“Cốc cốc.” Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Dịch Nghiêu đang nhìn văn kiện cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.” Tần Văn đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một xấp văn kiện: “Dịch tổng, đây là báo cáo phòng tài vụ mới vừa đưa lên, mời ngài xem qua.”
Dịch Nghiêu ngẩng đầu, đưa tay đẩy mắt kiếng, nhận lấy văn kiện từ trong tay Tần Văn đặt ở trên bàn sách: “Sắc mặt chị Tần thoạt nhìn thật không tốt, có phải dạo này quá mệt mỏi hay không?” Tần Văn đưa tay sờ sờ gương mặt, cười lắc đầu một cái: “Đa tạ Dịch tổng quan tâm, công việc hoàn hảo.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, liếc mắt nhìn đồng hồ thạch anh, nói: “Đã tới giờ tan việc, chị Tần không cần chờ tôi, đi về nghỉ ngơi đi.”
“Ngài không tan tầm sao?” Bởi vì Thời Ngộ An ở trong nhà, bình thời trừ phi Dịch Nghiêu thật sự có chuyện quan trọng gì, nếu không cũng sẽ đúng giờ tan sở về nhà. Tần Văn suy nghĩ một chút, công ty gần đây quả thật không có đại sự gì, sao Dịch Nghiêu lại đột nhiên muốn tăng ca? Tần Văn có chút buồn bực. Dịch Nghiêu gật đầu, vỗ vỗ xấp văn kiện nhỏ trên bàn làm việc, bất đắc dĩ cười: “Ngày mai Nhân Nhân làm phẫu thuật, hôm nay tôi muốn hoàn thành tất cả công việc này.”
Tần Văn hiểu rõ, điện thoại di động của Dịch Nghiêu vang lên, nàng đưa tay nhận, Tần Văn ra dấu tay ý bảo bản thân đi ra ngoài trước, Dịch Nghiêu gật đầu một cái. Tần Văn trở lại bàn làm việc thu thập một chút, báo cho Thành Nhai một tiếng có thể tan việc, liền cầm túi đi xuống lầu.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Tần Văn ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nói không ra lời. Tịch Cẩn Chi khoanh tay đứng ở bên ngoài thang máy, trên mặt không có biểu tình gì, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nàng một cái, hơi nghiêng thân đi. Tần Văn cứng ngắc thẳng người, từ từ đi ra khỏi thang máy, Tịch Cẩn Chi đi vào trong thang máy, lấy điện thoại di động ra vừa nghe điện thoại vừa bấm số tầng lầu: “Dịch Hiên a, tôi vừa trở về, ở công ty...”
Mắt Tần Văn nhìn cửa thang máy lại khép lại, người kia thủy chung không có liếc nhìn nàng một cái. Trong lồng ngực chợt bắt đầu phiếm đau, mắt không tự chủ được đã ươn ướt, nàng đưa tay vuốt vuốt khóe mắt, yên lặng xoay người đi ra cửa công ty.
Mới vừa đi ra cổng công ty, Tần Văn chuẩn bị bắt xe về nhà, điện thoại di động ở trong túi xách sôi nổi vang lên. Mở túi lấy điện thoại di động ra, trên đó viết hai chữ “Cẩn Chi”, Tần Văn do dự nhận điện thoại, để lên tai.”Tần Văn.” Tịch Cẩn Chi kêu một tiếng, giọng có chút biếng nhác, Tần Văn cẩn thận đáp, giọng của Tịch Cẩn Chi tiếp tục truyền tới: “Tối nay em đến tìm chị.”
Tần Văn sửng sốt một chút, chưa kịp hỏi cô là có ý gì, điện thoại liền bị cúp. Tần Văn nhìn màn hình điện thoại di động tối đen thở dài, đi tới ven đường đón taxi.
Chín giờ tối, Tần Văn quả nhiên nhận được điện thoại của Tịch Cẩn Chi. “Em ở dưới lầu nhà chị, chị không xuống sao?” Tịch Cẩn Chi tựa vào trụ đèn đường, nghễnh đầu nhìn về phía ánh đèn cửa sổ nhà Tần Văn. Tần Văn từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, nàng cắn môi, cố gắng cự tuyệt Tịch Cẩn Chi: “Không phải là hôm nay em mới trở về sao? Khuya lắm rồi, em trở về...”
“Em chờ chị xuống.” Tịch Cẩn Chi cắt đứt nàng, bỏ lại câu nói duy nhất liền cúp điện thoại, Tần Văn có chút sững sờ, bóng người dưới đèn đường đi tới bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, Tần Văn mím chặt môi, chấp nhận thay quần áo.
Tịch Cẩn Chi ngồi ở bên bồn hoa, trên tay đang cầm một điếu thuốc, chậm rãi nuốt vân phun vụ. Tần Văn đi tới trước mặt cô, không tự chủ nhíu mi lại: “Không phải là em cai thuốc lá rồi sao?” Tịch Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn nàng, hít một hơi thuốc lá, ngoắc ngoắc tay với nàng, Tần Văn nghi hoặc tiến tới, Tịch Cẩn Chi phun khói về phía mặt của nàng, Tần Văn trở tay không kịp, che ngực ho khan, mặt lui ra xa, Tịch Cẩn Chi vứt mẫu thuốc lá trên mặt đất, đứng lên, một cước đạp đi lên.
Tịch Cẩn Chi đi tới trước mặt Tần Văn, mang theo vui vẻ híp mắt nhìn nàng: “Cai thuốc, cũng không có dễ dàng như từ bỏ chị vậy.” Mặt Tần Văn liền biến sắc: “Em đến tìm tôi làm cái gì?”
“Em nghe nói chị ly hôn a?” Tịch Cẩn Chi lấy bao thuốc lá từ trong túi ra quơ quơ, Tần Văn bất động thanh sắc lại lui về phía sau hai bước, Tịch Cẩn Chi cau mày, nhét bao thuốc trở về trong túi. Tần Văn ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cái bóng Tịch Cẩn Chi bị bản thân đạp dưới chân.
Tịch Cẩn Chi trầm mặc, Tần Văn cho là cô sẽ mượn cơ hội chê cười mình, kia là chuyện bình thường Tịch Cẩn Chi sẽ làm. Nhưng Tịch Cẩn Chi lại kéo tay của nàng, rất chăm chú nhìn ánh mắt của nàng hỏi nàng: “Vậy, chị có thể ở cùng một chỗ với em không?” Tần Văn trợn to hai mắt: “Em nói cái gì?”
“Ban đầu là chị nói cho em biết a, chị cùng với người đàn ông kia bên nhau chị mới có thể có hạnh phúc. Bây giờ chị ly hôn, Tần Văn, hạnh phúc của chị đây sao?” Tịch Cẩn Chi đưa tay nâng mặt Tần Văn, cười rất dịu dàng: “Về bên cạnh em đi, em đã sớm trưởng thành, có thể chiếu cố chị thật tốt.”
“Tịch Cẩn Chi, em đừng điên.” Tần Văn đẩy Tịch Cẩn Chi ra: “Trước kia em nói qua, em chỉ cần một người hoàn mỹ sạch sẽ, nếu như tôi thật gả cho người khác, em cũng sẽ không gặp lại tôi.” Tịch Cẩn Chi mím môi không nói lời nào, Tần Văn đưa tay chỉ bản thân, cười: “Tôi đã gả cho người, Tịch Cẩn Chi, em thật sẽ không ngại sao?”
Tịch Cẩn Chi cau mày, cánh tay duỗi một cái kéo Tần Văn vào trong ngực, trên người nàng mang theo mùi thuốc lá mới vừa rồi dính vào, Tần Văn không thích, lại luyến tiếc rời khỏi. Tịch Cẩn Chi ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Em làm sao có thể không ngại? Người phụ nữ của em gả cho một người đàn ông, nhưng cho dù em có để ý, có tức giận, chị căn bản vẫn không để ý đến em a.”
“Em không có tâm tư lôi chuyện cũ với chị, cũng không tâm tư chơi trò giận dỗi với chị, Tần Văn, chị trở lại bên cạnh em, chúng ta coi như người đàn ông kia cho tới bây giờ không có xuất hiện qua, có được hay không? Chị đáp ứng em, có được hay không?” Tịch Cẩn Chi ôm chặt người trong ngực, trong giọng nói của cô để lộ ra yếu ớt, nói: “Em van chị mà.”
Tần Văn cắn môi dưới, hai tay đặt ở bả vai của Tịch Cẩn Chi, từ từ đẩy cô ra: “Còn có một việc, tôi nhất định phải nói với em, sau khi em nghe xong rồi hãy nói cho tôi biết, em có còn nguyện ý chung một chỗ với tôi nữa hay không.” Trên mặt Tịch Cẩn Chi lộ vẻ vui mừng, cầm tay của nàng lời thề son sắt bảo đảm: “Chị mau nói, vô luận là chuyện gì, em chỉ muốn thật tốt ở chung một chỗ với chị, em không bao giờ...
“Tôi mang thai.” Tần Văn cắt đứt cô, Tịch Cẩn Chi ngừng lời. Tần Văn biết rõ Tịch Cẩn Chi là hạng người gì, cô tương đối có tình cảm khiết phích, việc Tịch Cẩn Chi có thể tiếp nhận việc nàng đã gả cho người đã đủ làm nàng kinh ngạc, nhưng mà nàng còn mang đứa nhỏ của người khác, dùng sự hiểu biết nhiều năm của nàng đối với Tịch Cẩn Chi, lúc này đây Tịch Cẩn Chi có thể không mắng nàng xoay người rời đi đã tương đối cho nàng mặt mũi.
Tịch Cẩn Chi có chút khó có thể tin, cô đưa tay sờ sờ lỗ tai của mình, hỏi ngược lại Tần Văn: “Chị vừa mới nói cái gì?” Tần Văn hít sâu một hơi, rất rõ ràng nói cho cô biết: “Tôi mang thai, hơn nữa tôi quyết định sẽ sinh đứa bé này ra.”
Tịch Cẩn Chi ngước đầu lên, nhìn ánh đèn đường vàng vọt, đưa tay đỡ cái trán đi tới đi lui. Tần Văn an tĩnh nhìn cô, nhìn cô đi tới đi lui, nhìn cô một cước đá vào trụ đèn đường, nhìn cô ngồi ở bên lề đường bắt đầu hút thuốc lá, một điếu lại tiếp một điếu, cả người cũng bị khói mù vùi lấp.
Tần Văn đi tới, ngồi ở bên người Tịch Cẩn Chi, Tịch Cẩn Chi xê dịch bên cạnh, trong mắt tối sầm lại, cô buồn buồn lên tiếng: “Không tốt cho đứa nhỏ.” Tần Văn nghiêng đầu nhìn cô, chân mày Tịch Cẩn Chi nhăn thành một chữ “Xuyên” (川), cô vứt điếu thuốc hút một nửa trên mặt đất, dùng mũi chân ra sức đạp.
Tần Văn nhớ, Tịch Cẩn Chi liền có cái tật xấu như vậy, mỗi lần tức giận đều phải dẫm đạp thứ gì trên mặt đất. Trước kia cô đạp lên vỏ kẹo, đạp lên một đồng tiền xu, đạp lên ví tiền của Tần Văn, còn có cả cái mũ của bản thân... Tàn thuốc dưới chân cô đã bị đạp không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có, Tịch Cẩn Chi nhìn chung quanh, lượm cái lá cây đặt ở dưới chân tiếp tục đạp.
“Tôi đi về, em cũng đi về sớm nghỉ ngơi đi.” Gió ban đêm có chút lạnh, Tần Văn chịu không nổi, đứng lên vỗ vỗ quần áo chuẩn bị trở về. “Này.” Tịch Cẩn Chi giữ tay nàng lại, Tần Văn cúi đầu nhìn cô, Tịch Cẩn Chi ngước đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Dù gì chị còn có một em trai, em nhưng là con gái một đây.”
Tần Văn không rõ cho nên, Tịch Cẩn Chi cong khóe miệng, cười không thế nào vui vẻ hơn: “Tần Văn, đứa bé sinh ra theo họ của em, cho Tịch gia của em nối dõi tông đường chẳng hạn.” Tần Văn còn chưa quá hiểu ý tứ của cô, Tịch Cẩn Chi lôi kéo tay của nàng đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên mông: “Ngày mai Dịch tổng không đi làm, chị cũng xin nghỉ đi, mẹ em cũng muốn đến đây, hai người cũng thật lâu không gặp rồi đi, có thể ôn chuyện.”
“Chị cũng biết, em đã sớm thẳng thắn với mẹ, chị không cần lo lắng cái gì, buổi sáng ngày mai chín giờ, em đến đây đón chị.” Tịch Cẩn Chi thu tay lại, tiện tay vứt bao thuốc lá trên mặt đất, hai tay cắm vào trong túi, nhún vai một cái về phía Tần Văn: “Em đi về, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi... Chú ý thân thể.”
Tịch Cẩn Chi xoay người, bước đi cũng không quay đầu lại, gió thổi qua ánh mắt có chút cay cay, cô đưa tay lau một cái, nước mắt đầy bàn tay. Tần Văn nhìn bóng lưng của cô từ từ biến mất, cúi người xuống nhặt bao thuốc lá cô đã vứt lên, phía trên có vết nhăn nhúm bị siết ra.
Tần Văn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tịch Cẩn Chi: “Sau này không nên hút thuốc lá nữa, không tốt đối với thân thể.” Qua một lúc lâu Tịch Cẩn Chi mới trả lời, chỉ một chữ: “Được.” Tần Văn bỏ điện thoại vào trong túi, ánh mắt cay cay, nàng xoay người trở lại nhà trọ, nhận được tin nhắn của Dịch Nghiêu: “Chị Tần, luật sư Tịch giúp chị xin nghỉ, ngày mai không cần tới, nghỉ ngơi thật tốt.” Tần Văn trả lời mấy chữ cảm ơn, hơn nữa chúc Nhân Nhân giải phẫu thuận lợi.
Lúc này Dịch gia đang vì chuyện ngày hôm sau Nhân Nhân làm giải phẫu mà bận rộn.
“Cái này không cần mang, ở bệnh viện không cần.”
“Đường cũng không cần, Nhân Nhân của chúng ta không thích ăn ngọt.”
“Cái này mang theo, Sướng Sướng muốn ăn.”
“Quần áo không cần nhiều như vậy, ở bệnh viện không được mấy ngày, ở nhà nuôi là tốt nhất.”
...
Túc Như Chỉ phân phó người giúp việc thu dọn đồ đạc, Thời Sướng cùng với Nhân Nhân ngồi ở trên thảm chơi xếp gỗ, nghe Túc Như Chỉ phân phó, Thời Sướng nhịn không được trào phúng một câu: “Kể từ khi em đến đây bà nội cũng rất ít quan tâm chị.” Nhân Nhân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ở Dịch gia dưỡng một tháng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục có chút thịt, béo mập trắng nõn đặc biệt khả ái.
“Chị không thích em sao?” Trong đôi mắt Nhân Nhân luôn là có vẻ ướt át, nhìn vào khiến lòng người một mảnh mềm mại, Thời Sướng cầm một khối xếp gỗ, quơ quơ ở trước mặt Nhân Nhân: “Cũng không phải vậy, ông nội bà nội, còn có daddy cùng mami cũng cảm thấy em ngoan hơn chị, vạn nhất bọn họ không thích tôi nữa, vậy làm sao bây giờ?” Nhân Nhân nhận lấy xếp gỗ, tìm chỗ thích hợp thả lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Thời Sướng: “Em thích chị a.”
Thời Sướng nhếch môi cười, lộ ra một cái răng sâu: “Vậy sau này nếu em gặp phải người ngoan hơn chị thì sao?” Nhân Nhân chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói: “Em sẽ vẫn thích chị.” Thời Sướng hoài nghi nhìn Nhân Nhân, đưa ra tay phải mập đô đô, giơ lên ngón út: “Vậy ngoéo tay.” “Được.” Nhân Nhân cũng đưa ngón út ra, câu cùng ngón tay của Thời Sướng: “Em nhất định sẽ vẫn thích chị, luôn luôn nga.”