Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là buổi sáng, Triển Thiên Bạch lơ đãng quay đầu, đối diện với con ngươi đen thâm thúy như u đàm của Đoan Mộc Ly, không khỏi sửng sốt.
"Ngươi ngủ dậy rồi?"
"Ừm..."
Triển Thiên Bạch dụi dụi mắt, ngồi dậy, "Ngươi vào đây được bao lâu rồi?"
"Chưa được bao lâu... Hắn và sứ thần của nước Tháp Nhĩ buổi sáng hôm nay đã rời khỏi Nam Sở rồi, ngươi không phải là đang ước muốn đi theo cái tên Dạ Ưng kia chứ?"
Giọng nam trầm thấp từ tính lộ ra một tia ý vị chua xót cũng bất mãn mãnh liệt, khuôn mặt góc cạnh của Đoan Mộc Ly như mây đen u ám.
Triển Thiên Bạch chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly một lát, không chút bận tâm mà nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi bằng lòng thả ta đi, cũng không phải không thể cân nhắc."
"Đừng có nằm mơ!" Đoan Mộc Ly thanh sắc đầy nghiêm túc, lời nói rống ra từ đan điền như chém đinh chặt sắt, "Chính ngươi đã từng lập lời thề ở trước mặt bổn vương, ngươi cả đời này đều là người của bổn vương, chỉ có thể càng thêm sa đọa bên người bổn vương..."
Âm cuối mang theo vài phần trêu tức, Triển Thiên Bạch cảm thấy ngoài miệng và hành động thực tế của Đoan Mộc Ly rất không đồng nhất.
"Linh đan vạn thọ chính là cống phẩm của Yến Lan cho tiểu Hoàng đế Nam Sở..."
"Ta giúp hắn thắng được nửa mỏ vàng, một viên kim đan đối với hắn có gì mà không thể?"
Nghe Đoan Mộc Ly nói như vậy, hàng mi dài của Triển Thiên Bạch khẽ rũ, dường như có chút đăm chiêu.
Cho nên... Viên linh đan vạn thọ này quả nhiên là Đoan Mộc Ly cố ý lấy từ trong tay tiểu Hoàng đế Nam Sở cho hắn?
Trong lòng có loại cảm giác như nước thủy triều, phập phồng bất định, không tài nào bĩnh tĩnh được.
Triển Thiên Bạch không biết bản thân lại bị làm sao nữa, nhưng không dám đối diện với Đoan Mộc Ly.
Nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch lạnh lùng trợn trắng mắt, "Ta thật sự cảm thấy viên kim đan này là Nam Sở ngươi... Không, là ngươi nợ ta."
Khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của Triển Thiên Bạch lộ ra một cỗ khí thế không giận tự uy, Đoan Mộc Ly nhất thời sửng sốt, một lúc lâu sau mới phì một tiếng bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Triển Thiên Bạch nhíu mày.
"Ta chẳng qua là cười ngươi... Vậy mà lại đem một viên kim đan như này trở thành cọng rơm cứu mạng. Ta đã hỏi qua sứ thần Yến Lan rồi, linh đan vạn thọ này không có cách nào xua tan tàn độc trong cơ thể ngươi, ngươi bây giờ vẫn là nên chết tâm đi!"
Lời nói không chút bận tâm ấy lại sinh ra tiếng vọng mãnh liệt sâu trong nội tâm Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch vô thức sờ sờ ngực mình, "Cho nên ngươi... Là vì nhằm chứng thực với ta rằng cơ thể của ta bất luận thế nào cũng không khôi phục lại được nên mới lấy cái kim đan này cho ta sao?"
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được, ngươi đã cho rằng là như vậy... Vậy cứ cho chuyện là như vậy đi!" Nói rồi, Đoan Mộc Ly nhún vai một chút, khuôn mặt như đao khắc phủ kín một tầng vẻ lo lắng, căng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch.
Cả người Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly nhìn đến sợ hãi.
"Triển Thiên Bạch, ngươi phải nhớ kỹ, cho dù có một ngày ngươi khôi phục được nội lực, khôi phục được võ công, muốn nuốt lời từ chỗ ta chạy trốn..." Nói xong, Đoan Mộc Ly đột nhiên giơ tay lên, một phép bóp ở cổ Triển Thiên Bạch.
Trong nháy mắt, Triển Thiên Bạch có loại cảm giác bị Đoan Mộc Ly bóp chết.
"Cho dù có phải đuổi tới chân trời góc bể, ta nhất định cũng sẽ đem bắt ngươi trở về!"
Tiếng nói hung hăng như chém đinh chặt sắt hung hăng đập vào huyệt thái dương của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch bất giác nín thở.
Hắn biết, Đoan Mộc Ly là nghiêm túc.
"Ta sẽ không trốn được."
Triển Thiên Bạch cầm lấy cái cổ tay đang bóp cổ hắn của Đoan Mộc Ly kia, nói ra năm chữ này, thanh âm nghe ra trầm tĩnh không một gợn sóng sợ hãi, nhưng thần sắc lại vô cùng kiên định.
Đoan Mộc Ly dần dần thả lỏng năm ngón tay.
"Đúng rồi, Lý quản gia đã tìm một thợ may mới đến đây, để hắn định số đo cơ thể cho ngươi làm mấy bộ y phục mới đi! Trong phủ lại có thêm vải dệt mới, là các nước khác tiến cống... Chờ y phục mới làm xong, ta mang ngươi đi ngắm hoa."
"Ngắm hoa?" Hai mắt Triển Thiên Bạch mở thật to, không hiểu ra làm sao.
Trong vương phủ to như này cái gì mà không có? Các loại hoa cỏ tranh cơ khoe sắc, Đoan Mộc Ly sẽ vì ngắm hoa mà dẫn hắn rời khỏi vương phủ sao?
"Phải đi Bắc Lăng ngắm hoa."
Nhìn ra sự hoang mang của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly bổ sung thêm một câu.
"Bắc Lăng..." Triển Thiên Bạch thì thào tự nhủ, đột nhiên trợn to hai mắt, "Ngươi là nói... Bắc Lăng Thần Mộc?"
"Đúng vậy." Đoan Mộc Ly gật đầu, "Chính là Bắc Lăng Thần Mộc... Ba ngàn năm mới ra hoa một lần, cơ hội khó có được."
Triển Thiên Bạch hít một hơi, sợ đến ngây người.
Không nghĩ tới Bắc Lăng Thần Mộc ba ngàn năm mới ra hoa một lần vậy mà lại nở hoa rồi?
"Chuyện này diễn ra từ khi nào?"
"Ngay lúc sáng nay... Lý quản gia nói là trong cung bên kia truyền đến tin tức, hoa vừa mới ra, nụ hoa đợi nở, chờ hai ngày này y phục mới của ngươi làm xong, thời điểm chúng ta đi ngắm hoa vừa đẹp."
Từ trong giọng nói của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch nghe ra được vài phần hưng phấn cùng kích động, không khỏi phiền muộn: Nam nhân như Đoan Mộc Ly cũng sẽ bởi vì ngắm hoa mà kích động không thôi như tiểu hài tử sao?
Bất quá...
"Bắc Lăng Thần Mộc ba ngàn năm mới ra hoa một lần, quả thực đáng để nhìn một lần."
"Ta biết ngươi nhất định sẽ thích."
Tiếng rì rầm khẽ không cẩn thận truyền vào trong lỗ tai của Triển Thiên Bạch, trong lòng Triển Thiên Bạch hơi kinh sợ một chút.
Hắn ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía Đoan Mộc Ly thì đã thấy Đoan Mộc Ly xoay người, "Ta đi xử lí công vụ."
Rốt cuộc cũng cảm thấy được bóng dáng của Đoan Mộc Ly có chút gấp gáp, Triển Thiên Bạch nghiêng đầu.
Câu nói khi nãy của Đoan Mộc Ly kia... Nghe dường như là vì để làm hắn trong lòng vui vẻ mới cố ý dẫn hắn đi ngắm hoa.
Đoan Mộc Ly cũng được, hắn cũng được, đều là võ tướng, võ tướng vốn không thể nào hợp với "hoa".
Nhưng nếu cùng nhau ngắm hoa với Đoan Mộc Ly...
Không biết vì sao, trong lòng Triển Thiên Bạch vậy mà lại có chút mong chờ.
Ăn cơm xong, Triển Thiên Bạch đi theo Lý quản gia đến phòng nội vụ lựa chọn vải dệt.
Lăng la tơ lụa rực rỡ đủ loại, Triển Thiên Bạch chọn đến mức mắt cũng hoa rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn chọn một cuộn vải dệt màu đỏ thoạt nhìn trắng trong thuần khiết nhất, trên bề mặt chỉ có hoa văn thêu hình hoa mai như ẩn như hiện, mặc như vậy trên người chắc hẳn cũng sẽ không quá gây chú ý.
"Được, Triển công tử thích cuộn này vậy lấy cuộn này."
Tuy rằng Lý quản gia cật lực đề cử tơ lụa thêu hoa lệ cho Triển Thiên Bạch nhưng bị Triển Thiên Bạch nhất nhất cự tuyệt, Lý quản gia cũng không cưỡng cầu, chủ yếu là hắn nhìn ra, vương gia nhà bọn họ rõ ràng càng thích hoa lệ hơn.
"Tiểu Bao, ngươi tới đo tấc cho Triển công tử đi!"
Lý quản gia vẫy tay một cái, gọi thợ may mới tới đến.
Thợ may này bộ dáng thoạt nhìn tuổi không nhỏ, râu cũng bạc trắng, còn lưng còng.
Triển Thiên Bạch bất giác đánh giá thợ may mới trên đất từ trên xuống dưới một phen, ấn đường nhíu lại, nội tâm có loại cảm giác không nói nên lời.
Thân hình của thợ may này làm sao... Có chút quen mặt?
Trong lòng tuy hoài nghi nhưng ngoài mặt Triển Thiên Bạch chưa nói gì cả.
"Tiểu Bao, vị này chính là Triển công tử mà vương gia của chúng ta thích nhất, nhất định phải hầu hạ tốt, đã rõ chưa?"
Trước khi đi, Lý quản gia còn không quên dặn dò thợ may mới tới, sợ hắn không hiểu quy củ.
Không dùng xưng hô linh tinh như "nô ɭệ", "nam sủng" để hình dung hắn, Triển Thiên Bạch có chút ngoài ý muốn, sâu trong nội tâm có vài phần cảm tạ với Lý quản gia.
"Vâng, vâng..."
Thợ may mới tên "Tiểu Bao" cúi đầu khom lưng, Lý quản gia lúc này mới có chỗ hài lòng gật đầu, rời khỏi phòng nội vụ.
Cót két một tiếng, Tiểu Bao đóng cửa lớn của nội vụ phòng lại, đóng đến chặt kín.
Nội vụ phòng to như vậy cũng chỉ còn lại hai người Triển Thiên Bạch cùng Tiểu Bao.
Không khí chợt im ắng, Triển Thiên Bạch cảm thấy được ngay cả hương vị không khí mình hít vào miệng cũng thay đổi.
Hàng mi dài chớp chớp, hắn nghiêng người, cảm thấy ngũ quan của thợ may Tiểu Bao gần năm mươi tuổi này đối với hắn nhìn không quen mắt, nhưng thân hình chẳng biết vì sao lại khiến cho hắn xuất hiện một cỗ cảm giác quen thuộc.
Loại cảm giác này, bản thân Triển Thiên Bạch cũng không thể nói rõ được.
Hai cánh môi mỏng giật giật nhưng cũng không nói gì thêm, Triển Thiên Bạch tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Tiểu Bao, hai tay dang ra.
"Như vậy thì làm phiền ngươi rồi."
Tiểu Bao gật gật đầu, cầm thước đo tới gần hắn, môi thở ra hơi thở ấm áp, cứ vậy vô thanh vô tức dán lên bên tai hắn.
Triển Thiên Bạch không khỏi sửng sốt, giọng nam quen thuộc cứ thế chui vào trong lỗ tai hắn.
"Đại tướng quân..."
Thình thịch!
Hai tròng mắt trợn trừng, Triển Thiên Bạch quay đầu, ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm Tiểu Bao, hốc mắt thoáng chốc phiếm hồng.
Đại tướng quân!
Ba chữ này... Thanh âm quen thuộc này... Cảm giác quen thuộc này...
Da gà cả người đều nổi lên, Triển Thiên Bạch khó tin nhìn nam nhân trông có vẻ già nua đứng ở trước mặt mình.
"Bao Bất Bình... Là ngươi sao?" Môi mỏng run rẩy, Triển Thiên Bạch hơi mở miệng, thanh âm liền nghẹn ngào, nước mắt trong suốt long lanh cũng theo đó tuôn ra.
"Đại tướng quân!"
Nam nhân dùng tên giả là Tiểu Bao phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Triển Thiên Bạch.
"Đại tướng quân! Đại tướng quân!"
Giờ khắc này, thanh âm từ miệng nam nhân kia phát ra không hề già nua khàn khàn, mà rõ ràng lộ ra một loại khí lực trẻ tuổi.
Tiếng vọng của ba chữ "Đại tướng quân" này bên tai, Triển Thiên Bạch cảm nhận được trái tim của mình cũng tan nát rồi.
Lặng lẽ nhắm hai mắt lại, một loạt khung cảnh trong quân doanh năm xưa ùa về trong đầu Triển Thiên Bạch.
Cái thời điểm ấy, tuy rằng không được hoàng thất Dao Quốc tín nhiệm, tuy rằng loạn trong giặc ngoài không ngừng phân tranh, nhưng ít ra ở trong quân doanh, hắn cũng vẫn vui vẻ.
Hắn có thuộc hạ đắc lực nhất, có quân sĩ tin tưởng nhất.
Bọn họ... Đều là chiến hữu, bằng hữu, thân nhân của hắn!
Hàng mi dài run nhè nhẹ, Triển Thiên Bạch hít sâu một cái, mở hai mắt ra.
"Bao Bất Bình, ta nghĩ ngươi đã chết."
Cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe ra không quá kích động, Triển Thiên Bạch vươn tay ra, dùng chỗ khí lực lớn nhất hắn có thể vận ra vỗ vao Bao Bất Bình, xác nhận Bao Bất Bình còn sống.
"Hóa ra ngươi vẫn còn sống."
"Đúng vậy, Đại tướng quân, ta vẫn còn sống... Ta vẫn còn sống..." Khuôn mặt dịch dung có vẻ già nua thoạt nhìn không phù hợp với độ tuổi thực của Bao Bất Bình. Trên thực tế, Bao Bất Bình so với Triển Thiên Bạch hai mươi lăm tuổi còn nhỏ hơn hai tuổi đấy!
Hai hàng lệ trong suốt rơi xuống còn hơn cả Triển Thiên Bạch, hiển nhiên là Bao Bất Bình quá mức kích động.
"Ta căn bản không nên còn sống... Ta mẹ nó đáng chết!" Vẻ mặt Bao Bất Bình bày ra bộ dáng phỉ nhổ chính mình, "Lúc ấy Hoàng Thượng ban thưởng rượu độc cho ngươi, ta phải không nên cho ngươi uống... Ta..."
"Được rồi." Triển Thiên Bạch khoát tay chặn lại, ngăn Bao Bất Bình tiếp tục nói tiếp, "Những chuyện đó đều đã qua rồi."
Chuyện quá khứ, có hối hận thế nào đi chăng nữa cũng là chuyện vô ích.
"Bao Bất Bình... Nói cho ta biết, ngươi cải trang dịch dung tới nơi này làm cái gì?"
Biểu tình Triển Thiên Bạch trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Bao Bất Bình cũng vô cùng nghiêm túc.
Trước mắt đang ở trong vương phủ của Đoan Mộc Ly, hiển nhiên không phải thời điểm để hai người bọn họ ôn chuyện hồi tưởng buồn phiền.
Bao Bất Bình là phó tướng của Triển Thiên Bạch. Cũng giống như Triển Thiên Bạch, sau khi Dao Quốc diệt vong thì trở thành bại tướng, đối với Nam Sở mà nói, là loạn đảng.
Từ trước tới nay, Triển Thiên Bạch đều cho rằng Bao Bất Bình đã chết trận nơi sa trường, không ngờ tới Bao Bất Bình vậy mà còn sống.
"Đại tướng quân..."
Hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch không rời, Bao Bất Bình dùng sức nắm lấy hai tay của Triển Thiên Bạch, vẻ mặt dứt khoát, "Đại tướng quân, ta hôm nay đến đây, chính là đến đưa ngươi đi!"