"Vương gia..."
Huyền Ca và Lam Tẩm phịch một tiếng quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly.
Lam Tẩm cúi đầu, hai tay siết chặt lại, Huyền Ca bên cạnh cả người càng sợ đến phát run.
Đoan Mộc Ly cao cao tại thượng sắc mặt lúc này tựa như quỷ diện lạnh lẽo dọa người, ngay cả đám thị vệ không làm sai chuyện gì cũng không dám ngẩng đầu, sợ phải đối diện với ánh mắt của Đoan Mộc Ly.
"Các ngươi biết tội chưa?!" Thanh âm trầm thấp nghiêm nghị của Đoan Mộc Ly gây ra tiếng vọng lớn kinh người trong tiền thính.
"Vương gia!" Huyền Ca lập tức bị dọa khóc, vừa nức nở vừa biện giải: "Vương gia... Triển Thiên Bạch trúng độc thật sự không phải do ta và Lam Tẩm làm... Chúng ta chỉ là, chỉ là muốn thay Chu Phượng cầu tình, cũng sợ liên lụy đến bản thân... Cho nên mới muốn tặng nhân sâm cho Triển Thiên Bạch bồi bổ thân thể... Chúng ta, chúng ta không nghĩ tới mọi chuyện lại như thế này..."
Huyền Ca dập đầu ba cái với Đoan Mộc Ly, "Vương gia, chúng ta và Triển Thiên Bạch không thù không oán, tội gì phải hại hắn... Hơn nữa, bản thân chúng ta như này cũng trốn không thoát tội mà vương gia! Vương gia làm chủ cho chúng ta! Chúng ta là bị xử oan!"
Nghe Huyền Ca khóc lóc kể lể, mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu lại.
Quả thực, Triển Thiên Bạch uống canh nhân sâm mới bị phát tác độc, Huyền Ca và Lam Tẩm là người đầu tiên không thoát khỏi có liên can.
"Lam Tẩm..."
Mi mắt khẽ rũ xuống, ánh mắt Đoan Mộc Ly dừng lại trên người Lam Tẩm.
Từ đầu đến cuối hắn chỉ nghe thấy một mình Huyền Ca biện giải, Lam Tẩm còn chưa có nói đâu!
"Lam Tẩm, ngươi có gì để nói không?!"
"Ta..." Lam Tẩm hướng về phía Đoan Mộc Ly dập đầu, "Không phải ta làm, vương gia."
"Hừ!"
Đoan Mộc Ly vung ổng tay áo, phát ra một tiếng hừ lạnh.
"Lam Tẩm không dám..." Lam Tẩm nằm trên mặt đất, đỉnh đầu tựa như bị đè ép nặng ngàn cân, không dám ngẩng đầu lên.
"Vương gia, thật sự không phải ta và Lam Tẩm..." Huyền Ca khóc đỏ cả mắt.
"Không phải các ngươi vậy thì là ai? Người cầm nhân sâm tới chính là các ngươi!" Giọng điệu của Đoan Mộc Ly rất nghiêm túc.
"Chẳng lẽ... Là Chu Phượng?" Huyền Ca vừa mới nhỏ giọng nói thầm liền đột nhiên che miệng mình lại.
Mày kiếm sắc như chim ưng của Đoan Mộc Ly nhất thời nhíu lại thành chữ "xuyên", đôi con ngươi đen hiện lên tia hung ác nham hiểm như bão táp quật khởi.
Trong phòng củi.
Chu Chượng nắm cây chổi, giống như oán phụ trong lòng có chút buồn bực không vui.
Nhưng kết quả, Đoan Mộc Ly lại phái thị vệ giám sát hắn, nếu hắn dám lười biếng, bất cứ khi nào ai cũng có thể phạt.
Chu Phượng bất luận là trước hay sau khi nhập phủ đều chưa bao giờ làm việc nặng, hiện tại không chỉ mặc áo ngắn vải thô giống đám hạ nhân, còn khiến cho bàn tay đầy vết thương, càng nghĩ càng giận.
"Triển Thiên Bạch! Đều tại cái tên Triển Thiên Bạch kia!" Chu Phượng ra sức giậm chân, nghiến răng nghiến lợi, "Triển Thiên Bạch ngươi chờ đó cho ta! Ta sẽ không dễ quên như vậy đâu, ta nhất định phải khiến cho ngươi chết không được tử tế!"
Vừa mới thét lên xong, cửa phòng củi đã bị thị vệ đẩy ra.
"Chu Phượng, vương gia có lệnh, phái ngươi đến tiền thính."
Vừa nghe thị vệ nói như vậy, hai mắt Chu Phượng thoáng một cái sáng lên.
"Vương gia... Haha, vương gia!"
Chu Phượng khẽ buông tay, lập tức bắt đầu sửa soạn lại y phục đầu tóc của bản thân, ngó nghiêng khắp nơi tìm gương soi, chỉ là trong phòng củi lấy đâu ra gương.
"Ta chỉ biết... Ta chỉ biết vương gia hắn vẫn đau lòng vì ta!"
"Đừng lằng nhằng ngơ ngẩn nữa! Đi mau!"
Thị vệ đẩy bả vai Chu Phượng đi ra phòng củi một chút.
"Ngươi làm càn!" Chu Phượng lập tức trừng mắt với thị vệ, "Ngươi dám động thủ động cước với ta, có tin ta gọi vương gia chém tay ngươi hay không!"
Dọc đường đi, Chu Phượng bị thị vệ đùn đùn đẩy đẩy vẫn hùng hùng hổ hổ, đi thẳng đến cửa tiền thính.
"Khụ khụ!" Hắn hắng cho thanh giọng, mang khuôn mặt mỉm cười làm bộ làm tịch bước vào.
"Chu Phượng tham kiến vương gia."
Chu Phượng đi đến trước mặt Đoan Mộc Ly, lễ độ cung kính thi lễ, mặt ửng hồng xấu hổ.
Giây tiếp theo, tiếng gầm nhẹ lạnh thấu xương tựa băng đột nhiên truyền tới tai hắn.
"Đem giải dược giao ra đây!"