"Cái gì vậy?" Thẩm Ngọc Lam tò mò hỏi, liền nhìn thấy Doãn Mạch từ bên trong y phục mình lấy ra một món đồ vật.
"Đây là..." Thẩm Ngọc Lam chấn động, hai con ngươi mở to trợn tròn.
Vật Doãn Mạch đang cầm trên tay là một món trang sức đẹp đẽ, tinh xảo và hoa lệ. Thẩm Ngọc Lam nhận ra được món trang sức này, chính là vật của hoàng thất Phiên Ba Quốc, bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải.
"Thứ này... Ngươi lấy được từ chỗ nào?"
"Cái này à!" Doãn Mạch quơ quơ bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải trong tay, "Thế nào? Có phải nhìn đẹp lắm hay không? Ta là nhìn thấy từ trên người cái lão già kia, hắn thấy ta nhìn chằm chằm liền lấy nó tặng cho ta... Ngươi có thích hay không? Ta cảm thấy ngươi đeo thứ này nhất định vô cùng đẹp."
Nói xong, Doãn Mạch đem bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải nhét vào trong tay Thẩm Ngọc Lam, "Tới, tặng cho ngươi. Cái lão già cặn bã kia nói, nói thứ này rất quý hiếm, mặt trên được khảm bảo thạch bảy màu hiếm có trên thế gian... Hắn vốn tưởng rằng đem cái này tặng cho ta ta sẽ buông tha cho hắn, bất quá ta còn để cho con rắn nhỏ này cắn hắn thành đầu heo, ahahaha!"
Trong tay Phạm Ninh có cái này, chứng tỏ Phạm Ninh và Phiên Ba Quốc này có thông đồng... Tin tức này, hắn phải báo lại mới được.
"Ngọc Lam, ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Thấy Thẩm Ngọc Lam có chút đăm chiêu, Doãn Mạch không nhịn được mà hỏi.
"Hả?" Thẩm Ngọc Lam khôi phục lại tinh thần.
"Ngươi không phải là không thích cái này chứ? Với lại, đây là đồ lão già cặn bà kia đeo qua, không xứng với ngươi, vẫn là để cho ta cầm vứt đi thì tốt hơn.
Nói xong, Doãn Mạch liền đoạt lấy bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải từ trong tay Thẩm Ngọc Lam, thuận tay sẽ đem nó vứt ra ngoài cửa sổ.
"Đừng!" Thẩm Ngọc Lam lập tức ngăn lại.
Không chỉ có mặt trên của bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải được khảm bảo thạch bảy màu vô giá, mà tay nghề thủ công cũng rất phức tạp, ngay cả hoàng thất của Phiên Ba Quốc chỉ sợ cũng không có mấy. Nếu thực sự bị Doãn Mạch ném đi, quả thực quá phung phí của trời.
"Hơn nữa, bản thân món đồ vật này cũng không có lỗi gì, vứt đi thật sự rất đáng tiếc."
"Là như vậy sao?" Doãn Mạch nghiêng đầu.
"Đương nhiên." Thẩm Ngọc Lam mỉm cười.
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam tươi cười, Doãn Mạch nhất thời có loại cảm giác bình yên.
"Ngươi thích là được rồi... Bởi vì ta nhìn ngươi giống như không thích côn trùng trước kia ta tặng cho ngươi."
"Ách..." Khóe miệng Thẩm Ngọc Lam hơi giật giật.
So với côn trùng, bảo hồ lô Tử Kim Ngọc Lưu Ly Thất Thải hiển nhiên là rất tốt.
Bất quá, bản thân đồ vật giá trị hắn cũng không coi trọng, thứ hắn càng coi trọng là phần tâm ý Doãn Mạch dành cho hắn.
Hắn thật sự có thể chứ?
Hắn xứng đáng có được phần hạnh phúc này sao?
Thẩm Ngọc Lam nhắm nghiền mắt, đặt tay lên ngực tư hỏi.
Biết rõ là hư ảo, nhưng hắn vẫn không kìm được muốn đưa tay bắt lấy.
Một giọt nước mắt trong suốt long lanh theo khóe mắt Thẩm Ngọc Lam rơi xuống.
"Ngọc Lam?"
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam bị đè ở dưới thân mình vậy mà lại khóc rồi, Doãn Mạch hơi kinh ngạc một chút.
Hắn vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra, liếm đi giọt lệ trên khóe mắt Thẩm Ngọc Lam.
"Ngươi làm sao vậy? Vì sao lại khóc?"
"Cái gì?" Thẩm Ngọc Lam sửng sốt, "Ta... Ta khóc sao?"
"Ừm." Doãn Mạch gật đầu.
Ngực mình có một loại cảm giác rung động khó có thể hình dung cùng bất an, Thẩm Ngọc Lam miễn cưỡng tươi cười, "Không có... Ta chỉ là... Rất cao hứng mà thôi..."
"Vì bảo thạch bảy màu?" Doãn Mạch nghiêng đầu, rốt cuộc cũng cảm nhận được Thẩm Ngọc Lam không nói thật với hắn.
"Là bởi vì ngươi đã trở lại." Thẩm Ngọc Lam vươn hai tay ôm cổ Doãn Mạch, đôi mắt phượng ẩn tình ma mị.
Doãn Mạch nhất thời cảm nhận được ngực mình đột nhiên đập thịch thịch thịch, nhiệt độ toàn thân đang không ngừng tăng lên.
"Ngọc Lam..."
Từ trong ánh mắt Doãn Mạch nhìn hắn, Thẩm Ngọc Lam nhìn ra được khát vọng mãnh liệt.
Khát vọng này bao hàm cả tình yêu khiến cho hắn kinh hỉ, khiến cho hắn động tâm, khiến cho hắn hạnh phúc không thôi.
"Doãn Mạch..." Để lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên khóe môi Doãn Mạch, lúm đồng tiền của Thẩm Ngọc Lam tươi như hoa, "Nhanh lên... Ta muốn cùng với ngươi..."
Nhìn thấy trên da thịt trắng nõn bóng loáng của Thẩm Ngọc Lam nhiễm sắc ửng đỏ ngượng ngùng, Doãn Mạch rốt cuộc không chịu đựng thêm được nữa.
...
Mặt trời dần ngả về tây, chân trời ráng đỏ tựa như bộ hồng y trên người Triển Thiên Bạch.
Hắn cảm giác hai đùi mình có chút run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững.
"Tên Đoan Mộc Ly kia..."
Triển Thiên Bạch không kìm được oán giận một tiếng, biểu tình bất đắc dĩ.
"Triển công tử, ngươi tỉnh rồi?"
Triển Thiên Bạch theo hướng tiếng nói phát ra mà quay đầu liền nhìn thấy Hương Linh.
Hương Linh đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt hối lỗi, "Thật xin lỗi Triển công tử, đều do cái túi thơm nô tỳ thêu kia..."
Hiện tại Hương Linh đã biết là túi thơm của mình bị Chu Phượng động tay động chân, vậy nên mới có thể khiến Triển Thiên Bạch bị hôn mê đưa ra khỏi vương phủ.
"Chuyện này sao có thể trách ngươi chứ!" Triển Thiên Bạch an ủi Hương Linh, "Phải nói, may mà có túi thơm ngươi thêu cho ta, Đoan Mộc Ly mới có thể lợi dụng mùi hương tìm được ta, ta nên cảm ơn ngươi... Về phần lời xin lỗi... Ngươi nên xin lỗi ta hẳn là Chu Phượng."
"Đúng đúng!" Hương Linh bất bình tức giận, chợt lại lộ ra vẻ xoắn xuýt thương hại, "Bất quá, hiện tại Chu Phượng hắn cũng đã đủ thảm rồi."
"Hả?" Triển Thiên Bạch nhướn mi, tò mò hỏi, "Chu Phượng hắn làm sao vậy? Ta chỉ nghe nói hắn bị Lý quản gia thẩm vấn, có phải là lại bị đánh đại bản rồi không?"
"Không phải." Hương Linh lắc đầu, "Lý quản gia đúng là dùng tạt hình với Chu Phượng, nhưng cái này không phải trọng điểm... Mà là... Chu Phượng hắn bị hủy dung."
"Cái gì?!" Triển Thiên Bạch chấn động.
Hủy dung?
"Chu Phượng làm sao lại bị hủy dung?"
"Là như này..."
Hương Linh kiên nhẫn giải thích cho Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch vì thế mới biết, hóa ra buổi tối hắn bị hôn mê bắt đi đó, Chu Phượng cởi hết quần áo mai phục trong phòng hắn câu dẫn Đoan Mộc Ly, lại bị Đoan Mộc Ly dùng sức đẩy ra, kết quả không cẩn thận đánh đổ ngọn đèn dầu, trên mặt từ đấy để lại một vết bỏng lớn.
Hơn nữa, bởi vì Chu Phượng ba lần bảy lượt hại hắn, Đoan Mộc Ly đã quyết định đuổi Chu Phượng ra khỏi vương phủ, nhưng Chu Phượng đau khổ cầu xin, cuối cùng Đoan Mộc Ly để Chu Phượng ở lại trong phủ, nhưng lại làm một gã hạ nhân.
"Thì ra là như vậy..."
Hàng mi dài khẽ rũ xuống, nội tâm Triển Thiên Bạch khó có thể bình tĩnh lại hồi lâu.
"Tuy rằng Chu Phượng rất thảm rồi, chỉ có điều hắn coi như là gieo gió gặt bão, ai bảo hắn luôn hãm hại Triển công tử, dù sao... Dù sao nô tỳ cũng không thích hắn."
Nghe thấy Hương Linh thay mình bênh vực kẻ yếu, Triển Thiên Bạch mỉm cười, "Hương Linh, cảm ơn ngươi."
"Không, không cần khách khí, nô tỳ cũng không làm được gì cho Triển công tử." Hương Linh cảm thấy thẹn thùng, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Hương Linh đi rồi, Triển Thiên Bạch yên lặng hít sâu một cái, trong đầu bất giác suy nghĩ chuyện của Chu Phượng.
Đáng lẽ ra, Chu Phượng mới có khả năng trở thành thiếp thất của Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch vẫn nhớ rõ, lúc trước Chu Phượng nói với hắn, nói bản thân là người Đoan Mộc Ly sủng ái nhất.
Nhưng mà hiện giờ, Chu Phượng mới mười sáu tuổi nhưng lại bị hủy dung, chịu kết cục bị biếm thành hạ nhân.
Triển Thiên Bạch không khỏi cảm thấy thổn thức.
Với lại, lúc trước hắn trúng độc, rốt cuộc có phải do Chu Phượng hạ thủ hay không còn chưa có kết luận.
Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, trong lòng loạn thành một mớ hỗn độn, cũng không hiểu bản thân rốt cuộc đang bất an cái gì.
Hắn cũng được, Đoan Mộc Ly cũng được, trong lòng đều biết rõ ba người Chu Phượng, Lam Tẩm, Huyền Ca là do Phạm Ninh phái đến giám sát nhất cử nhất động của Đoan Mộc Ly. Nhưng mà, thật sự chỉ có vậy thôi sao?
Ít nhất Triển Thiên Bạch nhìn thấy được, cảm tình của Chu Phượng đối với Đoan Mộc Ly, là thật.
Chu Phượng yêu Đoan Mộc Ly, bởi vậy mới không thể dung thứ cho hắn.
Nhưng Đoan Mộc Ly đối với thiếu niên mười sáu tuổi yêu mình này lại không có lấy một chút ít cảm tình đáng nói nào.
Như vậy, Đoan Mộc Ly đối với hắn thì sao?
Triển Thiên Bạch còn nhớ rõ, khi Dao Quốc chưa diệt vong, hậu cung của Hoàng đế ba nghìn giai nhân, nhưng có một đoạn thời gian, Hoàng đế độc sủng Nhàn phi, ba nghìn sủng ái chỉ dành cho một mình Nhàn phi, thậm chí sau khi phế vị Nhàn phi còn sắc phong Nhàn phi làm Hoàng Hậu.
Nhưng chưa được bao lâu, Quận thủ Quách Phong Ngạn đưa nữ nhân của mình vào trong cung, được Hoàng đế liếc mắt một cái nhìn trúng. Từ đó về sau, Nhàn phi thất sủng, nữ nhân của Quách Phong Ngạn Lan phi trở thành tân sủng phi, Hoàng đế sau khi phế vị lại sắc phong Lan phi làm Hoàng Hậu.
Chuyện như vậy, trước sau tổng cộng đã xảy ra những tám lần, quả thực là trò đùa.
Năm ngón tay lớn mở ra, Triển Thiên Bạch day day thái dương bị đau của mình.
Hắn nghĩ tới chính hắn.
Còn có Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch không xác định được, Chu Phượng của "hiện tại", có thể chính là hắn "tương lai" hay không.
Trong thoáng chốc ý thức được bản thân lại đang sợ hãi bị Đoan Mộc Ly vứt bỏ, Triển Thiên Bạch không nhịn được tức giận với chính mình.
"Ta vì sao lại trở nên vô dụng như vậy?!"
Con ngươi đen nháy mắt nhiễm một tia đỏ rực, Triển Thiên Bạch lập tức trở về phòng gỡ bội kiếm xuống.
Hắn đã quên rồi sao?
Hắn đối với Đoan Mộc Ly là thù hận, hắn có lý tưởng cũng khát vọng...
Nhưng mà, hắn lại chấp thuận lời hứa với Đoan Mộc Ly, sẽ phụng dưỡng Đoan Mộc Ly cả đời.
Hắn là... Nô bộc của Đoan Mộc Ly.
Tay nắm kiếm bởi vì dùng sức quá mức mà run rẩy, nốt ruồi lệ ở khóe mắt Triển Thiên Bạch giống như bị ngọn lửa phun ra từ con ngươi đỏ thẫm tổn thương.
"A—!"
Như để phát tiết, Triển Thiên Bạch vung kiếm bổ về phía cây con bên cạnh.
Một kiếm!
Hai kiếm!
Ba kiếm!
...
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Xử lý xong công văn, Đoan Mộc Ly muốn đến xem Triển Thiên Bạch thế nào, kết quả liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch đứng ở cửa phòng, trên trán tất thảy đều là mồ hôi, tay phải cầm kiếm mà thở hồng hộc, dưới chân có một đống vụn gỗ có to có nhỏ.
Mi mắt đột nhiên nhướng lên, hắn bước như bay đi tới bên người Triển Thiên Bạch.
"Triển Thiên Bạch, ngươi làm sao vậy?"
Bàn tay của Đoan Mộc Ly hướng về phía Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch bỗng nhiên vung kiếm lên nằm ngang.
Đoan Mộc Ly lắc mình tránh đi, mày kiếm nhíu chặt lại, ánh mắt trầm xuống.
"Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Đồng thời, cổ tay bị Đoan Mộc Ly nắm lấy, lợi kiếm trong tay Triển Thiên Bạch bị nội lực mạnh mẽ của Đoan Mộc Ly đánh rơi trên mặt đất.
Leng keng!
Màng nhĩ chấn đồng, Triển Thiên Bạch cúi đầu, nhìn thấy vô số vụn gỗ nhỏ dưới chân mình.
Chỉ có vụn gỗ.
Hắn của hiện tại, vung kiếm như vậy nhưng ngay cả một gốc cây nhỏ cũng chém không ngừng.
"Thân thể ngươi vừa mới hồi phục một ít, vội vã luyện kiếm như vậy sẽ khiến cho thân thể không chịu nổi." Con ngươi đen thâm trầm như mực của Đoan Mộc Ly tựa như liệp ưng, nhìn thẳng chằm chằm vào Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch không đúng lắm!
Ánh mắt Triển Thiên Bạch biến thành màu đỏ, bởi vậy có thể thấy được cảm xúc kích động của Triển Thiên Bạch giờ phút này.
Rốt cuộc là vì sao? Triển Thiên Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Triển Thiên Bạch, nhìn ta!" Hai tay vững vàng nắm lấy bả vai Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly để cho Triển Thiên Bạch mặt đối mặt với hắn, bốn mắt nhìn nhau, "Nói cho ta biết, ngươi bị làm sao vậy?"
Giọng nam trầm thấp êm tai, thanh âm của Đoan Mộc Ly khiến cho Triển Thiên Bạch nghe ra được một tia ân cần cùng lo lắng.
Nhưng mà, một tia ân cần cùng lo lắng này lại làm cho tâm tình hắn vốn đã loạn thành một cục càng thêm mê man hỗn loạn.
"Ta..." Đối diện với Đoan Mộc Ly, con ngươi hồng ngọc của Triển Thiên Bạch khôi phục một chút thành màu đen.