Điểm 10 Của Thầy

Chương 4: Chương 4





Về đến nhà, Khả Thy cứ tủm tỉm cười mãi, cô trông cứ như một con nghiện đang phê thuốc.

Tưởng thầy Bạch sẽ tránh né cô sau khi nghe mấy câu yêu đương gà bông tối hôm qua.

Không ngờ thầy còn để ý đến cô hơn.

Mẹ Khả Thy thấy lạ liền hỏi:
- Sao ngẩn ngơ thế? Có bạn trai rồi à?
Cô đỏ mặt khi nghĩ đến thầy Bạch, lắc đầu lia lịa.

Mẹ cô liền trêu chọc:
- Haha, không đợi Hải Anh mà lại yêu anh khác rồi hả?
Khả Thy cau mày, phụng phịu nói:
- Mẹ! Đã bảo hai tụi con không có cái gì mà! Với lại Hải Anh đi du học lâu rồi, tụi con đâu có còn liên lạc.
Mẹ của cô đáp:
- Ủa, Hải Anh với Ngọc Anh về nước mấy ngày rồi mà.

Mấy đứa chưa gặp nhau à?
Hải Anh và Ngọc Anh là hai anh em sinh đôi khác trứng.

Tức là vẻ ngoài không giống nhau và đôi khi có trường hợp sinh ra một nam một nữ.

Họ là hàng xóm và là bạn thời thơ ấu của Khả Thy.


Phụ huynh hai bên thường hay đùa nhau về chuyện hứa hôn của Hải Anh và Khả Thy.
Cô chưa kịp phản ứng về thông tin bất ngờ này thì Hải Anh đã gõ cửa nhà.

Giọng của cậu vẫn ấm như ngày nào.
- Alo! Bé mèo con ơi, tui nè! Hải Anh nè!
Hải Anh đến để rủ cô đi dạo vài vòng quanh khu phố, cũng tiện thể ôn lại kỉ niệm xưa.

Khả Thy thấy hơi bối rối vì lâu ngày không gặp.
- Th-thôi mà, gọi tên tui đàng hoàng đi.

Mình đâu còn nhỏ nữa.
Cô khiễng chân lên nhìn sau lưng Hải Anh, rồi thắc mắc:
- Ngọc Anh đâu? Không đi chung hả?
- Ừm, con bé đang chuẩn bị sách vở mai nhập học lớp mới.
Hải Anh bước sang một bên cửa, tạo khoảng trống cho Khả Thy đi ra.

Cậu nói:
- Đi ăn kem không? Trời lạnh như này ăn kem mới đã.
Nói rồi, cả hai cùng nhau đi ra tiệm kem trong phố.

Vừa đứng bên đường ăn kem, vừa nhắc lại những kỉ niệm thuở nhỏ.
- Vương Khả Thy?
Nghe thấy một giọng trầm ấm gọi tên, cô giật mình suýt đánh rơi cây kem trên tay.

Cô quay đầu lại thì thấy thầy Bạch.

Thầy không mặc đồ giống khi đi dạy, mà chỉ đơn giản là một chiếc áo phông trắng và quần lửng.

Cả cơ thể thầy toát ra một sự cuốn hút kỳ lạ.

Mái tóc của thầy tô điểm thêm cho đôi mắt lạnh lùng mà sâu hun hút ấy.
Gia Bạch nhìn thấy một cậu con trai đứng bên cạnh Khả Thy.

Nghĩ đến việc cả hai cùng nhau ăn kem rồi nói cười vui vẻ, thầy không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu, lạ lẫm.

Gương mặt thầy vẫn bình tĩnh và điềm đạm.
- Nay đi chơi với bạn trai à?
Giọng nói như đang chống đối hình tượng lạnh lùng của thầy.

Thầy nói với tông giọng trầm nhưng xen lẫn trong đó là một chút xíu khó chịu.


Khả Thy bật cười khi nhận ra phản ứng của Gia Bạch:
- Haha, thầy ơi, không phải.

Tụi em chỉ là hàng xóm thô...
Hải Anh chen ngang câu nói của cô.

Cậu đưa tay phải ra như một lời mời bắt tay.
- Chào thầy, em là thanh mai trúc mã của cô ấy.
Thầy Bạch không đáp lại cái bắt tay mà chỉ gật đầu.

Trong lòng rạo rực như lửa đốt.
"Chuyện gì xảy ra với cảm xúc của mình thế này..."
Đột nhiên, Hải Anh nhận được một cuộc gọi.

Cậu bước ra xa để có thể bắt máy.
Lúc này chỉ còn thầy Bạch và Khả Thy đứng riêng với nhau.

Cô gái này nở một nụ cười tinh nghịch rồi huých nhẹ vào cánh tay của thầy.
- Sao thế? Thầy biết ghen rồi à?
- Vớ vẩn! Nói lung tung là tôi phạt đấy!
Nhìn vẻ lúng túng của thầy, Khả Thy càng thích trêu chọc hơn nữa.
- Đêm nay thầy muốn phạt như thế nào, em đều tình nguyện.
Khả Thy cười khúc khích rồi nhìn chằm chằm vào hai má đỏ ửng của Gia Bạch.

Thầy lúc này đã lột bỏ dáng vẻ nghiêm túc của một giáo viên.

Thay vào đó, Khả Thy chỉ nhìn thấy một chàng trai 25 tuổi đang bối rối khi bị gái trêu, hệt như một đứa trẻ.
Đang đắm chìm trong thế giới riêng của hai người thì...

- Mèo con! Tui có việc gấp phải đi, có gì cậu tự về nha!
Tiếng nói lớn của Hải Anh làm cả hai giật mình.

Cậu ấy cũng chạy vụt đi ngay sau khi nói xong, trông có vẻ rất vội vã.

Khả Thy chưa kịp phản ứng gì thì Gia Bạch đã mất kiểm soát mà đá đểu một câu.
- Ái chà, "mèo con" cơ đấy.
Người ta nói rằng, rất khó để nhận biết khi con gái thích một ai đó.

Nhưng đối với con trai, họ rất khó khăn trong việc chôn giấu tình cảm của mình.

Bởi vì chỉ cần ánh mắt pha lẫn một chút dịu dàng, mọi cảm xúc sẽ lộ tẩy.
- Hàn Gia Bạch...
Khả Thy gọi thẳng tên thầy bằng một giọng nhỏ nhẹ.

Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
- Thầy làm bạn trai của em nha?
Cô hỏi câu này vì cô đã biết chắc chắn tình cảm mà thầy ấy dành cho mình.

Nó cũng giống như cảm xúc của cô hiện tại.
Trên cả tình thầy trò...
"Thầy ấy sẽ đồng ý chứ?".