Đã quá muộn rồi!
Chỉ thấy, Bao Bất Bình dẫn đầu hơn năm mươi huynh đệ Dao Quốc từ trong rừng rậm lao ra như thể điên rồi, đao kiếm vung sắc bén, còn có hơn mười tên cung thủ.
Nhưng vừa vọt tới trước mắt, tất cả bọn họ đều hoa mắt choáng váng.
Đoan Mộc Ly căn bản không rơi vào trong bẫy giống như bọn họ tưởng tượng.
Bao Bất Bình biết được Đoan Mộc Ly sẽ đưa Triển Thiên Bạch đến chỗ Bắc Lăng Thần Mộc này ngắm hoa, vì thế đào cái hố lớn ở gần chỗ Thần Mộc, phía trên dùng hoa cỏ dại và bùn đất ngụy trang che lại, kỳ thực ở phía dưới là một cái cọc gỗ được vót nhọn.
Cho dù Đoan Mộc Ly không thể bị cắm trên cọc gỗ, nhưng thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Ly rơi vào trong hố lớn, cánh cung thủ tiến lên, vậy loạn tiễn cũng có thể bắn chết Đoan Mộc Ly.
Nhưng mà...
Đoan Mộc Ly ở trước mặt chẳng những không rơi vào trong bẫy giống như Bao Bất Bình đã dự đoán, ngược lại còn treo giữa không trung, không khí trong chớp mắt kết băng, diện tích băng lớn bao trùm cả miệng hố.
Nội lực thật cường đại!
Bao Bất Bình cứng họng.
Lúc trước, khi Dao Quốc chưa diệt vong, Bao Bất Bình chưa từng giao thủ với Đoan Mộc Ly ở trên chiến trường, bởi vì vào thời điểm ấy, đại tướng Dao Quốc là Triển Thiên Bạch. Có "Xích Diễm đại tướng quân" tất thắng bất bại, Bao Bất Bình chưa bao giờ đem Đoan Mộc Ly để vào mắt.
Là hắn... Khinh địch!
Mỗi sợi tóc gáy trên da thịt lộ ra bên ngoài đều lạnh run, Bao Bất Bình đối mặt với nội lực cùng chân khí ngưng kết của Đoan Mộc Ly, ý thức được bản thân đã chết đến nơi.
"Không được!"
Khẽ cắn môi, Bao Bất Bình đột nhiên giơ cao thanh trường kiếm, "Các huynh đệ không phải sợ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể gϊếŧ tên cẩu tặc này!"
"Xông lên—!"
Hơn năm mươi binh sĩ Dao Quốc đồng loạt hô to.
Bọn họ vốn là vong hồn trên chiến trường, hiện giờ ngoại trừ việc gϊếŧ chết Đoan Mộc Ly, rửa sạch nỗi nhục lúc trước và giành lại Đại tướng quân của bọn họ, bọn họ không nhắm mục tiêu vào người nào khác nữa.
Cuối cùng... Vẫn xảy ra rồi!
Khung cảnh hắn không muốn nhìn thấy nhất, giờ phút này đang diễn ra ngay trước mắt hắn.
"Hừ!"
Nhìn thấy Bao Bất Bình dẫn đầu tướng sĩ Dao Quốc, Đoan Mộc Ly cao cao tại thượng hừ lạnh một tiếng, đáy mắt dấy lên vẻ bất mãn nồng nặc, "Một đám ô hợp!"
Ầm ầm!
Cả Bắc Lăng đất rung núi chuyển.
Bên tai vang vọng tiếng kêu thảm thiết của nhóm chiến hữu năm xưa của bản thân, trái tim Triển Thiên Bạch tựa như cũng ngừng đập, máu toàn thân đông lại.
"Đoan Mộc Ly, dừng tay!"
Triển Thiên Bạch quay đầu, rống giận về phía Đoan Mộc Ly, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn không khỏi nín thở.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn, tất cả đều là nỗi thất vọng tràn trề... Cùng với thù hận.
Đầu ngón tay Triển Thiên Bạch run lên.
"Không, không thể nhận thua... Chúng ta còn chưa có thua!"
Bao Bất Bình phun ra một ngụm máu tươi, miễn cưỡng đứng dậy.
"Bao Bất Bình!"
Triển Thiên Bạch lập tức vọt tới bên người Bao Bất Bình, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của Bao Bất Bình.
"Đại tướng quân..."
Nhìn thấy Bao Bất Bình chăm chú nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch, nhìn thấy Triển Thiên Bạch lưu luyến không rời đỡ Bao Bất Bình, cả người Đoan Mộc Ly như bị lửa giận thiêu đốt.
"Ngươi được lắm Triển Thiên Bạch! Ngươi lúc trước đã thề với bổn vương như thế nào?!"
Tiếng rống giận trút xuống đỉnh đồng giống như mưa châm, mỗi chỗ đâm vào trên người Triển Thiên Bạch đều đau đớn không thôi.
"Đoan Mộc Ly..."
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa hỗn độn từ xa truyền đến, Triển Thiên Bạch đột nhiên ngẩng đầu.
Một đội nhân mã lao xuống từ phía sau sườn núi, quân kỳ phần phật, phía trên khắc chữ "Cao" cực lớn, khiến cho trong lòng Triển Thiên Bạch chấn động.
Cư nhiên lại là hắn?!
Đoan Mộc Ly quay đầu về hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy quân kỳ của "Cao" gia, mày kiếm cũng nhíu chặt lại.
Cao Nam Phong vì sao lại đến đây?!
Đoan Mộc Ly biết có mai phục là bởi vì trước đó một đêm, Chu Phượng liều chết đuổi theo hắn cáo trạng, nói rằng có người chính ta nghe được Triển Thiên Bạch cấu kết cùng loạn đảng còn sót lại của Dao Quốc, ý đồ mưu hại hắn.
Mới đầu, Đoan Mộc Ly không tin.
Bởi vì Chu Phượng hại Triển Thiên Bạch đã không phải lần một lần hai, hơn nữa, Chu Phượng cũng không chịu khai ra là ai nghe được mưu đồ bí mật của Triển Thiên Bạch cùng với loạn đảng của Dao Quốc.
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Đoan Mộc Ly thậm chí có ý niệm gϊếŧ chết Chu Phượng.
Nhưng ánh mắt Chu Phượng nhìn về phía hắn quá mức thẳng thắn chân thực, Đoan Mộc Ly tự nhận là vẫn có một chút mắt nhìn người, trực giác mách bảo hắn, Chu Phượng không nói dối.
Hơn nữa, Chu Phượng còn thề với hắn, nếu như có một câu nói dối, đừng nói là hủy dung, cho dù có biến thành trư nhân hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Nội tâm của Đoan Mộc Ly dao động.
Lý trí mách bảo khiến hắn tin tưởng Chu Phượng, nhưng trên phương diện tình cảm, hắn lại không muốn tin.
Triển Thiên Bạch sẽ hại hắn sao?
Cho dù Triển Thiên Bạch có một vạn lí do để gϊếŧ chết hắn, nhưng sau khi da thịt thân mật lâu như vậy, hắn không tin tâm Triển Thiên Bạch làm bằng sắt.
Chẳng lẽ ngày ngày đêm đêm hòa thuận cùng hắn, trong lòng Triển Thiên Bạch đều nghĩ làm sao để cùng với loạn đảng thực hiện mưu đồ bí mật, khiến hắn chết không chỗ chôn sao?!
"Ly Vương gia, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Cao Nam Phong cưỡi con ngựa cao lớn đi tới trước mặt Đoan Mộc Ly, trên khuôn mặt có ba vết sẹo lộ ra ý cười, ý châm chọc cũng lộ ra nồng đậm.
Triển Thiên Bạch nhận ra nam nhân này, chính là Hộ Quốc đại tướng quân Nam Sở - Cao Nam Phong.
Tổ tiên của Cao Nam Phong năm đó có công bảo hộ tiên đế Nam Sở, bởi vậy gia quan tiến tước, gia tộc ngày càng cường thịnh, rồi tới thế hệ này của Cao Nam Phong. Vì Cao Nam Phong dũng mãnh thiện chiến, cho nên được phong làm Hộ Quốc đại tướng quân, tuy rằng so ra vẫn kém Đoan Mộc Ly, nhưng đã nhiều lần quân công hiển hách.
Triển Thiên Bạch nhớ rõ Cao Nam Phong vẫn còn đang mang binh đóng quân ở Yên Lan, ranh giới chỗ Dao Quốc và Ô La tộc, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.
"Ai da, ai vậy hả?"
Ánh mắt Cao Nam Phong phóng đến trên người Triển Thiên Bạch, sờ sờ chòm râu nhỏ trên cằm mình, đánh giá Triển Thiên Bạch từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt như mang theo chế nhạo, "Đây không phải là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, uy danh đỉnh đỉnh "Xích Diễm đại tướng quân" sao! Bổn tướng nghe nói ngươi bị chính Hoàng đế của đất nước mình ban rượu độc, biến thành phế nhân, còn bị bán vào trong thanh lâu Di Hương viện nổi tiếng nhất kinh thành Nam Sở chúng ta... Vốn dĩ bổn tướng còn định khi nào khải hoàn hồi triều sẽ đi Di Hương viện chỉ tên ngươi, tặng cho ngươi chút hoa bạc, không ngờ tới ngay thời điểm đêm đầu tiên bị bán đấu giá, ngươi vậy mà được Ly Vương gia của chúng ta mua về, thành nam sủng của hắn... Thật đúng là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng mà! Xem ra ngươi không cần bổn tướng chiếu cố sinh ý của ngươi rồi!"
Hai tay siết chặt thành quyền, Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi.
Bao Bất Bình cùng với các huynh đệ Dao Quốc nghe thấy Cao Nam Phong nói Đại tướng quân của mình như vậy, một đám cũng đều tức giận đến xắn tay áo lên.
"Không cho phép ngươi nói "Xích Diễm đại tướng quân" như vậy!"
Đột nhiên, một gã binh sĩ Dao Quốc giơ đao hướng về phía này.
"Không được!"
Triển Thiên Bạch vừa định tiến lên ngăn lại, chỉ thấy Cao Nam Phong cầm trường thương, phóng tới!
Đầu thương sắc bén đâm xuyên qua ngực tên binh sĩ kia, máu tươi nhuộm đỏ một cánh hoa trắng như tuyết.
Phịch một tiếng, Triển Thiên Bạch quỳ gối trước thi thể của tên binh sĩ kia, con ngươi đen lúng liếng thoáng chốc biến thành hai viên hồng ngọc, tựa như máu tươi đang chảy ra bên trong.
"Thật xinh đẹp!"
Cao Nam Phong vỗ tay một cái, "Ta bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy đồng tử của mỹ nhân dị tộc biến sắc. Haha, ahahaha!"
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Bao Bất Bình cùng toán binh sĩ đồng loạt lao về phía Cao Nam Phòng, nhưng phía sau Cao Nam Phong chính là thiên quân vạn mã.
Đừng nói là hơn năm mươi người, cho dù là năm vạn tinh binh cũng chạy đằng trời.
"Bao Bất Bình!" Triển Thiên Bạch tê rống một tiếng, nước mắt trong suốt long lanh trào ra khóe mi.
Bọn họ sẽ chết đấy!
Ngay khi Cao Nam Phong muốn để cho nhóm binh sĩ phía sau tiến lên, một trận nội lực cường đại đột nhiên đánh úp lại, đám người Bao Bất Bình lại bị đánh ngã trên mặt đất.
Con ngựa phía dưới Cao Nam Phong cũng tỏ vẻ luống cuống, suýt chút nữa hất văng Cao Nam Phong đi.
"Cha!"
Cao Nam Phong thoáng líu lưỡi, không kìm được giận dữ trừng Đoan Mộc Ly, "Ly Vương gia đây là có ý gì?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Ly lạnh lùng nhướng mi mắt, "Bổn vương giúp ngươi áp chế loạn đảng, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?"
"Ha!" Cao Nam Phong không khỏi cười mỉa, "Áp chế loạn đảng à... Bổn tướng nhìn thế nào cũng thấy giống như Ly Vương gia ngươi cấu kết cùng loạn đảng của Dao Quốc, ý đồ mưu phản chứ!"
Gió lạnh thấu xương thổi qua Bắc Lăng Thần Mộc xào xạc xao động, không khí trong nháy mắt trở thành giương cung bạt kiếm.
Đoan Mộc Ly xoay người, con ngươi đen thâm thúy không chút yếu thế đối mặt với Cao Nam Phong.
Cho dù Cao Nam Phong ngồi trên lưng ngựa, nhưng khí thế bề trên vẫn bị Đoan Mộc Ly đè ép một cái đầu.
"Cao Tướng quân nếu như mắt bị mù, bổn vương chấp thuận việc cho ngươi từ quan cáo lão hồi hương."
"Ngươi!"
Cao Nam Phong bị Đoan Mộc Ly chọc giận đến mức thiếu một chút nữa cũng ngồi không vững.
"Được, được... Nếu Ly Vương gia không thừa nhận cấu kết với loạn đảng, vậy để cho bổn tướng mang đám loạn đảng này về thẩm vấn được chứ..."
"Không được!"
Triển Thiên Bạch tiến lên từng bước, thần sắc kích động, thanh âm run rẩy.
"Haha!" Cao Nam Phong châm biếm, "Xem ra, không phải Ly Vương gia cấu kết cùng loạn đảng, mà là nam sủng Ly Vương gia âu yếm nhất mưu đồ làm loạn cùng đám loạn đảng này a! Ly Vương gia, ngươi nói xem lời bổn tướng nói có phải rất đúng không?"
Chẳng muốn phản ứng lại Cao Nam Phong vui sướng khi thấy người gặp họa, Đoan Mộc Ly quay đầu, căm tức nhìn Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch tới gần Đoan Mộc Ly vài phần, trong ánh mắt mở to toàn bộ đều là cầu xin với Đoan Mộc Ly.
Trái tim Đoan Mộc Ly nháy mắt lạnh đi.
Ánh mắt này, căn bản là không có chút lo lắng cho hắn, không có áy náy với hắn, không có chút hối tiếc với hắn...
Hai tay dùng sức siết thành quyền, trên mu bàn tay nổi lên từng vệt từng vệt gân xanh, vẻ mặt của Đoan Mộc Ly tàn nhẫn.
"Ngươi muốn cầu xin bổn vương tha cho đám loạn đảng này?"
Thanh âm không gợn sóng sợ hãi, không một tia ấm áp, Đoan Mộc Ly nhìn thấy Triển Thiên Bạch cắn môi dưới, gật gật đầu.
"Hừ!"
Đoan Mộc Ly vừa nhấc chân, đạp Triển Thiên Bạch trở mình trên mặt đất.
"Đại tướng quân!"
Bao Bất Bình muốn xông lên trước, nhưng đao kiếm của đám binh lính Nam Sở đã kề tới trên cổ hắn rồi.
Thấy một màn như này, Cao Nam Phong càng thêm hào hứng mà huýt sáo.
"Vương gia... Ly Vương gia, cầu xin ngươi, tha cho bọn họ đi, không được gϊếŧ bọn hắn..." Triển Thiên Bạch quỳ bò đến trước mặt Đoan Mộc Ly, ôm hai cổ chân của Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch như vậy khiến Đoan Mộc Ly càng nổi giận hơn.
"Triển Thiên Bạch! Bổn vương đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại báo đáp bổn vương như vậy sao?!"
"Ta..."
"Ngươi không phải là ước gì bổn vương chết dưới mai phục của ngươi sao? Cố ý đi theo bên người bổn vương... Trên danh nghĩa là tới ngắm hoa, nhưng trên thực tế là muốn xem kết cục cái chết của bổn vương sao?!"
"Cái gì?"
Triển Thiên Bạch trợn mắt há mồm.
Cho đến tận giờ phút này, hắn mới ý thức rõ ràng được, nguyên nhân thật sự khiến Đoan Mộc Ly tức giận như thế—
Là hắn.