Hai mắt Lâm Tuyết Nguyệt sung huyết, tiện tay vớ lấy một đĩa đồ ăn to trên bàn cơm, nhắm ngay về phía Triển Thiên Bạch mà ném qua.
Soạt!
Món rau đầy mỡ nhuộm bẩn hoa phục, còn cả nước trong món ăn bắn tung tóe lên mặt.
"Đoan Mộc Ly..."
Hai con ngươi đỏ rực trợn tròn, Triển Thiên Bạch kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Ly che chắn trước người mình.
"Ly, Ly ca..." Hai tay Lâm Tuyết Nguyệt che miệng, "Không phải ta cố ý đâu, Ly ca..."
Lâm Tuyết Nguyệt cầm lấy khăn tay muốn giúp Đoan Mộc Ly lau mặt, lại bị Đoan Mộc Ly nhẹ nhàng đẩy ra.
Đoan Mộc Ly thân là vương gia của Nam Sở, đời này chỉ sợ đây là lần đầu tiên chật vật như thế.
Nội tâm Triển Thiên Bạch có chút xúc động, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với Đoan Mộc Ly.
"Cảm ơn..."
Cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
"Đều do ngươi làm hại!"
Lúc này, Lâm Tuyết Nguyệt lớn tiếng ồn ào, đẩy trách nhiệm lên người Triển Thiên Bạch.
"Đều do ngươi! Nếu không phải tại ngươi nói, Ly ca cũng sẽ không..."
Lâm Tuyết Nguyệt dẩu miệng, vừa tìm cớ vừa giận dữ chê trách Triển Thiên Bạch, "Năm đó chính ngươi hại chết đại ca của ta! Nghe nói Dao Quốc đã diệt vong rồi, thật sự là ông trời có mắt! Ngươi làm sao lại không đi theo tìm chết đi? Ngươi đi chết đi! Đi chết đi đi chết đi đi chết đi!"
Lâm Tuyết Nguyệt ầm ĩ tới gần Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly vốn chắn trước người Triển Thiên Bạch lập tức ngăn Lâm Tuyết Nguyệt lại, bảo hộ Triển Thiên Bạch ở sau người.
"Tuyết Nguyệt, ngươi bình tĩnh một chút."
"Ly ca!" Lâm Tuyết Nguyệt giận dữ quay đầu, tức giận trừng Đoan Mộc Ly, "Huynh bảo ta bình tĩnh thế nào? Ngược lại là Ly ca huynh...!Huynh làm sao vẫn có thể bình tĩnh như thế? Triển Thiên Bạch này...!Năm đó chính hắn giết chết phó tướng đắc lực nhất của huynh đấy! Ca ta hắn...!Nếu ca ta hắn không bị tên hỗn đản này giết chết, nếu ca ta còn sống, ta cũng sẽ không trở nên lẻ loi cô độc, ta..."
Trách móc xong, thanh âm Lâm Tuyết Nguyệt nghẹn ngào, nước mắt to như hạt đậu rưng rưng trong cặp mắt to tròn tí tách tí tách rơi xuống.
Nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt khóc đến càng ngày càng thương tâm, Đoan Mộc Ly ra sức nhếch nhếch môi, trong lòng cũng có cảm giác có lỗi.
Triển Thiên Bạch đi từ phía sau Đoan Mộc Ly tới, nhíu chặt mày, yên lặng thở dài.
Quả nhiên...!Lâm Tuyết Nguyệt này chính là đệ đệ của Lâm Phong Hoa.
Ngũ quan của Lâm Tuyết Nguyệt tỉ mỉ đoan trang, Triển Thiên Bạch cảm thấy tuy rằng tuổi của Lâm Tuyết Nguyệt nhỏ hơn rất nhiều so với Lâm Phong Hoa, nhưng trong chân mày vẫn có vài phần tương tự Lâm Phong Hoa.
Lâm Phong Hoa...
Triển Thiên Bạch nhớ lại, Lâm Phong Hoa chính là phó tướng năm đó của Đoan Mộc Ly.
Tuổi ước chừng khoảng hai lăm hai sáu, làn da ngăm đen, thân cao tướng lớn, nhìn vô cùng cường tráng, võ nghệ cũng không hề kém.
Nhưng mà...
Hàng mi dài khẽ rũ, Triển Thiên Bạch cúi đầu nhìn hai tay của mình.
Nhưng vị phó tướng tên Lâm Phong Hoa kia đã bị hắn chém ngã ngựa vào năm đầu tiên Nam Sở và Dao Quốc khai chiến, một đao mất mạng.
Con ngươi đỏ tươi, tựa như cả lòng bàn tay của hai tay cũng bị nhuốm lên sắc đỏ chói mắt.
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, không cẩn thận đối tầm mắt với Lâm Tuyết Nguyệt.
Ánh mắt Lâm Tuyết Nguyệt nhìn hắn toàn bộ đều tràn đầy thù hận, mối thù khắc cốt.
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi cút cho ta! Ly ca, huynh kêu hắn cút đi! Mau kêu hắn cút!"
Lâm Tuyết Nguyệt nước mắt giàn giụa, giương nanh múa vuốt giống như cuồng loạn, giọng cũng kêu la đến khàn khàn.
"Triển Thiên Bạch..."
Đoan Mộc Ly xoay người, hướng mặt về phía Triển Thiên Bạch, giữa đôi mày kiếm gồ lên ngọn núi, khắc sâu mâu thuẫn cùng thống khổ mãnh liệt.
"Ngươi về phòng trước đi!"
"Được."
Triển Thiên Bạch không do dự gì mà lên tiếng, xoay người cất bước.
"Ly ca..."
Thanh âm của Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên lại trở nên nũng nịu, lập tức nhào vào trong lồng ngực Đoan Mộc Ly.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa...!Nhìn thấy ngươi thương tâm như vậy, Phong Hoa dưới cửu tuyền cũng sẽ đau buồn."
Nghe thấy lời Đoan Mộc Ly nói với Lâm Tuyết Nguyệt, Triển Thiên Bạch bất giác quay đầu liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly đang ôn nhu mà vuốt ve mái tóc dài của Lâm Tuyết Nguyệt, an ủi Lâm Tuyết Nguyệt.
Ngực trái hơi run rẩy, đôi môi mỏng của Triển Thiên Bạch giật giật, cái gì cũng không nói, yên lặng rời khỏi phòng Đoan Mộc Ly.
Gió thu càng ngày càng lạnh, thổi đến độ khiến từ trong nội tâm Triển Thiên Bạch cảm thấy rét lạnh.
Trở lại cửa phòng mình, hắn ôm lấy thân thể gầy yếu của bản thân, cả người run rẩy.
"Triển Thiên Bạch?"
Thanh âm của Huyền Ca từ bên cạnh truyền đến, Triển Thiên Bạch xoay người.
"Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt lắm!" Huyền Ca đi đến trước mặt Triển Thiên Bạch, mỉm cười, "Ta nghe nói...!Đệ đệ của phó tướng đắc lực nhất trước kia của vương gia đã trở lại rồi, bộ dáng của vương gia dường như rất sủng ái hắn..."
"Không liên quan đến ta."
Triển Thiên Bạch không muốn bàn luận đề tài gì có liên quan đến Lâm Tuyết Nguyệt, lãnh đạm đáp lại Huyền Ca một câu như vậy rồi đẩy cửa đi vào phòng mình.
Lạch cạch!
Cửa phòng đóng lại, nhốt Huyền Ca ở ngoài cửa.
"Hừ!"
Huyền Ca hất hất cằm, biểu tình trên mặt thay đổi, như thể mặt nạ đeo quá lâu bị xé xuống, "Ra vẻ cái gì mà ra vẻ, vương gia rất nhanh sẽ không thích ngươi nữa."
Hắn nhỏ giọng lầu bầu, ánh mắt chuyển về phía xa, phóng về phía phòng của Đoan Mộc Ly ở bên kia, đôi mắt to ngập nước liến thoắng đảo quanh hai cái.
"Gọi là Lâm Tuyết Nguyệt sao..."
Tại trù phòng vương phủ.
Bởi vì Lâm Tuyết Nguyệt đến đây, Đoan Mộc Ly sai người đón gió tẩy trần cho Lâm Tuyết Nguyệt, chuẩn bị vài món ăn ngon, nhưng Chu Phượng lại cân nhắc có nên hạ chút bã đậu trong đồ ăn hay không.
"Lâm Tuyết Nguyệt này...!Âm dương quái khí, cảm giác không giống người tốt."
"Được rồi Chu Phượng, ngươi bớt nói hai câu đi.
Cẩn thận lát nữa bị vương gia nghe thấy lại trách phạt." Lý quản gia không nhịn được nhắc nhở Chu Phượng.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Chu Phượng rướn cổ, tức giận bất bình, "Đầu năm nay, còn không cho phép người ta nói thật sao!"
Hắn đã nghe nói, Lâm Tuyết Nguyệt là đệ đệ của phó tướng đắc lực nhất của Đoan Mộc Ly Lâm Phong Hoa, là người thân duy nhất của Lâm Phong Hoa, sống nương tựa vào nhau.
Nhưng Lâm Phong Hoa lại chết trên chiến trường của Dao Quốc và Nam Sở, chết trong tay Triển Thiên Bạch.
Chu Phượng nhìn bộ dáng của Lâm Tuyết Nguyệt liền cảm thấy lần này Lâm Tuyết Nguyệt trở về là tới tìm Triển Thiên Bạch trả thù.
"Mới vừa vào vương phủ liền liều chết quấn lấy vương gia không buông, còn làm Triển Thiên Bạch tức giận chạy đi...!Quả nhiên hẳn là nên hạ chút bã đậu độc chết hắn!"
Nghe thấy Chu Phượng nghiến răng nghiến lợi nói như vậy, Lý quản gia không khỏi đỡ trán, "Chu Phượng à, bã đậu không độc chết người, thạch tín mới là độc dược.
Hơn nữa...!Trước kia là ai vậy, Triển Thiên Bạch vừa mới vào phủ liền tìm người ta gây phiền toái?"
"Khụ!" Chu Phượng ra sức hắng giọng, phẩy tay, "Dù sao cũng không phải là ta."
Triển Thiên Bạch trở lại phòng, để Hương Linh mang chậu nước đến cho mình.
Đôi tay trắng nõn sạch sẽ từ từ ngâm vào trong nước lạnh, cứ thế trong nháy mắt, Triển Thiên Bạch cảm tưởng như làn nước trong suốt đều bị máu tươi trên hai tay mình nhuộm đỏ.
Là hắn giết Lâm Phong Hoa.
Hắn không chỉ giết Lâm Phong Hoa, còn giết rất nhiều rất nhiều người.
Bởi vậy mới có rất nhiều rất nhiều tình cảnh thê ly tử tán cửa nát nhà tan bi thảm xảy ra.
Nhưng đây là chiến tranh.
Đây là chức trách và sứ mệnh của người thân là Đại tướng quân như hắn.
Hai tay ngâm trong nước nắm chặt lại, Triển Thiên Bạch yên lặng hít sâu một cái, trong đầu bất giác hiện ra căn phòng bố trí thành màu đỏ thẫm của Đoan Mộc Ly, lại hiện ra khuôn mặt thù hận nhìn hắn kia của Lâm Tuyết Nguyệt.
Cuối cùng, trong đầu Triển Thiên Bạch hiện ra thân ảnh của Đoan Mộc Ly.
"Cho nên lúc trước Đoan Mộc Ly tìm ta...!Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?"
Triển Thiên Bạch thì thào tự hỏi, thần sắc ngưng trọng.
Từ khi Lâm Tuyết Nguyệt vào vương phủ liền coi vương phủ trở thành nhà vốn là của mình, coi bản thân trở thành chủ nhân của vương phủ.
Chu Phượng tuy rằng rất chán ghét Lâm Tuyết Nguyệt, nhưng hiện tại hắn dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, nhưng Lâm Tuyết Nguyệt là đệ đệ của Lâm Phong Hoa.
Thế nhân đều biết Đoan Mộc Ly coi Lâm Phong Hoa thành huynh đệ của mình mà đối đãi, mà nếu Lâm Tuyết Nguyệt là đệ đệ của Lâm Phong Hoa, vậy cũng vì thế mà là đệ đệ của Đoan Mộc Ly, là chủ tử.
"Cái gì mà nhất định phải chú ý, thần khí phải kính nhi chứ!" Chu Phượng vừa phơi chăn ra nắng vừa lảm nhảm.
Lam Tẩm đi ngang qua bên cạnh liền dừng lại, "Ngươi đang nói thầm cái gì đấy?"
"Lam Tẩm à!" Chu Phượng theo tiếng quay đầu, chú ý tới Lam Tẩm, "Ta là nói cái người Lâm Tuyết Nguyệt kia...!Vừa mới vào vương phủ liền nghiễm nhiên một bộ dáng của chủ tử, vênh mặt hất hàm sai khiến lên mặt nạt người."
Nghe thấy Chu Phượng nén giận, khuôn mặt Lam Tẩm trước sau như một không chút thay đổi, lại không nhịn được nhắc thầm trong lòng: Thời điểm ngươi vẫn là nam sủng của vương gia cũng giống vậy thôi!
"Hơn nữa ngươi có biết hắn rất quá đáng hay không!"
"Làm sao vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt tức giận bất bình của Chu Phượng, Lam Tẩm tò mò hỏi.
"Cái tên Lâm Tuyết Nguyệt kia...!Hắn dựng đầy sân khấu kịch nhỏ trong đình viện mà Triển Thiên Bạch thường luyện kiếm, Triển Thiên Bạch đi đâu luyện, hắn liền hướng về phía đó dựng, vừa nhìn liền biết chính là cố ý đối nghịch với Triển Thiên Bạch, hơn nữa...!Hương Linh không phải là nha hoàn của Triển Thiên Bạch sao, nhưng cái tên Lâm Tuyết Nguyệt kia bày đặt trong phủ nhiều nha hoàn như vậy không đi mà sai sử, vẫn cứ khăng khăng sai sử Hương Linh, còn nữa còn nữa...!Vốn Lý quản gia chuẩn bị cơm trưa thịnh soạn cho Triển Thiên Bạch, kết quả đều bị Lâm Tuyết Nguyệt lật đổ, nói cái gì mà về sau chỉ cho Triển Thiên Bạch ăn bánh ngô là được, còn nói Triển Thiên Bạch là tù binh, tù binh thì chỉ được nhận đại ngộ này, ngươi nói có tức người hay không?!"
Chu Phượng càng nói càng bùng nổ, tức giận đến giậm chân.
Ấn đường Lam Tẩm khẽ nhíu, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Ấy từ từ, ta vẫn chưa nói xong đâu!"
Người nói chuyện phiếm cùng cũng không có, Chu Phượng vất vả lắm mới đợi được Lam Tẩm đến, kết quả là Lam Tẩm quay đầu bước đi, Chu Phượng dẩu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn với vết sẹo nhạt dần lộ ra biểu tình cô quạnh.
Trong đình viện, Lâm Tuyết Nguyệt đang nghe diễn.
Diễn xướng này chính là chuyện cũ về trận chiến cuối cùng của Nam Sở và Dao Quốc, Đoan Mộc Ly dành được toàn thắng, mà Triển Thiên Bạch lại bị Hoàng đế Dao Quốc ban thưởng rượu độc, cả nhà Triển gia bị tịch trảm.
Sắc mặt từng chút từng chút lạnh đi, Lam Tẩm đi tới trước người Lâm Tuyết Nguyệt.
Lâm Tuyết Nguyệt lúc này đang ngồi trên xích đu, nhắm mắt lại, biểu tình say mê.
"Lâm Tuyết Nguyệt!"
Lam Tẩm hô lên một tiếng.
Nhưng bởi vì xung quanh có hát hí khúc, âm lượng hắn lại không lớn, Lâm Tuyết Nguyệt một chút phản ứng cũng không có.
Lam Tẩm hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Toàn bộ đều đừng hát nữa!"
Trong nháy mắt, gánh hát nhỏ yên tĩnh lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Tuy rằng bọn họ được Lâm Tuyết Nguyệt mời đến, nhưng cũng biết nơi này dù sao cũng là vương phủ của Đoan Mộc Ly, mà Lam Tẩm một thân lăng la tơ lụa, tất nhiên không phải là hạ nhân, hơn nửa chính là nam sủng của Đoan Mộc Ly.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Lâm Tuyết Nguyệt lười biếng mở mắt ra, "Ngươi là..."
Lam Tẩm không hé răng, nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nguyệt mặt dày.
"A, ta nhớ ra rồi, ngươi là Lam Tẩm, một trong số nam sủng của Ly ca." Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên vỗ tay một cái, "Cho nên ngươi đây là đang làm gì? Vì sao lại quấy rầy ta nghe diễn?"
"Vương phủ cấm nghe diễn." Lam Tẩm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nguyệt ngoài cười trong lòng không cười, thanh sắc câu lệ.
"Ha!" Lâm Tuyết Nguyệt đứng lên, hai tay chống nạnh, "Vương phủ cấm nghe diễn? Làm sao ta lại không biết quy củ này?"
"Quy củ ngươi không biết còn nhiều lắm." Thái độ của Lam Tẩm khó thấy được cứng rắn, xoay người vung ống tay áo về phía gánh hát, "Đều lui ra cho ta!"
"Đứng lại!" Lâm Tuyết Nguyệt gầm lên giận dữ, gánh hát sợ tới mức đang chuẩn bị chạy lấy người lại nhất thời dừng chân.
"Ngươi tính là cái hành hoa lá hẹ gì chứ?" Lâm Tuyết Nguyệt xoay người hướng mặt về phía Lam Tẩm, nhướng nhướng mi, "Ta thích nghe diễn ở trong vương phủ, Ly ca còn chưa nói gì, làm sao tới phiên ngươi quản ta?"
"Nhưng hiện tại vương gia không ở trong phủ, ngươi muốn nghe diễn thì chờ vương gia trở về chấp thuận rồi lại nghe, còn nữa..." Lam Tẩm tiến lên từng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nguyệt lộ ra một tia cảnh cáo, "Triển Thiên Bạch đối với vương gia mà nói rất quan trọng, tốt nhất ngươi đừng động suy nghĩ sai lệch gì đó."
"Nếu ta càng muốn động thì sao?" Lâm Tuyết Nguyệt nghiêng đầu, cười tươi rói, "Các ngươi đều xướng tiếp cho ta! Ta thích nghe diễn một đám Triển gia bị Hoàng đế mà bản thân nguyện trung thành kéo ra ngoài chém đầu!"
Lâm Tuyết Nguyệt cố ý lớn giọng ồn ào.
"Ngươi!" Lam Tẩm bị Lâm Tuyết Nguyệt chọc giận không nhẹ, ném cho gánh hát một ánh mắt sắc bén như đao, "Không cho phép xướng!"
"Chỗ này nào có phần cho ngươi nói chuyện!"
Bốp!
Tay của Lâm Tuyết Nguyệt nhớn nhác một hồi liền tát Lam Tẩm một bạt tai..