Thì ra nam tử này chính là...
Dạ Ưng không kìm được mà đánh giá Triển Thiên Bạch từ trên xuống dưới một phen, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Nhận thấy được ánh mắt của Dạ Ưng, Triển Thiên Bạch chậm rãi nhướng mi mắt lên.
Vào thời điểm Dao Quốc và Nam Sở còn đang giao chiến ác liệt, bộ tộc Tháp Nhĩ còn đang nội đấu, mà Dạ Ưng này đứng đầu một gia tộc, hiển nhiên là kẻ chiến thắng, từ đó về sau không ngừng phát triển lớn mạnh, hiện giờ đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất với Nam Sở.
Nhưng Dao Quốc thì sao?
Triển Thiên Bạch không khỏi thở dài, không nhịn được mà cảm khái thế sự vô thường.
Nhận ra được một tia cảm giác tang thương khó tả trên gương mặt trẻ tuổi đoan chính, lại tuấn tú mê người của Triển Thiên Bạch, Dạ Ưng theo bản năng tiến lên từng bước.
Cách đó không xa, Triển Thiên Bạch đang yên lặng ngồi thưởng rượu.
Từ góc nhìn này của Dạ Tựu, Triển Thiên Bạch lặng lẽ uống rượu giữa dòng người huyên náo xinh đẹp tựa như một bức họa.
Khó trách ca hắn nhìn thấy cũng mê mẩn.
Hai tròng mắt màu nâu trong hốc mắt của Dạ Tựu đảo hai vòng.
Nhận ra được ánh mắt của hai huynh đệ Tháp Nhĩ này nhìn Triển Thiên Bạch rất không bình thường, gương mặt góc cạnh của Đoan Mộc Ly nhất thời nổi lên cuồng phong vũ bão.
"Hoàng Thượng!"
Đúng lúc này, Dạ Ưng đột nhiên xoay người về phía tiểu Hoàng đế Nam Sở Đoan Mộc Nam, chắp tay, " Nếu người Tháp Nhĩ chúng ta đây chiến thắng trong cuộc thi chơi đấu vật này, còn muốn thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta."
Đầu ngón tay đối diện với chính mình, mi mắt Triển Thiên Bạch đột nhiên nhướng lên.
"Dạ Ưng thủ lĩnh!"
Không đợi Đoan Mộc Nam trả lời, Đoan Mộc Ly đã gầm lên giận dữ.
Dạ Ưng xoay người về phía Đoan Mộc Ly, không khỏi hơi kinh ngạc một chút.
Đoan Mộc Ly này... Là muốn ăn thịt hắn sao?
Nhãn cầu màu nâu trong hốc mắt đảo qua trái phải hai vòng, Dạ Ưng gãi gãi mái tóc dài vàng xoăn, nhìn Đoan Mộc Ly, lại nhìn Triển Thiên Bạch.
Nhất thời, hắn hiểu ra được cái gì đó.
"Triển Thiên Bạch là tù binh của Nam Sở ta, là tội nô, không thể lấy làm tiền đặt cược."
Triển Thiên Bạch khẽ rũ mi mắt, sắc mặt khẽ biến.
Ở thịnh yến của Nam Sở, tù binh, tội nô như hắn quả thực không nên xuất hiện như vậy, quả thực giống như một thằng hề nhảy nhót.
Đây là đãi ngộ của tù binh, tội nô— không có được tự do.
"Nếu đã là tù binh là tội nô, vậy thì không quan trọng rồi... Hay là nói, so với một tên tội nô thì Ly Vương gia càng muốn lấy năm thủ phủ và ba quận phía Bắc Nam Sở làm tiền đặt cược hơn?" Dạ Ưng nhếch môi cười lộ rõ vẻ suồng sã.
Từ trước tới này, hắn đều cửu ngưỡng đại danh đối với "Xích Diễm đại tướng quân", mong ước muốn được cùng đối phương phân tranh cao thấp ở trên chiến trường.
Bởi vì nghe nói vị "Xích Diễm đại tướng quân" kia không chỉ võ công cao cường, chiến thuật xuất sắc mà còn là người có tướng mạo xinh đẹp hiếm thấy, là mỹ nam tử khiến cho nam nhân cũng trở nên tâm động không nguôi.
Hôm nay vừa thấy, Dạ Ưng mới biết lời đồn đãi bên ngoài không hề là giả.
Không...
Lời đồn đãi bên ngoài ngay cả một phần vạn vẻ đẹp của Triển Thiên Bạch cũng chưa hình dung ra được.
Dạ Ưng cảm giác được trái tim mình đang đập thịch thịch.
Hắn tuy là người Tháp Nhĩ ở Tắc Bắc nhưng lại càng thích mỹ nhân vùng phía Nam đại lục hơn. Nữ nhân tộc người Tháp Nhĩ bọn họ không có nhu tình như nước, quyến rũ muôn vẻ, nhưng Triển Thiên Bạch lại đồng thời trong nhu có cương, cương nhu song song hỗ trợ nhau, để lại cho hắn ấn tượng đầu tiên quả thực kinh diễm.
Nam nhân này... Ta nhất định phải nắm trong tay.
Nụ cười trên gương mặt màu đồng cổ của Dạ Ưng lộ ra vẻ tà tứ, vừa nhìn liền thấy bất an.
Biểu tình này rơi vào đáy mắt Đoan Mộc Ly, hai tay Đoan Mộc Ly siết chặt thành quyền.
"Hoàng Thượng! Ngươi không phải là ngay cả quyền xử trí một tội nô cũng không có chứ?"
Dạ Ưng lại hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam, vừa hỏi vừa nghiêng con ngươi quan sát liếc nhìn kĩ Đoan Mộc Ly.
"Đây..." Đoan Mộc Nam há hốc mồm, thở ra một ngụm lương khí, biểu tình khó xử.
"Hoàng Thượng, nếu như Tháp Nhĩ chúng ta thua, ta liền đem một nửa mỏ vàng của Uyển Nam Đạt cho Nam Sở các ngươi, ngươi thấy xem thế nào?"
"Ca!"
Hai mắt Dạ Tựu trừng lớn trợn tròn, nhoài người đến bên tai Dạ Ưng, "Ngươi thật sự làm à?"
"Đương nhiên!" Dạ Ưng hất cằm, vẻ tươi cười mà lộ rõ tự tin, "Nam Sở các ngươi không phải có câu là đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy đấy thôi! Tiền đặt cược của các ngươi chính là mỹ nhân này, còn tiền đặt cược của chúng ta bên này là mỏ vàng... Giao dịch này các ngươi không thiệt."
Tất cả quý tộc Nam Sở đang ngồi đều sợ ngây người.
Thủ lĩnh Tháp Nhĩ vậy mà lấy mỏ vàng để đổi lại là một gã tội nô.
"Hoàng Thượng, nếu Dạ Ưng thủ lĩnh đã có thành ý như vậy, ta thấy Hoàng Thượng ngài đáp ứng với hắn đi!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Một số cựu thần phe Thừa tướng lập tức phụ họa.
Thanh âm trong đại điện nghiêng về một phía, tựa hồ tất cả quý tộc Nam Sở đều duy trì tiền đặt cược như vậy.
Bởi điều này đối với Nam Sở bọn họ mà nói có trăm lợi mà không một hại, cho dù thua cũng cùng lắm là tổn thất một gã tội nô mà thôi.
"Hoàng Thượng!" Lúc này, Phạm Ninh cũng chắp tay về phía Đoan Mộc Nam, "Trận đấu vật này, cựu thần sẽ dốc hết toàn lực để giành được mỏ vàng Uyển Nam Đạt cho Nam Sở ta!"
Lời nói này hệt như chuyện tiền đặt cược cứ như vậy được quyết định, Đoan Mộc Nam bị đẩy vào bên trong một tuyệt cảnh không thể không đồng ý.
"Ách, trẫm... Trẫm..."
Nhìn thấy lão nô đối diện đã cởϊ qυầи áo trên người, Phạm Ninh cố ý làm bộ tư thế vân thiên có chút chính nghĩa, "Hoàng Thượng, vì Nam Sở, cựu thần liều mạng!"
Da đầu căng cứng, Phạm Ninh cũng hai ba cái cởϊ áσ, tháo thắt lưng ra, lỏa lồ nửa thân trên.
"Hahaha!"
Tiếng cười của Dạ Ưng không tránh khỏi làm chấn động màng nhĩ Triển Thiên Bạch, trái tim Triển Thiên Bạch bất giác thắt lại.
Cuối cùng, trong yến hội sinh thần của tiểu Hoàng đế Nam Sở, hắn vẫn trở thành tiết mục góp vui trợ hứng.
Tên lão nô Tháp Nhĩ kia đã vào chỗ, tuy rằng thoạt nhìn thân thể còng xuống, run run rẩy rẩy, nhưng hiển nhiên người Tháp Nhĩ là có chuẩn bị mà đến, đối phương tám phần là cao thủ đấu vật.
Mà Phạm Ninh bên phía Nam Sở...
Triển Thiên Bạch bất giác nhìn về phía Phạm Ninh, vừa vặn cùng với tầm mắt Phạm Ninh không hẹn mà gặp.
Chỉ thấy Phạm Ninh nhướng một bên mi, khóe môi lạnh lùng cong lên.
Ý tứ này đã rất rõ ràng.
Đừng nói đến Phạm Ninh căn bản không đánh lại được tên lão nô Tháp Nhĩ kia, cho dù thật sự có thể đánh thắng, vì để trả thù hắn và Đoan Mộc Ly, Phạm Ninh cũng tất sẽ cố ý thua trận.
Giống như đã thấy trước được tương lai mình sẽ bị Dạ Ưng đưa đi, ấn đường của Triển Thiên Bạch ra sức cau lại.
Đoan Mộc Ly vẫn không hé răng.
Triển Thiên Bạch không biết được, đây có phải là Đoan Mộc Ly ngầm đồng ý hay không.
Hắn muốn nhìn một chút biểu tình của Đoan Mộc Ly giờ khắc này là cái dạng gì, hắn muốn Đoan Mộc Ly rốt cuộc là nghĩ thế nào.
Thế nhưng, hắn phát giác bản thân vậy mà đang sợ hãi.
Hắn không dám nhìn Đoan Mộc Ly, sợ phải nhìn thấy ánh mắt mà hắn không muốn nhìn thấy.
Cái tay nắm chén rượu kia lạnh buốt, đầu ngón tay như bị đóng băng, dính trên chén rượu màu đồng lạnh như băng.
Con ngươi màu nâu của Dạ Ưng nheo lại, trong ánh mắt phản chiếu gương mặt thê lương ngưng trọng của Triển Thiên Bạch.
Tốt lắm!
Thắng được trận đấu vật nhìn như trò trẻ con này, hắn vừa có thể ôm được mỹ nhân về, vừa có thể khơi mào bất hòa giữa quần thần Nam Sở và Đoan Ly, quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn.
"Vậy thì bắt đầu đi!" Dạ Ưng hứng thú bừng bừng giơ cao cánh tay lên, nhưng giây tiếp theo, tiếng la của Dạ Tựu đột nhiên đâm thủng màng nhĩ.
"Ca!"
Dạ Ưng vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát giác trên đai lưng da hổ của mình ngưng kết một tầng sương, trên áo choàng da hổ cũng kết băng.
Lấy Dạ Ưng làm trung tâm, mặt đất, bàn ghế, cây cối, tất thảy đều dần dần hiện lên một tầng băng trắng noãn trong suốt, như thể bị đóng băng.
Nhưng mà, lúc này ở Nam Sở đang là giữa hè.
Đoan Mộc Nam cúi đầu, nhìn thấy rượu trong chén của mình kết băng thì sợ tới mức sắc mặt xanh mét.
Các quý tộc Nam Sở khác nhất thời ý thức được đã xảy ra chuyện gì, một đám rụt cổ không dám hé răng,
Cả Tử Dương điện chỉ có duy nhất một chỗ không bị kết băng, đó chính là vị trí ghế ngồi của Triển Thiên Bạch.
Đôi con ngươi sáng ngời trợn to vài phần, Triển Thiên Bạch ngạc nhiên nhìn nam nhân tựa một tòa điêu khắc như đỉnh thiên lập địa.
Nội lực của Đoan Mộc Ly... Vậy mà lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều...
Hai tay vô thức nắm thành quyền, khuôn mặt Triển Thiên Bạch lộ vẻ không cam lòng.
Nửa thân trên lõα ɭồ của Phạm Ninh bị đóng băng đến rét run, môi cũng tím tái.
"Hoàng Thượng..."
Bấy giờ, Đoan Mộc Ly sau một lúc lâu trầm mặc cuối cùng cũng tiến lên từng bước, hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam đang run lẩy bẩy.
"Triển Thiên Bạch là người của bổn vương, nếu như Hoàng Thượng cố ý muốn bắt người của bổn vương làm tiền đặt cược, vậy thì... Đến lúc đó, bổn vương chỉ có thể bồi Triển Thiên Bạch cùng nhau về Tháp Nhĩ với Dạ Ưng thủ lĩnh rồi..."
Nói xong, Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn về phía Dạ Ưng.
Lúc này, lông mày rậm và hàng mi dài của Dạ Ưng đã phủ một tầng sương, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly mang theo cơn phẫn nộ mãnh liệt.
"Dạ Ưng thủ lĩnh, một trận tỉ thí hai người có thể thắng trở về, không phải rất tốt sao?"
Dạ Ưng âm thầm cắn răng, không hé môi.
"Hoàng Thượng, mời quyết định."
Ánh mắt lại phóng tới trên người Đoan Mộc Nam, gương mặt tuấn lãng lãnh ngạnh của Đoan Mộc Ly như bày ra mặt quỷ, con ngươi như chim ưng sâu không thấy đấy, chỉ vài phút cũng có thể cắn nuốt Đoan Mộc Nam gần như không còn tí gì.
Đoan Mộc Nam còn có cái gì phải quyết định nữa?
Đoan Mộc Ly vừa ăn miếng trả miếng "Người của bổn vương", nếu như hắn thật sự làm tiền đặt cược, chỉ sợ Đoan Mộc Ly sẽ dùng nội lực đáng sợ của bản thân đông chết mọi người ở đây.
Đoan Mộc Nam là e ngại quyền lực của Đoan Mộc Ly quá lớn, nhưng hắn càng sợ thực lực cường đại của bản thân Đoan Mộc Ly hơn.
Nhưng mà...
Thấy ánh mắt Đoan Mộc Nam rơi xuống trên người Phạm Ninh, Đoan Mộc Ly cười lạnh.
"Xem ra, Hoàng Thượng không quyết định được, vậy thì xin mời Phạm Thừa tướng ngươi tới giúp Hoàng Thượng quyết định đi!"
"Lão, cựu thần... Lão... Thần..."
Cả người bị đóng băng run run rẩy rẩy, hàm răng Phạm Ninh va nhau run lập cập, căn bản không nói nên lời.
"Đổi, đổi một cái tiền đặt cược khác đi!" Đoan Mộc Nam nhìn về phía Dạ Ưng, "Dạ Ưng thủ lĩnh, Nam Sở chúng ta có câu là "Quân tử bất đoạt nhân sở ái", nếu như Dạ Ưng thủ lĩnh cố ý muốn bắt người của Ly Vương gia làm tiền đặt cược, vậy trẫm đành phải cô phụ ý tốt của ngươi, không thể để cho trận đấu vật tỉ thí này tiến hành tiếp được rồi."
Dạ Ưng cắn cắn môi dưới, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn, ánh mắt bất giác nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
Hắn muốn người này!
Triển Thiên Bạch đọc ra được du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt từ trong hai mắt sáng ngời của Dạ Ưng, hơi kinh ngạc một chút.
Nam nhân này...
Giây tiếp theo, Đoan Mộc Ly nhanh chóng dịch chuyển một bước lớn sang bên cạnh, vừa vặn chặn được Dạ Ưng, Triển Thiên Bạch chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn mạnh mẽ của Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch giật mình, phì một tiếng bật cười, căng thẳng cùng buồn khổ trong lòng toàn bộ đều tan thành mây khói.
Cả đại điện tràn ngập nội lực của Đoan Mộc Ly, Dạ Ưng cố gắng nhắm mắt lại một chút, "Vậy được rồi..."
Thấy Dạ Ưng rốt cuộc cũng thỏa hiệp, Đoan Mộc Nam thở phào một hơi, Đoan Mộc Ly đồng thời cũng thu hồi nội lực của mình.
Nhiệt độ không khí ngoài trời của Tử Dương điện dần ấm lại, tất cả mọi người đều có loại cảm giác được sống lại từ trạng thái đóng băng.
"Hắt xì! A— Hắt xì! Hắt xì!"
Phạm Ninh lõα ɭồ nửa thân trên không ngừng hắt xì, ôm thân thể mình rụt thành một cục, hoàn toàn không có uy nghiêm của Thừa tướng.
Triển Thiên Bạch cũng thở dài một hơi không ra tiếng, không kìm lòng được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đoan Mộc Ly.
Hắn cùng với tầm mắt của Đoan Mộc Ly tương giao, nhìn thấy môi mỏng lạnh lẽo khẽ cong lên, như đang cười với hắn.
Lồng ngực có một dòng nước ấm áp chảy qua, Triển Thiên Bạch lại dời tầm mắt ra chỗ khác.
Là bởi vì Đoan Mộc Ly không hề phóng thích nội lực lạnh giá đáng sợ kia nữa, cho nên hắn mới cảm thấy ấm áp sao?
"Ca..." Tứ chi cứng ngắc rốt cuộc cũng có thể hoạt động bình thường, Dạ Tựu đi tới bên người Dạ Ưng, sắc mặt không tốt.
Dạ Ưng lại bày ra bộ mặt bình tĩnh, làn da vốn đã ngăm đen, hiện tại thoạt nhìn càng thêm âm trầm.
"Vậy tiền đặt cược liền đổi thành Kim Môn quan của Tây Bắc Nam Sở, nếu chúng ta thắng, từ nay về sau Kim Môn quan chính là của Tháp Nhĩ ta!"
"Được!"
Đoan Mộc Ly gầm lên một tiếng như chém đinh chặt sắt phát ra từ đan điền.