Địch Tướng Vi Nô

Chương 38: Bất phân thắng bại




Vốn dĩ khi Đoan Mộc Ly mang bại tướng Triển Thiên Bạch về, ai ai cũng đều nghĩ Triển Thiên Bạch chết chắc rồi, có bất tử thì cũng là sống không bằng chết, cuộc sống sau này khẳng định còn không bằng tầng lớp nô tài thấp kém nhất bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ sai rồi.

Lúc trước, thời điểm ba vị nam sủng Chu Phượng, Lam Tẩm, Huyền Ca nhập phủ, Lý quản gia còn tưởng rằng trong ba vị này ít nhất có một vị có thể trở thành thiếp thất của Đoan Mộc Ly.

Dù sao ba người đều đang độ tuổi dậy thì, một đám vẻ ngoài môi hồng răng trắng, ăn mặc rực rỡ đẹp đẽ. Đừng nói Đoan Mộc Ly thích nam sắc, ngay cả người không thích nam sắc nhìn qua cũng đều thích.

Nhưng đến tận hôm nay, Đoan Mộc Ly cũng chưa bao giờ sủng hạnh qua bọn họ, bọn họ trong vương phủ càng giống như mấy bình hoa trang trí làm đẹp hơn.


Đoan Mộc Ly cũng không đuổi bọn hắn đi, có vẻ sự bao dung của hắn đối với mỗi vị nam sủng đều như nhau, nhưng quan hệ thực chất cũng không có gì tiến triển.

Trong vương phủ, bọn hạ nhân thỉnh thoảng lại đánh cược, đoán xem trong ba người này ai cuối cùng sẽ được Đoan Mộc Ly nạp làm thiếp. Nhưng ai cũng không thể ngờ được, sau đó không lâu, Triển Thiên Bạch lại xuất hiện.

Vị "Xích Diễm đại tướng quân" này đến từ nước bại trận Dao Quốc, dung mạo tư sắc xuất chúng không thua bất cứ mỹ nam mỹ nữ nào, lại có khí phách cùng sự can đảm không ai có được. Mặc nam trang khi thì ngọc thụ lâm phong, khi thì khí vũ hiên ngang, mặc nữ trang thì khí chất cao quý diễm lệ trấn áp tứ phương. Có thể nói bất luận là ngoại hình hay nội tâm, người này đều là nhân trung long phượng.


Tuy nhiên, hắn có thù oán với Đoan Mộc Ly.

Lý quản gia nằm mơ cũng không nghĩ tới, Triển Thiên Bạch từng là mối họa lớn nhất làm cho Nam Sở và Đoan Mộc Ly thúc thủ vô sách, bất lực không có biện pháp nào này, vậy mà lại trở thành nam sủng yêu thích nhất của Đoan Mộc Ly.

Từ khi Triển Thiên Bạch nhập phủ, Đoan Mộc Ly mỗi đêm đều đến phòng Triển Thiên Bạch. Ban ngày lúc rảnh rỗi không cần xử lý chính sự, Đoan Mộc Ly cũng sẽ ở cùng một chỗ với Triển Thiên Bạch.

Lúc Triển Thiên Bạch chạy trốn khỏi đại lao, Đoan Mộc Ly tìm kiếm như điên, cho dù là hổ phù bị đánh mất cũng không thấy Đoan Mộc Ly khẩn trương như vậy.

Tuy Đoan Mộc Ly ngoài miệng một mực nói rằng "Triển Thiên Bạch là nô ɭệ của hắn", nhưng theo như Lý quản gia thấy, Triển Thiên Bạch căn bản là chủ tử. Ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống rất tốt, còn có tỳ nữ hầu hạ, hắn làm quản gia lăn lộn trong vương phủ nhiều năm như vậy cũng chưa thấy qua nô ɭệ nào có đãi ngộ như này.


Lúc Lý quản gia rời đi còn thuận tay giúp Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đóng cửa lại.

Sự chú ý của Triển Thiên Bạch bị hương liệu tiến cống của Tây Vực hấp dẫn.

"Ngươi thích cái này?"

Đoan Mộc Ly mở hộp gỗ tử đàn ra, lập tức có một đạo ánh sáng đủ màu đâm vào mắt hắn.

Hương liệu trong hộp rất khác với loại được sản xuất ở Nam Sở, nhìn qua màu sắc đẹp đẽ phong phú, còn hương liệu so với ánh sáng của ngọc châu trân bảo càng lóa mắt hơn.

"Không hổ là Phiên Ba Quốc, hương liệu sản xuất thật nhiều mà... Bất quá, màu sắc của hương liệu này nhìn thế nào cũng cảm thấy giống có độc."

Nghe được tiếng Triển Thiên Bạch nỉ non, Đoan Mộc Ly cất tiếng cười lớn, "Ngươi hình như đang lo lắng ta sẽ bị độc chết thì phải? Như này là đang quan tâm ta sao?"

"Đừng tự mình đa tình." Triển Thiên Bạch lạnh nhạt lắc đầu, "Ta chỉ đang suy đoán... Phiên Ba Quốc đột nhiên tiến cống nhiều vật phẩm cho Nam Sở như vậy, lại còn là trà và hương liệu... rốt cuộc là có ý đồ gì?"
Nếu Triển Thiên Bạch nhớ không nhầm, quan hệ giữa Nam Sở và Tây Vực cũng không hòa hợp lắm.

Mí mắt hơi trùng xuống, Đoan Mộc Ly vô cùng hứng thú nhìn Triển Thiên Bạch, "Triển Thiên Bạch, ngươi dù đã trở thành nô ɭệ của ta mà vẫn lo lắng cho quốc gia và bách tính sao? Quả thực là trời sinh mệnh làm việc lớn."

"Ngươi đây là đang chế nhạo ta sao?" Triển Thiên Bạch không nhịn được trừng mắt liếc Đoan Mộc Ly một cái.

"Ta thực ra không quá lo lắng về Phiên Ba Quốc, bất quá người Tháp Nhĩ ở Tắc Bắc đối với Nam Sở chúng ta vẫn luôn như hổ rình mồi. Gần đây, hành tung của những người Tháp Nhĩ đó ở Nam Sở cũng thường xuyên được phát hiện, không biết bọn họ đang có chủ ý quái quỷ gì nữa."

Đoan Mộc Ly như đang tự nhủ với chính mình, nói xong tiện tay cầm hương liệu tỏa ra ánh huỳnh quang đủ màu trong hộp ra, "Để Hương Linh dùng hương liệu này khâu túi thơm cho ngươi rất đẹp."
"Ngươi quả nhiên muốn đầu độc chết ta." Triển Thiên Bạch nhíu mày, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly toàn là một bộ tràn đầy ghét bỏ.

"Hahaha!" Đoan Mộc Ly ngẩng đầu lên, tiếng cười sang sảng.

"Nói mới nhớ... Cả Nam Sở chỉ có mình ngươi là bách độc bất xâm sao?" Cho tới nay, Triển Thiên Bạch đối với thể chất của Đoan Mộc Ly đều rất hiếu kì, "Cho dù nội lực có tốt đến mấy cũng không thể đến mức ngay cả độc vật cũng không sợ chứ?"

"Cái này à..." Đoan Mộc Ly đỡ trán, biểu cảm trở nên có chút bất đắc dĩ, "Đều là do trước kia lúc bái sư học nghệ ở Thanh Loan cung bị sư đệ hại."

"Hóa ra sư phụ ngươi đến từ Thanh Loan cung, chẳng trách..." Quen biết Đoan Mộc Ly lâu như vậy, đến tận hôm nay Triển Thiên Bạch mới biết bí mật đằng sau một thân nội lực thâm hậu của Đoan Mộc Ly.
Thanh Loan cung là nơi thần kì nhất trên toàn đại lục này, có thể nói là thế ngoại đào nguyên, không bị ràng buộc bởi pháp chế của bất kì quốc gia nào, tự mình thành lập một phái, tọa lạc ở nơi thâm sơn cùng cốc, bị đủ loại độc vật ma thú vây quanh.

Đồng thời, Thanh Loan cung cũng là nơi tu luyện nội lực học tập võ nghệ tốt nhất trên toàn đại lục, từ xưa đã sinh ra những cao thủ võ lâm, tuyệt thế vô song.

"Nghe nói cung chủ đương nhiệm của Thanh Loan cung là thiếu niên xuất chúng, võ công rất cao cường..." Nhắc tới võ công, hai mắt Triển Thiên Bạch lập tức sáng lên, cho dù bản thân hắn đã chỉ còn là một phế nhân, "Đoan Mộc Ly, ngươi cùng vị cung chủ kia khi xuất môn, ai lợi hại hơn?"

"Chuyện này thì..." Đoan Mộc Ly híp mắt, rơi vào khoảng trầm tư ngắn ngủi.

Triển Thiên Bạch đợi một lúc lâu sau mới thấy Đoan Mộc Ly nhướng mày, đôi mỏi mỏng ương ngạnh hé mở, "Ta và hắn... bất phân thắng bại."
"Ta không lừa ngươi, hắn thật sự đánh không lại ta!"

Bên trong Di Hương viện, Doãn Mạch kích động nói với Thẩm Ngọc Lam.