Nhìn thấy email trả lời của Sean, Tô Hồi mới nhận thấy lời mời của mình đúng thật là có chút mạo phạm, đối phương nếu như đã chọn sưu tầm ẩn danh thì có lẽ chính là không muốn lộ mặt.
[Eddy: Cậu đừng nói như vậy, vẻ ngoài thật ra không quan trọng đến thế, ít nhất là tôi coi là như vậy. Không gặp mặt cũng không sao cả, là do tôi quá đường đột, xin lỗi cậu một lần nữa, hi vọng cơ thể của cậu mau chóng khỏe lại.]
Email của Sean cũng nhắc nhở cậu đã làm lỡ mất bao nhiêu việc trong thời gian bà ngoại bị bệnh này, trong đó có cả tác phẩm trong lễ đính hôn của tiểu thư Jones.
Bản thảo trước đó của Tô Hồi được Jones chấp nhận, nhưng cậu kiểm tra kĩ lại rồi lại một lần nữa suy nghĩ, vẫn cảm thấy có nhiều chỗ cần phải thảo luận với người ủy thác, ý nghĩa của tác phẩm này khác với trước đó, cậu không thể tự quyết định một mình được.
Vậy nên cậu gọi điện thoại cho Bella Jones, đầu tiên cậu xin lỗi vì khoảng thời gian trước đó mất liên lạc, sau đó lại hỏi cô có thời gian gặp mặt không.
Tính cách của Bella rất hào sảng, dường như không để ý đến cậu có mất liên lạc không, cô cũng không gấp gáp gì với tiến độ của tác phẩm.
“Gặp mặt ấy hả……để tôi xem thử, khoảng thời gian này tôi đang bận buổi phát bố của quý mới, cũng có nhiều chuyện lăm, không thì thứ hai cậu tới phòng làm việc của tôi đi, được không?”
“Được.” Tô Hồi ghi lại địa chỉ phòng làm việc của Bella, “Tôi có thể là sẽ đem mấy phương án tới, cô cứ xem thử, nếu như có yêu cầu gì thì có thể nói, nếu trao đổi được như vậy thì hiệu suất sẽ nhanh hơn.”
“Thật ra cậu muốn làm cái gì cũng được.” Bella có hơi mất tập trung mà cười, bên phía cô hình như có người đến thảo luận công việc, vì vậy nên cô nói một câu xin lỗi với Tô Hồi.
“Cô cứ làm việc đi, không cần để ý tôi nữa đâu.” Tô Hồi cúi đầu nhìn bản thảo, “Vậy tôi cúp trước nhé, thứ hai gặp lại.”
“Được, thứ hai gặp lại!”
Kết thúc cuộc gọi, Tô Hồi thở phào một hơi. Thật ra còn đơn giản hơn trong tưởng tượng, chỉ là công việc thôi mà.
Cậu nhìn chăm chú bản thảo trên giấy mà cậu vẽ rồi rơi vào trầm tư, trong đầu cậu đang tưởng tượng ra các hiệu quả của các loại chất liệu mang lại, lưới sa hay là vải lụa, hoặc là màn hình LED có thể tương tác được với người xem. Cậu dùng phần mềm dựng hình để tạo những ý tưởng này ra, cụ thể nó ra rồi lưu lại thành một phương án, xong thì lại liên lạc với bên xưởng trước đó để mua nguyên liệu, sau khi trao đổi với bọn họ xong thì cũng kéo thấp giá thành được một chút.
Cậu đắm chìm trong công việc, không hơi rảnh đi ngủ, Kem sẽ ngồi ở bên cạnh cậu, lúc nó mệt thì lại nằm bên chân cậu đi ngủ.
Tô Hồi có thể cảm nhận được cơ thể của bản thân đang dần dần khôi phục, đã sắp đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường, nếu như thuận lợi thì giai đoạn trầm cảm sẽ không kéo dài quá lâu. Cậu cực kì mong chờ giai đoạn hưng cảm nhẹ tới, ít nhất là nó có thể mang lại hiệu suất làm việc và sức sáng tạo cho cậu, và nó còn mang lại sự hưng phấn và vui vẻ có thể nhấn chìm được sự đau khổ.
Tô Hồi nghĩ rằng nếu như bản thân có thể làm việc tốt hơn thì cũng coi như là tặng cho Ninh Nhất Tiêu một món quà đính hôn rồi nhỉ.
Cậu làm việc rất nghiêm túc, nghiêm túc như lúc quyết định không gặp Ninh Nhất Tiêu nữa vậy.
Thuốc sẽ làm cho đầu óc cậu trì trệ, khiến cho Tô Hồi thường xuyên quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả những ý tưởng mà việc sáng tác cần đến, nhưng cũng bởi vì có sự chống chế của thuốc nên cậu mới có kiên nhẫn ngồi trước bàn làm việc.
Thứ hai tới rất nhanh, Tô Hồi gắng gượng được vài ngày lấy ra những phương án mà cậu thấy cũng không tồi đi tới phòng làm việc của Bella.
Tuyết ở New York cứ mãi không tan bao nhiêu, nhiệt độ thì thấp, tuyết trên đường phố bị người thành phố đi qua đi lại dẫm thành những bãi tuyết đá màu đen xám cứng chắc, lúc đi qua phải rất cẩn thận. Mặt trời trong ngày đông có màu trắng, vừa cao vừa lạnh lùng treo cao trên bầu trời màu xám, phản xạ lại những tia nắng hàn lạnh và u uất qua bức tường kính của những tòa nhà cao lầu.
Gió cực kì lớn, Tô Hồi bao bọc mình thành một củ hành tây màu xám, bởi vì không có dẫn Kem theo nên cậu không thể khiến cho những người khác không tới gần.
May mà khoảng cách tới đích đến không xa lắm, chỉ cần nhịn lại một lúc là đã tới nơi.
Phòng làm việc của Bella rộng như trong tưởng tượng của cậu, đó là một tòa lầu độc lập ba tầng bên đường, trên tấm kính sát đất dán những quảng cáo và cả những bản thiết kế màu cực lớn vô cùng bắt mắt, không khớp với khí chất quý tộc thượng lưu trên người cô lúc lần đầu gặp Bella, thậm chí còn trông có hơi phản nghịch.
Cậu đẩy cửa bước vào, không khí ấm áp dâng lên, Tô Hồi gỡ nửa bên khăn quàng xuống lộ mặt ra.
Nhân viên phụ trách tiếp đón ở cửa tầng một thấy cậu liền bước lên, “Chào cậu, cậu là model đến tham gia thử kính sao? Xin mời qua đây check in một cái.”
Tô Hồi nhận thấy anh ta hình như đã hiểu lầm nên cậu giải thích, “Không phải đâu, tôi là tác giả sáng tác nghệ thuật trang trí mà tiểu thư Jones hẹn trước gặp mặt vào hôm nay, Eddy Sue, chắc là có thể kiểm tra ra được.”
Đối phương hơi ngẩn ra rồi liên tục xin lỗi, “Thật là xin lỗi, bởi vì model hôm nay tới thử kính có rất nhiều, tôi vừa nhìn mới tưởng rằng ngài cũng là một trong số đó, thật xin lỗi, xin hãy đi theo tôi lên lầu, Bella đang ở trên tầng hai.”
“Không sao.” Tô Hồi đi theo phía sau anh ta, một bên mặt tường của cầu thang treo đầy những tấm ảnh hậu trường của Bella, trông vừa cường thế vừa xinh đẹp.
Tầng hai có hơi lộn xộn, góc bên kia là studio chụp ảnh, nhiếp ảnh gia đang tràn đầy hứng thú mà chụp ảnh, trong đó có những nhân viên đi qua đi lại cầm quần áo đến, một bên góc kia thì đặt rất nhiều những trang phục và trang sức, trông số lượng rất đáng kinh ngạc.
“Bella! Nghệ thuật gia mà cô mời tới rồi này!”
Bên này vừa mới lớn tiếng gọi, chỉ thấy phía sau hàng quần áo không xa đó có một cánh tay giơ lên, vẫy vẫy, “Tôi ở đây!”
“Ok, hãy đi theo tôi.”
Tô Hồi gật đầu rồi đi theo anh ta, vòng qua những bộ đồ nọ thấy được Bella đang làm việc. Cô đang đứng trước một model, kiểm tra lại chiếc váy dài vải nhung trên người cô người mẫu, trong lúc Tô Hồi bước tới, cô đang lấy kéo lên cắt bỏ cái nút áo hình vỏ sò phía trước ngực áo.
“Cái này không được, đổi thành nút trân châu khâu thủ công trước đó đi.” Cô ấy đo lường một lát, “Vẫn phải phối với một cái mũ nữa, để tôi xem thử xem…..”
“Bella.” Nhân viên ở bên cạnh nhắc nhở, “Eddy tới rồi.”
“Eddy……” Bella cũng không quay đầu nhìn, cô nhìn model suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hồi thần lại, tự dưng quay phắt đầu lại nhìn thấy Tô Hồi, “Cậu tới rồi à, sao nhanh thế?”
Tô Hồi mím môi, “Nhà cách đây cũng gần, đi bộ là tới.”
Bella gật gật đầu rồi nói với model trước mặt, “Cô đi đổi bộ khác đi, mũ thì để tôi bảo Ivy tìm cho cô sau.” Sau đó cô xoay người lại cười một cái với Tô Hồi, “Ngồi đi, nói chuyện ở đây có ồn quá không? Hay là đến phòng họp bên trong ngồi?”
“Tôi thế nào cũng được.” Tô Hồi nhẹ giọng nói.
“Thôi cứ vào bên trong đi.” Bella dẫn cậu vào trong, “Ở đó phải nói lớn tiếng lắm mới được.”
Bọn họ đi tới một phòng họp nhỏ trong góc rẽ, đóng cửa lại thì đúng thật là yên tĩnh hơn nhiều. Tô Hồi không muốn lãng phí thời gian của cô nên đem hết bản thảo đặt lên bàn, rồi đưa cả phương án trong laptop cho Bella xem, cậu đi thẳng vào vấn đề.
“Đây thật ra là lần đầu tiên tôi làm chủ đề hôn lễ, trước đây chưa từng làm, tôi có một vài ý tưởng, nhưng mà đây không hoàn toàn chỉ là một tác phẩm của tôi mà còn là hiện trường buổi lễ đính hôn của hai người, cho nên cách nghĩ của cô rất quan trọng đối với tôi.”
Tô Hồi lấy bản thảo ra cho Bella xem, giọng cậu rất chậm, nhưng ý biểu đạt ra rất tỉ mỉ và hoàn chỉnh, “Tác phẩm lần này có thể có hơi lớn, trọng tâm đại khái của tôi là vải sa trắng, mong là có thể làm được hiệu quả vải sa trắng rơi xuống từ trên trần nhà xuống ở trong hiện trường lễ đính hôn, nó sẽ có một cảm giác rất thơ mộng.”
“Chất liệu có thể lựa chọn ở đây có hai phương án: một là chất liệu vải sa mỏng, sau đó sẽ phun lên một chất liệu có mảnh sáng, rồi dùng sợi vàng mỏng để cố định hình dáng, dưới ánh sáng sẽ tỏa sáng lấp lánh; một loại khác là vải lụa, chất liệu này đem lại cảm giác tốt hơn, kiểu như vải căng phồng vậy. Hiệu quả mà hai loại chất liệu này thể hiện ra cũng sẽ khác nhau, Bella cô xem thử bản dựng hình đi, cô thích kiểu nào hơn?”
Bella xem kĩ bản thảo rồi lại nhìn màn hình máy tính, nghiên cứu rất lâu, “Để tôi nghĩ xem….Thật ra tôi thì thích vải lụa hơn, nhưng mà người đó* thì thích vải sa mỏng hơn….”
(Bella nói chỉ là nữ, Tô Hồi lại nghĩ là nam, vì cả hai trong tiếng trung đều là ‘Tā’)
“Người đó?” Tô Hồi ngẩn ra, cậu khựng lại rồi hỏi, “Ý của cô là……”
Bella ý thức thấy mình đã lỡ lời nên lập tức sửa lại, “Nói sai rồi, ý là tôi nói đến Shaw, thật xin lỗi, do hơi mệt quá nên nói năng không rõ ràng.”
Tô Hồi gật đầu, “Vâng.”
Cậu vẫn luôn tránh né sự tồn tại của người này, nhưng hình như có thể nào cũng không thể tránh được.
Bella cười một cái, “Hay là vải sa mỏng đi, nếu như có thể làm được hiệu ứng gió thì tốt quá.”
“Không thành vấn đề.” Tô Hồi nghĩ một lát, cậu thuyết phục bản thân không nên để ý tới, tiếp tục vào phần nội dung tiếp theo, “Tiếp đó có thể thêm một vài loại hình trang trí nghệ thuật đa công năng có thể tương tác được, tôi muốn lắp một màn hình tương tác……”
Cậu giới thiệu hết và giải thích những nội dung mà cậu vắt óc ra nghĩ và sáng tác cho Bella, Bella cũng rất phối hợp, nhưng đại đa số lúc cô đều không hề quyết định theo sở thích của bản thân.
Nhưng với sự hiểu biết của Tô Hồi với Ninh Nhất Tiêu mà nói thì những gì mà cô lựa chọn không phải là những gì mà Ninh Nhất Tiêu thích.
Tô Hồi không nhịn được mà nghĩ, hóa ra Ninh Nhất Tiêu đã thay đổi nhiều đến vậy.
“À đúng rồi, cậu vừa nãy nói là vải sa mỏng với ánh đèn có thể kết hợp ra rất nhiều những hiệu quả đặc biệt, ví dụ như gì?” Bella tò mò hỏi, “Có thể làm ra hiệu quả như đèn flash chớp không?”
“Đèn chớp?” Tô Hồi cảm thấy thật mới lạ, liền hỏi thêm mấy câu, “Ý của cô là xuất hiện những ánh sáng trắng vào thời gian không cố định đúng không? Có thể thử xem sao, nhưng mà phải phối hợp với nhạc nền.”
“Được.” Bella dựa mình vào lưng ghế, một tay khác thì gõ lên bàn, mắt thì nhìn Tô Hồi, “Cậu đỉnh quá đi.”
Tô Hồi ngẩn người, cậu ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng mà chấp nhận lời khen ngợi này.
Bella bật cười, “Hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc, thật ra cậu hoàn toàn không cần thiết phải đến tìm tôi đâu, nghệ thuật gia mà, tôi có quen rất nhiều người, đại bộ phận người đều có ý nghĩ của bản thân.”
Tô Hồi dịu dàng nói, “Cái này không so sánh được. Hôn nhân là chuyện quan trọng, không thể tùy hứng mà coi nó như đồ của một mình tôi được.”
Bella gật gật đầu, quan sát kĩ khuôn mặt cậu.
“Cậu thật ra rất phù hợp làm một model.” Cô đột nhiên nói.
Tô Hồi nhìn lên, cậu nghĩ tới chuyện vừa nãy bị hiểu lầm, “Vậy sao? Nhưng tôi hoàn toàn không am hiểu lắm.”
“Cậu không cần phải hiểu.” Bella bẻ khớp tay, “Tóm lại thì model chỉ có hai yêu cầu: đẹp đẽ, đẹp đẽ đến mức bắt mắt.”
“Đừng có đùa tôi nữa.” Tô Hồi cúi đầu, cậu ghi lại những yêu cầu lúc nãy của đối phương trên bản thảo rồi lại lấy mẫu chất liệu mà xưởng gửi đến trong máy tính ra, chọn một cái phù hợp đưa cho Bella xem.
Bọn họ thảo luận suốt nửa tiếng, ý tưởng của Tô Hồi đã rõ ràng hơn nhiều. Giữa lúc đó có người gõ cửa, nhìn thấy bọn họ ở bên trọng nên hắng giọng, nhắc nhở nhẹ, “Bella, Bella.”
“Sao vậy?” Bella lười biếng ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”
“Chloe đến rồi.”
Bella lập tức đứng dậy, lấy một cái gương nhỏ ra sửa soạn đầu óc, lúc gập gương lại mới nhớ đến Tô Hồi.
“Tôi đi ra ngoài một chút, sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Ừm.”
Tô Hồi không để ý thấy có điều gì lạ, nhìn cô rời đi rồi lại một mình ở trong phòng họp phác thảo ra cảnh thiết kế mới.
Bản thảo chỉnh thể vẽ cũng gần xong, Tô Hồi suy nghĩ một lúc rồi định dùng bút sắt có màu vẽ hướng sáng trong hiện trường ra, nhưng không hiểu tại sao bút đột nhiên chảy mực, dính ra tay cậu toàn là màu mực cam.
May là trên bản thảo không bị dơ, cậu đứng dậy định tới nhà vệ sinh rửa tay một chút. Mở cửa ra cậu định hỏi nhân viên vị trí của nhà vệ sinh nhưng trên hành lang lại không có người, may mà cậu ngẩng đầu nhìn thấy có một bảng chỉ đường, vậy nên cậu đi thẳng vào sâu bên trong hành lang theo bảng chỉ dẫn.
Mỗi cánh cửa ở bên trong này đều thiết kế giống y hệt nhau, cánh cửa dị hình màu thuần trắng, tay nắm cửa ẩn hình, thiết kế theo phong cách cực giản. Tô Hồi rẽ lối theo bảng chỉ dẫn, nhưng không thấy bảng đánh dấu nhà vệ sinh, bên tay phải chỉ có một cánh cửa.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi dùng gan ban tay đẩy cửa ra, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một vài âm thanh nào đó rất vi diệu.
Trong vô thức, cậu nhìn vào phát hiện thấy bên trong thế mà lại là Bella và một người phụ nữ tóc dài màu đen xa lạ, trên người mặc một cái áo lông màu xanh rêu và quần dài màu xám.
Bọn họ đang hôn nhau.
Bella với tay lên cổ của người phụ nữ kia, móng tay màu đỏ tươi vừa chói vừa bắt mắt, cô nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong đó.
Tô Hồi giật mình, theo bản năng lùi lại một lúc, cánh cửa tự động đóng lại, dường như không có một chút âm thanh nào.
Nhịp đập của cậu cực kì nhanh, cậu hoảng hốt đứng ngay tại chỗ rồi lại nhận thấy thế này cũng không được nên quay người trở về theo lối cũ.
Trở về lại trong phòng họp, Tô Hồi dùng khăn giấy không ngừng lau vết mực dính trên tay mình, chà cho da đỏ hết cả lên nhưng màu không trôi đi. Nhưng vết nhơ màu cam này cứ như cái cảnh vừa nãy bắt gặp phải vương vấn mãi trong lòng Tô Hồi, xua mãi không tan.
Cô ấy không phải đã đính hôn với Ninh Nhất Tiêu rồi sao?
Vì sao bây giờ lại hôn nhau với một người khác?
Lẽ nào, cô ấy…….
Tô Hồi không dám tiếp tục nghĩ nữa, cậu có hơi giận dỗi, cũng cảm thấy không thể nào hiểu nổi, thậm chí cậu còn không biết bản thân có nên nói chuyện này cho Ninh Nhất Tiêu hay không, dù gì thì hắn cũng là một trong những người trong chuyện.
Nhưng mà cậu không biết làm thế nào để mở miệng.
Dưới sự không ngừng do dự, Tô Hồi cảm thấy vô cùng dày vò, chính vào lúc này cửa phòng họp bị mở ra.
Cậu đột nhiên quay đầu lại như một chú nai giật mình, mở lớn đôi mắt sáng trong nhìn sang.
Là Bella.
“Thật là ngại quá, vừa nãy mới đi xử lí một vài việc.” Bella mỉm cười bước vào giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cô bước tới trước mặt Tô Hồi.
Điểm duy nhất khác biệt là cô đã lau đi màu son môi đỏ đậm của mình, bên khóe miệng vẫn còn tàn dư lại vết lau.
“Chúng ta hồi nãy đã thảo luận tới đâu rồi?” Bella cười hỏi.
Tô Hồi có hơi mất tập trung, cảm giác muốn bảo vệ dâng lên trong lòng, cậu rất muốn hỏi vì sao Bella lại làm như vậy, rõ ràng bọn họ sắp bước vào sảnh hôn nhân rồi, cái này thì tính là gì?
Nhưng mà cậu không có cách nào nói ra khỏi miệng, giống như một đứa trẻ bất kể mọi thứ mà làm ra một quyết định không trưởng thành vật. Thế lực của tập đoàn Jones không phải cậu không biết, Tô Hồi cũng rất lo lắng mình lo chuyện bao đông sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của Ninh Nhất Tiêu.
Sự giằng co trong suy nghĩ khiến cho cậu không thể chịu nổi tiếp tục ngồi ở đây giả vờ như không biết chuyện gì cả.
Bella hình như nhìn ra được cậu tràn đầy tâm sự, nên cô nói rất hào sảng, “Nếu như hôm nay cậu vẫn còn chuyện gì khác thì chuyện hôm nay không bằng chỉ tới đây thôi nhỉ? Tôi vốn còn định mời cậu đi ăn, nhưng mà hôm nay thật sự quá bận.”
“Không sao đâu.” Tô Hồi lắc đầu, sắc mặt cậu hơi kém, “Vậy tôi xin về trước nhé, tiểu thư Jones.”
Bella đột nhiên nhớ tới cái gì đó định gọi cậu lại, “À đúng rồi tôi còn định giới thiệu cho cậu một người, cô ấy rất thích…….”
“Tôi có chút không thoải mái lắm, nên xin về trước đây.” Tô Hồi cúi đầu xuống, trốn tránh ánh nhìn của Bella, nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc trên bàn rồi bỏ hết tất cả vào trong túi, rời khỏi cái nơi thị phi này.
Từ phòng làm việc trở về lại căn nhà của Ninh Nhất Tiêu,Tô Hồi mấy lần định nói bóng nói gió chuyện này cho hắn, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, huống chi cậu đã rất lâu rồi không có liên lạc với Ninh Nhất Tiêu, đột nhiên đi tìm hắn nói về chuyện vị hôn thê của hắn hình như có không được phù hợp cho lắm.
Nhưng mà cứ giấu hắn như thế này, có thật sự tốt không?
Tô Hồi nghĩ tới nghĩ lui rồi gọi điện thoại cho Carl, nói bóng gió hỏi chuyện giữa Ninh Nhất Tiêu và Bella.
“Bọn họ ấy à? Tình cảm giữa bọn họ cũng tốt lắm.” Carl từ sớm đã nhận lời nhờ của Bella nên giúp cô che giấu, “Sao thế?”
Tô Hồi nghe thấy anh ta bảo tốt thì càng thấp thỏm trong lòng hơn, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Carl lại nói thêm, “Thật ra quan hệ giữa bọn họ vốn cũng khá là phức tạp, trừ tình cảm cá nhân ra thì thật ra còn kẹp ở trong rất nhiều những lợi ích giữa các doanh nghiệp với nhau, cho nên cũng rất khó để hình dung với cậu được.”
Tô Hồi không tiếng động mà thở dài một hơi.
Đây chính là điều mà cậu sợ nhất.
“Không có gì cả, tôi chỉ thử hỏi vậy thôi.” Cậu nghĩ một chốc rồi chỉ dặn dò nói, “Chuyện hôm nay tôi gọi điện cho anh xin đừng nói cho bất cứ người nào biết, được không?”
“Ừ, tôi biết rồi. Vậy tôi cúp máy đây, hôm nay tan ca sớm, tôi phải nhanh chóng chuồn đi trước giờ cao điểm mới được.” Carl ôm hận, “Cảnh Minh đến rồi, xem ra cơm tối của tôi lại phải tự đặt rồi, sớm biết thế thì đã đặt từ sớm.”
Anh ta tự nói tự nghe sau đó thì nói tạm biệt rồi cúp điện thoại luôn.
Tô Hồi cứ bất an trong lòng, Kem thì xoay vòng quanh cậu. Đến giờ cơm tối, Mark lại làm mấy món ăn, Tô Hồi vẫn bảo anh ta với Kofi ngồi xuống cùng ăn như trước đó. Kofi phát hiện thấy chuyện lạ của Tô Hồi, dè dặt hỏi cậu có phải có tâm sự không.
Tô Hồi không có phủ nhận, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ cúi thấp đầu xuống ăn rau xào thanh đạm trước mắt.
Kofi cũng không hỏi gì hơn, chỉ chủ đáo đẩy salad trái cây và thăn nõn bò tới trước mắt cậu, bảo cậu cứ từ từ ăn.
Tô Hồi không có khẩu vị, không muốn ăn cơm lắm, chỉ uống một ly nước trái cây rồi đứng dậy, “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn nhiều lên.”
Cậu một mình trở về lại trong phòng rồi đóng cửa lại, trong lòng thì không ngừng giằng xé. Không bao lâu sau, Mark liền gõ cửa hình như nói cái gì đó những Tô Hồi không nghe vào được bao nhiêu cả, cậu nói “Ừ” theo bản năng.
Cậu lấy một cuộn sợi nhung ra định thử hiệu quả xem, nhưng cậu càng làm thì càng rối, một cuộn dây đàng hoàng bị cậu làm cho rối hết cả lên vương vãi khắp nơi.
Cứ như vậy cũng không được, Tô Hồi định đi tắm một cái cho tỉnh người, lúc tắm xong rồi nghĩ cách sau.
Cứ như vậy, cậu mất tập trung mà bước vào phòng tắm, mở vòi nước ra, cả người đỏ lên dưới hơi nước, những vết mực màu còn sót lại trên tay như là một ám chỉ đang lắc lư trước mắt không ngừng nhắc nhở cậu.
Tắm chưa được bao lâu thì Kem đã đứng ở bên ngoài gọi mãi, Tô Hồi chỉ đành tăng tốc độ tắm nhanh rồi bước ra ngoài.
Cậu thay một bộ đồ ngủ chất vải bông màu trắng, cả người trông có vẻ mềm mại sạch sẽ. Sấy tóc khô hơn một nửa, Tô Hồi nhìn vào trong gương suy nghĩ xem có nên chọn một lúc nào đó đi cắt tóc một chút, nhưng mà cậu lại ghét để người lạ đến gần, cũng ghét bị chạm lên tóc và bên tai.
Hay là bỏ đi, cái này không quan trọng.
Bước từ phòng tắm, dáng vẻ của Kem như vui lắm vậy,nó quay một vòng tại chỗ.
“Sao vậy?” Tô Hồi không hiểu, cậu ngồi xổm xuống chấm ngón tay lên đầu mũi nó, “Không phải Kofi đã dẫn mày xuống rồi à?”
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ một cái, “Bây giờ đã chín rưỡi rồi, tối lắm rồi.”
Sáng vẻ Kem trông rất đáng thương, chỉ thiếu điều “ứ ứ” gọi ra. Tô Hồi có hơi mềm lòng, “Không thì ăn chút thịt gà nha? Hôm qua tao nấu có hơi nhiều quá, để trong lò vi sóng một chút là ăn được liền.”
Cậu uống thuốc xong liền dẫn Kem ra ngoài đi tới phòng bếp, vừa làm nóng thịt gà lên, vừa đứng ở một bên cầm đồ chơi chơi với nó.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Hồi nghi ngờ nhìn ra ngoài, còn tưởng là lúc Mark đi để quên mất cái gì, không nghĩ gì nhiều liền bước ra ngoài mở cửa.
Không khí lạnh cuốn theo mùi Eau de Cologne cùng với mùi cồn ập tới.
Tô Hồi ngẩn người tại chỗ.
“Nhanh nhanh nhanh, đỡ một cái.” Cảnh Minh khoắc lấy Ninh Nhất Tiêu đang rũ đầu xuống đứng ở ngoài cửa, “Đừng có đứng ngây đó nữa, giúp một tay đi.”
Sao lại là bọn họ nữa.
Tô Hồi nhớ tới yêu cầu không gặp mặt trước đó cậu đề ra, cậu theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng Cảnh Minh lại trực tiếp đẩy nhẹ Ninh Nhất Tiêu lên người cậu, sức nặng lập tức đ3 xuống, Tô Hồi không đúng vững, Ninh Nhất Tiêu thì lại quá cao to, đè thẳng cậu lên tường.
“Anh…..” Tô Hồi muốn đẩy ra nhưng lại đẩy không được, cậu vừa uống thuốc xong cả người không dồn được sức.
Cảnh Minh ngược lại thì rất nhẹ nhõ, anh ta đứng ở ngoài cửa giải thích: “Cậu ấy uống say rồi, còn suýt nữa ói lên xe của tôi, nhà của tôi cách đây xa quá thật sự không kéo về được nên hôm nay để cậu ấy ngủ ở bên này đi, làm phiền cậu chăm sóc nha, cuậ ấy uống nhiều quá, sáng mai thức dậy chắc chắn sẽ không còn nhớ gì hết.”
Tô Hồi không nghe vào lời mà anh ta nói, cằm của Ninh Nhất Tiêu đặt trên vai cậu, dán sát lên tai cậu, đè nặng tới nổi thở không ra hơi.
“Vậy anh giúp tôi đỡ anh ấy vào trong đi…..”
Ai mà biết Cảnh Minh trực tiếp chuồn đi, “Không được đâu tôi phải đi rồi, mẹ tôi gọi tôi như đòi mạng vậy, tôi giờ mà không qua đó chắc sống không tới ngày mai đâu! Bái bai!”
Cứ chuồn đi như vậy sao?
Tô Hồi bất lực thở dài một hơi, lại còn gọi hắn mãi không chịu dậy, chỉ đành gọi Kofi đến giúp.
“Sao lại uống say đến mức này?” Tô Hồi nhịn không được thở dài.
Cứ như là đụng phải một cơ quan nào đó, Ninh Nhất Tiêu cứ như sắp hôn mê nãy giờ đột nhiên hồi quang phản chiếu, thở một câu mà con ma men nào cũng thích nói như phun bong bóng vậy.
“…….Không có say.”