Thích?!
Hắn thích Triển Thiên Bạch?
Ha!
Trong lòng Đoan Mộc Ly thầm cười lạnh.
Thiên Thiên Bạch đối với hắn, với Nam Sở mà nói chính là kẻ thù lớn nhất.
Bất luận là quá khứ hay hiện tại, hắn đều chỉ nghĩ phải làm sao để hủy hoại Triển Thiên Bạch mà thôi.
Nhưng đột nhiên, trong đầu Đoan Mộc Ly hiện lên một màn hộc máu kia của Triển Thiên Bạch, cả người bất giác rùng mình.
Thật muốn đến xem Triển Thiên Bạch...
Giờ khắc này, nội tâm Đoan Mộc Ly có một luồng ý niệm muốn nhanh chóng nhìn thấy Triển Thiên Bạch tuôn trào trong đầu.
Tâm tình vội vã như vậy hắn trước nay chưa từng có, hắn cần phải lập tức nhìn thấy Triển Thiên Bạch.
Đoan Mộc Ly căn bản không rảnh nghe Chu Phượng khóc lóc kể lể, xoay người bước những bước dài.
"Vương gia!"
Chu Phượng ôm cổ chân Đoan Mộc Ly, "Vương gia, cầu xin ngài... Đừng phạt ta đi quét dọn phòng củi... Ta... Ta cái gì cũng nguyện ý làm, ta muốn hầu hạ vương gia, ta là thật lòng yêu vương gia..."
"Chu Phượng, bổn vương phạt ngươi quét dọn phòng củi... Là đang dựa vào việc Triển Thiên Bạch có thể sống sót. Nếu triển Thiên Bạch không may xảy ra chuyện gì, Chu Phượng... Người đầu tiên chôn cùng hắn chính là ngươi! Bổn vương nói được thì làm được!"
Đoan Mộc Ly dùng sức đá văng Chu Phượng ra, sải bước đi đến phòng Triển Thiên Bạch.
"Vương gia— Vương gia—!"
Chu Phượng phía sau kêu la gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Bước chân đi đến phòng Triển Thiên Bạch càng nhanh hơn, Đoan Mộc Ly không đợi bước qua ngưỡng cửa đã chợt nghe thấy Hương Linh lòng nóng như lửa đốt la lên trong phòng: "Triển công tử! Triển công tử người làm sao vậy? Triển công tử!"
"Hương Linh!"
Đoan Mộc Ly trái tim đập lệch một nhịp, mày kiếm nhíu lại, "Triển Thiên Bạch hắn làm sao vậy?!"
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly, Hương Linh phịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt tựa như chuỗi hạt ngọc đứt dây rơi xuống không ngừng, "Vương gia, Triển công tử hắn... Triển công tử..."
Nghe Hương Linh nói nửa ngày cũng không nói ra được nguyên nhân, Đoan Mộc Ly gấp đến độ lửa cháy đến nơi.
"Triển Thiên Bạch!"
Đoan Mộc Ly vừa đi đến bên giường Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch khóe môi chảy máu, môi tím tái, ấn đường biến thành màu đen.
"Đây là..."
Hai mắt trợn trừng, hắn vô tình quay đầu, nhìn thấy cái bát trên đầu giường Triển Thiên Bạch trống rỗng.
Cầm bát lên ngửi ngửi, Đoan Mộc Ly nhíu mày, giận dữ trách mắng Hương Linh, "Ngươi cho hắn ăn cái gì rồi?!"
"Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là..." Hương Linh khóc không thành tiếng, "Nô tỳ chỉ cho Triển công tử ăn gà đen hầm nhân sâm..."
Nếu hắn đoán không nhầm, Triển Thiên Bạch đây là...
Bàn tay giơ lên, hắn hung hãn đập vỡ cái bát bên chân Hương Linh, khiến Hương Linh sợ tới mức cả người run run.
"Tuyên thái y!"
Các thái y lại vội vã chạy tới vương phủ của Đoan Mộc Ly.
"Hồi Ly Vương gia, Triển công tử hắn đây là trúng độc, hẳn là độc Xích Giác Mạn Đà La trên vách đá của núi Linh Thứu thuộc dãy núi Bắc Sơn."
"Độc này căn bản không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nấu cùng canh gà sẽ tạo ra một loại độc tố có độc tính càng mạnh, hơn nữa thân thể Triển công tử vốn yếu ớt... Chỉ sợ..."
"Đừng nói cái gì mà "chỉ sợ" với bổn vương!" Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ.
Các thái y nhất thời quỳ phục xuống dập đầu, không ngừng run rẩy.
Thứ Đoan Mộc Ly không muốn nghe thấy nhất lúc này chính là hai chữ "chỉ sợ".
"Cút! Tất cả đều lui xuống hết cho bổn vương!"
"Hạ quan cáo lui... Hạ quan cáo lui..."
Các thái y đều dập đầu trên đất cáo lui, thi nhau chạy trối chết trước mặt Đoan Mộc Ly.
"Người đâu! Dẫn Lam Tẩm và Huyền Ca tới đây!"
Đoan Mộc Ly vung tay. Rất nhanh, Lam Tẩm và Huyền Ca đã bị đám thị vệ áp giải đến.