Tô Hồi một sự bao dung và an ủi rất tinh tế, “Tiệm này ngày mai nghỉ làm một ngày nên mua thêm một hộp nữa, ngày mai cũng không thiếu.”

Đầu mũi Tô Hồi chua xót, cậu nhíu mày lại, cố gắng khiến cho bản thân không rơi nước mắt trước mặt Ninh Nhất Tiêu, cậu im lặng ăn từng miếng kem.

“Sandwich anh làm cho em còn chưa ăn.” Ninh Nhất Tiêu dùng giọng điệu khẳng định để hỏi cậu.

Tô Hồi phản ứng rất chậm, cậu nhìn bàn ăn một cái rồi quay đầu lại, cậu nhìn Ninh Nhất Tiêu với một ánh mắt như làm sai chuyện gì.

Ninh Nhất Tiêu lại không quá để ý, hắn cười nói, “Cũng đúng lúc ăn chung đi, anh cũng chưa có ăn trưa.”

Hắn đứng dậy lấy sandwich trứng chiên với bơ và một ly nước ép trái cây qua đặt trên bàn trà, lần này hắn cũng ngồi trên thảm lông, hắn hỏi Tô Hồi một cách rất tự nhiên, “Có muốn xem phim không?”

Tô Hồi nhìn hắn, trong mắt cậu có chút mù mịt.

“Anh hôm nay có hơi mệt.” Ninh Nhất Tiêu dựa lên gối dựa, “Nói chuyện với mấy người đó phiền lắm, hôm nay trời mưa còn kẹt xe nữa, hình như mọi chuyện đều không quá thuận lợi nên muốn xem phim.”

Hắn nhìn về phía Tô Hồi, trong giọng nói có một sự dụ dỗ khó phát hiện ra, “Cùng xem đi.”

Ninh Nhất Tiêu không hề nhắc gì đến chuyện vừa rồi, cũng biểu hiện ra một dáng vẻ như không quan tâm đến, hắn vẫn đối xử với cậu giống như hôm qua vậy chứ không coi cậu như một bệnh nhân bị cơn trầm cảm đánh đổ hết lần này tới lần khác.

Hắn hình như thật sự coi cậu như một người bạn.

Trước mắt Tô Hồi dần dần tích lại một màn sương.

Cậu ghét bỏ bản thân đã yếu đuối, rõ ràng cậu đã muốn trốn đi không làm phiền cuộc sống của Ninh Nhất Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn bại đánh bại bởi sự ỷ lại vào hắn.

Không có cách nào trả lời câu hỏi, Tô Hồi chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thật sự thì Ninh Nhất Tiêu không hiểu gì nhiều về phim ảnh và cũng không có thấy có hứng thú, hắn thậm chí còn cảm thấy lãng phí thời gian cho nên lúc ở một mình chưa từng ngồi xem. Nhưng mà Tô Hồi trong quá khứ luôn muốn cùng nhau xem phim với hắn, so với những hoạt động hẹn hò khác thì hình như điều này khiến cho cậu vui hơn nhiều.

Nhưng mà Tô Hồi lúc xem phim vừa đàng hoàng vừa không đàng hoàng, có lúc cậu sẽ kéo hắn nói nói rất nhiều những quan điểm tràn đầy tính nhân văn triết học, có lúc lại đột nhiên tiến tới ôm hắn lại hôn hít rồi trêu chọc.

Hắn theo bản năng tìm một bộ phim mà bọn họ từng cùng nhau xem cho Tô Hồi muốn chọc cậu, nhưng đột nhiên lại nhớ lại đoạn đối thoại vừa tới của Tô Hồi và Lương Ôn lúc này thì lại thôi. Hắn sợ làm cho Tô Hồi nghĩ đến quá khứ quá nhiều sẽ khiến cho cậu buồn lòng.

“Bộ này hình như là phim mới nhận được giải thương, cũng không biết coi có hay không nữa.” Ninh Nhất Tiêu nhấn nút play, hắn lấy sandwich tới đưa cho Tô Hồi.

Tô Hồi chậm chạp ăn vài miếng, đồ ăn dính bên khóe miệng nhưng lại hồn nhiên không nhận ra, mắt cậu nhìn vào màn hình, có rất nhiều những ánh sáng mơ mộng từ ảnh chiếu phản xạ lại trên mặt cậu trông rất đẹp, khiến cho Ninh Nhất Tiêu không khỏi nhớ đến dáng vẻ của cậu lúc mà bọn họ vừa mới gặp mặt.

Tô Hồi bỗng dưng quay mặt lại, cậu nói với tốc độ rất chậm, “Có thể bật đèn lên không?”

Ninh Nhất Tiêu nhìn căn phòng này một cái, đúng thật là rất tối nhưng mà cũng phù hợp để coi phim.

“Đương nhiên rồi.” Hắn lấy điện thoại điều khiển bật đèn lên, “Thế này được không?”

Tô Hồi lại nói chuyện trông rất mất sức, trông như một đứa trẻ vậy, nhưng cậu lại rất cố chấp, “Mở hết lên đi……được không ạ?”

Ninh Nhất Tiêu làm theo lời cậu, hắn cũng không hỏi tại sao mà chỉ nhìn Tô Hồi.

Cảm nhận thấy bị nhìn như vậy, Tô Hồi quay mặt đi, cậu chớp một cái đôi mắt đã đỏ bừng lên.

“Trên khóe miệng em dính bơ kìa.” Ninh Nhất Tiêu rất tự nhiên mà kiếm một cái cớ, hắn chỉ chỗ một cái.

Tô Hồi cảm thấy hơi lúng túng, cậu đưa lưỡi ra li3m một cái để tìm thử, mắt thì nhìn sang Ninh Nhất Tiêu như đang tìm đáp án từ trên mặt hắn.

Ninh Nhất Tiêu suýt nữa là giơ tay ra, nhưng mà hắn vẫn kịp nhận ra, hắn không chỉ nhiều nữa mà trực tiếp rút một tờ giấy ra đưa cho cậu.

Tô Hồi nhận lấy khăn giấy lau sạch bên khóe miệng rồi tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.

Một đêm mất ngủ đã mài mòn hết tinh thần thể lực của cậu, cậu lại lần nữa rơi vào trong cơn mơ màng, ống kính dài chậm dài và đơn nhất của bộ phim, hình ảnh đàn dương cầm nhẹ nhàng và ngày hè ở miền nam nước Pháp khiến cho người khác buồn ngủ, mỗi một thứ đều đang thôi miên đầu óc của cậu cho tới khi cậu dần dần nhắm mắt lại.

Ninh Nhất Tiêu nhanh chóng nhận thấy Tô Hồi đã ngủ quên, hắn nghiêng đầu nhìn thấy cậu dựa đầu vào gối, trong tay còn đang nắm một cục khăn giấy nhỏ.

Hắn bật nhỏ âm lượng xuống rồi đợi tới khi Tô Hồi ngủ say giấc mới dọn bàn trà giữa bọn họ ra, hắn lấy thêm một cái chăm lông dày ra đắp lên người Tô Hồi.

Hắn nhẹ nhàng tách ngón tay của Tô Hồi ra rồi lấy cục giấy đã xài rồi trong lòng bàn tay của Tô Hồi ra. Tiếp sau đó, tay của Tô Hồi liền đặt lên trên tay hắn, nắm nhẹ lên đầu ngón tay của hắn.

Điều này làm cho Ninh Nhất Tiêu rất muốn nắm lại tay của cậu nhưng lại cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc. Trong lúc Tô Hồi ngủ, vai thỉnh thoảng lại run lên, hắn giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai lưng của cậu.

Bộ phim gần tới phút cuối, bọn họ lại lần nữa bỏ qua mất nội dung phim. Cho dù lần này bản thân vừa không có hôn nhau với Tô Hồi, cũng không có làm ra những những vượt giới mà chỉ là bầu bạn bên cạnh cậu mà thôi, hắn im lặng ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của cậu mà thấy một sự an toàn trước giờ chưa từng có.

Kết cục bị bỏ qua mất không quan trọng, nếu như hắn muốn biết thì có thể tự mình coi lại một lần nữa. Nhưng nếu như Tô Hồi vẫn ở bên cạnh hắn như cũ thì Ninh Nhất Tiêu nghĩ rằng hắn vẫn bằng lòng lãng phí thời gian mà không biết một cái gì cả.