Nghe được thanh âm nhỏ vụn mà thống khổ của Triển Thiên Bạch, hai mắt Cao Nam Phong nhất thời sáng lên.
Đến đây đến đây!
Hắn đã nói mà, thuốc của tú bà Túy Hồng lâu đưa tới không có khả năng không hiệu quả.
Cao Nam Phong thích kɦoáı ƈảʍ chinh phục kẻ mạnh, nhất là khi nhìn thấy kẻ mạnh diễn trò cười ở trước mặt hắn, chỉ có thể phủ phục dưới chân hắn, đau khổ cầu xin hắn.
Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi!
"Triển Thiên Bạch... Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Ngươi cũng đừng nghĩ muốn chết..." Một tay Cao Nam Phong bóp chặt cổ Triển Thiên Bạch, hơi dùng chút lực ném Triển Thiên Bạch lên trên giường lớn.
Triển Thiên Bạch há lớn miệng, cảm thấy bản thân giống như đang hành tẩu trên sa mạc đã ba ngày ba đêm, miệng lưỡi khô khốc.
Loại cảm giác này...
Hắn là võ tướng, cho dù có trải qua tra tấn nghiêm khắc cùng ngược đãi đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể tùy tiện chịu khuất phục với kẻ địch!
Đoan Mộc Ly...
Triển Thiên Bạch đột nhiên giật mình, hai tròng mắt trợn trừng.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy?!
Hắn vậy mà lại nghĩ tới Đoan Mộc Ly?!
Dưới tình huống như thế này, người đầu tiên hắn nghĩ đến vậy mà lại là Đoan Mộc Ly!
Triển Thiên Bạch siết chặt nắm tay, hai tay run rẩy kịch liệt.
Không được nghĩ tới hắn! Triển Thiên Bạch, không được nghĩ tới hắn!
Đầu óc quay cuồng sôi trào, Triển Thiên Bạch càng ép buộc bản thân không được nghĩ đến Đoan Mộc Ly, thân ảnh của Đoan Mộc Ly lại càng hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Trong thân thể tựa như có một con mãnh thú bị giam cầm. Mãnh thú giương nanh múa vuốt, kêu gào để phá vỡ nơi hiểm yếu của chiếc lồng đang trói buộc nó.
Triển Thiên Bạch cũng sắp không chịu nổi nữa rồi!
Triển Thiên Bạch giống như một con cá thiếu dưỡng khí, bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường lớn trắng như tuyết, cọ lên khăn trải giường bóng loáng mềm mại bằng tơ lụa, trên tấm lụa xa hoa màu trắng lập tức nhuộm lên từng vệt máu khiến kẻ khác nhìn thấy mà rợn người.
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch phải chịu tra tấn thống khổ như thế, Cao Nam Phong cất tiếng cười to.
Chính là như vậy... Chính là như vậy...
Hắn thích mang kẻ mạnh ra tra tấn đến mức không ra hình người, như vậy mới thú vị.
"Triển Thiên Bạch, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?" Cao Nam Phong khom lưng, đi tới gần Triển Thiên Bạch, hai tròng mắt chứa đầy vẻ dữ tợn cùng ý cười xấu xa nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch.
"Nói cho bổn tướng, người cấu kết với loạn đảng, ý đồ mưu phản kia... Có phải Đoan Mộc Ly hay không?"
"Ha..."
Cả người Triển Thiên Bạch run rẩy, nói không thành lời.
"Nói mau! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn khai Đoan Mộc Ly ra, bổn tướng sẽ giải thoát cho ngươi."
Thanh âm trầm thấp mang theo lực hấp dẫn thật lớn, bóng dáng mông lung mờ ảo của Cao Nam Phong phản chiếu trong con ngươi nheo lại của Triển Thiên Bạch.
"Đoan... Mộc Ly?"
Nghe thấy tên của Đoan Mộc Ly từ miệng Triển Thiên Bạch, sắc mặt Cao Nam Phong thoáng chốc thay đổi.
"Đã tới lúc này rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ đến tên Đoan Mộc Ly kia!"
Trong cơn giận dữ, Cao Nam Phong túm chặt tóc của Triển Thiên Bạch, đập đầu của Triển Thiên Bạch lên trên cột giường.
"Đã nói Đoan Mộc Ly sẽ không tới cứu ngươi đâu, ngươi hiện tại đã là đồ của bổn tướng rồi!" Cao Nam Phong thở hổn hển, hận không thể mang Triển Thiên Bạch ra băm thây vạn đoạn.
"Triển Thiên Bạch, muốn bổn tướng giúp ngươi... Thì ngươi hãy ngoan ngoãn khai Đoan Mộc Ly ra!"
"Ta..." Cảm giác linh hồn của mình tựa như không còn là của chính mình nữa, tia lí trí còn sót lại của Triển Thiên Bạch khiến cho hắn nói ra một chữ với Cao Nam Phong:
"Không!"
"Ngươi!" Cao Nam Phong nhướng một bên mày, xoay người bắt lấy bình thuốc, cầm đến trước mặt Triển Thiên Bạch.
"Ăn cho ta!"
Cao Nam Phong nắm cằm Triển Thiên Bạch, khiến cho Triển Thiên Bạch hé miệng ra, đổ toàn bộ thuốc bột còn lại trong bình thuốc vào miệng Triển Thiên Bạch.
"Lượng lớn như vậy, bổn tướng không tin ngươi chịu đựng được!" Vẻ mặt khó ưa của Cao Nam Phong nghiến răng nghiến lợi, "Rất nhanh thôi, ngươi sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ... Hahahahahahahahaha!"
Bên kia, vương phủ.
Sau khi từ chỗ Bắc Lăng Thần Mộc trở về, Đoan Mộc Ly liền nhốt mình trong thư phòng.
Hắn trông như đang xử lí công vụ, nhưng trên thực tế, một chữ hắn cũng đọc không vào.
Triển Thiên Bạch...
Trong đầu toàn bộ đều là Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cảm thấy bản thân sắp điên rồi!
Hai hàng mày kiếm nhíu lại thành bánh quai chèo, hắn ra sức nhắm mắt lại, trước mắt toàn bộ đều là bóng dáng của Triển Thiên Bạch.
Giờ khắc này, Đoan Mộc Ly rất mâu thuẫn.
Tại sao hắn lại tức giận như vậy?
Là bởi vì Triển Thiên Bạch cấu kết với loạn đảng Dao Quốc muốn gϊếŧ hắn?
Nhưng Triển Thiên Bạch không phải vẫn luôn muốn gϊếŧ hắn sao?
Đoan Mộc Ly đặt tay lên ngực tự nhủ, lại không ra được đáp án.
Có một số việc, hắn không muốn thừa nhận...
Từ lúc hai ngươi gặp nhau ở thanh lâu của Lệ thành, cho đến khi làm kì phùng địch thủ trên chiến trường, rồi lại gặp lại ở Di Hương viện, còn có khoảnh khắc Triển Thiên Bạch ở cùng một chỗ với hắn trong vương phủ, từng chút từng chút...
Đoan Mộc Ly vốn tưởng rằng, Triển Thiên Bạch sẽ không thật tâm muốn gϊếŧ hắn.
Tuy rằng động một tí là lại lộ ra sát khí, nhưng hiện tại Triển Thiên Bạch căn bản không gϊếŧ được hắn, hành động cùng với ánh mắt muốn gϊếŧ chết hắn này, Đoan Mộc Ly càng thấy giống như một kiểu tán tỉnh.
Nhưng lần này không giống như thế.
Triển Thiên Bạch lén âm mưu với loạn đảng của Dao Quốc sau lưng hắn, đối với hắn chính là một loại phản bội!
Rõ ràng luôn miệng nói cả đời này sẽ phụng dưỡng bên cạnh hắn...
Thế nhưng vẫn phản bội hắn dễ như trở bàn tay!
Gϊếŧ chết hắn, sau đó Triển Thiên Bạch hoàn toàn được giải thoát rồi sao?
Vậy ra ngày ngày đêm đêm cùng hắn ở chung một chỗ, toàn bộ đều là âm mưu Triển Thiên Bạch bày ra sao? Vì khiến cho hắn lơi lỏng cảnh giác...
Đoan Mộc Ly càng nghĩ càng căm phẫn.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho việc Triển Thiên Bạch phản kháng lại hắn, nhưng hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho việc Triển Thiên Bạch tính kế hắn!
Hắn rõ ràng... Để ý Triển Thiên Bạch như vậy!
Ngực trái tựa như bị một bàn tay ra sức nắm lấy, Đoan Mộc Ly cảm nhận được lòng mình đau nhói, như rỉ máu.
Những phẫn hận, hoảng sợ, bất an, đố kị, rối rắm, thất vọng, tức giận... chưa từng có hội tụ lại cùng một chỗ, như thủy triều nhấn chìm hắn.
"Triển Thiên Bạch..."
Hai cánh môi mỏng lạnh cứng rắn khó khăn mở ra, thanh âm của Đoan Mộc Ly dao động.
Giờ khắc này, Triển Thiên Bạch hẳn là đang ở quý phủ tướng quân của Cao Nam Phong... Cao Nam Phong sẽ không bỏ qua cho Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch từ đấy sẽ biến thành nam sủng của Cao Nam Phong sao?!
Đoan Mộc Ly giận dữ đứng lên, bàn tay lớn vung lên, hất toàn bộ bình bạch ngọc nạm vàng và sứ Thanh Hoa cổ trong phòng đổ ra trên mặt đất.
Choang!
Đồ cổ vô giá vỡ thành một đống bỏ đi.
"Cho dù Triển Thiên Bạch biến thành nam sủng của Cao Nam Phong thì sao chứ? Dù sao cũng là chơi lại đồ thừa của bổn vương... Là đồ bổn vương không cần nữa!"
Thanh sắc Đoan Mộc Ly rất nghiêm túc.
Dù sao Triển Thiên Bạch cũng không muốn hắn, hắn tội gì phải giữ lại bên người một nam nhân trăm phương ngàn kế muốn khiến cho hắn chết chứ?
"Bổn vương cũng không thiếu nam sủng!"
Vẻ mặt Đoan Mộc Ly kích động, lầu bà lầu bầu.
Đồ vật đáng giá trong phòng gần như đều bị hắn đập vỡ rồi, nhưng hắn vẫn oán hận khó hiểu.
Thời điểm này, hắn thật sự rất muốn mang binh đánh giặc phát tiết một chút.
Nghĩ đến mang binh đánh giặc, trong đầu Đoan Mộc Ly lại một lần nữa hiện ra hình bóng của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch khi đó phong thái oai hùng hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, tự tin, tự thân cố gắng, kiêu ngạo.
Mỗi khi hắn xuất hiện ở trước mắt đều trông như một đoàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, khiến cho hắn không thể rời mắt.
Thân thể đột nhiên như bị rút cạn toàn bộ khí lực, Đoan Mộc Ly suy sụp ngồi xuống, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, mi mắt run rẩy.
Cốc! Cốc!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Đoan Mộc Ly đồng thời mở mắt ra, trên khuôn mặt như đao tước rìu gọt lộ rõ vẻ không vui.
Hắn rõ ràng có phân phó xuống bên dưới, ai cũng không được quấy rầy hắn.
"Vương gia, là ta, Lam Tẩm."
Ngoài cửa truyền đến thanh âm thanh lãnh điềm đạm.
Đoan Mộc Ly không khỏi sửng sốt.
Lam Tẩm?
Trong ấn tượng của hắn, từ khi Lam Tẩm nhập phủ đến nay vẫn chưa bao giờ chủ động đi tìm hắn.
"Vào đi!"
Lam Tẩm nghe tiếng đẩy cửa ra, mi mắt khẽ rũ, vẻ mặt vẫn cực kì bình tĩnh như thường ngày, trong tay còn bưng một cái bát.
"Vương gia, đây là canh kim liên ngọc đới ta tự tay làm cho vương gia."
Lam Tẩm lễ độ cung kính, đưa bát canh tỏa hơi nóng nghi ngút đến trước mặt Đoan Mộc Ly.
"Tại sao lại đột nhiên làm cái này cho bổn vương?" Sắc mặt Đoan Mộc Ly khó coi, giống như thể bị bệnh nan y.
"Bởi vì... Hôm nay ta đọc sách, nhìn thấy một mẩu điển tích, chính là nói về canh kim liên ngọc đới này." Lam Tẩm cúi đầu, không nhìn Đoan Mộc Ly, càng giống đang thì thào tự nhủ hơn: "Canh kim liên ngọc đới này do một nữ tử của Hoa Hạ Quốc thời cổ làm cho phu quân. Phu quân lúc ấy bị tiểu nhân vu hãm hạ ngục, sắp bị áp giải tới kinh sư, nữ tử liền đuổi theo cũi tù, hét lên phu quân hãy uống bát canh này... Kim liên duyên dáng yêu kiều, tượng trưng cho sự ngay thẳng cao thượng, ngọc đới do Vô Hối Thảo làm thành... Cái tên kia nữ tử đặt là hi vọng phu quân của mình có thể kiên định sơ tâm, không được vu oan giá họa, bất luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận. Bởi vì... Thời điểm khi ngươi hối hận, thường sẽ không cách nào bù đắp được nữa."
Lam Tẩm từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, tại một khắc này mới chậm rãi giương mi mắt lên, ngóng nhìn Đoan Mộc Ly cao cao tại thượng.
"Ta nhìn thấy mẩu điển tích này liền nghĩ tới vương gia, bởi vì ta còn nhớ rõ... Thời điểm mới vừa vào phủ, vương gia từng nói qua với một gã quan viên, nói rằng "Bổn vương hành sự sẽ không hối hận". Bắt đầu từ khi đó, ta đã hạ quyết tâm, vương gia chính là người cả đời ta cũng phải đi theo..."
Không đợi Lam Tẩm nói xong, Đoan Mộc Ly đột nhiên đứng dậy, đôi con ngươi đen kịch liệt dao động.
"Vương gia?"
Khi Lam Tẩm nói ra nghi vấn thì cũng là lúc Đoan Mộc Ly đã bắt đầu bước chân, sải bước đi ra khỏi phòng, tay áo cuồn cuộn nổi lên một trận khí lạnh mãnh liệt, mạnh mẽ vang dội.
Bóng đêm ngoài phòng dày đặc, trong phòng chỉ còn lại một mình Lam Tẩm.
Canh kim liên ngọc đới trong tay dần nguội lạnh, Lam Tẩm thở dài một hơi.
"Tựa hồ... Còn có chút tác dụng..."
Phủ Đại tướng quân.
Vẻ mặt dữ tợn lên mặt nạt người của Cao Nam Phong đối diện với Triển Thiên Bạch, khăn trải giường rộng như vậy đã bị mồ hôi và máu tươi của Triển Thiên Bạch làm cho ướt nhẹp.
"Cho ta... Giải dược..."
Đầu ngón tay run rẩy kịch liệt, hàm răng Triển Thiên Bạch cũng run lên, đau không muốn sống, có loại thôi thúc mãnh liệt muốn xé nát chính mình.
"Giải dược?" Cao Nam Phong cười, nhún nhún vai, "Loại đồ này làm gì có giải dược chứ? Nếu nói muốn có, vậy chính là bổn tướng đang đứng ở trước mặt ngươi đây... Đến đây nào Triển Thiên Bạch, cầu xin bổn tướng..."
Triển Thiên Bạch hé miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Cao Nam Phong, đôi con ngươi phủ kín một tầng hơi nước gợi cảm mê người lộ ra vẻ không tỉnh táo rõ rệt.
Ngón tay run rẩy chầm chậm hướng về phía người Cao Nam Phong.