Không khí ngửi thấy không được trong lành, ngột ngạt, hương vị cũng không được tốt.
Lông mày nhíu thành chữ "Xuyên" của Triển Thiên Bạch nhất thời càng nhíu sâu hơn.
Nơi này là chỗ nào?
Tầm nhìn bên trong một mảnh tối đen, đưa tay không tay không thấy rõ năm ngón. Rõ ràng, nơi này không phải vương phủ của Đoan Mộc Ly, mà hắn cũng không ở trong phòng của mình.
Leng keng!
Cánh tay vừa chuyển động lập tức nghe được tiếng kim loại va chạm chói tai, xúc cảm cứng rắn lạnh như băng khiến trong lòng Triển Thiên Bạch nhất thời căng thẳng.
Hắn đây là... Bị bắt nhốt rồi?
Không chỉ hai tay, còn có hai chân, phía trên đều mang theo xiềng xích nặng trịch.
Triển Thiên Bạch ra sức nhắm mắt lại, vắt hết óc hồi tưởng.
Làm sao lại đột nhiên biến thành như này?
Hắn nhớ rõ... Trước đó người hắn vẫn hoàn toàn tốt đợi ở vương phủ, nhận lấy túi thơm từ chỗ Hương Linh, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi...
Triển Thiên Bạch thì thầm tự nhủ, cho rằng bản thân chỉ có thể là bị túi thơm làm cho hôn mê bất tỉnh mới có thể bị giam giữ như này.
Người hại hắn là Hương Linh?
Triển Thiên Bạch lắc đầu.
Hắn tin Hương Linh không phải loại người như vậy.
Ở trong vương phủ, người có thể động tay động chân lên túi thơm cũng không ít, hơn nữa người không vừa mắt hắn hẳn là cũng không ít.
Chẳng qua...
Đối phương đem nhốt hắn ở đâu đây?
Triển Thiên Bạch nhắm mắt vểnh tai. Dù sao hắn cũng không nhìn thấy cái gì, đành phải dùng tai nghe.
Không có tiếng gió.
Một tia thanh âm của không khí chuyển động cũng không có, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng vang, hơn nữa không khí như vậy rất khó chịu— Triển Thiên Bạch bước đầu nhận định, hắn bị nhốt tại tầng hầm trong lòng đất.
Triển Thiên Bạch ra sức dãy giụa, vùng vẫy hai lần đã mệt tới mức thở hồng hộc.
Từ khi không có nội lực, toàn thân hắn cũng trở nên yếu đuối vô lực, cho dù không nhìn thấy tình hình xung quanh tầng hầm đang giam giữ hắn, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, ít nhất hắn thật sự bị giam chặt.
Làm sao bây giờ?
Thần kinh chặt chẽ căng cứng, trong lòng Triển Thiên Bạch như bị treo lơ lửng.
Trước phủ Thừa tướng, Đoan Mộc Ly trực tiếp dùng nội lực mạnh mẽ đánh bay đám thị vệ ngăn cản hắn vào phủ.
"Phạm Ninh!"
Hắn lấy hơi từ đan điền gầm lên thứ thanh âm đinh tai nhức óc, cả phủ Thừa tướng đều chấn động một phen.
"Ngươi lăn ra đây cho bổn vương!"
Phạm Ninh vội vội vàng vàng mặc ngoại sam ra khỏi phòng, lập tức đối mặt với Đoan Mộc Ly đang sải bước đánh vọt tới.
"Giao Triển Thiên Bạch ra đây!"
Giọng nam trầm thấp nặng nề như vũ khí sắc bén hung hăng đâm thủng màng nhĩ của Phạm Ninh, Phạm Ninh theo bản năng rùng mình một cái.
"Khụ! Bổn tướng nghe không hiểu lời nói của Ly Vương gia, Triển Thiên Bạch nào? Tên tội nô kia không ở quý phủ của Ly Vương gia sao?"
"Phạm Ninh!"
Đoan Mộc Ly bước một bước dài vọt tới trước mặt Phạm Ninh, giơ tay xách vạt áo của hắn.
"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?!"
Khuôn mặt của Phạm Ninh tái xanh vì hoảng sợ rồi, đầu lưỡi đã xoắn lại.
Xung quanh, đám thị vệ phủ Thừa tướng cầm trường thương, nhưng ai cũng không dám tùy tiện xông lên.
Đối phương chính là Đoan Mộc Ly, người dưới một người trên vạn người, Phò Quốc đại tướng quân của Nam Sở, Ly Vương gia tiếng tăm lừng lẫy.
Chỉ cần Đoan Mộc Ly muốn, hắn bóp chết bọn họ dễ dàng tựa như bóp chết con kiến vậy.
"Ly Vương gia, cho dù ngươi là vương gia cao quý cũng không thể làm càn như vậy! Lão phu nói thế nào đi chăng nữa cũng là Thừa tướng đương triều! Ngươi như này... Như này còn ra thể thống gì... Còn ra thể thống gì hả!"
"Nói thể thống với bổn vương?"
Trên tay dùng một chút lực, Đoan Mộc Ly trực tiếp nắm chặt vạt áo Phạm Ninh, nhấc cả người Phạm Ninh lên.
"A— A— Dừng, dừng tay... Mau dừng tay..."
Cổ bị siết đến nghẹt thở, Phạm Ninh mở lớn miệng, sắc mặt tím đỏ, tựa như một con cá thiếu dưỡng khí, thoạt nhìn cũng sắp không thở nổi.
Nhưng Đoan Mộc Ly lại sừng sững bất động, con ngươi đen u ám trầm tĩnh không một tia hơi ấm.
Một đám thị vệ bên cạnh tất cả đều hoa mắt rồi.
Xem ra, Đoan Mộc Ly không chỉ bóp chết bọn họ giống như bóp chết con kiến, ngay cả bóp chết Thừa tướng cũng giống như vậy.
"Giao Triển Thiên Bạch ra đây!"
Giọng nam trầm thấp âm lượng tuy không lớn nhưng lại khiến cho người khác áp lực không hề nhỏ.
Phạm Ninh nghẹn đỏ mặt, mũi chân không chạm đất, khó chịu đến mức sắp chết.
"Thật, thật sự không có ở chỗ bổn tướng... Thật sự không..."
"Triển Thiên Bạch ở đây, hắn ở đây..." Đoan Mộc Ly lạnh như băng nhìn chằm chằm Phạm Ninh, lời nói phát ra từ môi mỏng lạnh lẽo càng thêm buốt giá, "Nếu Triển Thiên Bạch không ở đây..."
"Ngươi có thể tùy ý lục soát! Tùy ý lục soát!"
"Hừ!"
Năm ngón tay buông lỏng, Phạm Ninh nhất thời phịch một tiếng tê liệt ngồi dưới đất, vuốt ngực hít thở từng ngụm từng ngụm.
Đoan Mộc Ly đã sải bước đi về phía phòng hắn.
"Ly Vương gia, chuyện này bổn tướng sẽ không quên dễ dàng như vậy đâu!"
Phạm Ninh hét lớn về phía bóng lưng của Đoan Mộc Ly, nghẹn một bụng khí.
"Đám vô dụng các ngươi! Bổn tướng nuôi các ngươi còn có ích gì nữa? Tất cả cút hết cho bổn tướng! Cút!"
Bị đám thị vệ xem náo nhiệt, Phạm Ninh không kìm được lộ ra nét mặt già nua.
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Ly dường như phát điên rồi, phòng ai cũng tìm kiếm Triển Thiên Bạch, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy.
"Thế nào hả Ly Vương gia, tìm được rồi sao?"
Tiếng châm chọc khiêu khích của Phạm Ninh vang lên phía sau, Đoan Mộc Ly quay đầu, ánh sáng chói lọi phản chiếu từ đôi mắt như chim ưng khiến toàn thân Phạm Ninh rùng mình.
"Khụ, khụ khụ!" Hắn hắng hắng giọng, nói tiếp: "Bổn tướng đã nói rồi, tên tội nô kia căn bản là không ở trong phủ bổn tướng. Ly Vương gia không phân biệt trắng đen gì liền tự ý xông vào phủ Thừa tướng ta, món nợ này, ngày mai diện kiến Thánh Thượng bổn tướng nhất định phải cùng Ly Vương gia đòi lại công đạo.
Theo lời Phạm Ninh nói, ánh mắt của Đoan Mộc Ly càng thêm hung ác nham hiểm, hai tròng mắt sâu hun hút như hang động tối tăm không thấy điểm dừng.
Hắn căn bản không quan tâm Phạm Ninh có ở trước mặt tiểu Hoàng đế vạch tội hắn một tràng hay không, hắn hiện tại chỉ muốn tìm được Triển Thiên Bạch.
Theo lý mà nói, Chu Phượng thân là người được Phạm Ninh phái tới, nếu đem Triển Thiên Bạch đi cũng chỉ có thể đưa đến chỗ Phạm Ninh này.
Cho nên hắn mới tới đây ngay trong đêm.
Hơn nữa, Phạm Ninh ngay từ đầu đã có ý đồ bất chính với Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly không tin là bản thân phán đoán lầm.
Nhưng mà...
Hắn sắp lật tung cả phủ Thừa tướng của Phạm Ninh lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì liên quan đến Triển Thiên Bạch.
Lão cáo già Phạm Ninh này rốt cuộc đã giấu Triển Thiên Bạch ở đâu?!
"Ly Vương gia, đêm nay ngươi khiến bổn tướng mất hết mặt mũi, phủ đệ của bổn tướng cũng cho ngươi tùy ý lục soát, nhưng người đâu? Ngươi nói tên tội nô kia ở quý phủ của bổn tướng, nhưng người đang ở đâu?"
Phạm Ninh đưa tay về phía Đoan Mộc Ly, "Không phải ở đâu cũng không có sao? Ly Vương gia, làm sao? Còn chưa vừa lòng?"
Mày kiếm nhíu lại, Đoan Mộc Ly phẫn hận nhìn chằm chằm Phạm Ninh, hai cánh môi mỏng ra sức mím chặt.
Phạm Ninh bị Đoan Mộc Ly nhìn mà chột dạ, nhưng vẫn không tránh né tầm mắt.
"Lại nói Ly Vương gia, ngươi ngay cả một tên tội nô cũng quản giáo không tốt, năm lần bảy lượt để hắn trốn thoát... Thật không biết giang sơn Nam Sở ta giao cho ngươi bảo vệ còn có thể giữ được bao lâu?"
"Nếu Phạm Thừa tướng đã nói như vậy, vậy lần sau nếu nước khác khởi binh đến xâm lược thì sẽ do Phạm Thừa tướng lãnh binh đánh trận, đầu rơi máu chảy đi!"
Đoan Mộc Ly vung ống tay áo, xoay người rời đi, bóng lưng mạnh mẽ vang dội.
"Ngươi..."
Phạm Ninh như bị chẹn họng, thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Đợi cho Đoan Mộc Ly đi rồi, hắn vuốt ngực thở phào một hơi, hai chân đều mềm nhũn.
Trở lại phòng của mình, hắn đóng cửa phòng lại cẩn thận, sau đó đi đến trước giá sách trong góc phòng, di chuyển chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt ở trong ô thứ hai góc trên bên trái của giá sách.
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch...
Cùng với tiếng vang bánh răng chuyển động một hồi, vách tường ở tầng một của giá sách mở ra.
"Hahaha!"
Phạm Ninh cười đến độ chòm râu hoa râm run run lên, nghiêng người đi vào trong vách tường.
Trong vách tường có một đoạn cầu thang xuống phía dưới, Phạm Ninh cầm theo ngọn đèn trong tay, thật cẩn thận đi xuống dưới, đi sâu vào bên trong một mảnh tối đen.
Nơi tối đen giơ tay không thấy năm ngón có ánh sáng chiếu vào.
Triển Thiên Bạch cùng lúc nhấc mi mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, ánh sáng chiếu rọi vào bóng tối cũng càng mãnh liệt.
Tầm nhìn cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, Triển Thiên Bạch nương theo ánh sáng mờ nhạt thấy được người tới đang đi về phía hắn—
Phạm Ninh, Thừa tướng Nam Sở.
Hàng mi dài chớp một chút, gương mặt trắng nõn thanh tú của Triển Thiên Bạch không lộ ra biểu cảm quá kinh ngạc.
"Lại gặp nhau rồi, "Xích Diễm đại tướng quân" của ta!"
Phạm Ninh vừa mở miệng, tất thảy là một màn trào phúng và giễu cợt với Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch nương theo ánh đèn trong tay Phạm Ninh, cũng thấy rõ cảnh vật xung quanh vị trí của mình—
Hình cụ.
Bên trong gian tầng hầm này, gần khắp nơi đều là hình cụ.
Hình cụ này có cái trông như mới, nhưng có cái đã rất cũ, hơn nữa phía trên mơ hồ còn có thể thấy được vết máu. Chắc là trước kia Phạm Ninh từng không chỉ một lần ở trong này dùng hình cụ tra khảo phạm nhân đi?
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, nhìn hai tay mình, trên cổ tay quả nhiên đeo xiềng xích cứng chắc, trên hai chân cũng thế, xiềng xích đều gắn liền với dây xích sắt thật dài, một đầu dây xích sắt cố định trên vách tường.
Hắn như vậy đừng nói là chạy trốn, ngay cả phạm vi chuyển động cũng thập phần hữu hạn.
"Haha, ngươi như vậy cũng thật là đẹp nha! Xích Diễm đại tướng quân..." Phạm Ninh nheo mắt, lộ ra nụ cười hạ lưu, cầm ngọn đèn tới gần Triển Thiên Bạch.
Nửa bên mặt bị thiêu đốt nóng bỏng nhưng Triển Thiên Bạch không hề né tránh.
Động tác trên tay Phạm Ninh đình trệ, lại cầm ngọn đèn đặt sang một bên.
Hắn cũng không muốn khuôn mặt xinh đẹp của Triển Thiên Bạch bị bỏng.
"Cho nên, Thừa tướng đại nhân của Nam Sở đem ta nhốt lại tại nơi này là có du͙ƈ vọиɠ gì?"
Thanh âm của Triển Thiên Bạch trong trẻo mà lạnh lùng, ngữ khí trầm ổn, không thấy được một tia hoảng loạn.
Con ngươi đen thâm thúy lay động dưới ánh lửa của ngọn đèn khiến cho đôi mắt ấy càng thêm sáng rực mê người.
Phạm Ninh nhìn Triển Thiên Bạch không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
Quả nhiên vẫn là Triển Thiên Bạch tốt...
Triển Thiên Bạch không cần ăn mặc quá lố cũng vẫn có hương vị hơn so với mỹ nữ mà Phiên Ba Quốc đưa tới.
"Ngươi vậy mà không sợ hãi một chút nào nhỉ!" Bàn tay thô ráp của Phạm Ninh sờ lên gương mặt của Triển Thiên Bạch.
Toàn thân Triển Thiên Bạch nhất thời nổi lên một tầng da gà.
"Ngươi thật đúng là nam nhân nghiệp chướng nặng nề mà! Ngay cả tên Đoan Mộc Ly cũng mê luyến ngươi đến mức trầm mê không tự thoát ra được..."
Đoan Mộc Ly...
Trong đầu Triển Thiên Bạch bất giác hiện ra hình bóng của Đoan Mộc Ly.
Không thấy hắn, Đoan Mộc Ly nhất định rất sốt ruột, đang tìm kiếm hắn khắp nơi—
Đối với kết luận này, Triển Thiên Bạch không chút hoài nghi.
"Bổn tướng không thích vẻ mặt của ngươi hiện tại... Ngươi đang nghĩ đến ai? Nghĩ đến Đoan Mộc Ly?!"
Phạm Ninh dùng sức nắm cằm Triển Thiên Bạch.
"Vậy nên... Nam Sở không chỉ có vương gia đoạn tụ chi phích, ngay cả Thừa tướng cũng thích nam sắc?"
Bị Triển Thiên Bạch châm chọc khiêu khích, sắc mặt Phạm Ninh thay đổi, bất qua rất nhanh lại cười lên.
"Chuyện này không liên quan gì đến nam sắc... Mà là ngươi... Triển Thiên Bạch, ngươi có biết ngươi thật sự rất đặc biệt hay không? Ngươi có ma lực khiến cho nam nhân thần hồn khuynh đảo..."
Vừa say sưa nói xong, Phạm Ninh vừa không thành thật đứng dậy.
Hắn theo bản năng muốn phản kháng, nhưng hai tay hai chân đều bị khóa trụ chặt chẽ, căn bản không thể động đậy.
"Haha!" Phạm Ninh cười đến thập phần suиɠ sướиɠ, đầu ngón tay rơi xuống trên đai lưng của Triển Thiên Bạch, "Lần này bổn tướng sẽ không để cho ngươi chạy thoát nữa... Bổn tướng muốn biến ngươi thành nam nhân của bổn tướng... Triển Thiên Bạch..."
Thanh âm của Phạm Ninh ôn nhu đến mức khiến người khác buồn nôn, "Làm người của bổn tướng đi! Bổn tướng cam đoan sẽ không đem ngươi trở thành nam sủng giống như Đoan Mộc Ly...Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tướng sẽ cho ngươi danh phận. Từ nay về sau, ngươi cứ an tâm ở phủ Thừa tướng, làm thiếp của bổn tướng, được ăn sung mặc sướng, sống những chuỗi ngày thần tiên trong cẩm y ngọc thực, ngươi thấy thế nào?"