"Ta đánh ngươi, không phải bởi vì ngươi vừa mới đánh ta." Khóe môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi mở ra, thanh âm của Triển Thiên Bạch lành lạnh, đôi con ngươi đen thẳm như trời đêm trầm tĩnh, "Ta chỉ đang chứng minh cho ngươi thấy, Triển Thiên Bạch ta tuy rằng đã thành phế nhân nhưng đối với một nam sủng thì vẫn có dư sức đánh trả."
"Ngươi... Ngươi..." Đầu ngón tay Chu Phượng run run, hai ánh mắt như tóe ra lửa, tức giận trừng Triển Thiên Bạch.
Nhưng lửa giận vừa bén đến chỗ Triển Thiên Bạch, nó ngay lập tức bị cắn nuốt bởi ánh mắt xem thường chứa hàn quang, tựa như mạch nước ngầm bình lặng nhưng ẩn chứa dao động.
Lý quản gia nghe tiếng vội vàng chạy đến.
"Ôi trời, hai người các ngươi đây là đang làm cái gì vậy?" Giữa Chu Phượng và Triển Thiên Bạch lúc đó, Lý quản gia rơi vào tình thế khó xử.
Triển Thiên Bạch xuất thân là tội nô, tự nhiên không thể đánh đồng với Chu Phượng xuất thân hoàng thất, nhưng Lý quản gia mắt không mù, hầu hạ Đoan Mộc Ly nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Đoan Mộc Ly quan tâm tới một người nhiều như vậy.
Không phải vì Triển Thiên Bạch là nam nhân, trùng hợp Đoan Mộc Ly cũng thích nam nhân, mà bởi vì người này là Triển Thiên Bạch nên mới khiến Đoan Mộc Ly yêu thích.
Tuy nói Lý quản gia lúc ấy không có mặt, nhưng hắn tùy tiện đoán cũng có thể đoán được tám chín phần mười là Chu Phượng chủ động đến tìm Triển Thiên Bạch gây chuyện trước.
"Ta nói này Chu Phượng... Không bằng hay là quên chuyện này đi?" Lý quản gia thật sự một chút cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.
"Quên đi?" Hai tròng mắt Chu Phượng trợn trừng, toàn bộ những lời tức giận đều trút hết lên người Lý quản gia, "Lý quản gia, ngươi có ý gì? Cái gì gọi là "Quên đi"?! Tội nô này hắn dám đánh ta... Ngươi vậy mà lại bảo ta cứ như vậy quên đi?!"
Ngược lại với Chu Phượng, Triển Thiên Bạch đứng đối diện tựa như một gốc cổ tùng, bất động thanh sắc, tỏ ra không quan tâm, từ trong xương cốt tản mát ra thứ khí thế cường đại thần quỷ, chớ nên đến gần.
Chu Phượng uổng có khí thế, thật ra căn bản không dám tiến lên.
"Lý quản gia, ngươi cũng đừng quên, ta là người do đương kim Thánh Thượng ban cho vương gia, là nam sủng vương gia yêu thích nhất. Hiện tại tội nô này đánh sưng mặt ta, chính là đang đánh vào mặt đương kim Thánh Thượng, luận tội xử chém!" Chu Phượng hai tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm ra lệnh.
Thân phận địa vị của hắn không được, nhưng người chống lưng cho hắn thì có.
Thấy Chu Phượng lấy Hoàng Thượng ra, Lý quản gia nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho Triển Thiên Bạch.
Hắn hi vọng Triển Thiên Bạch có thể chủ động nhận sai bồi tội với Chu Phượng.
Chu Phượng tuổi còn trẻ, tính tình có thể trẻ con tùy hứng, Lý quản gia thực hi vọng Triển Thiên Bạch có phong độ của một đại tướng quân, có thể co được giãn được.
Nhưng Triển Thiên Bạch liếc Lý quản gia, khóe môi lại nở nụ cười lạnh, chợt xoay người đưa lưng về phía hắn, bày ra dáng vẻ làm như cái gì cũng không biết.
Khuôn mặt Lý quản gia giật giật.
"Lý quản gia, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi thay ta đánh tội nô này ba bạt tai thật mạnh, chuyện này ta có thể bỏ qua." Chu Phượng nói chém đinh chặt sắt.
Nhưng yêu cầu này đối với bản thân Lý quản gia mà nói đã không phải muốn làm khó hắn, mà là đang gây khó dễ cho hắn.
Hắn đánh Triển Thiên Bạch ba bạt tai thật ra cũng không có gì, nhưng chờ lúc sau Đoan Mộc Ly quay lại, hắn còn không phải bị quất đứt ba cái gân?
Triển Thiên Bạch đưa lưng về phía Lý quản gia, trong lòng hiện lên dấu chấm hỏi.
Bảo hắn chủ động bồi tội với Chu Phượng là điều tuyệt đối không có khả năng, cả đời này cũng không thể thực hiện được.
Nhưng cái hắn không hiểu chính là, vì cái gì mà Lý quản gia chần chừ không động thủ?
Không phải chỉ cần đánh hắn ba bạt tai là chuyện này được giải quyết rồi sao?
Nhận thấy Lý quản gia đang do dự, nhưng Triển Thiên Bạch không hiểu Lý quản gia vì sao lại do dự.
Chu Phượng là nam sủng Hoàng Thượng ban cho Đoan Mộc Ly, còn hắn bất qua chỉ là tội nô.
Ai khinh ai trọng, vừa nhìn không phải liền hiểu ngay sao?
Lặng lẽ nhắm mắt lại, Triển Thiên Bạch cảm thấy bản thân giống như tử tù bình thường đang chờ đợi bị lăng trì, nhưng nội tâm lại bình tĩnh một cách khó tin.
Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của hắn, Lý quản gia lấy lí do "mau chóng trở về dùng thảo dược đắp mặt tiêu sưng" khuyên bảo Chu Phượng, Chu Phương tuy rằng trong lòng không cam tâm, không muốn đi, nhưng vẫn là bị hai người Huyền Ca cùng Lam Tẩm kéo đi.
Mà hình phạt đối với hắn cũng thay đổi, phạt hắn đi quét tước phòng củi.
Mặt trời ngả dần về tây, chân trời như rắc lên một tầng chu sa.
Sau thời gian ban ngày quét tước sạch sẽ phòng củi, Triển Thiên Bạch không những không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại cả người đều tinh thần phấn chấn.
Sống trong cẩm y ngọc thực lại phải đánh đổi bằng cuộc sống bị giam cầm, dùng thân thể để hầu hạ Đoan Mộc Ly, hắn thà rằng làm tạp dịch lao động tay chân được trả công còn hơn.
Triển Thiên Bạch đi ra khỏi phòng củi, vừa ngẩng đầu lại lơ đãng nhìn thấy ba chữ "Tàng Thư Các" to đùng.
Trước mắt sáng ngời, hắn không hề nghĩ ngợi liền bước dài về phía Tàng Thư Các.
Sáng sớm chợt nghe thấy trong vương phủ của Đoan Mộc Ly kỳ trân dị bảo vô số, điển tịch trân quý nhiều không đếm xuể, trong đầu Triển Thiên Bạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng—
Ở trong Tàng Thư Các, hắn liệu có thể tìm được phương pháp loại bỏ tàn độc trong cơ thể hay không?
Trong vô thức, Triển Thiên Bạch đã đi tới trước cửa Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các nằm ở góc trong vương phủ, vắng vẻ tĩnh mịch, căn cứ vào quy củ của vương phủ, những người tạp dịch không được phép đi vào Tàng Thư Các.
Nhưng Triển Thiên Bạch không quản được nhiều như vậy.
Kẽo kẹt—
Vừa đẩy cửa lớn của Tàng Thư Các ra, phía sau Triển Thiên Bạch liền vang lên tiếng gầm giận dữ.
"Triển Thiên Bạch, to gan thật đấy!"