"..."
Hai cánh môi mỏng lạnh giật giật, Đoan Mộc Ly không biết nói gì để phản bác.
Bả vai đột nhiên tê rần, Triển Thiên Bạch nhíu mày, cùng lúc đó, Đoan Mộc Ly đã rút dao nhỏ ra.
Máu tươi đỏ thẫm đọng lại nhỏ giọt trên lưỡi đao lóe lên ánh bạc.
"Được rồi..."
Huyết nhục thối rữa đã được rửa ráy sạch sẽ, Đoan Mộc Ly thoa thuộc lên miệng vết thương cho Triển Thiên Bạch, sau đó băng bó lại.
"Có thể... Lưu lại vết sẹo sao?"
"Hẳn là có thể đi!" Triển Thiên Bạch quay đầu nhìn thoáng qua bả vai bị bọc thành bánh ú của mình, "Vết sẹo là huân chương của nam nhân đó."
Những lời này làm cho trái tim nặng nề của Đoan Mộc Ly thoáng nhận được chút an ủi.
Từ lúc Triển Thiên Bạch đi theo hắn, tựa hồ vẫn luôn bị thương, rõ ràng Triển Thiên Bạch lúc trước khi ở trên chiến trường cũng chưa từng chịu qua trọng thương gì.
Đầu ngón tay của Đoan Mộc Ly khẽ chạm vào bả vai bị băng gạc bọc giống như bánh ú của Triển Thiên Bạch.
Rõ ràng băng gạc rất rất dày, nhưng Triển Thiên Bạch vẫn loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của Đoan Mộc Ly, trái tim hơi rung động.
"Cảm thấy khí lực có chút khôi phục rồi, đánh ngươi hai quyền hẳn là không có vấn đề gì."
Nghe vậy, Đoan Mộc Ly cười khổ, "Ngươi vẫn hận ta như vậy sao?"
"Ta không nên hận ngươi sao?" Triển Thiên Bạch bình tĩnh hỏi lại.
Năm ngón tay mở ra day day thái dương, Đoan Mộc Ly trầm mặc.
Vốn định mang Triển Thiên Bạch xuất phủ thả lỏng một chút, kết quả là gặp phải có người ám sát, Triển Thiên Bạch đánh trả trúng độc suýt nữa đi đời nhà ma.
"Ai!"
Đoan Mộc Ly không nhịn được mà thở dài.
Cốc cốc!
"Vào đi!"
Thẩm Ngọc Lam theo tiếng đẩy cửa ra, tay kia bưng cơm.
"Triển Thiên Bạch thế nào rồi?"
"Đa tạ ông chủ Thẩm quan tâm, ta đã không còn gì đáng ngại rồi." Triển Thiên Bạch đứng lên.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Ngọc Lam đặt món ăn ở trên bàn, "Ngươi cát nhân tự hữu thiên tướng... Đây là bữa khuya ta làm, món ăn thường ngày mà thôi, nếu ngươi và Ly Vương gia không chê bỏ, vẫn mời nếm thử chút xem sao."
Nói xong, Thẩm Ngọc Lam thi lễ với Đoan Mộc Ly, xoay người muốn rời đi.
"Thẩm lão bản chờ chút..."
Triển Thiên Bạch gọi Thẩm Ngọc Lam lại, "Cái đó... Doãn Mạch Doãn thiếu hiệp hiện tại ở đâu? Ta muốn tự mình nói lời cảm ơn với hắn."
Trong ấn tượng, hắn vài ba lần đều là nhờ phúc của Doãn Mạch mới có thể được cứu sống, bất luận thế nào Triển Thiên Bạch cũng muốn cảm ơn Doãn Mạch thật tốt.
"Ách..." Triển Thiên Bạch không kìm được sửng sốt, lập tức ý thức được cái gì đó, chắp tay với Thẩm Ngọc Lam, "Là tại hạ đường đột, thực sự rất xin lỗi."
Thẩm Ngọc Lam cười nhẹ lắc đầu, "Vậy... Nhị vị mời từ từ dùng."
Đợi Thẩm Ngọc Lam đi rồi, Triển Thiên Bạch xấu hổ trợn trừng con ngươi, dở khóc dở cười.
Thẩm Ngọc Lam và Doãn Mạch thật tốt... Lưỡng tình tương duyệt...
Triển Thiên Bạch lại một lần nữa nảy sinh loại tình cảm hâm mộ đối với hai người Doãn Mạch cùng Thẩm Ngọc Lam, ý cười trên khóe môi dần dần thu liễm lại.
"... Nếu như ngươi yêu Ly Vương gia, buông bỏ thù hận... Cứ như vậy thì ngươi cũng không cần hâm mộ ta cùng Doãn Mạch. Nếu như ngươi hận Ly Vương gia, vậy càng phải yêu quý chính mình, ăn no ngủ ngon, một ngày kia mới có thể rời khỏi vương phủ, đi con đường mà mình vẫn luôn muốn đi."
Từng lời Thẩm Ngọc Lam từng nói qua với mình không hề báo trước mà hiện lên bên trong đại não, hai tay Triển Thiên Bạch dùng sức siết thành quyền.
"Làm sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?" Đoan Mộc Ly tới gần Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch theo bản năng né sang bên cạnh một chút, bảo trì khoảng cách với Đoan Mộc Ly.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Ly liền cảm nhận được giữa bản thân hắn cùng Triển Thiên Bạch xây lên một bức tường thành, tường thành kín không một kẽ hở, thành đồng vách sắt.
Nhiệt độ cùng xúc cảm trên môi vẫn còn lưu lại, nhưng Đoan Mộc Ly có loại cảm giác Triển Thiên Bạch giải độc xong, khôi phục khí lực lại rồi sẽ không để cho hắn chạm vào Triển Thiên Bạch nữa.
Đáy lòng dâng lên một cỗ thất vọng cùng cô đơn, Đoan Mộc Ly lùi về sau vài bước.
Không thể từng bước ép sát, không thể gây áp lực cho Triển Thiên Bạch, hắn phải trả tự do cho Triển Thiên Bạch, bởi vì đây là hắn thiếu nợ Triển Thiên Bạch.
"Ngồi xuống ăn chút bữa khuya đi, tay nghề của ông chủ Thẩm rất không tồi."
"Ừm..."
Hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch cùng ngồi xuống, nhìn nhau không nói gì.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng, bầu không khí xấu hổ đến mức làm cho cả hai người đều toàn thân không được tự nhiên.
Rõ ràng đồ ăn Thẩm Ngọc Lam làm mùi vị rất ngon, nhưng Triển Thiên Bạch lại cảm thấy nhạt như nước ốc, ăn vào vô vị.
"Nếu bởi vì có ta ở đây làm cho ngươi ăn không vào, ta đây hiện tại liền rời đi." Đoan Mộc Ly đứng lên.
Tựa hồ cùng lúc đó, Triển Thiên Bạch vươn tay nắm lấy cổ tay của Đoan Mộc Ly.
Vừa vặn nắm lấy chính là cổ tay trái của Đoan Mộc Ly, băng vải trắng như tuyết đâm vào mắt của Triển Thiên Bạch, ấn đường Triển Thiên Bạch hơi nhíu lại.
Hắn thu hồi tay, nhẹ giọng hỏi: "Đoan Mộc Ly, lúc trước ngươi nói với ta... Nô tịch của ta đã giải trừ rồi, là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Đoan Mộc Ly trả lời trảm đinh tiệt thiết, "Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"
Những lời này gợi lên kí ức rất lâu của Triển Thiên Bạch.
Lúc trước Triển Thiên Bạch lập lời thề ở trước mặt Đoan Mộc Ly cũng bị Đoan Mộc Ly hoài nghi, lời hắn nói cũng giống như vậy.
Nhìn thấy biểu tình của Triển Thiên Bạch như có tâm sự trùng trùng, Đoan Mộc Ly nhất thời cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè ép đến không thở nổi.
Tuy rằng cuối cùng vẫn cùng Triển Thiên Bạch ăn bữa khuya, nhưng trong bữa ăn hai người một lời cũng chưa nói, yên lặng ăn cơm của mình.
Phương đông tảng sáng, mặt trời nhô lên nơi chân trời.
Kết quả, một đêm này, Triển Thiên Bạch cùng nhau qua đêm với Đoan Mộc Ly ở Di Hương viện.
Rất nhanh, tin tức Đoan Mộc Ly bị người ám sát truyền khắp triều dã, thân phận của mười tên hắc y nhân cũng đã điều tra rõ.
"Đều là người Tháp Nhĩ?"
Trong vương phủ, Triển Thiên Bạch nghe Đoan Mộc Ly nói xong, mặt lộ vẻ khó hiểu.
"Dựa theo cách nói của Doãn Mạch, "Tu La Túy" cùng "Quỷ Yên" đều là kì độc Tây Vực, ta vốn nghĩ người đến ám sát là người của Phiên Ba Quốc phái tới."
"Ta vốn cũng cho rằng như vậy, nhưng mười tên hắc y nhân kia quả thực đều là người Tháp Nhĩ." Thần sắc Đoan Mộc Ly nghiêm túc, nói trảm đinh tiệt thiết.
"Bất quá... Sát thủ của Tháp Nhĩ này thực sự muốn gϊếŧ chết ngươi sao?" Triển Thiên Bạch một tay chống má, có chút đăm chiêu.
"Ý của ngươi là..."
"Thực lực của Đoan Mộc Ly có ai không biết, có ai không hiểu? Thật sự muốn gϊếŧ ngươi... Lại chỉ phái mười sát thủ đến? Hơn nữa công phu mỗi người đều thua xa ngươi... Huống hồ, bọn họ bám theo suốt một đường, hiển nhiên ở rừng cây nhỏ lúc trước càng dễ dàng thuận lợi, nhưng bọn họ lại lựa chọn động thủ ở hoa phố, hơn nữa độc vật cũng không trí mạng... Điều này nhìn thế nào cũng không giống như một trận ám sát chân chính, càng như là có dụng ý khác, có thể có mục đích khác không thể để cho ai biết."
"Ừm..."
Sau khi Triển Thiên Bạch phân tích ra như vậy, Đoan Mộc Ly chậm rãi gật đầu, cho rằng lời của Triển Thiên Bạch có lí.
"Tiểu Hoàng đế đã sai sứ thần đi Tháp Nhĩ trước, chúng ta hiện tại chỉ có thể yên tĩnh chờ xem biến hóa."
Mi mắt khẽ rũ, trong lòng Triển Thiên Bạch không hiểu sao có một cỗ bất an, tựa như có chuyện gì sắp xảy ra.
"Cho nên... Ngươi vẫn quyết định tiếp tục ở lại sống trong vương phủ sao?"
Ánh mắt Đoan Mộc Ly phóng đến trên người Triển Thiên Bạch, thật cẩn thận hỏi.
Triển Thiên Bạch không khỏi ngẩn ra, hỏi lại: "Lời này nghe ra hình như ngươi không chào đón ta?"
"Không phải, tuyệt đối không phải." Đoan Mộc Ly vội vàng xua tay, "Ý của ta là..."
Hắn vốn tưởng rằng Triển Thiên Bạch sẽ rời đi.
Giải trừ nô tịch, Triển Thiên Bạch là người tự do, đừng nói là vương phủ của hắn, ngay cả khi Triển Thiên Bạch rời khỏi kinh thành Nam Sở, dạo chơi khắp cả đại lục cũng không ai quản được.
Một loại cảm giác lo được lo mất làm cho Đoan Mộc Ly như ngồi trên bàn chông, sợ tùy lúc tùy nơi mình sẽ mất đi Triển Thiên Bạch.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của hắn, Triển Thiên Bạch không rời đi.
"Đoan Mộc Ly..."
Ngay lúc Đoan Mộc Ly trăm mối ngổn ngang, thanh âm thanh lãnh êm tại của Triển Thiên Bạch lại truyền tới.
"Ta muốn khôi phục nội lực."
"Cái gì?" Đoan Mộc Ly ngẩn người.
"Ta nói... Bất luận thế nào ta cũng muốn khôi phục nội lực, ngươi đến giúp ta, đây là ngươi thiếu nợ ta!"
Triển Thiên Bạch nhìn về phía Đoan Mộc Ly, sâu trong con ngươi đen lúng liếng như có ngọn lửa đỏ rực hừng hực thiêu đốt khuếch tán, ngọn lửa này tựa như thiêu đốt nốt ruồi lệ nơi khóe mắt.
Trái tim Đoan Mộc Ly đột nhiên đập mạnh.
Ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn hắn kiên định như vậy, quyết tuyệt, tràn ngập quyết đoán.
Lần đầu tiên cảm thấy bản thân có chỗ Triển Thiên Bạch cần, Đoan Mộc Ly kích động đến mức đứng lên, hận không thể giây tiếp theo ôm cả người Triển Thiên Bạch vào trong lồng ngực.
Cảm nhận được một cỗ du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt từ trên người Đoan Mộc Ly, cơ thể Triển Thiên Bạch cũng có chút nóng lên.
"Vương gia!"
Đột nhiên, tiếng gõ cửa phòng cùng giọng nam nũng nịu vang lên, bầu không khí như lửa đốt giữa Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly nháy mắt lạnh đi.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu liền nhìn thấy Huyền Ca đứng ở cửa phòng, trong tay chỉ bưng một chén lớn nóng hổi.
Còn chưa nhận được sự phê chuẩn của Triển Thiên Bạch, Huyền Ca liền tự tiện bưng chén lớn bốc hơi nóng nghi ngút bước qua bậc cửa, đi vào phòng Triển Thiên Bạch.
"Vương gia, Triển công tử... Đây là canh Thập Toàn Đại Bổ ta làm, cố tình bưng tới cho các ngươi nếm thử chút."
Nói xong, ánh mắt Huyền Ca chuyển tới trên cổ tay trái của Đoan Mộc Ly, lập tức lộ ra biểu tình đau lòng không thôi.
"Vương gia, ngài xem ngài cũng bị thương, ta nghe nói canh Thập Toàn Đại Bổ đối với thân thể rất..."
"Được rồi, bổn vương đã biết rồi, để canh xuống, ngươi có thể ra ngoài rồi."
Đoan Mộc Ly không cho Huyền Ca cơ hội nói lời vô nghĩ, thanh sắc lãnh đạm.
Vẻ tươi cười trên mặt Huyền Ca nhất thời cứng đờ, nháy mắt lướt qua một tia oán hận.
Ấn đường Triển Thiên Bạch hơi nhíu một chút.
"Vậy... Vậy Huyền Ca tuân mệnh, lập tức cáo lui..."
Huyền Ca miễn cưỡng cười cười, đặt canh ở trước mặt Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch, xoay người rời đi.
"Ngươi đối với hắn cũng thật lạnh nhạt."
Đợi cho Huyền Ca đi rồi, Triển Thiên Bạch một tay chống má, nhàn nhạt mở miệng.
"Bởi vì ta không yêu hắn." Thanh âm Đoan Mộc Ly ầm vang hữu lực, trảm đinh tiệt thiết.
Hàng mi dài của Triển Thiên Bạch bất giác giương lên.
"Thà cho hắn hi vọng vô nghĩa, còn không bằng để cho hắn nhận thức rõ sự thật."
Lời nói lạnh như băng của Đoan Mộc Ly không thể nói không có vài phần đạo lí, nhưng mà... Triển Thiên Bạch không hiểu sao lại liên tưởng đến chính hắn.
Đoan Mộc Ly hiện tại nói yêu hắn...
Vậy một khi Đoan Mộc Ly không yêu hắn nữa thì sao?
Triển Thiên Bạch khó có thể tưởng tượng nổi.
Đoan Mộc Ly luôn miệng nói yêu hắn cũng tra tấn hắn thành bộ dáng kia, nếu như không yêu hắn, hắn muốn sống có lẽ ngay cả heo chó cũng không bằng đi?
Triển Thiên Bạch cười khổ lắc đầu, yên lặng thở dài.
Từ lúc hắn tự hỏi khoảnh khắc Đoan Mộc Ly vẫn luôn yêu hắn hay không kia, hắn tựa hồ đã thua mất rồi!
Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm hai mắt lại, cảm nhận được sự buồn khổ nơi ngực mình.
Thời điểm mở mắt lần nữa, Đoan Mộc Ly đã múc một thìa canh Thập Toàn Đại Bổ lớn cho Triển Thiên Bạch.
"Ta vừa thử qua rồi, không nóng, cũng coi như uống được."
Triển Thiên Bạch nhếch nhếch khóe môi, phảng phất như có loại cảm giác muốn lùi bước, không biết có thể tiếp tục nhận lòng tốt của Đoan Mộc Ly đối với mình hay không.
Bên kia, Huyền Ca hùng hổ trở lại trong phòng của mình, từ bên dưới gối đầu lấy ra một hình nhân nhỏ, hình nhân nhỏ nhìn qua không nhận ra là ai, nhưng một thân hồng y này lại thập phần rõ ràng—
Là Triển Thiên Bạch.
Trên người "Triển Thiên Bạch" này đâm đầy châm dài nhỏ sắc nhọn, mỗi một cây châm đều lóe lên ngân quang chói mắt.
"Làm sao còn chưa đi chết đi? Triển Thiên Bạch, ngươi vì sao còn chưa đi chết!"
Huyền Ca rút châm ra rồi lại hung hăng đâm vào trên người hình nhân nhỏ của "Triển Thiên Bạch", vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
Cùng lúc đó, Cao Nam Phong đang làm khách trong phủ Phạm Ninh.