Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 21




Buổi sáng, Ninh Nhất Tiêu đang ôm laptop làm việc ở ghế sau xe, hắn bỏ ra thêm một chút sự chú ý để nghe Carl báo cáo công việc.

Đại đa số những nội dung không đáng để tốn sức chú ý đến giao cho cấp dưới là được, cho đến khi Carl nhắc đến Tô Hồi.

“Tôi tra những tin tức liên quan đến cậu ấy, bao gồm cả địa chỉ nơi làm việc bây giờ và cả hành trình mấy ngày nay, có cần báo cáo không?”

Cái tay đang gõ bàn phím của Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn gật đầu.

Theo điều tra của Carl, hắn đã biết được công việc bây giờ của Tô Hồi, ở ngay khu Manhattan, thậm chí làm việc ở Mỹ đã hơn một năm rưỡi. Ninh Nhất Tiêu đại đa số thời gian đều ở vùng vịnh, rõ ràng sống cùng một nơi nhưng bọn họ lại chưa từng gặp mặt nhau. Khoảng thời gian hắn đi tìm kiếm cậu trở thành một câu chuyện cười không có ý nghĩa.

“Hành trình mấy ngày nay của cậu ấy cơ bản đều là qua lại giữa bệnh viện và trường học.”

“Khoa tâm lí à?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

“Không phải.” Carl báo ra tên của một bệnh viện ở Brooklyn, rồi lại nói, “Là khoa ngoại gan thận, bác sĩ chính chuyên về chữa trị ung thư gan.”

Ninh Nhất Tiêu cau chặt mày.

“Thông tin chính xác không?”

“Có.” Carl đưa ra nguồn tin tức đáng tin của bản thân, “Chủ nhiệm khoa tâm lý của bệnh viện đó có hợp tác với chúng ta, ngày mai đúng lúc có một hội nghị online, tôi là nhờ vào vị giáo sư này mới có được thông tin này.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn thời gian một cái, “Ban ngày không có hành trình nào nữa, đúng không?”

Carl kiểm tra lại một lát, mặt lộ ra biểu cảm khó xử, “Ừm……Hội nghị thu mua của Oxchar bàn tới vòng thứ hai rồi, vẫn không tham gia sao?”

“Để Cảnh Minh đi.” Kế hoạch của Ninh Nhất Tiêu vẫn không thay đổi như cũ.

Carl có chút thấp thỏm với thái độ xử lí công việc lạnh nhạt này của Ninh Nhất Tiêu, nói cho cùng thì Oxchar trước mắt là một trong những công ty kĩ thuật lớn nhất của vùng vịnh, “Nhưng mà……Luka trước đó đã nói, nếu như nhất định bắt anh ta đi thì anh chỉ định dẫn đám bọn họ mở party du thuyền……”

“Vậy thì mở party.” Ninh Nhất Tiêu đã bàn việc phân công công việc với Cảnh Minh, mục đích của bọn họ đều như nhau, chính là người lật đổ Oxchar.

“Bọn họ sẽ còn vòng đàm phán thứ ba thứ tư nữa. Phải để bọn họ biết được người gấp không hề là chúng ta.”

Nói xong, Ninh Nhất Tiêu xen sắp xếp mới vào trong lịch trình chiều nay – yêu cầu hủy bỏ hội nghị online ngày mai, bây giờ trực tiếp tới bệnh viện mở họp.

“Như vậy có khi nào hiệu suất sẽ thấp không?” Carl từ lúc đi theo Ninh Nhất Tiêu cũng bị hắn truyền nhiễm, chuyện gì cũng quan tâm nhất là hiệu suất. Hội nghị sắp xếp họp online là bởi vì sợ những giáo sư trong bệnh viện đột nhiên xảy ra vấn đề, tính linh hoạt của hội nghị online cao hơn.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu lần này lại khác với bình thường, “Không sao cả, thuận tiện đi tham quan hệ thống phân tích sử dụng lâm sàng trước mắt của chúng ta.”

“À……Được.” Carl không khỏi phải gọi điện thoại lâm thời hẹn lại lịch, may là các giáo sư đều ở bệnh viện, cuộc họp sắp xếp thuận lời.

Tài xế lái xe về phía bệnh viện bọn họ cần tới, giữa đường, Ninh Nhất Tiêu đang im lặng làm việc lại đột nhiên mở miệng, “Carl.”

“Hả?” Carl ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại.

“Cậu nói người mắc bệnh ung thư gan không phải là bản thân Tô Hồi.” Hắn dùng một giọng điệu gần như là chắc chắn để hỏi Carl.

Nhìn thấy ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu, Carl cảm thấy là lạ, ánh mắt đó gần như là một kiểu lo lắng nào đó. Điều này chưa từng xảy ra, đôi mắt màu đen của Ninh Nhất Tiêu trước giờ anh ta chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt và dã tâm bừng bừng.

“Không phải đâu, Shaw.” Carl báo cáo hết những gì mình nghe ngóng được, “Là một người phụ nữ lão niên 78 tuổi, họ hình như là Dương, người đăng kí là Tô Hồi.”

Đó là bà ngoại của cậu.

Trái tim bị treo trên không của Ninh Nhất Tiêu vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, hắn rất rõ, bà ngoại của Tô Hồi đối với cậu quan trọng đến mức nào.

“Shaw, có điều này tôi đang nghĩ có nên báo với cậu hay không, chuyện này cũng liên quan đến riêng tư của đối phương.” Carl có chút do dự. Anh ta vốn là không định nói, nhưng lại cảm thấy đó là người mà Ninh Nhất Tiêu quan tâm nhất.

“Cậu nói đi.”

“Theo tình hình tra được thì sinh hoạt của vị Tô tiên sinh này khó là túng quẫn, mà tôi cũng thăm dò được một ít từ nhân viên làm việc của tiểu thư Jones, trước đó bọn họ đã mời rất nhiều lần nhưng Tô tiên sinh đều từ chối, chắc là vì sự cố lần này nên cậu ấy mới bằng lòng nhận lời ủy thác của tiểu thư Jones.”

Carl tuy không biết Ninh Nhất Tiêu với Tô Hồi có quan hệ gì, nhưng cũng có thể nhìn thấy được từ thái độ biệt nữu của Ninh Nhất Tiêu là sự quan tâm của hắn.

Cấp trên của anh ra là một người cuồng công việc hoạt động như người máy vậy, chỉ quan tâm đến mỗi công việc, đến cả sức khỏe của bản thân còn không quan tâm, nhưng từ lúc Tô Hồi xuất hiện, mặt kia của hắn như bị đánh thức vậy.

“Còn nữa, là về cậu ấy bác sĩ tâm lí Lương Ôn mà cậu nhắc tới trước đó, mỗi một thông tin của bệnh nhân đều là không công khai với bên ngoài cho nên lúc ban đầu tôi cũng không tra được gì cả. Nhưng mà sau đó tôi thăm dò Elvis nhờ anh ta giúp nghe ngóng một chút thì Tô Hồi đúng thật là khám bệnh ở phòng khám tư nhân của bác sĩ Lương.”

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên mở miệng, cắt ngang Carl giống như lúc hắn tìm được lỗ hổng trong lúc mở cuộc họp vậy.

“Bác sĩ tâm lí không thể có xã giao nào khác với bệnh nhân ngoài phòng khám.”

Carl khựng lại, còn tưởng là Ninh Nhất Tiêu thân làm anh trai phản đối chuyện qua lại của Lương Ôn và Tô Hồi, nghĩ một lát rồi anh giải thích nói: “Đúng thật là như vậy, đây là quy định của nghề nghiệp. Nhưng là bác sĩ chính của Tô Hồi không phải là Lương Ôn, mà là một vị bác sĩ tâm lí lâm sàng khác trong phòng khám. Cho nên nói một cách chính xác thì bọn họ không quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.”

Nghe tới đây, Ninh Nhất Tiêu rơi vào lặng im, cho đến khi xuống xe cũng không trả lời câu nào.

Sự im lặng này giống như một cơ chế phòng ngự, Carl cũng hiểu được nên anh cũng không nói gì cả, chỉ đi theo phía sau Ninh Nhất Tiêu.

Giáo sư vì bọn họ mà cố ý dời việc kiểm tra phòng bệnh ra sau, mở cuộc họp lâm thời trong phòng làm việc, Carl vốn định theo thói quen trước đây ghi chép lại cuộc họp, nhưng lại bị Ninh Nhất Tiêu sai đi nhờ anh làm việc khác.

Bởi vì việc chuẩn bị trước đó đã đầy đủ nên nội dung cần họp bàn không quá nhiều, thời gian họp cũng không quá dài, hai tiếng là kết thúc.

Giáo sư mời Ninh Nhất Tiêu cùng vào ăn trưa, Ninh Nhất Tiêu đồng ý, hắn ăn rất nhanh, đó là thói quen từ nhỏ của hắn, còn bị giáo sư đùa nói thói quen sinh hoạt này không lành mạnh.

Ninh Nhất Tiêu cười một cái rồi kiểm tra điện thoại, chỉ có tin nhắn mà Carl gửi tới vào một tiếng trước.

[Carl Blues: Tô tiên sinh chưa tới, trong phòng bệnh chỉ có bà ngoại của cậu và một hộ sĩ nữ.]

[Shaw: Người bệnh sao rồi?]

[Carl Blues: Để tôi tìm bác sĩ chính hỏi thử.]

“Sao thế?” Giáo sư cười nói, “Nếu mà con bận việc khác thì có thể đi về làm việc đi.”

Ninh Nhất Tiêu phủ nhận, chuyển chủ đề nói: “Còn có một chỗ nữa cần phải thảo luận thêm.”

Hắn cứ thế nghĩ ra rất nhiều những chi tiết để thảo luận, ở bệnh viện mãi đến sáu giờ chiều, gần như sắp nói hế chi tiết nội dung của giai đoạn nghiên cứu tiếp theo, còn bị giáo cười đùa nói kế hoạch của hắn vượt đi quá xa.

Trong lúc đó Carl báo cáo bệnh tình của bà ngoại Tô Hồi với hắn, tình hình còn tệ hơn so với dự tính của Ninh Nhất Tiêu.

Hắn dường như có thể tưởng tượng được sự suy sụp lúc này của Tô Hồi.

Trong chớp mắt, cứ như là có một loại cảm ứng bằng tâm hồn nào đó loáng quá, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên liếc mắt sang, nhìn qua cửa sổ sát đất nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện.

Xuyên qua lớp thủy tinh, hắn nhìn thấy được khuôn mặt trắng tái của Tô Hồi, còn cả vết thương trên mặt cậu. Câu bước xuống xe, đi cùng hàng với Lương Ôn vào bệnh viện.

“Shaw?” Giáo sư lại lần nữa phát hiện thấy sự thất thần của hắn.

“Tôi……”Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại, dòng suy tư thế mà có một lúc nào đó thất thần, hắn dừng lại một lúc mới khôi phục lại sự bình tĩnh, “Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ đến còn có việc khác nữa, vốn là định mời ngài ăn tối nhưng xem ra thật thiếu cơ hội.”

Giáo sư cười cười vẫy tay, “Không sao, tối đến tôi còn phải ăn cơm với con gái tôi, bên ngoài tuyết chưa tan, cậu nhớ dặn tài xế lái xe cẩn thận.”

Cứ như vậy, Ninh Nhất Tiêu rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm khoa tâm lí, một mình bước vào thang máy. Phòng bệnh ở tầng năm, hắn giơ tay ấn lên, nhưng hình bóng hai người vừa nãy như dừng lại mãi trong đầu hắn, xua không tan.

Carl gọi điện cho hắn bảo anh đã trở lại trong xe.

Vì thế nên Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn từ bỏ việc giãy giụa, ấn lên tầng 1.

Lúc rời khỏi cửa lớn của bệnh viện, tuyết bên ngoài lại bay lên, nhưng không quá lớn, còn chưa đợi đến khi hắn lên xe đã ngừng lại. Hắn đột nhiên cực kì muốn hút thuốc.

Vì để khắc chế h4m muốn này, Ninh Nhất Tiêu ép bản thân phải về lại trong xe. Nhiệt độ trong xe rất thoải mái, tài xế quan tâm hỏi hắn có cần điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa không nhưng hắn lại không có trả lời.

Hắn cứ như vậy yên tĩnh ngồi ở ghế sau, nhìn chằm chằm màn hình laptop, không nói một lời.

Carl và tài xế nhìn nhau một cái, hai người đều rất ăn ý chờ đợi chỉ lệnh tiếp theo của cấp trên.

Ninh Nhất Tiêu trước giờ vẫn giành giật từng giây một giờ lại hình như bị đứng lại, trong thời gian mười lăm phút dài dẵng này, hắn không làm một cái gì cả.

Sau mười lăm phút, Carl qua kính hậu xe nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu ngẩng đầu, anh phát hiện thấy hắn cau mày một cái nên nhìn theo ánh nhìn của hắn.

Lại là Tô tiên sinh và người bạn bác sĩ của cậu ấy.

Đầu óc của Carl chạy rất nhanh, anh đoán Ninh Nhất Tiêu nhất định là muốn nói chuyện với Tô tiên sinh nên anh vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một chủ ý không hay lắm.

“Shaw.” Carl cởi thắt dây an toàn của mình ra, “Tôi hình như quên bảo tài xế mở hệ thống lọc không khí rồi, có phải là hơi bí không? Hay là xuống xe cho thoáng gió đi?”

Tài xế không hiểu, còn tưởng não Carl bị cửa kẹp, “Tôi rõ ràng đã mở……”

Carl lập tức liếc một cái, tiếp tục nói, “Đúng lúc tôi cũng cần đi rửa tay một cái.” Anh nhìn về phía tài xế, “Anh thì sao?”

“Tôi……” Tài xế trông như hiểu như không hiểu, gãi gãi đầu, thấy đi theo Carl sẽ không sai, “Tôi cũng vậy.”

Carl có chút thấp thỏm chờ câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu.

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu mở cửa ra.

Vào lúc này, cảm giác tự hào của Carl đạt tới đỉnh cao, anh cảm thấy mình sắp nắm rõ Ninh Nhất Tiêu trong lòng bàn tay rồi.

Nếu như không có trợ lý như anh thế này thì cuộc sống của Shaw nhất định sẽ loạn thành một cục.

“Ừ, đúng lúc tôi đi mua nước.” Tâm trạng của Carl cực kì vui vẻ, dẫn tài xế đi chuồn là thượng sách.

Cứ như vậy, Ninh Nhất Tiêu nghiện còn ngại mà ở lại, đứng ở bên con đường tuyết sam cách đó không xa nhìn về phía Tô Hồi. Cậu trông giống như tưởng tượng của hắn vậy, rất tệ. Cho dù có Lương Ôn ở bên cạnh nhưng cũng không hề tốt hơn.

Ánh mắt của Lương Ôn làm cho Ninh Nhất Tiêu cảm thấy quen thuộc, những người xung quanh Tô Hồi sinh ra tình cảm ái mộ với cậu là chuyện rất bình thường, những ánh mắt như vậy hắn thấy quá nhiều. Cho dù có là giai đoạn yêu đương nồng nàn của sáu năm trước, tình địch của hắn cũng không hề ít, không có mấy người có thể giấu được tình cảm yêu thích khi đối mặt với Tô Hồi.

Lương Ôn đã rời đi, đi về hướng cửa hàng tiện lợi. Ninh Nhất Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Cho đến khi hắn phát hiện thấy Tô Hồi đang khóc, vùi đầu lại, bả vai run rẩy.

Thần sai quỷ khiến, Ninh Nhất Tiêu bước lên trước, cứ như một người máy  không nghe kiểm soát, đi chậm rãi về phía Tô Hồi, mỗi lần bước một bước, hắn đều thấy ghét bỏ con tim không đủ cứng rắn của mình.

Con tim hắn chưa từng tuân theo quyết định của lí trí.

Đứng trước mặt một Tô Hồi đang suy sụp, Ninh Nhất Tiêu vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy vui sướng, nhưng lại không hề có. Tô Hồi đi quá quyết tuyệt, biến mất một cách sạch sẽ, nhưng hình như lại lưu lại một sợi dây trên người hắn, thông qua sợi dây này cậu đẩy hết lại những cảm xúc tiêu cực truyền cho hắn, không quan tâm hắn có bằng lòng hay không.

Vào khoảnh khắc khi nhìn vào Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi khó có thể phân biệt ra đây có phải là hiện thực hay không.

Cậu nhìn chăm chú rất lâu, sau đó lại theo bản năng dời tầm nhìn đi.

Mỗi lần gặp lại giữa bọn họ lần sau còn thếch thác hơn lần trước, Tô Hồi không biết lần sau có khi nào sẽ đau khổ hơn không.

Hoặc có thể lần sau là trên lễ đính hôn rồi, cậu nghĩ vậy.

Lau nước mắt đi, Tô Hồi không biết phải đối mắt như thế nào, đứng dậy trực tiếp rời đi nhưng cổ tay lại bị Ninh Nhất Tiêu nắm lại. Găng tay bằng da lạnh lẽo cách nhiệt độ cơ thể của hai người ra, cũng xé rách chút mặt mũi cuối cùng.

“Em sao vậy?” Ninh Nhất Tiêu không hề che giấu sự thật là mình đã điều tra cậu.

Tô Hồi không định nói ra, “Không sao cả.”

Ninh Nhất Tiêu không có bất ngờ với việc này, hắn sớm đã lường được sẽ là thái độ thế này, biết rõ Tô Hồi trước mặt hắn sẽ tự mình giấu hết lại.

“Chúng ta cho dù không phải là bạn bè thì ít nhất cũng coi là bạn học mà.”

Vừa mở miệng, Ninh Nhất Tiêu đã nghe thấy giọng của Lương Ôn truyền tới từ phía không xa.

Anh ta nhanh chóng bước tới, hình như phát hiện thấy không khí thế này không đúng lắm, ánh mắt của Lương Ôn có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, rất tự nhiên mà bước tới bên cạnh Tô Hồi, “Vị này là ai thế?”

Tô Hồi không biết phải giới thiệu quan hệ giữa bọn họ như thế nào với anh ta, cậu chọn nhảy qua vấn đề này, nhẹ giọng hỏi Lương Ôn: “Mua gì vậy?”

Lương Ôn lập tức mở túi giấy vừa mua cho cậu xem, “Chỉ tùy ý mua chút đồ ăn, bánh mì bắp với phô mai nhìn trông có vẻ rất ngon, ăn luôn bây giờ không? À đúng rồi còn có cả thịt xông khói với trứng chiên……”

Vừa định nhận lấy, người đàn ông trước mắt đã cắt ngang đối thoại giữa hai người.

“Chào cậu.” Hắn giơ một tay ra, đổi thành tiếng anh, “Bác sĩ Lương, rất vui được gặp cậu.”

Lương Ôn khựng lại, cảm nhận được tính công kích rất rõ ràng của đối phương, nhưng vẫn cười một cái, bắt tay một cái với Ninh Nhất Tiêu, “Chào anh, xin hỏi xưng hô thế nào?”

“Shaw.” Ninh Nhất Tiêu đưa một tấm danh thiếp qua, ánh mắt lại nhìn Tô Hồi.

Lương Ôn thật sự không chắc chắn là hắn muốn đưa cho ai, nghĩ một lát rồi vẫn tự mình nhận lấy. Nhìn lướt qua, phát hiện thấy hắn thế mà là CEO của MsnF, là người sáng lập kì lân giá trị cao nhất của thung lũng Silicon hiện tại.

“Rất vui được gặp anh, không ngờ tới Eddy còn có một người bạn lợi hại như vậy.” Lương Ôn nhận lấy danh thiếp, nữa ôm lấy vai của Tô Hồi, mỉm cười nói, “Nhưng mà bây giờ bọn tôi còn có chuyện gấp khác cần xử lí, có thể là không ở lại được nữa.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn chằm chằm cái tay Lương Ôn, nhìn hắn có vẻ rất lạnh nhạt.

Hắn nhìn sang Tô Hồi, nói chuyện càng thẳng thắn hơn so với lúc ở riêng hai người với Tô Hồi.

“Tô Hồi, cho dù quan hệ yêu đương của chúng ta đã kết thúc, nhưng bây giờ vẫn còn tồn tại quan hệ hợp tác.”

Lương Ôn cau mày, cũng nhìn về phía Tô Hồi.

Hóa ra người này là bạn trai cũ của cậu.

Quan hệ hợp tác, bốn chữ này rõ ràng đã kích trúng trái tim của Tô Hồi.

Cậu đột nhiên mỉm cười, “Ừ.”

“Vị hôn thê của anh là người ủy thác của tôi, tôi hiến sức cho hai người, nhưng đây không có nghĩa là anh có thể nhúng tay vào chuyện riêng của tôi.”

Ninh Nhất Tiêu im lặng, giống như là đang giằng co với điều gì, sau đó mới mở miệng lại lần nữa: “Nếu cậu muốn bàn chuyện công thì bây giờ chúng ta bàn chuyện công.”

“Xử lí tốt chuyện riêng tư của bản thân cũng là một thái độ chuyên nghiệp, chuyện riêng của cậu tôi không muốn can thiệp, nhưng tôi không hi vọng bởi vì những thứ này mà làm cho cậu không có chuyên tâm vào công việc.”

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi điện cho Carl, “Tôi sẽ bảo trợ lí của tôi ở lại, cậu ấy rất chuyên nghiệp, có thể giúp cậu xử lí được một vài chuyện.”

Tô Hồi theo bản năng từ chối, “Tự tôi cũng có thể.”

“Đây là công việc tôi giao cho cậu ta.” Thái độ của Ninh Nhất Tiêu rất cứng rắn, nói xong, hắn liếc mắt nhìn túi giấy trong tay Lương Ôn, bỏ xuống câu cuối cùng.

“Cậu ấy không ăn bắp, cũng rất ghét ăn trứng chiên.”