Qua rất lâu mới có cảm giác lại thấy ánh mặt trời, Triển Thiên Bạch thở phào một hơi. Lúc này, ánh chiều tà thiêu đốt chân trời một màu đỏ rực, đã là hoàng hôn rồi.
Triển Thiên Bạch trong lòng biết rõ hiện tại không phải lúc để thư giãn. Một khi Đoan Mộc Ly phát hiện ra hắn vượt ngục, nhất định sẽ phái người truy lùng hắn khắp nơi.
Hơn nữa, trên người hắn hiện tại vẫn còn đang mặc phục sức đỏ thẫm, đi ở trên đường cũng quá mức nổi bật.
Việc cấp bách cần làm bây giờ là đổi quần áo, Triển Thiên Bạch bước nhanh rời khỏi Ly vương phủ, vô tình đi nhầm vào khu phố náo nhiệt của Nam Sở.
"Ông chủ..."
Bước vào quầy hàng của một tiệm may trang phục, Triển Thiên Bạch tháo xuống vài món ngọc châu kim sức đeo trên người, trên tóc, "Cho ta một bộ y phục đơn giản, càng đơn giản càng tốt."
Gân xanh trên trán Triển Thiên Bạch hơi giật giật. Hoá ra vị chưởng quầy này lại coi hắn là nữ tử.
"Không, không cần nữ trang đâu..."
"Triển Thiên Bạch?!"
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng kêu tên mình, Triển Thiên Bạch cả người giật thót.
Bị phát hiện rồi sao?!
Vừa quay đầu nhìn lại, Triển Thiên Bạch liền thấy Thừa tướng Nam Sở Phạm Ninh một thân hoa phục cùng mấy tên thị vệ đi theo phía sau.
Không xong rồi!
Không nói hai lời, Triển Thiên Bạch liền quay đầu chạy.
"Đứng lại cho ta!" Phạm Ninh phất tay, "Mau! Bắt lấy hắn!"
Đám thị vệ tuân lệnh, cầm trường thương lên nhằm về phía Triển Thiên Bạch.
Hắn vất vả lắm mới chạy thoát khỏi bàn tay tử thần của Đoan Mộc Ly, nhưng không nghĩ tới lại nhảy vào một hố lửa khác.
"A!"
Đột nhiên, bộ váy dài vướng một chút vào chân Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch trọng tâm không vững, cả người nghiêng sang một bên, ngã thẳng vào quầy bán hoa quả ở bên cạnh.
Rầm!
Hoa quả trong quầy bị đổ lăn lóc trên mặt đất.
Ngẩng đầu lên lần nữa, từng mũi trường thương sắc bén nhắm ngay yết hầu hắn, hai tròng mắt Triển Thiên Bạch tức khắc trừng lớn, hô hấp tựa như đều bị cắt đứt.
"Thừa tướng đại nhân!"
"Thừa tướng đại nhân, phạm nhân đã bị bắt tới rồi!"
Thị vệ hướng về phía Phạm Ninh phục mệnh, Phạm Ninh chậm rãi đi tới, nhìn dáng vẻ chật vật bất kham của Triển Thiên Bạch, hai mắt híp lại, vuốt vuốt râu.
Bị Phạm Ninh quy chụp lên đầu cái mũ vốn không tồn tại, Triển Thiên Bạch cười lạnh, "Ta cũng không biết Thừa tướng Nam Sở lại có sức tưởng tượng như vậy đấy. Sao không đi làm tiên sinh thuyết thư đi? Nhất định so với làm Thừa tướng càng thích hợp với ngươi hơn."
"Ngươi!" Phạm Ninh mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đánh cho Triển Thiên Bạch một bạt tai.
Triển Thiên Bạch khóe môi lưu lại vệt máu đỏ thẫm, nhuốm đỏ da thịt trắng nõn.
Thưởng thức vẻ đẹp của một món đồ xinh đẹp bị vùi dập xuất hiện trên người Triển Thiên Bạch, Phạm Ninh đột nhiên nảy ra một chủ ý khác.
"Hahaha, không tệ... Ngươi chạy ra khỏi vương phủ của Đoan Mộc Ly cũng không tệ, vừa hay cho bổn tướng một cơ hội..."
Trên mặt lộ ra một nụ cười tà, Phạm Ninh vươn tay về phía Triển Thiên Bạch, lại bị ánh mắt sắc bén của Triển Thiên Bạch dọa, sợ tới mức năm ngón tay rụt lại.
Ngay sau đó, hắn tức giận đạp Triển Thiên Bạch một cước.
"Hừ! Chỉ là một bại tướng thấp hèn... Một tội nô mà thôi..."
Ngoài miệng mắng Triển Thiên Bạch nhưng trong lòng Phạm Ninh vẫn ẩn giấu một tia sợ hãi vô hình.
Hắn bị Triển Thiên Bạch mê hoặc, nhưng lại khiếp sợ năng lực trước kia của Triển Thiên Bạch.
Đột nhiên, trong đầu Phạm Ninh hiện lên một nơi, khóe môi Phạm Ninh nhếch lên thành nụ cười tà ác, "Triển Thiên Bạch, bổn tướng hiện tại muốn mang ngươi tới một nơi."
Hoa phố, Di Hương viện.
Thẩm Ngọc Lam đang trong phòng ngủ của mình, ngồi đối diện với gương đồng chải đầu, chợt nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Ông chủ! Ông chủ!"
Một tiểu hài tử làm tạp dịch ở Di Hương viện vội vàng chạy lên, gõ cửa phòng hắn, "Ông chủ, không xong rồi! Phạm Thừa tướng tới, không những thế hắn còn mang theo, mang theo..."
Xua xua tay với tiểu hài tử, Thẩm Ngọc Lam lấy áo lụa trắng khoác lên người, "Ta đi ra ngoài nhìn thử xem."
Vừa bước xuống lầu, ánh mắt đầu tiên của hắn liền liếc thấy bóng dáng hoa mỹ đỏ thắm lộ ra, tựa như một đóa bỉ ngạn đương độ nở rộ.