"Tại sao?!" Mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu chặt lại.
"Đương nhiên là bởi vì ngươi ngu xuẩn, ngươi đần độn, ngươi nhẫn tâm thôi!" Doãn Mạch không chút khách khí mà quở trách Đoan Mộc Ly, "Nói cho cùng, Triển Thiên Bạch kia trở nên tàn phế cũng là do một tay ngươi ban tặng, hiện tại người còn có mặt mũi xin Truyền Hồn đan cho hắn? Thế nào? Định bù đắp lại sai lầm của bản thân hay là muốn để Triển Thiên Bạch cảm kích ngươi, cảm kích đến mức nước mắt giàn giụa?"
Bị Doãn Mạch châm chọc, Đoan Mộc Ly âm thầm cắn răng, trong lòng như bị gai đâm.
"Thật không hiểu Ly Vương gia ngươi là ngốc rồi hay là đầu óc vốn thiếu dây thần kinh nữa. Ngươi rõ ràng yêu thích Triển Thiên Bạch như vậy, lại cứ phải khiến cho người ta tàn tật để làm gì?"
"Ngươi nói... Yêu thích..."
Hai chữ "yêu thích" này khe khẽ kích động trái tim của Đoan Mộc Ly.
"Ta cũng không nghĩ đến..." Trái tim đau đớn như bị xé rách, Đoan Mộc Ly khẽ thanh minh.
"Cho nên mới nói ngươi ngu xuẩn!" Doãn Mạch dùng sức đập bàn, lửa giận trong ánh mắt bùng cháy, tức giận bất bình, "Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, làm việc trước hết cần hiểu rõ hậu quả được không? Hơn nữa, ngươi đây rõ ràng là vì tư lợi thôi! Tôn nghiêm của ngươi, tâm tư đố kị cùng ham muốn chiếm hữu còn lớn hơn người ngươi yêu sao? Vậy thì ta không đồng tình với ba quan điểm của ngươi. Ta ghét nhất cái loại sau khi tổn thương người mình yêu thương lại hối hận này, cho nên ta tuyệt, đối, sẽ, không cho ngươi Truyền Hồn đan, ngươi bây giờ chết tâm đi!"
Hai tay siết chặt thành quyền, hai hàm răng của Đoan Mộc Ly nghiến chặt, phát ra tiếng ken két.
Hắn thực sự rất tức giận.
Giận đến mức hận không thể tự sát.
Doãn Mạch nói rất đúng...
Doãn Mạch nói đều đúng!
Cái đạo lí mà một thiếu niên mười chín tuổi cũng có thể hiểu được, làm sao hắn có thể không biết? Làm sao có thể không biết?!
Hắn chẳng qua—
Là không muốn thừa nhận thôi.
Không muốn thừa nhận rằng bản thân vì sự phản bội của Triển Thiên Bạch mà đau thấu tim, không muốn thừa nhận rằng bản thân động tâm trước với Triển Thiên Bạch.
Kết quả, toàn bộ đều là lỗi của hắn.
Cái tự cho là đúng của hắn, sự độc đoán tự phụ của hắn, cuối cùng gây ra hậu quả là khiến cho hai chân của Triển Thiên Bạch tàn phế.
Đoan Mộc Ly nhắm mắt lại, cảm thấy đầu của mình ong ong chấn động, trong đầu như một mớ hỗn độn khuấy đảo.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đoan Mộc Ly lộ ra vẻ mặt thống khổ như thế, Doãn Mạch cùng Thẩm Ngọc Lam không hẹn mà cùng liếc nhau.
Thẩm Ngọc Lam nhoài người đến bên tai Doãn Mạch, nhỏ giọng nói thầm: "Doãn Mạch, ngươi thật sự không thể cho Ly Vương gia Truyền Hồn đan kia sao? Ta cảm thấy hắn thực sự muốn cứu Triển Thiên Bạch..."
Biết Thẩm Ngọc Lam thiện lương mềm lòng, nhưng Doãn Mạch lại lắc đầu.
"Ta cũng biết hắn là thật lòng, nhưng ta cảm thấy hắn phải chịu thêm trừng phạt."
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam không khỏi run lên, giật mình nhìn Doãn Mạch.
Doãn Mạch thường ngày luôn một bộ dáng chưa hết trẻ con thích làm nũng với hắn, hắn vẫn là lần đầu tiên biết được— Doãn Mạch cũng có thời điểm tâm tính tàn nhẫn như thế.
Đoan Mộc Ly chậm rãi giương mi mắt, ánh mắt nhìn Doãn Mạch mang theo sát khí mãnh liệt.
"Doãn Mạch, nếu cách nói chuyện không thể khiến ngươi đưa Truyền Hồn đan cho ta... Ta sẽ dùng biện pháp khác..."
"Ngươi cứ việc nói thẳng là ngươi muốn cưỡng ép đoạt lấy không phải được rồi sao!" Doãn Mạch hất mái tóc dài của mình, cười cười thị uy, "Nói cứ như ta sợ ngươi vậy."
Không khí trở nên giương cung bạt kiếm, Thẩm Ngọc Lam tựa như nghe được mùi thuốc súng nồng nặc.
Đôi con ngươi sáng ngời trượt đến khóe mắt, hắn len lén nhìn Doãn Mạch, lại nhìn Đoan Mộc Ly.
Hiện tại hắn đã biết Doãn Mạch chính là cung chủ Thanh Loan cung, và cả chuyện Đoan Mộc Ly là sư huynh của Doãn Mạch nữa.
Đều xuất sư từ Thanh Loan cung, chẳng lẽ thật sự muốn đồng môn tương tàn sao?
Thẩm Ngọc Lam túm chặt ngực, nội tâm bất an không yên.
"Đúng rồi, không bằng cứ như vậy là được rồi..."
Đúng lúc này, Doãn Mạch đột nhiên nhếch môi cười rộ lên, nụ cười khiến kẻ khác không nắm bắt được, "Không phải ngươi muốn đoạt Truyền Hồn đan sao! Vậy hai ta nghiêm túc đấu một trận... Phải lấy ra bản lĩnh thực sự, không được giữ lại thêm. Nếu ngươi thắng ta, ta liền lấy Truyền Hồn đan cho ngươi, nhưng nếu như ngươi thua... Từ nay về sau cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên Truyền Hồn đan, thế nào?"
"Không được!"
Phía Doãn Mạch vừa dứt lời, bên kia, Thẩm Ngọc Lam đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trong nháy mắt, sự chú ý của Doãn Mạch và Đoan Mộc Ly đều rơi xuống trên người Thẩm Ngọc Lam.
Chỉ thấy, khuôn mặt luôn nhu hòa kiều mị của Thẩm Ngọc Lam trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra vài phần anh khí.
"Doãn Mạch, đề nghị này của ngươi, ta không đồng ý."
Khó thấy được thái độ kiên quyết cứng rắn như vậy của Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch lắp bắp kinh hãi, đôi mắt sáng ngời màu hổ phách để lộ ra nghi hoặc nồng nặc.
"Ngọc Lam, ngươi làm sao vậy? Ta... Ta chọc ngươi tức giận sao?"
Nhìn thấy Doãn Mạch ở trước mặt Thẩm Ngọc Lam liền nhu thuận giống như con mèo nhà, Đoan Mộc Ly không khỏi cảm khái muôn vàn.
Tại sao hắn không thể thẳng thắn với tình cảm của bản thân như Doãn Mạch vậy chứ?
Nếu hắn có thể làm được, có lẽ hắn cùng Triển Thiên Bạch sẽ không phải biến thành tình hình hiện tại này...
"Ta không tức giận, Doãn Mạch..."
Nhìn thấy Doãn Mạch bĩu môi, lộ ra biểu tình nghẹn khuất, Thẩm Ngọc Lam vươn tay, đau lòng sờ sờ đầu Doãn Mạch.
Hắn không tức giận, nhưng đang lo lắng.
Nguyên nhân chính là vì hiện tại đã biết Doãn Mạch là cao thủ, Đoan Mộc Ly cũng là cao thủ, cho nên hắn mới bất luận thế nào cũng phải ngăn cản hai người Doãn Mạch và Đoan Mộc Ly luận võ.
Đoan Mộc Ly vì cứu Triển Thiên Bạch tất sẽ lấy ra bản lĩnh thật sự, mà Doãn Mạch cũng là kiểu ngộ cường tắc cường.
Lưỡng hổ tương đấu tất hữu nhất thương.
Hoặc tình huống xấu nhất là—
Lưỡng bại câu thương.
Đây tuyệt đối không phải kết quả mà Thẩm Ngọc Lam muốn nhìn thấy.
Thẩm Ngọc Lam tin rằng, Triển Thiên Bạch cũng sẽ không hi vọng Đoan Mộc Ly vì hắn mà cùng sư đệ đồng môn chém gϊếŧ lẫn nhau.
"Nhất định còn có biện pháp khác..."
Nghe thấy ý nghĩ đứt quãng của Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch vỗ vỗ ngực chính mình, "Ngọc Lam, ngươi không nên không tin tưởng ta như vậy, ta nhất định có thể thắng!"
"Doãn Mạch, ta không phải không tin tưởng ngươi, mà là... Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị thương." Vừa nói, Thẩm Ngọc Lam vừa nắm lấy ngực trái của mình, "Không được làm chuyện sẽ khiến ta cảm thấy đau lòng... Được không?"
"Được!"
Doãn Mạch không hề nghĩ ngợi, cho Thẩm Ngọc Lam một cái ôm thật lớn, một hơi liền đồng ý.
Thẩm Ngọc Lam không khỏi sửng sốt.
Đoan Mộc Ly cũng sửng sốt.
"Là như vậy đấy Đoan Mộc Ly, tỉ thí vừa rồi coi như ta chưa nói, ngươi cũng đừng hòng đoạt lấy Truyền Hồn đan từ chỗ ta, hai ta động thủ sẽ làm Ngọc Lam đau lòng."
Đoan Mộc Ly: "..."
Vừa không chịu cho hắn, vừa không cho phép hắn đoạt lấy, Đoan Mộc Ly đã không còn biết bản thân nên làm như thế nào với Doãn Mạch cho phải nữa.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Đoan Mộc Ly đứng lên, hướng mặt về phía Doãn Mạch, bóng đen to lớn phóng đến trên người Doãn Mạch, Doãn Mạch ngồi, Đoan Mộc Ly đứng, chiều cao chênh lệch quá lớn khiến cho Doãn Mạch có một cỗ cảm giác áp lực khó hiểu.
Nhưng mà lời nói tiếp sau đó của Đoan Mộc Ly lại làm hắn chấn động.
"Có phải nếu ta quỳ xuống cầu xin ngươi thì sẽ bằng lòng đem Truyền Hồn đan cho ta hay không?" Giọng nam trầm thấp từ tính cường thế trước kia thay đổi, trở nên nhu mềm xuống. Đoan Mộc Ly nói xong, đầu gối quả thực cũng uốn rồi.
"Ngươi đừng!"
Doãn Mạch nhất thời kinh ngạc, vội vàng ngăn cản Đoan Mộc Ly, "Ai cần ngươi quỳ xuống với ta chứ! Ta lại không giống ngươi, thích cảm giác cao cao tại thượng... Lại nói, ngươi vẫn nên là Đoan Mộc Ly mà ta quen biết kia thôi!"
"Ta đây có thể làm sao bây giờ? Doãn Mạch, hiện tại chỉ có ngươi có thể cứu Triển Thiên Bạch, sư huynh của ngươi là ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi!"
Vẻ mặt Đoan Mộc Ly kích động.
Trái tim run nhè nhẹ, Doãn Mạch bĩu môi, không khỏi dao động vài phần.
Lúc này, Thẩm Ngọc Lam nhẹ nhàng cầm tay Doãn Mạch, "Doãn Mạch, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu ngươi là Ly Vương gia, ta là Triển Thiên Bạch... Ngươi sẽ có cảm nhận gì?"
Thanh âm mềm nhẹ như kim châm vào tim Doãn Mạch, Doãn Mạch vừa nghĩ tới Thẩm Ngọc Lam bị hắn hại cho hai chân tàn phế, cả người liền phát run.
"Ta sẽ tự sát!"
Vừa dứt lời, môi của hắn đã bị ngón tay thon dài của Thẩm Ngọc Lam chặn lại.
"Không cho phép nói như vậy."
"Ừm ừm."
Nhìn thấy cảnh cáo nghiêm túc trong ánh mắt của Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch gật đầu như gà con mổ thóc.
Bất quá, lời hắn nói chính là thật lòng.
Nếu như hắn hỗn đản hại Thẩm Ngọc Lam tàn phế như vậy, hắn nhất định sẽ không chịu nổi mà tự sát.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy Đoan Mộc Ly thật đúng là da mặt đủ dày, cư nhiên cũng chưa tự sát.
Vốn Thẩm Ngọc Lam muốn để cho Doãn Mạch đồng cảm với nỗi thống khổ của Đoan Mộc Ly, nhưng dây thần kinh não của Doãn Mạch tựa hồ không quá giống người bình thường.
"Bằng không thì như vậy cũng được... Hai người Doãn Mạch và Ly Vương gia tỉ thí, nhưng không phải quyết đấu sinh tử, chỉ so nội lực, như vậy vừa không tổn thương hòa khí, không biết ý các ngươi thế nào?"
Nghe Thẩm Ngọc Lam nói như vậy, Doãn Mạch nghiêng đầu, "Chỉ so nội lực... Vậy phải so thế nào?"
"Chỉ cần ta có thể lấy được thứ ta muốn, so cái gì cũng đều có thể." Đoan Mộc Ly một hơi đáp ứng.
Khóe môi Thẩm Ngọc Lam khẽ nhếch, gật gật đầu.
"Vậy các ngươi đi theo ta."
Thẩm Ngọc Lam dẫn Đoan Mộc Ly cùng Doãn Mạch đến hậu hoa viện của Di Hương viện.
Diện tích hậu hoa viên còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, trung tâm có một cái hồ, hồ nước trong suốt thấy đáy, không gợn sóng lay động.
"Là như này..." Thẩm Ngọc Lam đi tới bên hồ, giải thích cách thức tỉ thí với Đoan Mộc Ly và Doãn Mạch, "Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục chỗ ta vẫn muốn chơi băng, cho nên Doãn Mạch cùng Ly Vương gia... Hai người các ngươi ai có thể khiến vùng hồ nước này đóng băng thành hàn băng không tan để cho Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục chơi đùa thì tính là người đó thắng.
"Tiểu Ngũ" cùng "Tiểu Lục" trong miệng Thẩm Ngọc Lam là hai tiểu nam hài tạp dịch ở Di Hương viện, hai người đều xuất thân từ khu Bắc Quốc giá lạnh, mà "chơi băng" được nói đến chính là trượt trên băng.
"Này không công bằng!"
Doãn Mạch lập tức bạnh quai hàm, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng bị ức hiếp.
"Ngọc Lam, nội lực ta tu luyện chính là "cực hỏa", nếu ngươi để cho ta trong chớp mắt làm bốc hơi hết ta cũng có thể làm được... Mà người này..." Doãn Mạch giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ Đoan Mộc Ly, "Nội lực hắn tu luyện chính là "cực hàn", đóng băng hồ nước là bản lĩnh nhà nghề của hắn! Làm sao có thể so như vậy được!"
Doãn Mạch càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Ngọc Lam chính là đang thiên vị Đoan Mộc Ly.
"Hơn nữa Ngọc Lam ngươi có biết không, ta vốn định để Truyền Hồn đan lại cho ngươi, vạn nhất về sau xảy ra chuyện gì thì sao!"
Nghe Doãn Mạch nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trái tim Thẩm Ngọc Lam đập thình thịch.
Hai má Thẩm Ngọc Lam mơ hồ nóng lên, tiến đến bên tai của Doãn Mạch, nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn."
"Ngọc Lam..."
"Bất quá, ta vẫn quyết định so như vậy, chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?"
Nhìn thấy một tia cười giảo hoạt từ trên mặt Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch sợ run một chút, chợt bất đắc dĩ ôm trán, "Ta cảm giác ngươi là đang cố ý hãm hại ta..."
"Vậy ngươi không nguyện ý bị ta hãm hại?"
"Nguyện ý!" Doãn Mạch giơ cao cánh tay lên.
Đoan Mộc Ly đứng ở một bên nhìn Doãn Mạch cùng Thẩm Ngọc Lam, từ đáy lòng thế nhưng lại cảm thấy hâm mộ không thôi.
Cứ như vậy, dựa theo cách thức so của Thẩm Ngọc Lam, không cần hỏi cũng biết là Đoan Mộc Ly thắng.
Đoan Mộc Ly mạnh mẽ dùng nội lực hoàn toàn đóng băng hồ nước.
"Nếu với trình độ này.... Trong vòng năm năm hẳn là băng cũng không tan được."
"Đa tạ Ly Vương gia." Thẩm Ngọc Lam hành lễ với Đoan Mộc Ly.
"Không." Đoan Mộc Ly lắc đầu, "Là bổn vương nên cảm ơn ngươi."
"Được rồi được rồi..." Doãn Mạch đột nhiên chen vào giữa Đoan Mộc Ly và Thẩm Ngọc Lam, "Cho ngươi Truyền Hồn đan, về sau đừng xuất hiện trước mặt ta cùng Ngọc Lam nữa, thật là... Ngươi cần phải dùng cẩn thận một chút, tâm huyết của đời đời cung chủ Thanh Loan cung chúng ta đều ở trong này đấy."
Doãn Mạch đem một cái hộp gỗ nho nhỏ thoạt nhìn thập phần không đáng để mắt đưa đến trên tay Đoan Mộc Ly, dặn đi dặn lại, bộ dáng vẫn rất luyến tiếc.
Đoan Mộc Ly dùng hai tay nâng hộp gỗ nhỏ, cảm giác vật trong tay mình tựa như nặng ngàn cân.
Trái tim thịch, thịch, thịch đập... Hắn hận hiện tại không thể lập tức bay trở về vương phủ, nhưng đồng thời, một cỗ sợ hãi khó hiểu lại làm hắn duy trì bước đi khó khăn.
Nếu hắn chữa khỏi chân của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch... Sẽ tha thứ cho hắn sao?