Địch Tướng Vi Nô

Chương 55: Đánh gãy chân hắn




Một tiếng cót két vang lên.

Đoan Mộc Ly đẩy cửa lớn của Tàng Thư Các ra, một thân một mình đi vào.

Độc mà Triển Thiên Bạch trúng phải là Xích Giác Mạn Đà La phối chung với canh gà, sau đó sinh ra kịch độc, tuy rằng các thái y vẫn đang dốc hết sức để điều phối thuốc giải độc thực vật kéo dài mạng sống cho Triển Thiên Bạch đang hấp hối, nhưng Đoan Mộc Ly không tin tưởng được đám lang băm.

"Xích Giác Mạn Đà La... Xích Giác Mạn Đà La..."

Hai cánh môi mỏng ngừng lẩm bẩm, Đoan Mộc Ly lấy một quyển điển tịch tinh xảo mở ra.

Hắn vẫn luôn cảm thấy rằng, hắn từng nhìn thấy ghi chép về Xích Giác Mạn Đà La ở đâu đó.

Trong Tàng Thư Các, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Đoan Mộc Ly im lặng tựa như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, chỉ yên lặng lật một quyển điển tịch từ đầu đến cuối, sau đó thất vọng lắc đầu, lại mở ra quyển điển tịch thứ 2.


Thời gian trôi qua từng giây như cát chảy trượt qua kẽ tay.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh chiều nhuộm sắc đỏ cam ấm áp chiếu lên người Đoan Mộc Ly, điểm lên gương mặt được điêu mài tinh tế kia một viền sáng vàng nhạt.

Chân mày Đoan Mộc Ly nhíu lại thành chữ "xuyên" chưa khắc nào thả lỏng.

Những cuốn điển tịch trong tay đã cao đến nửa người, nhưng bên trong đều không có thứ mà Đoan Mộc Ly muốn tìm.

Đoan Mộc Ly đột ngột đứng lên, một cước đạp đổ chồng điển tịch xếp thành núi, toàn thân lửa giận hừng hực thiêu đốt như thể muốn đem cả Tàng Thư Các này thiêu rụi.

Trong không khí tản ra mùi thuốc súng nồng đậm.

Đoan Mộc Ly âm thầm cắn răng, đôi con ngươi đen như diệu thạch phản chiếu tia phẫn hận và lạnh lẽo. Hắn lặng lẽ thở dài một hơi, lại ngồi xuống, tiếp tục tìm kiếm ghi chép có liên quan đến Xích Giác Mạn Đà La.


"Ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải độc... Nhất định!"

Trước mắt hiện lên gương mặt xanh mét tái nhợt của Triển Thiên Bạch, bàn tay nắm cuốn điển tịch của Đoan Mộc Ly không khỏi căng thẳng, các đốt xương ngón tay trở nên trắng bệch.

Trăng sáng lên cao, trong Di Hương viện, kinh thành Nam Sở.

Thẩm Ngọc lam đang bận rộn bếp núc trong phòng bếp.

"Thẩm Ngọc Lam!"

Ầm một tiếng, một bóng người theo cửa sổ nhảy vào bên trong, thân ảnh nhẹ nhàng cường tráng.

Trái tim Thẩm Ngọc Lam bỗng chốc đập nhanh, nhưng lúc sau nhìn rõ người đến là ai lại thở phào một hơi.

"Ngươi ấy, không thể đi cửa chính vào sao?"

Nhìn thấy Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, khuôn mặt trắng như bạch ngọc chưa thoa phấn trang điểm, so với một gã tiểu quan trong Di Hương viện vẫn là khuynh quốc khuynh thành.


"Không cần!" Doãn Mạch quả quyết lắc đầu, "Nếu vào bằng cửa chính thật thì ta có khác gì cái đám ăn chơi trác táng kia? Không phải ngươi đã nói đấy thôi, ta không phải khách nhân."

"Không sai." Thẩm Ngọc Lam gật đầu với Doãn Mạch

Doãn Mạch vẫn là bộ dáng cũ đó, mặc áo vải thô ngắn, con ngươi màu hổ phách sáng lấp lánh giống như hai khối bảo thạch sáng chói rực rỡ, khóe môi nhếch lên có thể nhìn thấy hai cái răng nanh nhỏ, trong nụ cười còn lộ ra vài phần tính tình trẻ con rất đáng yêu.

Thẩm Ngọc Lam cảm thấy lồng ngực mình như nước thủy triều dâng, không thể kiểm soát.

"Ta rất nhớ ngươi, Thẩm Ngọc Lam." Doãn Mạch nói xong liền nhào về phía Thẩm Ngọc Lam, kéo Thẩm Ngọc Lam ôm vào trong lòng, "Ngươi... Có phải lại gầy đi không? Không phải là cái lão già kia lại đến đây tìm ngươi gây khó dễ đấy chứ?"
"Không có..." Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, "Phạm Thừa tướng phỏng chừng là bị ngươi dọa sợ rồi."

"Hừ hừ!" Doãn Mạch nắm chặt tay, "Sau này hắn nếu còn dám đến tìm ngươi gây khó dễ, ta nhất định đánh gãy chân hắn!"

"Đừng nói mấy lời không hay như vậy." Ngón trỏ thon dài trắng nõn của Thẩm Ngọc Lam rơi xuống trên môi Doãn Mạch.

Đôi mắt to tròn màu hổ phách híp lại thành mảnh huyền nguyệt, "Được rồi, ta nghe lời ngươi, chỉ cần lão già kia không tìm tới gây khó dễ cho ngươi, ta liền đại nhân không chấp tiểu nhân nữa."

"Ha..."

Doãn Mạch như vậy khiến Thẩm Ngọc Lam bật cười.

Thẩm Ngọc Lam cảm thấy có nhiều lúc tính tình Doãn Mạch thật sự rất trẻ con, một bộ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, nhìn qua liền biết là chưa bao giờ nếm qua khổ cực.

Bất quá, hắn cũng không chán ghét điểm này của Doãn Mạch.
Chỉ cần nhìn thấy Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam sẽ cảm thấy rất thoải mái, sẽ tạm thời quên mất một phần thống khổ luôn đeo bám như hình với bóng.

Chóp mũi khẽ động, Doãn Mạch theo bản năng nhìn về phía trong bếp, "Thẩm Ngọc Lam, ngươi đang nấu cái gì vậy? Ăn có ngon không?"