Địch Tướng Vi Nô

Chương 112: Ta xin lỗi




Giọng điệu cầu xin nghe lên khiến cho lòng người đau buốt, thần sắc Triển Thiên Bạch bình tĩnh, con ngươi đen lúng liếng cũng không nhuộm lên màu đỏ ửng vì kích động.

"Ta đã biết rồi... Đám người Bao Bất Bình bị xử tử, tội nhân ám sát ngươi cũng chỉ còn lại ta..."

Khi hi vọng hoàn toàn tan biến, đó là lúc mà cái chết chính là sự cứu chuộc tốt nhất.

"So với tốn tâm tư chữa trị cho chân của ta, không bằng để cho ta chết đi, xong hết mọi chuyện... Đoan Mộc Ly, cầu xin ngươi, nhân từ với ta một chút, để cho ta chết đi!"

Đối với Triển Thiên Bạch của hiện tại mà nói, gϊếŧ chết hắn chính là sự nhân từ lớn nhất của Đoan Mộc Ly đối với hắn.

"Ta đã sớm nên chết rồi..." Triển Thiên Bạch vô lực tựa đầu vào trên khung giường, mi mắt khẽ nhắm một chút, thanh âm suy yếu không thấy một tia ham muốn sống tiếp, "Để cho ta đi theo những huynh đệ tốt của ta..."


"Bao Bất Bình bọn họ không chết."

Triển Thiên Bạch soạt một cái, hai mắt trợn to.

"Ngươi nói cái gì?!"

"Ta nói... Bao Bất Bình bọn họ không chết." Âm lượng của Đoan Mộc Ly không lớn, nhưng ngữ khí cương quyết lạ thường.

Từ đôi con ngươi đen thâm thúy mê người kia của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch nhìn ra được chuyện gì đó. Hắn ý thức được, Đoan Mộc Ly không lừa hắn.

"Là ngươi... Cứu bọn họ?"

Triển Thiên Bạch nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, ấn đường nhíu lại ngấn nếp sâu thêm một chút.

Đoan Mộc Ly không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ lại múc nước thuốc một lần nữa, đưa đến bên môi Triển Thiên Bạch.

"Cho nên hiện tại ngươi có thể uống thuốc rồi."

"Ngươi rốt cuộc là có ý gì?!"

Choang một cái, Triển Thiên Bạch giơ tay lên, cầm chén thuốc đánh đổ trên mặt đất.


Con ngươi đen biến đỏ, sắc đỏ như bảo thạch lưu động, cơn phẫn nộ vụn vỡ lập lòe chói lọi, tâm tình của Triển Thiên Bạch lại trở nên kích động.

"Đoan Mộc Ly, ngươi đây là tính làm gì? Tận lực chạy tới cứu Bao Bất Bình bọn họ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì vậy mà cảm kích ngươi sao? Hay là nói... Ngươi cứu Bao Bất Bình bọn họ coi như là đền bù cho hai chân của ta bị ngươi tìm cách phế đi?!"

Triển Thiên Bạch thanh sắc mãnh liệt, bản thân cũng không biết vì sao lại nổi nóng như vậy, có lẽ là bởi vì Bao Bất Bình bọn họ không chết, Đoan Mộc Ly lại có thể có một cái lí do để cho hắn sống tiếp sao?

Đoan Mộc Ly ngồi ở bên giường của Triển Thiên Bạch hoàn toàn đối lập với Triển Thiên Bạch, yên lặng chịu đựng lửa giận của Triển Thiên Bạch.

"Đoan Mộc Ly ngươi thực sự rất hỗn đản! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!"


Vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch đã bị Đoan Mộc Ly ôm lấy.

Con ngươi đỏ tươi trừng lớn, lồng ngực dán sát vào nhau, Triển Thiên Bạch cảm nhận được tiếng tim đập rõ ràng của Đoan Mộc Ly, nhịp đập càng lúc càng nhanh.

Nhịp tim đập của bản thân Triển Thiên Bạch tựa hồ cũng tăng nhanh. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai chân bại liệt, hắn thật sự có cảm giác còn sống.

"Thực xin lỗi..."

Giọng nam trầm thấp nhu tình như nước khuấy vào màng nhĩ, Triển Thiên Bạch chấn động.

Nếu như nói hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Ly xin lỗi với hắn.

Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên Đoan Mộc Ly sống đến bây giờ nói ra miệng ba chữ này.

"Thực xin lỗi Triển Thiên Bạch... Thật sự rất xin lỗi... Là ta sai rồi..."

Lực ôm Triển Thiên Bạch rất lớn mạnh, Đoan Mộc Ly hận không thể khảm Triển Thiên Bạch vào trong cơ thể của mình, nhưng hắn lại sợ làm đau Triển Thiên Bạch, cưỡng chế tình cảm gần như tan vỡ của mình.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."

Đoan Mộc Ly không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này bên tai Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch cũng không biết bản thân rốt cuộc sao lại thế này, hốc mắt vậy mà đã ươn ướt.

"Thả ta ra, Đoan Mộc Ly..."

Không muốn tiếp tục nghe Đoan Mộc Ly xin lỗi nữa, không muốn lại bị Đoan Mộc Ly dao động, Triển Thiên Bạch nỗ lực giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của Đoan Mộc Ly, lại bị Đoan Mộc Ly ôm càng chặt.

"Triển Thiên Bạch, thật sự rất xin lỗi... Ta nghe nói từ chỗ Bao Bất Bình... Là ta... Hiểu lầm ngươi..."

Triển Thiên Bạch yên lặng nhắm mắt lại, nghe Đoan Mộc Ly nói hết lời này, càng cảm thấy toàn thân vô lực.

Hiểu lầm...

Chỉ vì một cái hiểu lầm nho nhỏ, Đoan Mộc Ly liền suýt nữa muốn mạng của hắn, phế đi chân của hắn, hắn còn có thể nói gì đây?
"Tuy rằng ta nói thế giống như là đang viện cớ, nhưng mà... Triển Thiên Bạch, ở dưới Bắc Lăng Thần Mộc, tại sao ngươi muốn nói những lời chọc giận ta? Ngươi rõ ràng không biết mai phục của Bao Bất Bình bọn họ!"

Đoan Mộc Ly buông Triển Thiên Bạch ra, vẻ mặt kích động hỏi.

Nếu lúc ấy Triển Thiên Bạch mà giải thích êm đẹp... Nếu lúc ấy...

"Dưới tình huống lúc đó, cho dù ta nói ta không biết, ngươi sẽ tin sao?"

Thanh âm trầm tĩnh khiến kẻ khác sợ hãi đâm vào trái tim của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy...

Triển Thiên Bạch nói không sai...

Hắn sẽ không tin đâu.

Chính vì không tin Triển Thiên Bạch nên mới tạo thành sai lầm lớn của ngày hôm nay.

Hiện giờ chân tướng rõ ràng, Triển Thiên Bạch day day thái dương phát đau, cảm giác thực sự bất đắc dĩ.
"Kì thực... Ta cũng không xem như hoàn toàn chẳng hay biết gì, bởi vì phỏng đoán một chút sẽ phát giác ra, Bao Bất Bình bọn họ muốn động thủ, chỉ có thể chọn thời điểm ngươi dẫn ta đến Bắc Lăng Thần Mộc ngắm hoa... Sở dĩ ta không nói trước cho ngươi, là vì ta còn ôm một tia hi vọng, hi vọng bọn họ sẽ không làm chuyện xằng bậy..."

"Triển Thiên Bạch..."

"Còn có, lúc trước Bao Bất Bình nói với ta, người còn lại của Dao Quốc cũng chỉ có hắn cùng hơn năm mươi huynh đệ, hơn năm mươi ngươi... Bất luận có thiết lập hạ bẫy hoàn mĩ cỡ nào, ta cũng tin chắc bọn họ không gϊếŧ được ngươi."

Mi mắt trong nháy mắt nâng lên, Đoan Mộc Ly ngây ra như phỗng.

Hóa ra... Triển Thiên Bạch là nghĩ như vậy...

"Tại sao ngươi lại kinh ngạc như thế?" Nhìn thấy biểu tình biến hóa của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cười khổ lắc đầu, "Nếu như năm mươi tàn binh có thể đòi mạng của Đoan Mộc Ly ngươi, Triển Thiên Bạch ta lúc trước sẽ không phải tan nhà nát cửa, lưu lạc tới tình cảnh như ngày hôm nay."
"..."

Môi mỏng hé mở, Đoan Mộc Ly hít ngược một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Triển Thiên Bạch.

Tại sao... Hắn không nghĩ ra những điều này chứ?

Tại sao mãi đến giờ khắc này hắn mới ý thức được những lời Triển Thiên Bạch nói lại có đạo lí như vậy.

"Hơn nữa, ta không hiểu, cho dù ta thực sự muốn hại ngươi, tại sao ngươi lại tức giận thành như này?"

Nghi vấn mà bản thân vẫn luôn nghi hoặc rốt cuộc cũng hỏi ra miệng, Triển Thiên Bạch tiếp tục trầm giọng, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

"Ngươi và ta vốn là kẻ thù, lúc trước vậy, hiện tại cũng thế... Điểm ấy trong lòng ngươi hẳn là rất rõ ràng..." Nhìn thẳng vào ánh mắt của Đoan Mộc Ly, từ sâu thẳm trong con ngươi đen như trời đêm kia bắt được sự kích động cùng chột dạ của Đoan Mộc Ly.

"Chỉ bởi vì ta vi phạm lời thề, ngươi liền hận ta đến mức biến ta thành phế nhân hai chân tàn phế nằm liệt ở trên giường?"
Đoan Mộc Ly biến sắc.

Mỗi một chữ của Triển Thiên Bạch đều giống như đao, từng đao từng đao đâm xuyên tim.

"Nếu đã hận ta như vậy, tại sao lại không cho ta chết?"

Đoan Mộc Ly đột nhiên đứng lên, ánh mắt loé lên, tựa như con thú bị vây bắt ép buộc đến đường cùng.

Mỗi một vấn đề Triển Thiên Bạch đưa ra Đoan Mộc Ly đều không trả lời, hắn không nói gì để đáp lại.

"Ta sẽ không để cho ngươi chết."

Đoan Mộc Ly xoay người, càng giống như chạy trối chết rời khỏi phòng của Triển Thiên Bạch, cuối cùng lưu lại một câu là—

"Chân của ngươi... Ta cũng sẽ chữa khỏi nó."

Bóng lưng cao lớn rắn rỏi biến mất ở cửa phòng, Triển Thiên Bạch yên lặng hít sâu một hơi.

Yên tĩnh quá...

Lạnh quá...

Bầu không khí trong phòng khôi phục lại trạng thái lạnh băng như thường, Triển Thiên Bạch hơi rùng mình, ngực trái co rút từng cơn đau đớn.
"Đoan Mộc Ly... Cầu xin ngươi buông tha cho ta đi..."

Triển Thiên Bạch thì thào tự nhủ, một khắc này mới nhận thức được tường minh— Từ trước đến nay, thứ gì đó tra tấn hắn không phải sự tàn phế của hai chân, mà là—

Đoan Mộc Ly.

Bên kia, Đoan Mộc Ly bước từng bước lớn đi thẳng về phía Di Hương viện.

Bất luận như thế nào, hắn cũng phải tìm được Doãn Mạch.

Bất luận như thế nào!

"Oaa!"

Đoan Mộc Ly suýt chút nữa va vào một người ở cửa lớn của Di Hương viện, vừa ngẩng đầu, hai tròng mắt liền trợn trừng.

"Doãn Mạch!"

Người đi ra từ Di Hương viện đúng là Doãn Mạch— Doãn Mạch mà Đoan Mộc Ly hằng ước mong tha thiết.

"Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút... Lỗ tai cũng bị ngươi chấn động muốn điếc rồi." Doãn Mạch bịt lỗ tai lại, "Ta đang muốn đi tìm ngươi đây. Nghe Ngọc Lam nói ngươi tìm ta? Còn giống như rất gấp... Nhớ ta đến mức đấy sao?"
"Doãn Mạch!" Đoan Mộc Ly nắm chặt lấy cổ tay cả Doãn Mạch.

"Ai ai, đừng lôi lôi kéo kéo thế." Biết Đoan Mộc Ly thích nam sắc, Doãn Mạch thập phần ghét bỏ mà hất tay Đoan Mộc Ly ra, "Đoan Mộc Ly, nói cho ngươi biết, cho dù ta là sư đệ đáng yêu soái khí cường đại có tiền của ngươi, ngươi cũng không thể có suy nghĩ ham muốn không nên có với ta được, trong lòng ta chỉ có một mình Ngọc Lam của nhà ta thôi."

"Bớt nói nhảm!" Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, mắt ưng sắc bén, "Mang Truyền Hồn đan cho ta!"

Trong nháy mắt, sắc mặt của Doãn Mạch liền thay đổi, như thể tháo xuống mặt nạ thiếu niên chưa hết ngây thơ, biến trở về bộ dáng vốn có.

Con mắt sáng ngời màu hổ phách tập trung nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, Doãn Mạch trầm mặc một lát, vểnh ngón tay cái lên, "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Trên núi Ngự Long.

Doãn Mạch và Đoan Mộc Ly trực tiếp dùng nội lực bay đến đỉnh núi.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh. Cả tòa núi, sinh vật có thể gọi là "nhân loại" cũng chỉ có hai người Đoan Mộc Ly và Doãn Mạch.

"Đoan Mộc Ly, thân là đệ tử của Thanh Loan cung, ngươi hẳn rất rõ chuyện Truyền Hồn đan chỉ truyền cho cung chủ, hơn nữa cung chủ có trách nhiệm bảo hộ nó."

Tuy rằng thân hình của Doãn Mạch không cao lớn bằng Đoan Mộc Ly nhưng địa vị cũng hiển hách không kém gì Đoan Mộc Ly. Thế gian có lẽ có không ít người biết Đoan Mộc Ly, cho dù không biết cũng là nghe nói qua danh hào của Đoan Mộc Ly, nhưng Doãn Mạch lại không mấy người biết đến.

Nhưng mà...

Giờ khắc này, Doãn Mạch đứng chung một chỗ với Đoan Mộc Ly, khí thế thượng phong rõ ràng bị Doãn Mạch tức khắc áp đảo.
Đoan Mộc Ly đã cảm nhận được, Doãn Mạch vô hình chung đã phóng ra nội lực của chính mình, mục đích là vì muốn gây áp lực cho hắn.

"Doãn Mạch, ta là vì cứu người."

"Cho dù ngươi là vì cứu Thiên Hoàng lão tử cũng không được."

"Doãn Mạch!" Đoan Mộc Ly giận dữ.

Nhưng sắc mặt của Doãn Mạch chưa từng vì tiếng rống giận của Đoan Mộc Ly mà thay đổi một phân một chút nào.

Thế nhân đều nói vương gia của Nam Sở dưới một người trên vạn người, Phò Quốc đại tướng quân Đoan Mộc Ly lạnh lẽo tựa băng.

Nhưng bọn họ lầm rồi.

Ở trong mắt Đoan Mộc Ly, Doãn Mạch mới là người lạnh lùng nhất, hơn xa so với hắn.

"Đoan Mộc Ly, mọi chuyện vạn vật trên thế gian đều có thiên mệnh... Nếu người ngươi muốn cứu thật sự sắp chết, vậy cũng trách số mệnh của hắn, không nên dùng Truyền Hồn đan cưỡng ép thay đổi. Truyền Hồn đan là do cung chủ đời đầu của Thanh Loan cung dùng bách thảo vạn thú luyện chế thành, sau đó lại do các đời cung chủ rót nội lực của mình vào lúc lâm chung, trải qua thử thách trong thời gian dài mới hình thành được linh dược, có thể biến mục hoại thành thần kỳ, là một trong những tín vật của Thanh Loan cung. Ta thân là cung chủ đương nhiệm của Thanh Loan cung, tuyệt đối không thể giao Truyền Hồn đan cho ngươi."
Vừa dứt lời, Doãn Mạch đột nhiên bị Đoan Mộc Ly túm lấy vạt áo, không khỏi ngẩn ra.

Khuôn mặt của Đoan Mộc Ly gần trong gang tấc, là vẻ mặt mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Vẫn là lần đầu tiên hắn biết... Hóa ra Đoan Mộc Ly cũng có thời điểm suýt khóc.

"Doãn Mạch, cầu xin ngươi, người ta muốn cứu đối với ta mà nói thật sự rất quan trọng, cực kì cực kì quan trọng!"