Địch Tướng Vi Nô

Chương 139: 139: Nghiệt Duyên





Đầu ngón tay như thể bị bò cạp chích một cái, Triển Thiên Bạch đột nhiên rụt tay về, dùng sức đẩy Đoan Mộc Ly ra.
"Không, không có việc gì...!Ngươi đi đi!"
"Triển Thiên Bạch?"
"Ngươi đừng động vào ta!" Triển Thiên Bạch cúi đầu thật sâu, dùng sức cắn môi dưới, khóe miệng co rút hơi run rẩy.
Hắn đây là làm sao vậy?
Triển Thiên Bạch cảm giác bản thân cũng sắp không chịu nổi rồi.
Thật là khó chịu...
Lực độ nhịp tim đập trong lồng ngực như là hận không thể đâm ra một cái lỗ thủng lớn trong ngực, hai tay Triển Thiên Bạch dùng sức nắm vạt áo của mình, run run rẩy rẩy.
Đoan Mộc Ly ngồi xổm người xuống, tiếp tục quan sát khuôn mặt Triển Thiên Bạch, biểu tình của Triển Thiên Bạch ẩn nhẫn thống khổ, trán toàn bộ đều là mồ hôi.
"Ngươi sẽ không phải là..."
Nhận thấy được khác thường trên cơ thể của Triển Thiên Bạch, hầu kết Đoan Mộc Ly khẽ lăn.
"Ngươi...!Tránh xa ta ra một chút...!Tránh ta ra..."
"Ngươi thế này ta làm sao có thể bỏ ngươi lại?"
Năm ngón tay mạnh mẽ hữu lực của Đoan Mộc Ly đột nhiên nắm lấy cổ tay của Triển Thiên Bạch.
"Không được..."
Con ngươi màu đỏ co rút như sàng cát, Triển Thiên Bạch trợn tròn mắt giận dữ nhìn Đoan Mộc Ly, giống như dùng sức lực toàn thân cự tuyệt Đoan Mộc Ly.
Mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu chặt lại.
Khí lực nắm giữ cổ tay thả lỏng, Đoan Mộc Ly không cưỡng ép Triển Thiên Bạch, chỉ yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng của Triển Thiên Bạch.
"Đoan Mộc Ly, ta..."
Ngực lên xuống phập phồng, Triển Thiên Bạch ngay cả nói ra một câu hoàn chỉnh cũng rất hao sức tổn lực.
Hắn không muốn thất bại bởi chịu ảnh hưởng mà cây ăn thịt người mang đến.
Hắn không muốn...
Hắn muốn...!

Muốn...
Muốn Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly lặng lẽ chờ đợi Triển Thiên Bạch suy nghĩ rõ ràng, nhưng nhìn bộ dáng của Triển Thiên Bạch thực sự rất thống khổ, bị chịu giày vò.
Đồng thời, cũng quá mê người, làm cho hắn bị chịu giày vò.
"Ngươi muốn...!Làm cái gì?"
"Triển Thiên Bạch..." Đoan Mộc Ly bình tĩnh nói, giọng nam trầm thấp từ tính không chút gợn sóng sợ hãi, "Ta biết, ngươi không thích ta, không yêu ta...!Cũng không muốn để cho ta chạm vào ngươi..."
"..."
"Cho nên không phải lỗi của ngươi, ngươi là bởi vì bị ma thú ăn mòn, cho nên mới như vậy...!Ta chỉ là muốn giúp ngươi."
"..."
Ba chữ "Không cần thiết" đến bên miệng kẹt lại giữa kẽ răng, mặt mày Triển Thiên Bạch rối rắm, lồng ngực đập thình thịch.
"Ngươi không cần nghĩ nhiều, xem ta như công cụ giảm bớt thống khổ của ngươi là được rồi."
"Ngươi nói như thế giống như ta là loại nam nhân không chịu trách nhiệm, giống như sẽ bội tình bạc nghĩa với ngươi vậy."
Khóe môi lộ ra một tia chua xót, Triển Thiên Bạch đột nhiên đưa tay ra, ôm cổ Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly chấn động, ngay sau đó, trên môi nóng lên.
Triển Thiên Bạch đang hôn hắn.
Triển Thiên Bạch đang chủ động hôn hắn.
...
Trời sáng rồi.
Ban ngày, hạp cốc Lạc Anh khôi phục lại yên bình trong lành thường ngày, yên tĩnh dễ chịu, tựa như tiên cảnh.
Cánh hoa của cây anh đào nhảy nhót khiêu vũ giống như tuyết rơi rơi rắc trên người hai người đang ôm nhau, càng tô điểm cho bức họa cuộn ngọt ngào này thêm vài phần đẹp đẽ.
Mồ hôi trên người còn chưa tiêu tan hết, đáy mắt Triển Thiên Bạch tràn đầy thỏa mãn.
Hắn tựa hồ...!Đã kìm nén lâu lắm rồi.
"Cảm giác hiện tại tốt hơn nhiều rồi chứ?"
Đầu ngón tay thô ráp ấm áp của Đoan Mộc Ly không nặng không nhẹ xoa hai má hắn, Triển Thiên Bạch giương mi mắt lên.

Khuôn mặt của Đoan Mộc Ly gần trong gang tấc, rất anh tuấn, giống như được quỷ phủ thần công điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể tinh xảo, làm cho người ta không bới móc ra được một tia tì vết nào.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn, nhu tình như nước.
Rất khó tưởng tượng được nam nhân lúc trước liều mạng ngươi chết ta sống trên chiến trường cũng sẽ để lộ ra ánh mắt ôn nhu như thế.
"Duyên phận thật đúng là kì diệu..." Triển Thiên Bạch không khỏi phát ra câu cảm khái như vậy.
Duyên phận giữa hắn với Đoan Mộc Ly chính là kì diệu khó tả như thế đấy.
"Đúng vậy!" Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Hai ngươi chúng ta chính là hữu duyên."
"Nghiệt duyên chứ?" Triển Thiên Bạch nhún vai cười khổ.
"Bất luận là duyên gì...!Tóm lại..." Nói xong, Đoan Mộc Ly mười ngón tay đan nhau với Triển Thiên Bạch.

Ấm áp lạ lùng trong nháy mắt chảy dọc tứ chi trăm hài, nhịp đập trái tim của Triển Thiên Bạch cũng trở nên không đồng đều nữa.
"Ta sẽ không buông tha cho ngươi, sẽ không để cho ngươi đi, bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không để cho ngươi rời khỏi ta."
Đoan Mộc Ly giống như tuyên thị chủ quyền, giọng nam trầm thấp từ tính vang vang hữu lực, trảm đinh tiệt thiết.
Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng khép mi mắt, không hé răng.
Nút thắt trong nội tâm không chỉ không tháo ra được, ngược lại thắt càng ngày càng chặt hơn.
Bên cạnh, Khổng Tước Linh Xà bị nhốt trong lưới rắn đặc chế phun ra một lá thư, ánh mắt nhìn hai người Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch tràn ngập ghét bỏ.
Mặt trời lên cao, hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch ăn chút quả dại lấp đầy bụng cho đỡ đói, tiếp tục gấp rút lên đường.
Tuy nói đã bị ma thú ăn mòn, nhưng bất luận nói thế nào thì cuối cùng cũng có thể cá nước hân hoan thân mật da thịt với Triển Thiên Bạch, trong lòng Đoan Mộc Ly vẫn sinh ra mĩ mãn.
Nhưng sau khi Triển Thiên Bạch khôi phục lại bình thường vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với hắn giống như trước, biểu tình cũng tuấn tú lạnh đạm trước sau như một.
Đoan Mộc Ly không đoán ra được tâm tư của Triển Thiên Bạch, nội tâm bất an không yên.
Hai người ra roi thúc ngựa vội vã hướng về kinh thành Nam Sở, tới nơi trong thời gian hạn định.
"Triển Thiên Bạch— Đoan Mộc Ly—"
Ở cửa đại điện vàng son lộng lẫy, Doãn Mạch vừa vẫy tay vừa ồn ào, bím tóc dài vung vung như bánh quai chèo.

Trong triều, văn võ bá quan tề tựu, Đoan Mộc Nam đứng trước long ỷ, bày ra tư thế yên tĩnh đợi Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch trở về.
Phía dưới, sắc mặt của Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong cũng không quá tốt, tuy rằng bọn họ cũng không xem trọng việc Triển Thiên Bạch nhất định có thể tìm ra biện pháp giải cổ như vậy, nhưng vạn nhất Triển Thiên Bạch thật sự chữa trị được cho Đoan Mộc Nam thì sao?
Trong lòng Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong đều thất thượng bát hạ.
Mặt trời lên cao qua nóc hoàng cung, Triển Thiên Bạch song song với Đoan Mộc Ly đi lên điện.
Đoan Mộc Ly vẫn trước sau như một, một thân nhung trang đẹp đẽ quý giá, áo choàng dài phần phật, toàn thân khí vũ hiên ngang, bộ dạng không giống bị thương chút nào.
Đối lập với phía sau, Triển Thiên Bạch hơi lộ vẻ chật vật, trường sam đỏ như ngọn lửa cũng rách rồi.
"Triển Thiên Bạch, ngươi làm sao vậy?" Con ngươi sáng ngời màu hổ phách của Doãn Mạch trợn tròn, tiến đến bên tai Triển Thiên Bạch, lặng lẽ nói, "Có lẽ nào là tên Đoan Mộc Ly này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cưỡng bức ngươi?"
"Khụ! Khụ khụ khụ..." Triển Thiên Bạch bị sặc nước bọt của chính mình luôn rồi.
Bình thường, thời điểm này hẳn không phải nên hỏi hắn có bị thương hay không sao? Vì sao Doãn Mạch vừa đến đã nghĩ là Đoan Mộc Ly cưỡng bức hắn.
Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.
"Doãn Mạch, lời ngươi vừa nói ta nghe thấy đấy." Đoan Mộc Ly nhíu mày, con ngươi đen thâm thúy trượt đến khóe mắt, rất không hài lòng liếc nhìn Doãn Mạch.
Doãn Mạch buông tay, "A, chính là muốn để cho ngươi nghe thấy, ngươi không nghe thấy ta nói nó làm gì?"
"Ta..." Đoan Mộc Ly bị Doãn Mạch chẹn họng đến độ không thể phản bác.
Ba người cứ thế không coi ai ra gì đi đến trước mặt Đoan Mộc Nam.
"Hoàng Thượng!" Triển Thiên Bạch ôm quyền với Đoan Mộc Nam.
"Thời gian đã đến, Triển Thiên Bạch, ngươi có cách gì thì nhanh chóng mang ra đây đi? Nếu không nhất định sẽ trừng trị ngươi tội khi quân!"
Bị Phạm Ninh chỉ vào, Triển Thiên Bạch không nhanh không chậm lấy từ trong lòng ra lưới rắn đặc chế, thả Khổng Tước Linh Xà ra.
"A!" Vừa nhìn thấy Khổng Tước Linh Xà, hai mắt Doãn Mạch nhất thời phát sáng, "Đáng yêu quá, trông có vẻ ăn rất ngon!"
Toàn thân Khổng Tước Linh Xà run run, xì một cái chuồn mất quay lại trong lưới rắn, còn cọ cọ trong lồng ngực Triển Thiên Bạch.
"Đừng sợ đừng sợ..." Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ hình tam giác của Khổng Tước Linh Xà.
"Đều tại ngươi, thấy cái gì cũng muốn ăn." Đoan Mộc Ly không nhịn được quở trách Doãn Mạch.
"Ta nào có." Doãn Mạch khoanh hai tay trước ngực, bạnh quai hàm, "Chẳng lẽ đứng đầu chuỗi thức ăn cũng là lỗi của ta sao?"
"Hoàng Thượng..." Triển Thiên Bạch giơ Khổng Tước Linh Xà trong lưới rắn lên cao, "Loại Khổng Tước Linh Xà này thích nhất săn cổ trùng, nhất là Thất Độc Cổ Điệt, cho nên chỉ cần Hoàng Thượng để cho nó cắn một cái..."
"Không được!"
Không đợi Triển Thiên Bạch nói xong, Phạm Ninh rít gào một tiếng, "Ngàn vạn lần không được! Hoàng Thượng chính là chân long thiên tử, thân thể ngàn vàng, há có thể để cho loại súc sinh này làm tổn thương long thể của Hoàng Thượng? Có phải muốn mượn cơ hội này mưu hại Hoàng Thượng hay không?!"
Phạm Ninh thanh sắc câu lệ, giận dữ khiển trách Triển Thiên Bạch xong, xoay người hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam, "Hoàng Thượng! Triển Thiên Bạch này bụng dạ khó lường, mưu đồ làm loạn, Hoàng Thượng ngàn vạn lần không thể mắc mưu của hắn!"
Âm cuối quanh quẩn trên đại điện, Triển Thiên Bạch không vội vàng biện giải.
"Vậy nếu Hoàng Thượng không muốn giải độc, vậy việc này coi như từ bỏ."

Cất Khổng Tước Linh Xà lại vào trong y phục của bản thân, Triển Thiên Bạch thản nhiên xoay người.
"Đứng lại!"
Triển Thiên Bạch vừa bước được nửa bước đã bị Đoan Mộc Nam gọi lại,
Khóe môi hơi giương lên, Triển Thiên Bạch không chút lo lắng mà xoay người, "Hoàng Thượng còn có gì phân phó?"
Đoan Mộc Nam lặng lẽ nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch, cũng không biết vì sao, cảm giác Triển Thiên Bạch gây cho hắn thập phần đáng tin cậy.
Rõ ràng Triển Thiên Bạch từng là kẻ thù lớn nhất của Nam Sở hắn, nhưng giờ khắc này đối diện với Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Nam bất giác đã bị một thân chính khí của Triển Thiên Bạch thu hút rồi.
Hắn có thể không tin được Đoan Mộc Ly, cũng có thể không tin được Phạm Ninh, nhưng hắn hẳn nên tin tưởng Triển Thiên Bạch—
Trực giác khiến cho Đoan Mộc Nam thỏa hiệp.
"Triển Thiên Bạch, con rắn trong lồng ngực ngươi...!Thật sự có thể chữa khỏi cho trẫm?"
"Không chữa trị khỏi cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng có thể đẩy ta ra ngọ môn trảm đầu thị chúng." Thần sắc Triển Thiên Bạch bình tĩnh, thanh âm kiên định.
"Được!" Đoan Mộc Nam dùng sức vỗ bàn.
"Hoàng Thượng, không được!"
"Phạm Thừa tướng." Đoan Mộc Nam khoát tay ra hiệu dừng lại về phía Phạm Ninh, ngăn Phạm Ninh tiếp tục nói tiếp.
"Vậy thì Triển Thiên Bạch, ngày tại trong triều này...!Trước mặt văn võ bá quan, ngươi tới chữa trị cho trẫm đi!"
"Đa tạ Hoàng Thượng." Triển Thiên Bạch thi lễ với Đoan Mộc Nam, lại thả Khổng Tước Linh Xà ra.
Khổng Tước Linh Xà tuy nhỏ, nhưng văn võ bá quan nhìn thấy vẫn đều thay đổi sắc mặt.
Đây là muốn để cho một con ma thú đi cắn đương kim Thánh Thượng, đúng là đại nghịch bất đạo!
Doãn Mạch bắt chéo chân ngồi trên ghế, một bộ dáng xem náo nhiệt, biểu tình thoải mái tự tại.
Đoan Mộc Ly đi tới bên người Triển Thiên Bạch, vỗ vỗ bả vai của Triển Thiên Bạch.
"Yên tâm đi!"
Triển Thiên Bạch ném cho Đoan Mộc Ly một nụ cười tràn ngập tự tin.
Triển Thiên Bạch cất bước, đi về phía Đoan Mộc Nam, bước lên bậc thang, giữa hắn và Đoan Mộc Nam chỉ cách một cái long án.
"Mời Hoàng Thượng đưa tay ra."
Đoan Mộc Nam chần chừ không quả quyết mà đưa tay ra, mu bàn tay được Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng nâng lên.
Thình thịch!
Trong khoảnh khắc Triển Thiên Bạch chạm vào lòng bàn tay, trái tim Đoan Mộc Nam dùng sức đập mạnh một chút, hai gò má phiếm hồng, khuôn mặt lập tức nóng bừng như đốt..